Translator:Silent Sleep
***
Vì Tia Chớp là người duy nhất có kinh nghiệm thực tế, nên cô bé được giao nhiệm vụ dẫn đường.
Thêm vào đó, cô vô cùng hứng thú với con tàu này, không chỉ vì hình dạng kì lạ của nó mà còn do vật liệu có một không hai. Mặc dù trông rất thô sơ, nhưng nó có đủ mọi bộ phận cần thiết để có thể di chuyển, nhưng cô bé không được phép tự mình điều khiển nó. Giống như ngày xưa, dù cô liên tục nài nỉ, cha cô nhất quyết không để cô lái tàu.
Theo truyền thống, Tia Chớp đập vỡ một chai rượu gạo để ăn mừng cho chuyến tàu đầu tiên, sau đó hạ lệnh ra khơi. Thuyền trưởng Carter rất vui lòng để cô bé giành lấy quyền chỉ huy của mình, mỗi khi cô bé có mệnh lệnh gì, vị trưởng kị sĩ sẽ nhanh chóng làm theo.
Những cánh buồm của Trấn Nhỏ được may bằng da động vật, da bò và da cừu chiếm phần lớn, nhưng cũng có một số đặc sản của Trấn Biên Lãnh, như da sói, da gấu và những thứ tương tự. Vì vậy, cánh buồm có những màu khác nhau – nâu, xám và trắng, giống như một mảnh buồm được ghép lại với nhau từ nhiều miếng giẻ rách. Cánh buồm may theo dạng hình thang, bốn gốc đều gắn cố định vào một cọc gỗ Trên đỉnh buồm, một sợi dây được chặt những vòng sắt để nó nối với cột buồm. Khi chỉ huy ra lệnh, thủy thủ chỉ cần kéo sợi dây là toàn bộ cánh buồm sẽ được trải ra.
Để giúp cho việc vận hành con tàu trở nên đơn giản nhất có thể, Trấn nhỏ chỉ có hai cánh buồm song song với nhau và vuông góc với một xà gỗ chính giữa. Thông thường, nếu một chiếc thuyền buồm được chế tạo theo cách này, nó chỉ có thể bắt được rất ít gió, gần như làm cho cánh buồm thứ hai không có tác dụng. Nhưng với khả năng kiểm soát gió của Wendy, thiết kế này sẽ cho phép cô phân bổ sức mạnh của mình đều ở hai bên cánh buồm giúp người lái tàu thuận tiện hơn trong việc thay đổi hướng của con tàu.
Khi buồm đã đón gió căng phồng lên, Tia Chớp vẫy tay ra hiệu những người đứng trên mặt đất tháo dây neo. Hôm nay, thời tiết không tệ. Trên trời thỉnh thoảng có vài bông tuyết rơi xuống, gió và nước nhẹ nhàng thôi thúc, con thuyền chậm rãi rời khỏi bờ sông.
Cô gái nhỏ bước đến cạnh Brian và nói “Toàn lực lái sang cánh phải”
Carter hô theo, “Toàn lực sang phải”
“Chậc, làm sao để con thuyền hướng sang bên phải?” Brian gãi đầu hỏi “Quay bánh lái sang phải vài vòng sao?”
“Không phải, quay sang bên trái cơ” Tia Chớp nói, nhanh chóng đi đến “Thôi để em tự làm đi”
Cô đã quên rằng đây là lần đầu tiên những người này điều khiển một con tàu, vì vậy họ thậm chí không hiểu những điều cơ bản nhất. Nếu con thuyền này không có Wendy giúp đỡ, sợ rằng họ còn không thể rời khỏi bến. Nhưng với số lượng ít hơn mười người mà vẫn có thể lái con tàu ra khơi, điều này chỉ có thể do thiết kế độc đáo của con tàu.
Tia Chớp tóm lấy bánh lái còn cao hơn mình, bàn chân rời khỏi mặt đất, cố gắng xoay nó – nếu là những thiếu nữ bình thường, họ chắc chắn sẽ không thể dịch chuyển được bánh lái. Không có bất cứ động lực nào giúp đỡ, người lái phải tự dùng sức của mình để xoay bánh lái to lớn. Tuy nhiên, vì Tia Chớp có thể bay, điều này không có vấn đề gì với cô. Cô bé để ý thấy chốt ngăn ngừa lật ngược được gắn cạnh bánh lái, điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc. Nghe nói rằng con tàu là thiết kế của Hoàng tử, vậy làm sao mà ngài ấy có thể biết đến chi tiết này? Ngay cả những thủy thủ lâu năm cũng chưa chắc nắm rõ những bộ phận khác nhau của con tàu.
“Chị Wendy, cho chút gió đi ạ”
Wendy, người đứng trên đỉnh buồm, không biết nên cười hay khóc, vậy đây là lý do thực sự tại sao Hoàng tử hỏi rằng cô có sợ độ cao hay không? Và cô phải khiến con tàu này chạy bằng năng lực của mình?
