Translator: Silent Sleep
***
Vào ban đêm, những phù thủy mới mãi không ngủ được, họ không ngờ mình lại được tiếp đón bởi chính hoàng tử. Không bị giam cầm, cũng không túc trực giám sát, hoàng tử còn cho họ ở luôn trong lâu đài, ngủ trong những căn phòng rộng rãi.
Wendy đoán rằng mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái nên đã cùng Nightingale gom hết mọi người lại ở trong một phòng. Họ ngồi dưới đất thành một vòng tròn, vui vẻ trò chuyện với nhau, cảm xúc cũng tốt lên nhiều.
Đây mới là cách mà một nhà lãnh đạo chân chính nên hành xử, Diệp Tử nghĩ. Nếu là Cara, cô ấy sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, cho dù có biết, cô ấy cũng sẽ không an ủi mọi người.
“Chị Wendy, hoàng tử điện hạ… sẽ bắt bọn em làm gì?” Chim Ruồi dè dặt hỏi, “Năng lực của bọn em kém xa chị và chị Nightingale”
Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, gật đầu tán đồng.
Wendy thấy thế, khẽ mỉm cười, “Để chị nghĩ nào, ừm… có lẽ ngài ấy sẽ bắt các em luyện tập năng lực của mình trước”
“Luyện tập?” Soraya do dự “Chẳng lẽ ngài ấy sẽ để em vẽ cả ngày sao?”
“Có thể lắm chứ” Wendy vỗ đầu Trăng Non, “Cả em nữa, dù Cara luôn cấm em sử dụng năng lực khi ở trong trại, nhưng điện hạ thì không. Ngược lại ngài ấy còn khuyến khích em khám phá năng lực của mình”
“Nhưng khả năng của em chỉ mang lại rắc rối thôi” Trăng Non thấp giọng nói.
“Dù như thế, em vẫn phải luyện tập” Wendy nói vô cùng dứt khoát, “Nó sẽ cứu mạng em đấy”
“Việc luyện tập năng lực còn ảnh hưởng đến sống chết của chúng ta à?” Diệp Tử không nhịn được hỏi
“Đúng vậy, điện hạ đã phát hiện ra cách giúp phù thủy vượt qua ngày thức tỉnh một cách an toàn” Nightingale lập tức xen vào, “Kể từ lúc này, chúng ta có thể tạm biệt cơn thống khổ mỗi khi ma lực chuyển đổi, tất cả chúng ta đều có thể nhẹ nhàng vượt qua ngày thức tỉnh”
Tất cả phù thủy đều nhìn chằm chằm vào Nightingale, giống như không tin vào những gì họ vừa nghe “Có phải em đang nói về chuyện xảy ra với Anna không?” Scroll ngạc nhiên hỏi, “Nhưng lần trước em cũng không nói nguyên nhân cụ thể”
“Lúc đó điện hạ mới chỉ nghi ngờ thôi, không dám chắc chắn. Nhưng khoảng thời gian trước, Nana cũng vừa trải qua kì trưởng thành của em ấy – không hề đau đớn chút nào”
“Vậy phương pháp này..” Scroll thốt không nên lời, quá đỗi ngạc nhiên.
“Chúng ta cần giải phóng ma lực mỗi ngày”, Nightinagle tiếp tục giải thích, “Em có thể quan sát dòng chảy ma lực trong cơ thể của mọi người, khi sử dụng ma lực thường xuyên, cơ thể của chúng ta sẽ thích nghi với việc vận chuyển ma lực, và lượng ma lực trong cơ thể cũng sẽ mạnh mẽ hơn – đồng thời những cơn đau đớn chúng ta phải chịu đựng trong ngày trưởng thành cũng sẽ giảm xuống. Chỉ cần thời gian trước khi chuẩn bị thức tỉnh, chúng ta sử dụng cạn kiệt ma lực của mình, chúng ta có thể bình yên vô sự.”
“Chị nghĩ mọi người đều từng trải qua cảm giác này” Wendy bổ sung, “Khi chúng ta bị nhà thờ truy bắt, chúng ta phải luôn tránh xa những thị trấn, không dám sử dụng khả năng của mình. Mỗi mùa đông, chúng ta lại mất rất nhiều chị em. Nhưng năm nay, khi chúng ta chuyển tới ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, trừ Ari và Ami, những người khác đều sống sót vượt qua ngày trưởng thành.”
Diệp Tử hít sâu, nhớ lại lúc cô trải qua kỳ trưởng thành ở trong rừng. Khoảng thời gian quả thật có vẻ ngắn hơn bình thường rất nhiều, “Nói vậy nghĩa là, Núi Thánh không phải là một địa điểm…”
“Đúng, vốn không hề có nơi nào gọi là Núi Thánh cả” Wendy gật đầu, “Một khi chúng ta có thể chấp nhận chính bản thân mình, bỏ đi suy nghĩ chúng ta là người hầu của ác ma, không cần che dấu năng lực của chúng ta nữa, đó là lúc chúng ta tìm thấy Núi Thánh”.
