마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 83

Translator: Silent Sleep

***

Mùa đông là thời điểm không thể thu hoạch đối với hầu hết người dân miền Bắc, đặc biệt là gần cao nguyên Hermes. Tháng của Quỷ không chỉ mang đến gió và tuyết vô tận mà còn mang đến sự lạnh lẽo, đói khát và chết chóc. Nhưng với ‘chân giả’ White, mùa đông có ý nghĩa khác. Mỗi mùa đông, sứ giả của Nhà thờ sẽ tìm đến và nhờ ông đi một chuyến đến biên giới phía tây của vương quốc. Trong chuyển đi, ông sẽ thu nhận những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp và sau đó đưa chúng đến Thánh Thành cũ.

Đối với ông ta, đây là một thỏa thuận có lợi vì ông có thể kiếm được hai mươi bạc cho mỗi chuyến đi đến biên giới. Thậm chí còn có thể làm việc thiện. Đã gần hết tháng của quỷ, vì vậy lượt này sẽ là chuyến đi cuối cùng trong năm nay.

“Đại nhân, ngài vào trong xe ngựa ngồi đi. Ngoài này có tuyết, trời rất lạnh, ngài không cần phải cùng tôi chịu đựng đâu, cẩn thận lại bệnh một trận thì khốn”

“Không sao đâu” sứ giả của nhà thờ móc ra một bình rượu, “Ở thành Tân Thánh

Còn lạnh hơn thế này nhiều. Ở đó, quần áo căn bản không thể ngăn chặn khí lạnh, hơi lạnh len lõi vào trong từng thớ thịt. Nếu không có thuốc chuyên dùng để phòng lạnh, sợ rằng không ai có thể sống nổi ở đó”

“Ngài nói đúng” White gật đầu dù ông chưa bao giờ đến đó, cũng không có ý định đi. Nơi đó không chỉ lạnh, còn có một đống ác thú lảng vảng, tại sao ông phải đến đó chứ? Là một người giàu kinh nghiệm, ông uyển chuyển đổi sang một chủ đề khác, một chủ đề khiến sứ giả hứng thú. “Găng tay của ngài được làm từ da của những con sói sống ở biên giới phía tây Tro Thành phải không?”

“Ồ, ông nhận ra à?”

“ Tôi đã làm công việc này ba mươi năm rồi” White tự hào nói “Đầu tiên là cho nam tước, sau đó là cho bá tước phu nhân, và sau đó là công chúa nhỏ của Vương quốc Tim Sói. Nếu không phải là do tai nạn khiến tôi bị gãy chân, có lẽ tôi vẫn đang làm việc cho nhà bá tước. Họ rất giàu, mỗi lần lên xe đều bàn về áo lông thú và dụng cụ bạc của Tro Thành, trang sức của nước Vĩnh Đông, còn có mấy thứ đồ thủ công mỹ nghệ. Tôi nghe đến mức thuộc lòng”

“Ra là thế” Sứ giả gật đầu “ Vậy nên biệt danh của ông cũng bắt đầu từ đó à? Sao ông lại gặp phải tai nạn thế?”

“Trong một cuộc tị nạn hỗn loạn, mọi người không ngừng tranh giành những thứ có thể ăn được” White khinh bỉ, phun một ngụm nước bọt xuống đất, “Khi họ vây quanh xe ngựa, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc giục ngựa chạy để bảo vệ nữ bá tước. Nhưng, con ngựa bị hoảng sợ, ném tôi xuống, và sau đó chiếc xe đó bị lật”

“Nên ông bị gãy chân?” Sứ giả tò mò, “Còn bá tước phu nhân kia thì sao?”

“Trong xe có lót nhiều đệm êm, nên bà ấy chỉ bị vài vết bầm nhỏ.” White căm phẫn, “Nhưng bà ta lại bỏ tôi lại trên đường. Chân bị gãy, tôi chỉ có thể lết về” White dùng sức đập vào cái chân giả của mình “ Nhưng bọn họ lại đuổi tôi đi, lấy lí do rằng tôi không thể lái xe nữa. Đám quý tộc chết tiệt!”

“Thật đáng tiếc” Sứ giả an ủi “ Nhưng Chúa sẽ không bỏ rơi ông, bây giờ ông đang lái xe cho Nhà thờ, đi trên con đường Cháu bảo”

“Vâng” White trả lời nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Không! Nếu Chúa nhân từ, ông ta sẽ để ông chịu đựng những chuyện này. Vào lúc tôi cần ông ấy nhất, Chúa không hề xuất hiện.

Lúc này, tiếng khóc của một cô gái trẻ vọng lại, “ Chúng ta tạm dừng một chút .”

Nghe điều này, White kéo dây cương để hai con ngựa dần dừng lại. Cỗ xe vừa dừng, sử giả đã nhảy xuống, sau đó vang lên âm thanh roi da cắt gió vun vút.

Đứa trẻ tội nghiệp, White thở dài, nhưng nó chỉ có thể chịu đựng thôi, anh ta là vị cứu tinh của nó. Nếu không có những sứ giả cùa nhà thờ giúp đỡ trong mùa đông giá buốt này, đám trẻ sớm đã trở thành một cái xác bên vệ đường, không ai đoái hoài.

