Majo to Youhei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Hoàn thành)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

615 2462

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

595 3027

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

288 6577

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

75 188

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

398 828

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

69 373

Tập 01 - Chương 4 Đại Dịch Quái Dị

Zig và Siasha tìm đến công hội để gia nhập đội tiêu diệt.

Dù được nghỉ hai ngày, nhưng đó là những ngày chẳng mấy yên ả, nên cả hai đều không cảm thấy sung sức như mong đợi.

Nhưng công việc đang réo gọi, và đã đến lúc phải tiếp tục khẳng định tên tuổi.

Ít nhất thì Zig cũng có vũ khí mới. Dù vai bị thương, anh đoán công việc sẽ không thành vấn đề vì anh chỉ làm nhiệm vụ dọn dẹp.

Công hội hôm nay đông người hơn thường lệ—ngay cả lối vào cũng được bố trí lại, với nhiều Mạo Hiểm Giả xếp thành hàng dài ở một khu vực tiếp tân khác.

“Tất cả Mạo Hiểm Giả tham gia đội tiêu diệt, vui lòng xếp hàng tại đây để xác nhận đăng ký!”

Nghe theo hướng dẫn, cả hai đến đứng vào hàng của mình.

Vì đã hoàn tất thủ tục từ trước, họ chỉ cần xác nhận danh tính là có thể được dịch chuyển ngay.

Tuy nhiên, hàng đó cũng rất dài, nên họ đành phải chờ như bao người khác.

“Cảm giác như sẽ dễ như ăn kẹo nếu có đông người thế này tham gia,” Siasha nói.

“Hoặc cũng có thể là một đợt bùng phát Quái Dị cực lớn mới cần đến quân số này…” Zig đáp.

Anh chợt im lặng. Zig có thể cảm nhận được sức nóng từ những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Siasha thì lúc nào cũng bị nhìn ngó, nên chẳng có gì lạ, nhưng lần này, những ánh mắt đó lại tập trung vào anh.

Zig nheo mắt đầy nghi ngờ. Tại sao họ lại nhìn anh?

Một thành viên của tổ đội vừa đăng ký xong đã cho anh câu trả lời.

“Thế nào, hôm nay lại cặp kè với một cô khác hôm qua à?” một gã đàn ông mặt mày hậm hực cất giọng khiêu khích. “Sướng thật đấy!”

Cách dùng từ và giọng điệu của gã ngay lập tức giúp Zig hiểu ra nguyên nhân của những ánh nhìn kia.

Xem ra tin đồn về anh và Isana đã lan đi khắp nơi.

Nếu bỏ qua bản tính hiếu chiến và tâm lý trẻ con của cô, Isana quả là một phụ nữ đáng nể—chưa kể đến địa vị Mạo Hiểm Giả hạng hai của cô.

Hầu hết mọi người có lẽ không biết thực tế cô nghèo rớt mồng tơi.

Nhiều gã đàn ông vốn đã gai mắt với việc anh lúc nào cũng kè kè bên Siasha, nên anh không trách nếu họ nghĩ rằng anh còn đang cặp kè thêm cả Isana và buông vài lời khó nghe.

“Chắc là thích lắm nhỉ,” gã đàn ông tiếp tục. “Cậu đúng là một gã đào hoa, có thể đổi hết cô này đến cô khác. Cậu tốt đến mức cô ấy còn vung tiền mua vũ khí mới cho. Nhưng lòng tự trọng của tôi thì không bao giờ cho phép mình nhận một thứ như thế.”

Người ngoài nhìn vào rất dễ suy diễn rằng anh đã nhờ Isana mua vũ khí hộ mình.

Vừa trông như đang qua lại với hai người phụ nữ đáng mơ ước, vừa được một trong hai người mua trang bị cho… Anh hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của những gã đàn ông này.

“Không phải như anh nghĩ đâu—” Siasha định lên tiếng.

“Cô thực sự chấp nhận được chuyện đó sao?” gã đàn ông ngắt lời. “Rằng hắn ta đang theo đuổi một người phụ nữ khác trong khi đã có một người tốt như cô?”

“Như tôi đang nói…”

“Sao không bỏ quách gã lăng nhăng tệ bạc này đi và lập đội với chúng tôi? Chúng tôi đảm bảo sẽ không để cô phải buồn chán.”

Siasha im bặt. Cố gắng giải quyết tình hình một cách êm đẹp đã hoàn toàn thất bại.

Mấy gã đàn ông chẳng thèm lắng nghe, có vẻ hả hê với việc tiếp tục ném ra những lời buộc tội vô căn cứ.

Tất cả những người chứng kiến đều thấy rõ cô đang ngày càng bực bội trước thái độ và lời lẽ của gã đàn ông.

Việc Zig bị gọi là “gã lăng nhăng tệ bạc” chính là giọt nước tràn ly, biến sự khó chịu trong cô thành thái độ thù địch ra mặt.

