Translator: Silent Sleep
***
Diệp Tử cảm thấy máu trong người mình đông lại.
Phía bên trái, hai cái bóng xé xuyên qua màn đêm, xuất hiện ở bên cạnh họ. Cơ thể của chúng to và quái dị chẳng khác nào lũ quái thú. Lại gần thêm chút nữa, Diệp Tử phát hiện đó là hai sinh vật hình người, cưỡi trên lưng hai con quái vật lai có hình dạng giống sói. Thân thể của họ lớn gấp đôi người bình thường, nhưng họ không mặc giáp mà thay vào đó là bộ trang phục được may từ thứ chất liệu kì lạ – không, ‘trang phục’ cũng không đúng, nó giống như là da động vật, quấn chặt lấy cơ thể, có chỗ còn phồng lên. Nhưng điểm đáng chú ý nhất là hai cái mũ bảo hộ trên đầu, chúng là đầu lâu của những con quái vật, khiến họ trông thật xấu xa và tàn bạo.
Con mắt vốn có trên hộp sọ bị móc ra, thay vào đó là khối tinh thể màu nâu đỏ. Một mảng da được gắn vào đầu, kéo dài đến tận phía sau lớp vỏ của ác thú. Một người ngồi trên yên, tay nắm cây thương, một người khác thì đeo một chiếc găng tay sắt có hình dạng quái lạ – Dường như hắn ta chỉ có ba ngón tay.
Đột nhiên, một từ lóe lên trong tâm trí Diệp Tử: Quỷ dữ!
“Tấn công” Cara là người đầu tiên ra tay, tiếng hét vang lên giữa đêm khuya, đánh thức những kẻ khác đang ngu ngơ trừng mắt nhìn kẻ thù. Thạch Nữ ngồi xổm xuống và đặt một tay xuống đất, biến khu vực xung quanh thành một đầm lầy. Đây có thể được coi như một cách hay. Nếu là lũ quái vật thông thường, chúng có thể nhảy lên cao rồi sau đó bay đi chỗ khác Nhưng hai con quái vật này, hai cánh đều bị chặt đứt, khớp hàm bị buộc chặt bởi sợi dây thừng, do hai người trên lưng điều khiển. Vì chúng không thể bay được nữa, có nghĩa là chúng chỉ còn cách đi vòng quanh đầm lầy, điều này sẽ cho các phù thủy khác có thời gian phản ứng.
Nhưng kẻ địch không suy nghĩ giống vậy, hai người kia trực tiếp khiển thú lao thẳng vào đầm lầy, sau đó đạp một phát để mượn lực nhảy về phía sau Thạch Nữ, cũng chính là nơi một đám phù thủy đang đứng.
“Nhanh tách ra” Diệp Tử còn chưa kịp cảnh báo, gã khổng lồ với ba ngón tay đã bắt đầu mở ra một vòng giết chốc. Tốc độ của gả hoàn toàn không phù hợp với thể tích cơ thể, cô phù thủy đứng gần đó còn chưa kịp phản ứng đã bị bóp nát đầu.
Đến khi mọi người kịp nhận ra, đã có thêm hai người đầu lìa khỏi cổ, mọi người hoảng loạn bỏ chạy. Chỉ có Shino vẫn đứng ở vị trí cũ. Mặc dù cô không có khả năng chiến đấu, cô không chọn trốn thoát như những người khác. Thay vào đó, cô lấy nỏ từ sau lưng, nhắm và bắn vào kẻ thù. Nhưng, tên ác quỷ phản ứng rất nhanh, nó lướt ra sau lưng cô và đá cô một phát ngay ngực. Cú đá mạnh đến mức cơ thể của cô gái nhỏ bay đi như diều đứt dây, lăn lông lốc trên mặt đất. Máu chảy ra từ khóe miệng, sau đó cô nằm đó bất động.
Tên mang theo thương quay người và bước đến chỗ Thạch Nữ, dọa cô tay chân hoảng loạn. Hắn ta giơ mũi thương lên, nhắm thẳng vào cô. Nhưng ngay lúc tên đó định phóng mũi lao đi thì một ngọn lửa nở rộ, bao phủ lấy nó. Hồng Tiêu tung ra đòn tấn công, sau đó nắm lấy tay Thạch Nữ, kéo cô chạy đi. Tên khổng lồ định đuổi theo nhưng bị một tức tường cỏ đen chặn lại.
Diệp Tử phóng thích tất cả ma lực xuống đất, kích thích những hạt giống nằm sâu dưới lớp đất phát triển thành từng bụi dây leo, bò lên người têm ác quỷ có ba ngón tay. Cara cũng triệu hồi hai con rắn mang độc tố ‘Đau đớn’ra, ném nó lên cánh tay tên ác quỷ. Hắn ta nhanh chóng phủi mấy con rắn xuống, lại phát hiện hai dây leo quấn lấy cổ chân mình, kéo hắn ngã lăn ra đất.
“Mọi người chạy mau!” Diệp Tử hô lên, giọng nói run rẩy hoảng sợ “Nhanh chạy đi! Chạy khỏi lũ quái vật này! Chúng là thứ được ghi chép trên sách! Là ma quỷ từ cổng địa ngục chui ra!”
