Translator: Silent Sleep
***
Mỗi ngày, nhóm của Van’er phải huấn luyện từ hai đến ba giờ với vũ khí mới, và sau khi khóa huấn luyện kết thúc, họ vẫn phải quay lại tường thành để tiếp tục công việc canh gác nhàm chán của mình. Một người cùng kí túc xá của cậu vừa đăng kí tham gia đội súng hỏa mai, hiện tại anh ta đang đi khắp nơi khoe khoang khẩu súng mình mới được phát. Nếu không phải quy định cấm nội chiến, Van’er đã sớm lao đến khâu miệng anh ta lại.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng phát hiện điểm không thích hợp.
Mọi người chỉ vừa bắt đầu huấn luyện bắn súng vài ngày trước, tranh thủ trong lúc chiến đấu với lũ quái tập, vừa đánh vừa bắn. Nhưng đội pháo binh ở đâu nhỉ? Đội của Van’er vẫn chưa được phép chính thức khai hỏa. Hơn nữa, một khẩu pháo có khối lượng rất nặng, nên mọi người không thể chuyển nó lên trên tường canh.
Khi nhìn lên phía đỉnh tường, cậu thấy hai người đang đứng cạnh nhau, và lối đi gần như bị lấp mất. Bình thường mọi người chiến đấu luôn phải chú ý không làm vướng chân đồng đội. Nhưng một khẩu pháo thì … tính riêng hai cái bánh lăn phía dưới thôi đã không đủ không gian, và nghĩ đến cái việc đặt một khẩu pháo lên bức tường thành thật cao mà lại cho nó bắn xuống dưới thì có vẻ khá kì quặc.
Chẳng lẽ… pháo không phải chế ra để chống lại lũ tà thú?
Bài luyện tập tiếp theo đã xác nhận phỏng đoán của cậu.
Thiết Phủ đưa đội pháo binh ra sông. Ở đó, Van’er thấy một con thuyền vô cùng lớn, không biết từ đâu xuất hiện. Không… cậu không chắc nó có phải thuyền không nữa. Vỏ thuyền được làm bằng thứ chất liệu dùng để xây tường, và thân thuyền lại quá thấp. Lại thêm hai cái cột cắm chính giữa, hình như không có điểm nào giống một con tàu bình thường cả? Về vấn đề này, cậu và đồng đội đã có một cuộc thảo luận sôi nổi.
“Đây là một chiếc cầu nổi” Người đầu tiên đưa ra kết luận là Jop, anh đã đi theo các tàu vận chuyển quặng đến thành Trường Ca. Cũng chính vì vậy mà anh ta rất tự tin với kiến thức của mình, “ Trong nhũng chuyến đi của mình, tôi thường xuyên nhìn thấy loại cầu này. Nhưng tại sao lại cần cánh buồm nhỉ, những thứ này vốn không cần di chuyển nhiều mới đúng. Khoảng thời gian trước do nước sông dâng cao, cây cầy cũ đã sập mất. Có lẽ họ định dùng chiếc cầu này để thay thế. Nếu vậy phải xếp chúng sát lại với nhau sau đó dùng xích sắt cột chúng lại”
“Nơi xa nhất mà anh đến là thành Trường Ca, nên đừng tự cho là mình thông minh” Rodney chế nhạo “Nếu đã là cầu thì cần gì mắc công xây hai cột buồm lên làm gì? Cho gió thổi đi chơi à?”
“Nhìn về phía đuôi nó kìa, có thấy cái vô lăng sắt kia không? Cầu nổi không cần thú này.” Nelson trực tiếp nhảy vào để giúp Rodney. Hai người này sẽ tận dụng mọi cơ hội để trút giận, “ Nhìn cái thứ được xây dựng ở giữa hai cái cột kia kìa. Chưa xây xong, nhìn không ra cái gì cả. Nhưng đây chắc chắn là một con thuyền”
Van’er không quan tâm đến vấn đề này lắm, cậu chỉ muốn biết nội dung huấn luyện kế tiếp sẽ là gì? Thiết Phủ nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cậu, anh ta yêu cầu mọi người tập điều khiển xe ngựa kéo pháo lên ‘Trấn nhỏ’ – À đó là tên con tàu này, được Hoàng Tử đích thân đặt. Sau khi nghe Thiết Phủ hướng dẫn, khuôn mặt của Jop cứng lại, ngược lại hai người vừa cùng anh cãi lại vô cùng hớn hở, điều chỉnh hướng bánh xe nhắm lên tấm gỗ nối lên thuyền.
Trên con tàu có hai chỗ chặn pháo, mỗi chỗ chỉ có thể đứng bốn người. Một cái ngay giữa boong tàu, một cái ở phía đuôi. Nghĩa là một con tàu chỉ có thể chở hai khẩu pháo.