“Có chuyện gì ở đây vậy?” một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Đừng có xía vào!” Mấy gã đàn ông trừng mắt về phía giọng nói, nhưng mặt họ liền tái mét khi nhận ra đó là ai.

“Ô-ồ, Alan…”

Một người đàn ông với mái tóc đỏ rối bù đang đứng trừng mắt nhìn họ.

“Nghe như các vị đang có chút tranh cãi,” Alan nói. “Có vấn đề gì ở đây sao?”

“K-không! Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi. Thôi, chúng tôi đi đây!”

Mấy gã đàn ông vội vã lách qua, gần như đang chạy trốn khỏi Alan.

Khi họ đã đi khỏi, Alan quay sang Zig và Siasha.

“Hy vọng tôi đã không chĩa mũi vào chuyện không phải của mình,” anh nói.

“Không, chúng tôi rất cảm kích,” Zig đáp. “Tôi đã lo Siasha sắp bùng nổ đến nơi.”

“Đúng vậy. Thú thật, tôi xen vào cũng là vì muốn tốt cho họ thôi.”

Anh bạn này nói có lý. Zig và Alan cùng bật cười.

“Tôi có cảm giác họ đang miệt thị cậu,” Siasha hờn dỗi nói.

“Mấy chuyện đó thì cứ cười cho qua thôi,” gã Lính Đánh Thuê nói.

“Dù sao thì, Siasha, cô cũng có kinh nghiệm sống nhiều hơn họ cả mấy trăm năm mà.”

“Tôi không quan tâm ai nói gì về mình, nhưng nếu họ chế nhạo cậu, thì tôi…”

Mặc dù việc người ta quan tâm đến lời phỉ báng nhắm vào người khác hơn là vào chính mình là chuyện thường tình, trường hợp của Siasha lại rất đặc biệt.

Cô đã quen với việc hứng chịu đủ mọi lời nguyền rủa, nhưng cô khó lòng chấp nhận người đồng minh đầu tiên trong đời mình cũng bị đối xử như vậy.

“Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng cô không thể áp đặt giá trị của mình lên người khác được,” Zig nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Đối với người ngoài, tôi trông chẳng khác gì một kẻ ăn bám chính hiệu.”

“Nhưng chỉ vì họ không biết sự tình, không có nghĩa là họ có quyền—”

“Người khác không thể nào hoàn toàn thấu hiểu hoàn cảnh của một người. Con người chỉ có thể đưa ra quyết định dựa trên những gì họ thấy và nghe.”

“Vâng.” Mặt Siasha xịu xuống.

Zig nở một nụ cười gượng gạo khi đặt tay lên vai cô.

“Chính cô đã nói mà, phải không? Rằng cô cần trân trọng những người thấu hiểu và chấp nhận mình.”

Siasha mỉm cười e thẹn khi nghe lại những lời đó. Trong khi đó, Alan đang quan sát cuộc trò chuyện của hai người với vẻ thích thú sâu sắc.

“Cậu đúng là một người kỳ lạ đấy, Zig,” anh nói. “Trong nghề này, có rất nhiều kẻ sẵn sàng gây sự chỉ vì họ tin rằng bị người khác coi thường là mất hết thể diện.”

“Chà, tôi không phải Mạo Hiểm Giả,” Zig đáp. “Trong thế giới của tôi, kẻ nào đi khắp nơi huênh hoang coi thường kẻ khác thường chẳng sống được bao lâu. Bận tâm lời chúng nói chỉ phí thời gian.”

Bất kỳ ai trên chiến trường đủ ngu ngốc để buông những lời như thế, dù là bạn hay thù, cũng cầm chắc cái chết.

Lúc đầu, bị trêu chọc khiến anh tức điên, nhưng khi những kẻ làm trò đó lần lượt bỏ mạng, cảm giác cuối cùng còn lại trong anh chỉ là sự thương hại.

Trong đầu anh chỉ lởn vởn những suy nghĩ như, “Tên này sắp xuống lỗ rồi.”

Cảm giác đó gần giống như đang quan sát một người bệnh ngày một gần kề cửa tử.

“Nghe có vẻ là một nghề tàn khốc thật…” Alan nhận xét.

“Mà này, cậu làm gì ở đây?” Zig hỏi. “Tôi tưởng đội tiêu diệt này chỉ dành cho Mạo Hiểm Giả hạng bảy thôi chứ.”

Mặc dù Mạo Hiểm Giả bị giới hạn không được nhận nhiệm vụ cao hơn cấp của mình một bậc, họ lại không bị cấm nhận các nhiệm vụ cấp thấp hơn.

Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ không kiếm được điểm nào để thăng hạng.

Thậm chí, nếu một Mạo Hiểm Giả bị phát hiện chỉ toàn nhận những công việc dưới cấp, họ còn có thể bị trừ điểm.