Tên sứ giả nhanh chong quay lại, leo lên xe, ngồi phái sau White, ra lệnh “Đi”

“Xin hãy ngồi vững, tôi chuẩn bị cho ngựa chạy đây” White vẫy dây cương, xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh “Cô bé đến từ nước Tim Sói sao?”

“Hầu hết các chi nhánh của giáo hội trên khắp đất nước đều sẽ thu nhận trẻ mồ côi, Đặc biệt là vào màu đông, do thiếu ăn, thiếu mặc. Nhân lực của nhà thờ không thể giúp đỡ nhiều người như vậy nên chúng tôi mới hợp tác với những tài xế tốt bụng giúp chúng tôi đưa mấy đứa trẻ về Thánh Thành cũ. Ông làm việc vô cùng tốt. Vị sứ giả năm trước vô cùng tán thưởng ông.”

“Thật vinh hạnh cho tôi quá” White cười rộ lên “Đại nhân, ta rất tò mò, mấy đứa trẻ đều được đưa đến tu viện sao? Tôi ghét phải nói điều này nhưng bọn chúng là trẻ mồ côi, tâm tính khác nhau. Có những đứa, tuổi chưa lớn nhưng đã nhiễm biết bao thói xấu, liệu chúng có làm ô nhiễm mảnh đất thiêng hay không?”

“Chúa sẽ phán xét họ, và ngay cả khi họ có tội, họ sẽ có cơ hội để được cứu rỗi.” Sứ giả trả lời, khuôn mặt thành kính.

“Thật sao? Thật tốt quá” White ngẩng đầu, nhìn sắc trời “Hiện tại không còn sớm nữa. Hay chúng ta ghé qua một trấn nhỏ nào đó nghỉ lại một đêm. Nếu sáng mai thời tiết tốt, chỉ cần đến trưa chúng ta sẽ đến Thánh Thành cũ.”

“Đã trễ thế này rồi à?” Sứ giả ngạc nhiên, “ Tìm một nhà trọ, sau khi sắp xếp xe ngựa xong xuôi, kiếm một chút thức ăn cho lũ trẻ.”

“Vâng” White trả lời.

Thị trấn này nằm trong lãnh địa của vương quốc Tim Sói, nếu muốn đến được Thánh Thành cũ, bắt buộc phải đi qua nơi này. Nên đây cũng không phải lần đầu White đến đây. Ông nhanh chóng tìm được nhà trọ mà mình hay ở lại, lái xe ngựa vào sân và sau đó nhận một ít tiền từ sứ giả để mua thức ăn cho lũ trẻ mồ côi. Như thường lệ, ông mua cháo trộn với khoai lang ngọt, món này không hề đắt nhưng hương vị không tồi. Sau khi thấy lũ trẻ chia xong phần cháo, White khập khễnh quay về nhà trọ, gọi một ít bánh mì phết bơ. Sứ giả chắc chắn đã đi đâu đó rồi.

Nếu không phải chân của ông đã gãy từ mười năm trước. Bây giờ ông đã đi uống rượu, thảy vài ván xúc xắc – vận khí của ông luôn rất tốt. Nhưng giờ thì … White sờ túi tiền xẹp lép trong lòng, vẫn nên về phòng ngủ sớm thôi.

Ban đêm, White nghe thấy một số giọng nói trong sân. Ông đứng dậy và vén rèm cửa ra để kiểm tra tình hình. Ông thấy vị sứ giả của nhà thờ đã ngà ngà say đến gần xe ngựa, leo lên và lôi hai đứa trẻ ra ngoài. Có hai người ăn mặc sang trọng đứng cạnh thùng xe.

Thấy điều này, White khép màn, lại chui vào trong ổ chăn ấm áp.

Đây không phải lần đầu tiên White thấy điều này. Không nói trắng ra thì việc này thường xuyên xảy ra. Còn sống mới là điều quan trọng nhất, White thầm nghĩ, những nỗi đau xác thịt nhịn một lát là ổn rồi. Chờ đến được Thánh Thành cũ, cuộc sống của đám trẻ đó sẽ hoàn toàn thay đổi. Ít nhất sống trong tu viện, sẽ không phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc. White ngáp một cái rồi sau đó ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, ông ta đánh thức ngài sứ giả rồi sau đó khởi hành. Không hề có sự cố nào xảy ra, họ đến Thánh Thành sớm hơn dự tính khoảng hai tiếng. Người của nhà thờ đã đợi sẵn. Xem ra con đường tiếp theo của lũ trẻ tội nghiệp này còn rất dài, nhưng điều này không hề liên quan đến ông.

“Đây là phần thưởng của ông” Sứ giả ném một cái túi về phía White.

White dốc tiền trong túi ra, đếm đi đếm lại. Đủ hai mươi đồng bạc hoàng gia. Ông ta gật đầu và nói, “Hẹn gặp lại vào mùa đông năm sau”

Nhưng sứ giả không thèm trả lời, chỉ phất phất tay ra hiệu White có thể đi.

White nhận thấy rằng ngoài ông, cũng có một số người khác cũng nhận công việc tương tự. Có phải họ đến từ các Vương quốc khác? Nhìn mấy cô bé bước xuống từ xe ngựa, White hơi tò mò.Chẳng lẽ nhà thờ chỉ nhận nuôi bé gái?

Ông lắc đầu, ném cái suy nghĩ vừa xuất hiện ra sau sau đầu, quay xe trở về.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!