Nhiêu đây đã đủ để xác định thứ vũ khí này không phải dùng để đối phó với lũ quỷ, Van’er nghĩ – sông Huyết Hồng chảy dọc từ Bắc xuống Nam, không có con sông nào có thể so với nó.
Lần đầu tiên bước lên, mọi người liền nhận ra con tàu này vô cùng ổn định. Mặc dù nước sông đang chảy ào ào quanh thân tàu nhưng nó vẫn bất động. Cảm giác không khác gì đứng trên mặt đất, chỉ khi những con ngựa chạy lên, nó mới hơi dao động.
Van’er còn chú ý, mỗi lần bọn họ tập bắn, Thiết Phủ đều sẽ ghi chép lại thời gian, rõ ràng chỉ có hai người nhanh nhất mới được phép đứng bắn. Van’er lén tiết lộ bí mật mình phát hiện cho những người còn lại, khiến mọi người tập trung cao độ. Nếu họ không thể gia nhập đội pháo binh, không chỉ mất mặt, họ còn không được tăng lương!
Van’er phải đợi đến ngày thứ bảy mới có thể bắn phát pháo đầu tiên.
Trùng hợp là hôm đó hoàng tử cũng đến, giám sát quá trình huấn luyện. Mọi người đều cố gắng ưỡn ngực ra, sải rộng bước chân.
Luyện tập vài ngày, mọi người đều đã quen với việc đẩy pháo, nên rất nhanh đội Van’er bắt đầu bắn phát đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy sức mạnh của một khẩu pháo. Với một tiếng gầm chói tai, viên đạn đại bác bay ra và bay đi ra xa khoảng 500m, xoáy sâu vào lòng đất, khiến tuyết ban tán loạn trong không khí, sau đó lại bật lên rồi văng thêm một đoạn nữa. Van’er thậm chí không thể bắt kịp tốc độ của viên đạn.
Van’er tự hỏi tại sao hoàng tử có thể chế ra một thứ vũ khí kinh khủng như thế này. Dù là một đội quân toàn thân được trang bị giáp sắt cũng không thể chống lại.
Sau mỗi phát bắn, nhóm khác ra thay thế và Hoàng tử ra lệnh đánh dấu vị trí viên đạn đáp xuống. Sau đó dùng cờ và dây thừng đánh dấu lại vị trí. Sau bốn phát bắn, lại đến lượt của Van’er, nhưng lần này hoàng tử yêu cầu thay đổi góc bắn.
Một cái bảng đánh dấu 0,5,10,25,30 được đặt sau khẩu pháo. Van’er không hiểu thứ đó dùng để làm gì. Nhưng chỉ cần nghe theo chỉ thị, mọi thứ sẽ ổn thôi. Thiết Phủ hô “Bắn ở góc 5 độ” Nghe mệnh lệnh, Jopp, người mạnh nhất đội cậu nhanh chóng bước tới nhồi thuốc súng vào họng pháo, sau đó chỉnh hướng pháo theo góc độ yêu cầu, rồi sau đó nhắm bắn.
So với góc độ ban đầu thì lần này thân pháo hơi nâng lên một chút. Ồ thế ra cái bảng này để đo độ cao của miệng pháo à.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, mỗi nhóm lại được bắn một phát thử góc độ mới, khoảng cách đều được đánh dấu lại.
Van’er dần hiểu ra Roland muốn làm gì.
Ngài ấy ghi lại khoảng cách của mỗi phát bắn, góc của nòng súng càng cao, quả bóng sắt sẽ bay càng cao.
Đây là kinh ngiệm mà Van’er rút ra sau nhiều năm luyện bắn cung. Càng giơ cao cánh cung, mũi tên bay càng cao. Góc bắn càng thấp, mũi tên chạm đất càng nhanh. Nhưng cậu không nghĩ điều này lại tương tự với pháo. Nhưng bởi vì viên đạn sắt này bay nhanh hơn, nên khoảng cách nó bắn ra sẽ càng xa. Đột nhiên cậu có một suy nghĩ khá điên rồ – nếu viên đạn không bao giờ ngừng lại thì sao?
*
Trên sông Huyết Hồng, ‘Trấn nhỏ’ cũng đang được thí nghiệm.
Wendy điều khiển hướng gió để khiến con tàu hoạt động nên tất cả những người trên tàu đều vô cùng yên tâm. Roland cố tình chọn những người quen biết phù thủy làm thủy thủ trên tàu. Carter được bổ nhiệm làm thuyền trưởng, người lái tàu là Brian, những người khác vốn là thuộc hạ của Carter nhưng bây giờ lại đi theo ngài Pỉne, bố của Nana. Vì thường xuyên tiếp xúc với phù thủy nên Roland cũng không cần cố gắng thay đổi nhận thức của họ. Còn ngài Pine, đơn giản chính là yêu ai yêu cả đường đi, cô con gái yêu quý của ông là phù thủy nên ông không hề có chút ác ý gì với phù thủy cả.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!