Zig không thể tưởng tượng nổi tại sao một người như Alan lại chấp nhận yêu cầu này.

“Họ đến để làm ‘bảo hiểm’,” Siasha nói. “Nói cách khác, họ là ‘bảo mẫu’ của chúng ta.”

“Bảo mẫu?”

“À thì, cũng không hẳn là vậy…” Alan ngượng ngùng nói rồi giải thích.

“Trong những nhiệm vụ tiêu diệt thế này, luôn có một tổ đội gồm ít nhất là các Mạo Hiểm Giả hạng bốn tham gia để đề phòng trường hợp có Quái Dị cấp cao xuất hiện.”

Thỉnh thoảng, những Quái Dị nguy hiểm cũng xuất hiện trong mùa sinh sản.

Đôi khi chúng đến để đánh chén những sinh vật nhỏ hơn đang sinh sôi nảy nở, và đôi khi trong một bầy lại xuất hiện một cá thể mạnh đến mức vô lý.

“Trong những tình huống bất thường, mọi thứ thường khó lường,” Alan tiếp tục. “Tôi chắc chắn có lý do chính đáng cho việc này, nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu nhiều về sinh học của Quái Dị. Trong các mùa sinh sản trước đây, đã có trường hợp đội tiêu diệt chạm trán Quái Dị bên ngoài môi trường sống tự nhiên của chúng.”

“Nghe hợp lý,” Zig đồng tình. “Xem ra đúng là cậu sẽ ở đây để trông chừng chúng tôi rồi.”

“Thật tình, tôi không thích cái từ đó lắm đâu,” Alan nói với một nụ cười gượng gạo.

“Nhưng có cậu ở đây tôi sẽ thấy yên tâm hơn.”

Qua những gì đã thấy, Zig biết Alan và tổ đội của anh khá tài giỏi—không chỉ về sức mạnh mà còn ở khả năng phán đoán tình huống và thích ứng tuyệt vời.

Nếu một Quái Dị cấp cao thực sự xuất hiện, họ hẳn sẽ xử lý được nó.

“Rất vui khi nghe cậu nói vậy,” Alan đáp. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Anh bước đi, và đó là lúc Zig nhận ra hàng người đã tiến lên một đoạn khá dài trong lúc họ nói chuyện.

Khi đến lượt, họ xác nhận đăng ký và tiến vào phòng Đá Dịch Chuyển.

Lần này, họ dùng một viên đá ở một căn phòng khác.

“Chúng ta sẽ đến một nơi gọi là Dãy núi Fuelle, phải không?” Zig hỏi.

“Ừm,” Siasha xác nhận. “Đội tiêu diệt này được cử đi để xử lý một đợt bùng phát ấu trùng Thạch Trùng.”

Thạch Trùng trông có thể giống những con sâu róm khổng lồ, nhưng chúng không tạo kén.

Thạch Trùng trưởng thành ấp con non ngay trong cơ thể mình và sinh chúng ra khi chúng đạt đến một kích thước nhất định. Khi đó, con non sẽ phá vỡ cơ thể mẹ để chui ra, giết chết nó.

Vì Quái Dị này chỉ sinh sản một lần, số lượng con non không quá nhiều, nhưng tỷ lệ sống sót lại rất cao vì chúng đã phát triển gần như hoàn thiện ngay từ lúc mới sinh.

Nếu để mặc chúng quá lâu, cả một khu vực có thể sẽ lúc nhúc toàn Thạch Trùng.

Không nhất thiết phải săn lùng chúng hàng năm, nhưng cần phải thận trọng nếu số lượng của chúng trở nên quá lớn.

“Một đội tiêu diệt thường được thành lập khi chúng được phát hiện bên ngoài môi trường sống tự nhiên,” Zig lẩm bẩm.

“Giống như con chúng ta đã đối đầu hôm trước…”

Gã Lính Đánh Thuê cảm thấy mình nợ con Thạch Trùng đó một lời cảm ơn.

Chạm trán nó là một điều may mắn, dẫn đến việc họ được mời tham gia vào cuộc càn quét đồng loại của nó.

“Những Quái Dị cấp cao có thể xuất hiện bao gồm Thằn Lằn Búa, Rồng Khoan Đá và Quỷ Ăn Đá,” Siasha tiếp tục, “và tuy không hẳn là cấp cao, nhưng Thạch Trùng trưởng thành và Trùng Tộc Đao Móng cũng có thể xuất hiện.”

Mắt Zig mở to. “Cô vừa nói ‘rồng’ à?”

“Dù được gọi là rồng, nó giống một phân loài hơn,” cô trấn an anh, “thấp kém hơn so với loại thông thường. Chúng không có đòn tấn công hơi thở hay trí thông minh cao như rồng bình thường, nhưng lại rất mạnh và có sinh lực dồi dào.”

“Cuối cùng chúng ta cũng bước vào thế giới cổ tích rồi. Thật lòng mà nói, tôi khá hứng thú đấy.”

