Translator: Silent Sleep
***
Diệp Tử không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu. Cô mất hơn nửa tháng để trở về trụ sở. Để tránh bị quái thú phát hiện, cô cẩn thận núp bên trong những thân cây dày, sau khi xác nhận rằng kĩ càng không có bóng dáng của lũ ác thú, cô mới dám chạy ra. Dù cô biết làm vậy thì tốc độ sẽ giảm xuống, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Một khi bị phát hiện, cô không thể sống sót khi chỉ có một mình.
Rất nhiều chị em đã bỏ mạng, những người còn lại cũng không giỏi chiến đấu. Lúc tên quái vật với ba ngón tay lao đến, mọi người bị phân tán ra đủ hướng. Nhưng sau đó chỉ có vài người sống sót quay lại. Nghĩ đến những người đã mất, Diệp Tử đau khổ đến mức tim muốn ngừng đập.
Vì tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, chú ý trốn tránh khắp nơi, nên mỗi ngày, cô chỉ đi được khoảng mười dặm. Hơn nữa cô còn phải dự trữ ma lực để sử dụng vào việc phòng thủ ban đêm. Diệp Tử chỉ có thể ăn chút lương khô, lại hái chút quả dại để giải khát. Hơn nữa, huy hiệu tỏa nhiệt đã hết năng lượng nên cô đành dùng vỏ cây bao chặt lấy mình. Mỗi khi nghĩ đến những cô phù thủy trẻ mà mình tứng hứa sẽ bảo vệ đã bỏ mạng, Diệp Tử lại không cầm được nước mắt.
Càng tệ hơn là, đêm thứ tư cô phải đón nhận kì trưởng thành của mình – những biến động liên tiếp gần đây khiến cô gần như quên mất nó. Đột nhiên, cô cảm thấy như ngực mình bị xé toạc, và cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể. Cơn đau tấn công cô đột ngột đến nỗi cô gần như mất ý thức ngay lập tức. Cô chỉ có thể cố cắn răng nhẫn nhịn, môi bị cắn nát, mùi máu ngập trong khoang miệng. Bị cơn đau đớn hành hạ, Diệp Tử cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng lại nhớ đến những chị em còn sống sót, họ đều bị thương nặng, chỉ có cô mới có thể giúp đỡ họ. Họ đêu đang ở trong trại đợi cô quay về.
May mắn là, giai đoạn đau đớn này nhanh chóng kết thúc. Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Tử phát hiện làn da của mình xuất hiện nhiều vết trầy, máu tươi thấm ra, ướt cả quần áo. Để tránh mùi máu dụ lũ quái vật đến, cô nhịn đau, cởi hết quần áo ra, núp vào trong một gốc cây rỗng. Đồng thời, cô điều khiển thực vật xung quanh, bắt đầu may quần áo mới. Dưới sự chỉ dẫn của ma thuật, cành cây trở thành kim khâu và những chiếc lá trở thành sợi chỉ.
Trong lúc chạy trốn, cô chưa được ăn một bữa nào cho ra hồn cả, thậm chí còn không có nước ấm để uống. Cuối cùng khi cô đến được ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, cô thậm chí phải bọc thêm hai lớp dây leo quanh thân, quấn chặt cả tay và chân, nhưng tất cả những điều này đều không đủ để chống lại nhiệt độ đang giảm nhan, tuyết sâu đến mắt cá chân, khiến cả bàn chân tê cóng. Cứ đi một chút lại ngừng, Diệp Tử lê đôi chân đã không còn cảm giác về trại.
Vào khoảng khắc Diệp Tử nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của các chị em. Cô không thể chịu nổi nữa, ngất đi.
Khi cô thức dậy đã là hai ngày sau đó, do chân liên túc tiếp xúc với nhiệt độ thấp trong thời gian dài,chân cô bị bỏng lạnh rất nặng. Dù đã đắp thảo dược nhưng vẫn có dấu hiệu hoại tử. Bất đắc dĩ, mọi người quyết định cắt đứt mấy đầu ngón chân của cô.
Điều này không làm Diệp Tửphiền lòng, ít nhất cô đã sống sót. So sánh với những người không bao giờ trở lại nữa, cô đã rất may mắn rồi. Nhưng khi thấy mảnh băng trắng quấn quanh bắp tay của mọi người, cô vẫn không cản được nỗi buồn chiếm cứ cõi lòng.
Ban đầu, họ có đến 42 người, giờ chỉ còn 6 người sống sót.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc của mình, Diệp Tử hỏi mọi người tình hình sau khi mọi người tách nhau ra.
Theo những gì cô biết thì mọi việc là trong khi họ chiến đấu với hai con quái vật đáng sợ kia, những phù thủy không có khả năng chiến đấu đã chạy về trại. Đêm đầu tiên, họ đã bị lũ quái vật tập kích – một đám lợn rừng. Vì không thể chiến đấu, mọi người lại phải tách nhau ra chạy trốn. Dù biết chạy loạn có thể lại vô tình gặp phải đám quái vật khác, nhưng bọn họ không lo lắng được nhiều đến thế. Sáng hôm sau, họ lại bị một đám sói để mắt đến, lần này chỉ còn 8 người có thể trốn thoát. Nhưng sau đó, họ đến khu rừng Bất Khả Chiến Bại và lũ quái vật không thể đuổi kịp.