Độc rắn dường như là không hiệu quả đối với Quỷ. Khi tên quỷ ba ngón thấy đồng đội của mình ngã xuống, nó điên cuồng vùng vẫy, cố thoát khỏi đống dây leo trói chặt mình. Tên ác quỷ còn lại giơ cao ngọn giáo trên tat, bắp tay căng lên. Mạch máu và những khúc xương đỏ thẫm ẩn hiện sau lớp da mỏng.
“Diệp Tử, cẩn thận!” Thạch Nữ gào lên, biến vùng đất dưới chân con ác quỷ thành đầm lầy. Thân thể của con quái vật trầm xuống, mũi thương bay ra cũng đổi hướng, xẹt qua phía vai phải của Diệp Tử. Diệp Tử giật mình, mồ hôi tuôn như suối.
Cánh tay căng lên nhanh chóng xẹp xuống, rút lại nhìn như một cành củi khô.
Nhận ra con quỷ không thể ném giáo liên tục, Diệp Tử nhận ra đây là thời điểm tốt nhất để chạy trốn. Các phù thủy khác cũng nhận thấy điều này, ví dụ, Thạch Nữ và Hồng Tiêu.
Thấy tên còn lại vẫn đang vật lộn với đám dây leo, họ chạy về phía Cara, muốn mang theo cô cùng nhau chạy trốn. Diệp Tử nhìn về hướng gã ba ngón và phát hiện ra nó đã từ bỏ giãy giụa, quay về phía ba phù thủy với hai tay mở rộng về phía trước.
Hắn ta định làm gì vậy? Đừng!
“Không –“ Diệp Tử vừa mở miệng, một tia sáng màu xanh đã lóe lên trong lòng bàn tay của đối phương, xuyên qua không khí, lao đến mặt chị em của cô.
Quầng sáng đập vào hai người, vang lên âm thanh tí tách. Khói trắng bốc lên, hai cơ thể co quắp rồi ngã xuống, áo choàng bên ngoài cháy khét.
Đòn tấn công dường như đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của kẻ thù, bởi vì nó bắt đầu thở dốc và không thể di chuyển. Phép thuật Diệp Tử cũng đạt đến giới hạn, dây leo bắt đầu khô héo, biến thành cỏ dại.
Xong rồi, Diệp Tử tuyệt vọng. Tiếng quát tháo của Cara xa dần rồi tắt hẳn. Cơ thể của cô không còn chút sức lực nào, ngồi bệch xuống.
Chỉ sau một lúc nghỉ ngơi, tên ba ngón lại đứng dậy và bắt đầu đi đến trước mặt Cara đang hoảng loạn, lần này thực sự không còn ai có thể ngăn chặn nó. Đi đến bên cạnh cô, con quái vật nắm lấy cổ họng của cô và bóp chặt. Cara tuyệt vọng cố vùng vẫy lần cuối để thoát khỏi bàn tay của Quỷ dữ, nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của nó, những nỗ lực của cô trở nên vô ích. Cara lại thả ra vài con rắn để chúng cắn lên cổ và tay của đối thủ, nhưng dường như không có tác dụng, lực siết trên cổ cô ngày càng mạnh.
Lúc này điều bất ngờ đã xảy ra. Dưới sự tấn công dữ dội của những con rắn ma thuật, da quỷ cuối cùng đã bị xé toạc. Ngay lập tức, sương mù màu đỏ bắt đầu rò rỉ ra khỏi vết thương, bao trùm Quỷ dữ và Cara. Tên quái vật phát ra tiếng thét chói tai, và dưới tác dụng của làn sương mù màu đỏ, da của nó nhanh chóng mưng mủ, lộ ra những đường gân và xương cốt.
Hắn ta buông Cara ra, cố gắng đè chặt miệng vết thương để chặn sương mù lan ra. Nhưng vô ích, cơ thể của nó bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, sau đó ngã ầm xuống mặt đất, bất động.
Khi nhìn thấy điều này, một con quỷ khác bị chôn vùi trong đầm lầy phát ra tiếng thét đau lòng, đó là âm thanh mà Diệp Tử chưa bao giờ nghe thấy trước đây, giống như một tiếng hét sắc nhọn và tiếng gầm âm ỉ trộn lẫn với nhau, đâm thẳng vào màn nhĩ khiến nó đau đớn.
Nhưng tiếng rống của con quái vật không khiến Diệp Tử tán loạn bỏ chạy mà lại khiến cô nhìn thấy hi vọng sống sót. Cô cắn môi, cố gắng rút ra chút sức lực cuối cùng để đứng dậy. Sau đó cô nhặt lấy cây nỏ của Shino, gài tên và nhắm vào con quỷ. Hình như hiểu Diệp Tử muốn làm gì, con quái vật càng giãy dụa điên cuồng. Nhưng trong đầm lầy, càng hoảng loạn, chìm xuống càng nhanh. Con quỷ cố gắng che chắn những phần dễ bị tổn thương của mình, nhưng cuối cùng, điều đó là vô ích.
Vì tất cả các chị em, Diệp Tử nghĩ, ấn nút và bắn mũi tên ra.
Mũi tên chuẩn xác đâm vào cổ, sương mù máu lại xuất hiện quanh miệng vết thương. Đầu con quái vật rũ thấp xuống.
Cô đã giết nó!
Sau khi để chiếc nỏ rơi xuống, Diệp Tử quay lại nhìn thấy xác của hơn mười chị em đã mất mạng. Đau khổ tận cùng, Diệp Tử khụy gối xuống, nước mắt như mưa.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!