Ngay cả ở lục địa quê nhà, rồng cũng được coi là sinh vật huyền thoại, và là một trong số ít những loài mà anh ngưỡng mộ.

“Đừng có mơ, Zig,” Siasha cảnh báo. “Rồng Khoan Đá là Quái Dị dành riêng cho các Mạo Hiểm Giả cấp cao, từ hạng bốn trở lên. Kể cả khi cậu có xoay sở đánh bại được một con, chúng ta cũng sẽ bị công hội khiển trách nặng nề.”

“Tiếc thật.”

Dù chính sách của công hội là cố gắng thăng cấp cho các Mạo Hiểm Giả có năng lực càng nhanh càng tốt, vẫn có những giới hạn nhất định.

Đi chệch khỏi quy trình tiêu chuẩn sẽ bị xem là hành vi gây rối.

Bước về phía Đá Dịch Chuyển, cả hai chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc nữa.

~*~

Dãy núi Fuelle là một vùng đất hoang sơ với những vách đá trơ trọi giàu tài nguyên khoáng sản.

Đây là một khu vực nguy hiểm, nơi lang thang những loài Quái Dị độc nhất chuyên ăn quặng và tinh thể, nhưng các Mạo Hiểm Giả lại cho rằng lợi ích thu được lớn hơn nhiều so với rủi ro.

Các yêu cầu tiêu diệt Quái Dị thường xuyên được đưa ra từ khu vực này, chủ yếu do các tổ đội gồm Mạo Hiểm Giả hạng sáu và hạng bảy đảm nhận.

Cũng có khả năng chạm trán những sinh vật như Rồng Khoan Đá, nhưng chúng thường được tìm thấy ở những vùng hẻo lánh và sẽ không xuất hiện trừ khi bị khiêu khích.

Khi chúng thỉnh thoảng xuất hiện vào những thời điểm như mùa sinh sản, các Mạo Hiểm Giả cấp cao sẽ đứng ra xử lý.

Zig và Siasha nhập bọn cùng các Mạo Hiểm Giả đã đến trước tại khu cắm trại của đội và bắt đầu chuẩn bị.

Ngày càng có nhiều Mạo Hiểm Giả xuất hiện cho đến khi có khoảng năm mươi người tập hợp.

Một tổ đội Mạo Hiểm Giả trung bình có từ bốn đến sáu người, và tổng cộng đã có mười tổ đội đến nơi.

Sau khi xác nhận tất cả những người tham gia đã có mặt, tổ đội Mạo Hiểm Giả hạng bốn dẫn đầu.

Alan đứng trước hàng quân, hô to những gì họ cần phải chuẩn bị khi thực hiện nhiệm vụ.

“Mục tiêu của đội tiêu diệt lần này là Thạch Trùng! Dù chúng chỉ là ấu trùng, số lượng của chúng cực kỳ lớn. Tuyệt đối không được hành động một mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào và phải đảm bảo giữ khoảng cách hợp lý để có thể bọc lót cho nhau!”

Một vài tổ đội liếc nhìn nhau trước lời cảnh báo của Alan.

“Có vẻ như không ít thành viên đã bàn bạc trước với nhau,” Zig nhận xét.

“Cũng có thể, nhưng một số có lẽ chỉ là cùng một gia tộc,” Siasha nói.

“Tôi nghe nói rất khó để liên minh với người lạ ngay tại chỗ, nhưng nếu đã có mối quan hệ từ trước thì không cần phải lo lắng.”

“Về khoản hợp tác với người khác, chúng ta vẫn chỉ là dân nghiệp dư. Phải cẩn thận để không ngáng đường họ.”

Dù cả hai đều có năng lực chiến đấu vượt trội, họ vẫn còn non kinh nghiệm trong việc tiêu diệt Quái Dị.

Họ chưa được học hỏi bài bản những kiến thức cơ bản của một Mạo Hiểm Giả và còn là lính mới trong việc phối hợp đồng đội.

Và trong khi Zig có thừa kinh nghiệm chiến đấu với con người, đối thủ lần này lại là Quái Dị.

Những năm tháng trên chiến trường của anh xem ra không giúp ích được gì nhiều ở đây.

Sau khi nhận thêm hướng dẫn chi tiết, đội tiêu diệt bắt đầu hành quân.

Tổ đội của Alan chia thành hai nhóm: một ở bên trái và một ở bên phải của đội hình chính.

Họ sẽ đề phòng các cuộc tấn công bất ngờ từ hai bên sườn trong khi đội tiêu diệt chính xử lý các mối đe dọa trực diện.

Đoàn quân chia thành ba đội hình và bắt đầu dàn hàng ngang.

“Lần này, trọng tâm là tiêu diệt Quái Dị bằng các đòn tấn công Phép Thuật,” Zig nói.

“Xem ra chẳng có nhiều việc cho tôi làm rồi.”

