Translator: Silent Sleep
***
Wendy mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà xa lạ. Nó được làm bằng gạch xám, và có mạng nhện treo trên dầm gỗ cùng với chiếc đèn chùm le lói. Khung cảnh xung quanh dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Không phải vách đá lạnh hay mái chòi chật hẹp. À đúng rồi, nửa tháng trước cô đã rời khỏi trụ sở. Không biết Cara có dẫn mọi người tìm thấy Núi Thánh chưa nhỉ?
Cô hít một hơi sâu. Mặc dù nó không trong lành như không khí trong hang, nhưng không khí ấm áp và cảm giác ấm cúng này khiến cô rất thoải mái. Cô được bọc trong một chiếc chăn lụa mềm mịn, nằm trên một chiếc giường bông nhiều lớp êm ái. Dù cô có duỗi tay duỗi chân đến cỡ nào, ngón chân của cô cũng sẽ không bị lộ ra.
Cô cảm thấy có chút tội lỗi vì suy nghĩ lười biếng nằm lì ở trên giường, không làm gì khác. Dù mới tới đây chỉ nửa tháng nhưng trái tim cô thật sự bình yên, đây là điều mà cô không cảm nhận được trong một khoảng thời gian dài.
Trong lâu đài, dù muộn thế nào, cũng sẽ không ai đến làm phiền cô. Ví dụ, lúc này. Wendy quay đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xám trắng đến mức chói mắt. Đã 10 giờ trưa rồi. Bao nhiêu năm nay cô chưa từng ngủ ngon như vậy. Trước đây, chỉ cần nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, cô cũng lập tức thức dậy. Trời chưa sáng đã phải lo nghĩ đến cách kiếm ăn hôm nay. Mỗi lần ra ngoài đều lo lắng đề phòng Nhà Thờ. Không biết mình có sống qua lần thức tỉnh tiếp theo không.
Ngay cả đoạn thời gian sống trong núi, cô vẫn chưa bao giờ có thời gian nghỉ ngơi. Cô giúp chị em phơi khô thức ăn và thảo dược. Hoặc là quét dọn, giặt giũ trong trại.
Nhưng Wendy không ngại làm điều đó. Mỗi khi nhìn thấy chị em mình cười, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, được phép sống một cách lười biếng như thế này, cô lại phát hiện ra rằng bản thân không thể cưỡng lại việc tận hưởng nó.
Không, mình không thể lười biếng nữa. Cô vỗ nhẹ vào má và sau đó bò ra khỏi giường. Khi cô sống trong tu viện, các nữ tu thường cảnh báo rằng những người lười biếng sẽ không nhận được sự ban phước và bảo vệ của Chúa.
Lát nữa cô phải đến vườn và huấn luyện điều khiển năng lực của mình. Nhưng mỗi lần Hoàng tử yêu cầu cô luyện tập, cô lại không nhịn được cười phá lên. Những yêu cầu của ngài ấy luôn kỳ lạ và lập dị – ví dụ, sau khi nhìn thấy khả năng của cô, ngài ấy đã nói với cô rằng ngài hy vọng cô có thể điều khiển gió trong khoảng cách hơn mười mét. Nhưng chưa có ai có thể đạt đến khoảng cách đó. Khi cô nói rằng cô không thể làm được, ngài ấy cũng không tức giận. Thay vào đó, hoàng tử laị nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: Ngài ấy để cô đứng trên một cái ghể, sau đó bảo cô thử điều khiển gió để di chuyển lên xuống. Khi Wendy thử, cô phát hiện ý tưởng này thực sự khả thi. Nhìn thấy kết quả, Hoàng tử vô cùng hài lòng, vì vậy ngoài việc yêu cầu cô tập luyện nhiều hơn, ngài còn hỏi cô có sợ độ cao không.
Đúng hệt như Nightingale đã nói, Roland Wimbledon là một người khó hiểu, nhưng ngài ấy thật sự quan tâm đến phù thủy. Nghĩ đến điểm này, Wendy khẽ thở dài. Thật sự có một phù thủy không chán ghét phù thủy! Đạo sư, lần này cô sai rồi!
Khi cô thay đồ, cô cảm thấy kích thước ngực áo hơn chật – nhưng cô đã quen với điều này nên định kiếm kim chỉ để sửa lại. Nhưng cô chưa kịp làm thì đã có ai đó gõ cửa.
“Mời vào” Wendy nói
Nightingale mở cửa bước vào, Wendy hơi ngẩng ra, nhưng nhanh chóng mỉm cười, “Điện Hạ vẫn đang ngủ à? Nếu không chắc em cũng không đến chỗ chị”
“Chị đang nói gì vậy? Đâu phải lúc nào em cũng ở cạnh ngài ấy” Nightingale xấu hổ nói, nâng cái giỏ trong tay lên “Em mang bữa sáng cho chị”
Thông thường, người giúp việc sẽ chịu trách nhiệm đưa bữa sáng. Ngoài ra, vào ban đêm, Nightingale thường sẽ cùng Hoàng tử trò chuyện, vì vậy khá khó để nhìn thấy cô ấy. Wendy mỉm cười, cô chỉ vừa ngủ dậy nhưng Nightinagle đã đem thức ăn đến, chắc em ấy đã ghé qua nhiều lần.