Nhớ tới mấy việc mình hay làm hằng ngày, như hong khô thịt, phơi quần áo, giờ cô đột nhiên cảm thấy thật vi diệu. Cô mở bàn tay ra, cơn gió từ dưới chân thổi lên. Wendy cố gắng giữ ngọn gió thổi ổn định ở cả hai cánh buồm.
Wendy thật sự không ngờ rằng yêu cầu nghe có vẻ đơn giản nhưng lại khó đến mức này.
Dù cô đã trở thành phù thủy hơn mười lăm năm, nhưng cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu kĩ càng năng lực của mình. Dù là thổi ra một làn gió để đẩy lui kẻ thù hay tạo ra một trận cuồng phong đánh tan họ. Phương pháp duy nhất cô có thể làm là giải phóng tức thời một lượng lớn ma thuật. Mà lúc cô ở Hiệp Hội Phù Thủy, không quan tâm sức gió có mạnh hay không, có tác dụng là được rồi. Bây giờ nghĩ đến cảnh Anna luôn nghiêm túc tập luyện, Wendy đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Điều đầu tiên ta muốn cô làm là luyện tập năng lực của mình cho đến khi cô có thể làm chủ nó – giống như Anna”
Hoàng Tử không hề nói chơi. Từ bây giờ, mình phải thay đổi… Wendy hít một hơi thật sâu, tập trung điều khiển cơn gió trước mặt.
Mặc dù cơn gió không cân bằng hoàn hảo, nhưng những cánh buồm vẫn phồng lên, cột buồm phát ra âm thanh chói tai, và cả con thuyền bắt đầu hướng sang bên trái.
“Thành công rồi!” Carter la lên.
“Hoàng tử đã biến một đống đá thành một con thuyền có thể chạy trên mặt nước” Ngài Pine cười nói “Còn việc gì mà ngài ấy không thể làm được không nhỉ?”
Trấn nhỏ ngày càng xa bờ, dần dần di chuyển đến chính giữa dòng sông.
Wendy có thể tạo ra gió, nhưng cô không thể làm cho cơn gió thổi từ hướng Bắc dừng lại, do đó gió đến từ hai hướng, khiến con tàu không thể di chuyển theo đường thẳng nếu chỉ với sức mạnh hiện tại của cô. Vì vậy, họ cũng phải dựa vào tay lái để điều chỉnh hướng tàu. Tia Chớp không thể dạy Brian bằng lời nói, đây là điều mà Brian phải tự mình trải nghiệm.
Để cho anh có thể làm quen với cảm giác này càng sớm càng tốt, mệnh lệnh đầu tiên của cô gái nhỏ là thường xuyên thay đổi hướng tàu để anh ta có thể tìm hiểu mối quan hệ giữa góc quay của vô lăng và sự đổi hướng của đầu tàu, cô chỉ điều chỉnh một chút.
Sau khoảng một tiếng, Wendy không thể cầm cự được nữa. Không phải là cô hết ma lực, mà là cơ thể cô, nó đã đạt đến giới hạn.
Mặc dù cơ thể cô được bọc trong nhiều lớp đến nỗi trông cô như một cái bánh bao, nhưng vẫn không thể chống lại hoàn toàn sự xâm chiếm của những gió lạnh. Một tầng tuyết dày bám lên mũ của cô, tay chân cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Nếu không phải Tia Chớp nhạy bén phát hiện cô loạng choạng, Wendy đã lạnh đến bất tỉnh rồi.
Tia Chớp lập tức bay đến ôm lấy Wendy, đồng thời nói với Brian nhanh chóng quay về. Anh đã có thể lái đúng hướng, con tàu từ từ rẽ trái. Tia Chớp bay xuống trong lòng còn ôm theo Wendy.
Dù trên boong tàu vẫn rất lạnh nhưng ít nhất mọi người có hai cánh buồm che mất một phần gió lạnh, khiến nhiệt độ cơ thể không tuột xuống quá nhanh. Lúc gần đến bờ, Tia Chớp thay thế vị trí của Brian vì cô bảo quá trình này cần một người có kĩ năng tốt. Và cô bé không dám để người vừa học như Brian cầm lái, trong khi bản thân cô cũng chỉ vừa tiếp xúc với công việc này không lâu.
Khi họ đến gần bờ, thân tàu đụng ầm ầm vào đất liền khiến tim của những người trên tàu nhảy dựng cả lên. Dù nghe có vẻ kinh khủng nhưng kết quả lại không tệ. Thủy thủ nhanh tay nhanh chân thu buồm lại, sau đó nhảy lên bờ.
Do quỹ đạo đường đi không phải đường thẳng, nên khi trở lại vị trí của con tàu cũng không quá xa Trấn Biên Lãnh.
Tia Chớp mang theo Wendy nhanh chóng quay lại lâu đài. Carter nhìn con tàu đá, không nhịn được thở dài. Không có sự giúp đỡ của phù thủy, bọn họ thậm chí còn không đóng được con tàu này.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!