“Hôm nay cậu cứ thong thả đi, Zig. Đây là sở trường của tôi!”

“Vậy tôi không khách sáo.” Dù nói vậy, anh biết mình không thể hoàn toàn lơ là.

Một vài tổ đội đã hình thành tuyến đầu để phòng trường hợp có thứ gì đó áp sát.

Zig định tham gia cùng họ, nhưng việc thêm một người vào đội hình mà không biết cách phối hợp có lẽ sẽ gây cản trở hơn là giúp ích.

“Tôi sẽ yểm trợ phía sau,” anh nói rồi lùi lại. “Có biến gì tôi sẽ báo cho cô biết.”

“Hiểu rồi.”

Anh quyết định làm công việc trinh sát để có thể theo dõi toàn bộ chuyển động của cả đoàn và phát hiện ngay lập tức bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Đã có một tổ đội khác làm nhiệm vụ hậu vệ.

Họ ném cho Zig những cái nhìn nghi ngờ, nhưng thấy anh vẫn giữ khoảng cách, họ không nói gì và chuyển sang tuần tra xung quanh.

~*~

Phong cảnh xung quanh họ dần thay đổi.

Mặt đất nứt nẻ, và con đường họ đi len lỏi giữa những phiến đá khổng lồ bị nứt và nhô lên như những mạch máu.

Hẻm núi rộng đến mức có thể chứa toàn bộ đội tiêu diệt một cách thoải mái.

Tuy nhiên, có rất nhiều ngõ cụt xen lẫn những lối rẽ.

Hầu hết các sinh vật nhỏ trên đường khi thấy đoàn quân đông đảo đang tiến đến đều vội vàng lẩn mất.

Hiếm hoi có con nào đó dám tấn công, nó cũng nhanh chóng bị hạ gục bởi Phép Thuật hoặc một mũi tên.

Thật sự chẳng có việc gì cho mình làm ở đây sao?

Zig thầm nghĩ trong lúc tiếp tục quan sát xung quanh.

Tổ đội hậu vệ tiến lại gần, các thành viên nhìn Zig đầy tò mò. Cuối cùng, một người trong số họ lên tiếng.

“Này, hỏi cậu một câu được không?”

“Chuyện gì?” Zig hỏi.

“Có thật là cậu đã đi cùng Isana không?”

Xem ra họ cũng đã nghe tin đồn và muốn thỏa mãn trí tò mò của mình.

“Đúng vậy.”

Câu trả lời thẳng thừng của Zig khiến mấy gã đàn ông xôn xao.

“Thật á? V-vậy, có thật là cô ấy đã mua vũ khí cho cậu không?!”

“Không hẳn,” anh nói. “Cô ấy làm gãy vũ khí của tôi nên đền bù thôi.”

“T-thật sao? Ý cậu là đền bù thế nào?”

“Cô ấy tấn công tôi do hiểu lầm,” anh giải thích. “Không chỉ làm gãy vũ khí của tôi, cô ấy còn đâm thanh kiếm của mình xuyên qua vai tôi.”

“Chà…” một người khác trong tổ đội kinh ngạc thốt lên. “Nghe… như một bi kịch thực sự.”

“Đúng là vậy. Mấy Mạo Hiểm Giả hàng đầu ai cũng thế à?”

“Ừm, hình như hầu hết họ đều hơi lập dị…” Người đàn ông trả lời với vẻ mặt khó đoán.

Theo những gì Zig từng thấy, trong nhiều ngành nghề, những người leo lên đến đỉnh cao thường là những kẻ khác người.

Xem ra nghề Mạo Hiểm Giả cũng không ngoại lệ. Anh tiếp tục trò chuyện với họ trong lúc đi.

Đột nhiên, các đội hình phía trước dừng lại.

“Có vẻ kẻ địch đến rồi,” một trong những người đàn ông nói khi một giọng nói từ phía trước cảnh báo họ hãy thận trọng tiến lên.

Nếu Zig căng mắt nhìn, anh có thể thấy một bầy Quái Dị đang túa ra từ một trong những lối rẽ của hẻm núi.

Chúng dường như ùa ra, hết con này đến con khác, cho đến khi mặt đất bị bao phủ hoàn toàn.

Ấu trùng Thạch Trùng giẫm đạp về phía con mồi, tung lên một đám bụi mù mịt.

Các tổ đội bắt đầu dàn trận khi những người sử dụng Phép Thuật xếp thành hai hàng ngang dài.

Đội tiên phong di chuyển để che chắn cho họ từ hai bên, vũ khí sẵn sàng đối phó với bất cứ thứ gì lọt qua.

“Chúng đến kìa!” ai đó từ đội tiên phong hét lên. “Người dùng Phép Thuật, chuẩn bị tấn công!”

Các Mạo Hiểm Giả bắt đầu niệm chú. Vô số mùi hăng nồng nặc tràn ngập không khí, mùi đậm đặc đến mức Zig không khỏi nhăn mặt.