“Nói đi, có vấn đề gì?” Wendy hỏi trong khi lấy một chiếc bánh sandwich phô mai từ trong giỏ ra và bỏ vào miệng.
“À thì…” Nightingale đến gần và ngồi xuống cạnh cô “Hôm nay là ngày mà Nana thức tỉnh”
Wendy im lặng một chút. Dù nó vẫn sẽ đau đớn, nhưng những cơn đau sẽ không mãnh liệt như lần đầu tiên, nhưng vẫn không gì có thể đảm bảo được cô bé có thể an toàn vượt qua. Càng trẻ, càng ít phải chịu đựng nỗi đau. Wendy đặt chiếc giỏ lên đầu giường và cầm lấy tay Nightingale, khẽ vỗ nhẹ vai trấn an, “ Chẳng phải Hoàng Tử đã nói rằng miễn là chúng ta giải phóng ma thuật mỗi ngày, chúng ta sẽ có thể giảm thiểu sự đau khổ à?”
“Nhưng đó chỉ là suy đoán” Nightinagle không đồng ý.
“Nhưng nó nghe rất hợp lí” Wendy lập tức trả lời “Chẳng phải Anna đã an toàn vượt qua đó sao? Không chút thương tổn, chẳng phải em đã tận mắt thấy sao?” Dừng một chút, cô nói tiếp “Nana đâu rồi?”
“Giờ em ấy vẫn trực ở Trạm Y Tế” Khi nói đến Nana, khóe miệng Nightinagle khẽ co rút. “Em nghe nói cha của em ấy, ngài Pine đã mua một lượng lớn thỏ sống từ thợ săn, đủ để em ấy luyện tập không ngừng nghỉ đến sáng mai”
“Em ấy có một người cha thật tốt bụng” Wendy thốt lên, có chút ganh tị, nhớ về thời gian khi cô còn là một đứa trẻ… giống như một trang giấy trắng. Không cha, không mẹ, những gì cô nhớ là tòa tu viện.
“Có vẻ như em may mắn hơn một chút so với chị” Nightingale trêu chọc.
“Em thật sự rất may mắn” Wendy ôm Nightingale vào lòng, hỏi cô ấy, “Em có lo lắng không?”
“…” Nightingale im lặng không nói, sau đó khẽ gật đầu.
Wendy biết tại sao Nightingale lại căng thẳng như vậy. Hôm nay không chỉ là một ngày quan trọng đối với Nana, cũng có thể là bước ngoặt trong lịch sử phù thủy. Nếu Nana có thể bình yên vượt qua, vậy thì những phù thủy khác cũng có thể thoát khỏi cái danh nô bộc của ác ma. Và như vậy, Trấn Biên Lãnh sẽ trở thành ngọn ‘Núi Thánh’ mà mọi người luôn tìm kiếm – một ngày nào đó, tất cả các phù thủy sẽ tập hợp ở đây. Họ sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường như những người bình thường, không cần lang thang khắp nơi và cố gắng né tránh những cuộc truy bắt của Nhà Thờ.
“Có lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể theo sát cô bé cả ngày thôi”
“Cả ngày?” Nightingale nhìn Wendy với ánh mắt ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, ai bảo mới sáng sớm em đã nói với chị chuyện này? Giờ chị cũng rất lo” Wendy bĩu môi “Đã không thể tập trung luyện tập, chẳng bằng đi tìm Nana. Chẳng phải trong hợp đồng đã đề cập sao, cái này gọi là nghỉ phép”
…
Sau khi ăn tối, trong phòng của Nana có rất nhiều người – Anna, Tia Chớp, Nightingale, Wendy, tự nhiên cũng có cha của Nana, và Roland. Đối mặt với trận thế này, khuôn mặt của Nana đầy bất an, “ Có phải em sẽ chết không?”
“Tất nhiên là không!” Tất cả đều lắc đầu.
“Đây là lần đầu tiên nên quá trình ma lực cắn ngược sẽ không quá kịch liệt” Wendy cầm lấy tay của cô bé, mềm giọng an ủi “Tập trung tinh thần, em chắc chắn sẽ vượt qua thôi”
“Nếu đau thì bấu tay ta” Ngài Pine cầm lấy tay còn lại của con gái. “ Con đã rất mạnh mẽ khi làm việc ở Trạm Y Tế, là cha của con, ta cảm thấy rất tự hào” Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, dừng trên người Anna. Anna lập tức đi lên, hôn nhẹ lên trán cô “Em có thể mà, đúng không?”
“Vâng”
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!