“Chị Wendy thậm chí còn xin điện hạ để chị ấy quay vè Hiệp Hội sau khi tháng của quỷ kết thúc để báo tin tức này với mọi người” Nightingale dịu dàng Wendy, “Cho dù mọi người tìm không thấy Núi Thánh, cũng có thể bình an sống sót trong núi rừng”
“Giờ mọi người đều ở đây cả rồi, đừng nhắc đến việc đó nữa” Wendy mỉm cười lắc đầu, “ Mặc kệ điện hạ có cần đến năng lực của em hay không, em vẫn phải luyện tập để tự bảo vệ mạng sống của mình”
“Nếu chìa khóa để vượt qua ngày trưởng thành an toàn là giải phóng ma lực, liệu những phù thủy khác có biết không? “ Scroll suy nghĩ một lúc rồi hỏi, sau đó lại tự trả lời, “ Chúng ta không phải là Hiệp Hội Phù Thủy duy nhất. Có những tổ chức tương tự ở nước Tim Sói và Bình Minh. Chúng ta thậm chí từng gửi thư mời họ gia nhập với chúng ta để tìm kiếm Núi Thánh, nhưng họ chưa bao giờ trả lời”
Diệp Tử nhẹ nhàng thở ra, cô cũng suy nghĩ giống thế nhưng không nói ra. Kể từ khi Cara tìm thấy cuốn sách cổ trong đống đổ nát ở biên giới phía đông của Vương quốc Tro Thành, cô ấy vẫn luôn tin chắc rằng Núi Thánh có tồn tại và cố dẫn mọi người đến đó. Chuyến hành trình này gần như kéo dài khắp lãnh thổ của Tro Thành. Họ đã gặp gỡ rất nhiều chị em, nhưng đồng thời cũng mất rất nhiều người. Nếu ngay từ đầu, bọn họ quyết định núp ở nơi nào đó không người, liệu họ có nhận ra bí mật này sớm hơn không?
“Chúng ta có thể cố gắng liên lạc với những phù thủy đang trốn trong những thành phố khác” Nightingale đề nghị, “Đây cũng là kế hoạch của điện hạ. Ngài ấy định bí mật thả ra tin đồn, báo cho những chị em khác về nơi này. Ngày qua ngày, sẽ có người tìm đến”
“Nhưng em vẫn không hiểu vì sao điện hạ lại chấp nhận phù thủy chúng ta?” Âm Vang bối rối hỏi. Ở phía nam, phù thủy bị đối xử tồi tệ hơn những vùng khác. Đầu tiên cô bị chính dân làng của mình bán cho một thương nhân ở Cảng Nước Trong, sau đó họ lại bán cô đến kinh đô. Cô phải học lễ nghi cung đình và cách khiêu vũ, còn cả kĩ xảo lấy lòng đàn ông. Nếu không phải chị em ở Hiệp Hội cứu cô, có lẽ cô đã bị bán cho một Công tước hoặc Bộ trưởng nào đó với giá cao. Cho tới bây giờ, khẩu âm của cô vẫn mang theo đặc điểm của khu vực phía Nam.
“Lỡ như ngài ấy cũng giống như những gã muốn mua chúng ta” Lily bĩu môi, “Đàn ông mà…”
“Đừng nói những gì cô không hiểu, Lily” Nightingale không vui nói, “Hoàng tử điện hạ Roland, hoàn toàn khác với những gì cô nói, chỉ cần ở đây một khoảng thời gian, mọi người sẽ tự hiểu thôi”
“Hôm nay đến đây thôi” Wendy vẫn bảo trì nụ cười dịu dàng trên môi, “Đã trễ rồi, nên mọi người hãy về phòng mình và ngủ đi. Dù năng lực của mọi người không có tác dụng với điện hạ, ngài ấy vẫn cho phép chúng ta ở lại Trấn Biên Lãnh, cho phép chúng ta sinh hoạt như người bình thường. Nếu không tin, ngày mai mọi người cứ trực tiếp hỏi ngài ấy, à trước đó,…” Wendy dừng lại một chút rồi đưa vài tờ giấy ra, “Chị mong mọi người có thể suy nghĩ về bản hợp đồng này”
Sau khi Scroll and Diệp Tử đã trở về phòng riêng của họ và đóng cửa lại, Scroll nói, “Muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ ngay thôi”
“Vâng”, trước khi hỏi về năng lực, điện hạ đã xếp cô và Scroll vào ở chung trong căn phòng này và bảo rằng đây chỉ là tạm thời. Chừng nào ngài ấy xây xong nhà cho họ, các cô có thể chuyển qua đó. Nhưng đối với Diệp Tử, một căn phòng rộng cỡ này đủ để nhét đến ba người, nên cô không hề phàn nàn gì cả.
Cô cởi áo khoác, chui vào chăn và ngay lập tức được bao bọc bởi một cảm giác mềm mại và thoải mái không thể diễn tả. Đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi được ngủ trên một chiếc giường thoải mái, Diệp Tử không tự chủ vùi đầu vào gối. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi, “Chị có trách chị Cara vì những chuyện chúng ta đã phải trải qua không?”
Scroll im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài và nói, “Không ai dự đoán được tương lai, ít nhất cô ấy từng thật sự muốn tìm cho chúng ta một ngôi nhà cho chúng ta. Nơi mà chúng ta có thể sống an toàn, không phải lo nghĩ đến những nguy cơ. Nhưng giờ việc này không còn quan trọng nữa, ngủ đi cô bé”
Diệp Tử nhắm mắt lại, thì thầm, “Chúc ngủ ngon”
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!