“Nhắm… Bắn!”

Theo hiệu lệnh, những người sử dụng Phép Thuật đồng loạt tung ra thần chú.

Vô số câu thần chú đã quét sạch một phần lớn bầy Thạch Trùng, khiến những con sống sót bị chậm lại vì phải trèo qua xác của đồng loại.

Hàng pháp sư đầu tiên lùi lại để bắt đầu chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo, trong khi hàng phía sau tiến lên.

“Đợt hai, bắn!”

Một tiếng gầm điếc tai vang lên khi thêm nhiều Quái Dị bị hất tung lên không trung.

Cũng có một vài Thạch Trùng trưởng thành, nhưng vào lúc này, chúng chỉ là những tấm bia đỡ đạn.

Lợi thế lớn nhất của Thạch Trùng là tốc độ và sự cơ động từ vô số đôi chân của chúng.

Tuy nhiên, trong một không gian chật hẹp và phải đối đầu với những đối thủ giữ vững đội hình chặt chẽ, chúng không thể phát huy được khả năng của mình.

“Xem ra chỉ mất khoảng mười phút là dọn dẹp xong đám này,” Zig lẩm bẩm khi quan sát cảnh tượng—khó có thể gọi là một trận chiến—đang diễn ra trước mắt.

Có vẻ họ đã kiểm soát được tình hình, vậy mình sẽ tập trung tuần tra phía sau, anh nghĩ.

Nhưng ngay khi anh định quay đi, một thứ gì đó lọt vào khóe mắt anh.

“Cái gì vậy?”

Định bụng gạt nó đi như một ảo giác, Zig chợt đứng hình khi nhớ lại chuyện đã xảy ra với Cá Mập Ma.

Tập trung toàn bộ sự chú ý vào thực thể đó, anh nhận thấy một loại Quái Dị khác xuất hiện từ một lối đi bên cạnh.

Nó được bao phủ bởi lớp mai màu nâu nhạt—cao khoảng hai mét và đi bằng hai chân.

Trông nó không chỉ khỏe mạnh, mà bộ móng vuốt dài của nó còn cho thấy một sự hung hãn tàn bạo.

Với chiều dài của chúng, có lẽ nên gọi chúng là những lưỡi đao thay vì móng vuốt—chúng dài đến mức chạm đất nếu sinh vật đứng thẳng và buông thõng tay.

Khuôn mặt nó giống như một con bọ hung sừng dài, với cặp hàm lớn, gợn sóng.

Và nó đang nhanh chóng tiếp cận họ từ lối đi bên cạnh.

“Chắc chắn là một trong những Quái Dị không mời mà đến rồi,” Zig tự nhủ.

Ngày càng nhiều con như vậy xuất hiện từ cả hai bên và đột ngột lao về phía đội tiêu diệt.

Zig vừa định di chuyển để đối phó với mối đe dọa thì lời nói của một thành viên hậu vệ đã chặn anh lại.

“Sẽ ổn thôi.”

“Thế nghĩa là sao?” Zig phản đối.

“Cậu nghĩ nó có nghĩa gì?” người đàn ông đáp, liếc về phía hai nhóm bảo vệ hai sườn.

“Đây là lý do chúng ta có họ ở đây. Cứ xem đi.”

Các thành viên của đội tiêu diệt trông không hề nao núng trước những Quái Dị đang cố gắng phục kích họ.

Những sinh vật đó tiếp tục lao tới, giẫm đạp rầm rập trên mặt đất.

Chúng thậm chí còn nhanh hơn cả Thạch Trùng.

Một người đàn ông tóc đỏ xuất hiện, chặn đường một con.

Quái Dị vung vuốt cố gắng chém hạ chướng ngại vật, nhưng người đàn ông đã dùng trường kiếm gạt chúng đi.

Thấy đòn tấn công đầu tiên bị trượt, Quái Dị vung cặp vuốt còn lại thì phát hiện đối thủ đã biến mất.

Người đàn ông đã né sang một bên ngay khi đỡ đòn, xoay người để chiếm vị trí sau lưng sinh vật.

Anh vung kiếm, một đường kiếm ngang chém sâu vào thân nó.

Nó ngã nhào xuống đất, co giật vài giây rồi bất động.

Alan, sau khi hạ gục Quái Dị bằng một màn kiếm thuật đẹp mắt, liền lao thẳng đến con mồi tiếp theo.

Một tiếng reo hò vang lên từ đội tiêu diệt, họ an tâm khi biết rằng mình chỉ cần tập trung vào việc đánh bại những Quái Dị đang tiến đến từ phía trước.

“Đấy, tôi đã nói gì nào?” người đàn ông bên cạnh Zig nói.

“Ra là vậy.”

Một màn trình diễn xuất sắc, đúng như mong đợi từ một Mạo Hiểm Giả hạng bốn.