Khi họ về đến trụ sở, có hai chị em phải trải qua kì trưởng thành. Có thể là vì những trải nghiệm đau thương trong vài ngày qua đã khiến họ mất đi ý chí chiến đấu, dẫn đến ma lực phản thệ. Đợi mãi không thấy những người khác quay về, bọn họ cứ nghĩ tất cả đều mất mạng cả rồi thì Diệp Tử quay lại.
Cuối cùng, có người hỏi, “Vậy có chuyện gì đã xảy ra với những người khác? Scarlet, Hồng Tiêu, Truy Phong và cả đạo sư Cara, họ có sống sót như cô không?”
Diệp Tử lắc đầu, nói khẽ, “Tôi là người duy nhất sống sót”
“Vậy à…” Scroll hơi trầm xuống, thực ra cô đã sớm đoán được kết quả này. “Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt đi đã Diệp Tử. À…” Cô hơi do dự, “Diệp Tử, còn một chuyện.”
“Gì vậy?” Diệp Tử mệt mỏi hỏi
“Lúc cô bất tỉnh, chúng tôi đã thảo luận xong. Nếu đạo sư Cara đã không thể trở về, chúng tôi hi vọng cô có thể tiếp nhận vị trí của chị ấy”
Đột nhiên nghe thấy tin này, Diệp Tử khẽ nhắm mắt lại, đúng vậy, khoảng thời gian vừa rồi Hiệp Hội Phù Thủy đã gánh chịu một đòn trí mạng, nếu không nhanh chóng chọn ra một người có thể dẫn dắt mọi người, Hiệp Hội sớm sẽ sụp đổ. Nhưng mục đích chính của Hiệp Hội là tìm kiếm Núi Thánh và đạt được sự tự do vĩnh hằng. Nhưng bây giờ, việc tìm kiếm Núi Thánh đã trở nên vô nghĩa. Không chính xác thì, bản thân ‘Núi Thánh’ vốn không hề tồn tại. Nó không nằm trong ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, cũng chẳng phải ở Bãi Hoang, vậy cái hiệp hội này còn tồn tại để làm gì?
Tâm trí của Diệp Tử trở nên hỗn loạn. Dù cô không nhìn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của chị em, họ đều đang chờ đợi câu trả lời của cô. Bọn họ cần một người có thể đứng ra đảm đương trách nhiệm, dẫn dắt họ tiến về phía trước.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Tử cuối cùng quyết định, “Chúng ta… đi tìm Nightingale đi”
Nghe thấy những gì cô ấy nó, những người khác giật mình.
“Cái gì, vì sao chúng ta phải tìm cô ấy?”
“Ý cô là chúng ta nên tìm đến Trấn Biên Lãnh?”
“Lỡ như cô ấy lừa chúng ta thì sao?”
“Nhưng Wendy cũng đang ở đó”
“Có lẽ chị ấy sớm đã mất mạng rồi”
Thấy mọi người đều nhao nhao lên, Scroll vỗ tay mấy cái, ra hiệu cho mọi người trật tự, sau đó cô hỏi Diệp Tử, “Cô tính sẽ làm gì nếu những gì Nightingale nói không có thật?”
“Mọi người cứ đợi bên ngoài, tìm một chỗ an toàn đợi tôi” Diệp Tử mở mắt ra trả lời, “Tôi sẽ đi trước, xác nhận những gì Nightingale có phải là sự thật hay không. Vậy thì, tôi tạm thời đảm nhiệm chức vụ Đạo Sư, nhưng nếu tôi xảy ra mệnh hệ gì, Scroll sẽ thay tôi bảo vệ mọi người”
“Nhưng tôi…” Scroll vừa mở miệng đã bị Diệp Tử ngắt lời.
“Tôi biết khả năng của cô không phù hợp để chiến đấu, cũng không giúp ích nhiều cho hoạt động hàng ngày trong trại. Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng sức mạnh không phải thứ quan trọng nhất để trở thành một người lãnh đạo” . Đạo sư nên là một người dẫn dắt chúng ta, thay vì người mạnh nhất, nhưng thật không may, đến khi chúng ta nhận ra thì đã muộn rồi. Nếu chị Wendy trở thành đạo sư, với tính cách chu toàn của chị ấy, có lẽ kết quả đã hoàn toàn khác. “Scroll và Wendy là hai người đầu tiên gia nhập Hiệp Hội, là những chị lớn dẫn dắt mọi người. Cô cũng từ biên giới phía Đông một đường theo tới ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, kinh nghiệm cũng không kém. Hơn nữa cô rất thận trọng, không cho rằng mình giỏi hơn những người khác. Vì vậy, không có ai phù hợp để trở thành đạo sư của chúng ta hơn cô.”
Scroll lặng đi một lúc, sau đó nói, “… Nếu như Nightinagle nói thật..”
“Vậy thì chẳng có lí do gì để Hiệp Hội Phù Thủy tiếp tục tồn tại cả” Diệp Tử giải thích, “Nếu Nightinagle nói thật, vậy Trấn Biên Lãnh sẽ là ‘Núi Thánh’ mà chúng ta cần tìm”
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!