Miễn là Alan và đồng đội còn ở đây, họ sẽ không cần phải lo lắng về những vị khách không mời.

“Mà kể ra, đó là một con khá thảm hại—ý tôi là một con Trùng Tộc Đao Móng.”

“Nó là loại Quái Dị gì?” Zig hỏi.

Người đàn ông bắt đầu giải thích.

Trùng Tộc Đao Móng tương đương với Mạo Hiểm Giả hạng bảy trở lên.

Mặc dù chúng hung hãn và nhanh nhẹn hơn Thạch Trùng, chúng lại không có khả năng di chuyển linh hoạt của loài kia, vốn cho phép chúng rẽ ngoặt đột ngột hoặc leo tường.

Chúng có tính lãnh thổ cực cao và sẵn sàng gây chiến ngay cả với những sinh vật ưu tú, điều đó có nghĩa là hầu hết chúng đều không sống được lâu.

Vì chúng không ngần ngại ăn thịt đồng loại, việc gặp chúng đi theo bầy là cực kỳ hiếm.

Chúng có trí thông minh thấp và dễ dàng bị dụ hoặc mắc bẫy, nên dù có năng khiếu chiến đấu, chúng không được coi là quá nguy hiểm.

Nếu một Mạo Hiểm Giả giữ được bình tĩnh và tìm cách vòng ra sau lưng, nó có thể bị tiêu diệt nhanh chóng.

“Dù vậy, thỉnh thoảng cũng có một hai con xuất hiện cùng nhau, nhưng hiếm khi thấy cả bầy,” người đàn ông lẩm bẩm khi quan sát Alan và tổ đội của anh hạ gục con Trùng Tộc Đao Móng thứ hai và thứ ba.

Chúng dường như chủ yếu tấn công từ hai bên sườn, vì vậy tổ đội cấp cao đã chia thành hai nhóm để chặn chúng ở cả hai phía.

“Tôi sẽ lên báo cho họ biết chuyện gì đang xảy ra,” Zig nói.

“Cậu chỉ phí thời gian thôi. Dù sao thì, chúng tôi sẽ bảo vệ phía sau.”

Zig muốn cho Siasha biết tình hình, nên anh đi về phía trước của đội hình.

Người đàn ông anh vừa nói chuyện uể oải vẫy tay chào tạm biệt sau lưng anh.

Siasha đang ở trong đội hình triển khai bên cánh trái, cánh do Alan phụ trách.

Anh tìm thấy cô giữa các đồng đội, vẫn đang liên tục bắn phá bầy Thạch Trùng bằng hết đợt Phép Thuật này đến đợt khác.

Mái tóc đen của cô bay lượn khi cô tung ra một câu thần chú khác; đó là lúc Zig nhận thấy điều gì đó.

“Cô ấy có vẻ đang nương tay khá nhiều?” anh tự hỏi.

Zig biết rõ Siasha có khả năng làm được những gì, nhưng những câu thần chú cô đang sử dụng có sức mạnh và phạm vi khá tầm thường.

Cô vẫn vượt trội hơn những người sử dụng Phép Thuật xung quanh, nhưng còn lâu mới đạt đến sức mạnh thực sự của mình.

“Cô ấy đang cố gắng để hòa nhập với mọi người, hay có lý do nào khác…?” Zig tự hỏi khi tiến lại gần.

Đúng lúc đó Alan lọt vào tầm mắt anh. Anh vừa khiến một con đao móng mất thăng bằng, và pháp sư trong tổ đội của anh đã hỗ trợ bằng cách nhấn chìm nó trong biển lửa.

Anh ngay lập tức quay sang con đao móng tiếp theo, chém bay móng vuốt của nó bằng một loạt kiếm liên hoàn.

Đầu của sinh vật rơi xuống đất.

Zig tình cờ thoáng thấy biểu cảm của Alan, và những gì anh thấy khiến anh sững người.

“Hửm?”

Có gì đó không ổn.

Kiếm thuật của Alan thật hoàn hảo—anh đang phối hợp nhịp nhàng với đồng đội và dường như không hề tỏ ra mệt mỏi.

Nhưng Zig không thể xua đi cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.

Từ chỗ mình đứng, Zig nhìn thấy khuôn mặt của Alan khi anh né đòn tấn công của một con đao móng khác.

Anh ta đang hoảng hốt…? Đó là cách duy nhất Zig có thể mô tả biểu cảm của kiếm sĩ.

Zig suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng anh cũng vỡ lẽ.

Alan và tổ đội của anh đã giết rất nhiều Trùng Tộc Đao Móng—những Quái Dị cực kỳ hiếm khi đi theo bầy.

Gã Lính Đánh Thuê quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Anh đã không nhận ra, nhưng ngày càng có nhiều Phép Thuật phòng thủ được tung ra để hỗ trợ Alan.

Và, như để đáp lại, tần suất và uy lực trong các câu thần chú của Siasha cũng đang tăng lên.

“Mình phải nhanh lên thôi.”

Những gì anh đang chứng kiến không hề bình thường.

Chuyển sang trạng thái nghiêm túc, Zig bắt đầu chạy về phía cô.

~*~

Siasha thoáng thấy Zig đang đến gần và gọi các pháp sư khác.

Một người đang nghỉ ngơi đã đổi chỗ cho cô, tạo điều kiện để cô gặp Zig.

Anh có thể thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên má cô.

“Cậu ổn chứ, Zig?” cô hỏi.

“Tôi ổn,” anh đáp. “Bên này tình hình thế nào rồi?”

“Có vẻ như một bầy Quái Dị khác đã xuất hiện cùng lúc.”

Tại sao chuyện đó lại xảy ra?

Vô số câu hỏi xoáy trong đầu anh, nhưng đây không phải là lúc để tìm câu trả lời, nên anh tạm thời gạt chúng sang một bên.

“Alan và những người khác đang chống đỡ chúng,” cô giải thích, “nhưng họ không đủ người, nên một số người khác đang qua hỗ trợ.”

Siasha đã một mình gánh vác phần việc của nhiều người, với khả năng niệm chú có thể bao quát cho nhiều đồng đội cùng lúc.

“Zig!”

Anh quay lại khi nghe thấy tên mình và thấy Alan đang giao kiếm với một con Trùng Tộc Đao Móng khác.

“Các đội hình khác thế nào rồi?!” kiếm sĩ hét lên.

“Đội trung tâm không bị ảnh hưởng, nhưng đội hình bên phải cũng đang gặp tình trạng tương tự như ở đây!”

Zig hét lớn để Alan có thể nghe thấy.

Alan nhăn mặt khi chém xuyên qua Quái Dị.

“Bên này đã có Siasha lo liệu,” Zig tiếp tục, “nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn thôi, nhưng bên kia không có ai như cô ấy!”

Một con trùng tộc khác lao vào Alan. Anh né và chém vào cánh tay nó, khiến nó văng đi.

“Nếu vậy, cậu có thể qua hỗ trợ họ được không?!” anh hét lên.

“Chuyện đó…” Zig ngập ngừng. Anh không phải là Mạo Hiểm Giả; công việc của anh là bảo vệ Siasha. Anh không thể tự ý rời bỏ vị trí.

“Zig, cậu đi đi,” Siasha nói khi thấy vẻ mặt khó xử của anh.

“Thật sự ổn chứ?” anh hỏi.

“Chừng này tôi xử lý được. Tôi vẫn còn nhiều năng lượng lắm!”

“Được rồi.”

Công việc chính của anh là làm vệ sĩ cho cô, nhưng nếu đó là mong muốn của khách hàng, anh không thể từ chối.

“Cố lên, Zig!” Siasha gọi với khi cô quay lại vị trí của mình ở hàng đầu.

“Hãy hoàn thành công việc này và nhanh chóng thăng hạng!”

Anh không khỏi mỉm cười. Thời gian ở Halian đã biến Phù Thủy nhút nhát từng lo lắng về việc gia nhập công hội thành một người phụ nữ tự tin và độc lập.

Đã đến lúc anh phải quay lại làm việc.

Trước khi anh rời đi, anh nghe thấy Alan gọi mình.

“Zig, tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Không… Tôi có một công việc cho cậu!”

“Nói đi. Tùy vào nội dung, tôi sẽ xem xét.”

Đây không phải là một lời nhờ vả. Alan hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và Zig.

Anh không có nhiều thời gian, nhưng anh cần phải suy nghĩ cẩn thận về cách diễn đạt.

Zig sẽ từ chối nếu yêu cầu đó xung đột với hợp đồng hiện tại của anh, nhưng anh cũng không thể đưa ra một yêu cầu phi thực tế.

“Xin hãy bảo vệ các đồng đội của tôi,” anh nói. “Tôi sẽ trả cậu 500,000 dren bất kể kết quả ra sao, và thêm 500,000 nữa nếu cậu thành công.”

Đấy, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc anh đã được giao.

Alan cũng muốn bao gồm cả những Mạo Hiểm Giả còn lại, nhưng bảo vệ họ là trách nhiệm của anh.

Zig gật đầu. “Được. Tôi nhận.”

“Việc cậu có thành công hay không sẽ được quyết định dựa trên việc các đồng đội của tôi có bị thương hay không.”

Zig không trả lời, đã lao đi để thực hiện nhiệm vụ.

Alan di chuyển để đối phó với Quái Dị tiếp theo mà không thèm liếc nhìn gã Lính Đánh Thuê thêm một lần nào nữa. Năng lực của Zig là một ẩn số.

Alan biết nó vượt xa một người bình thường, nhưng con người của Zig lại quá khác biệt so với những người còn lại.

Với những giá trị của anh—chưa kể đến cách anh tư duy và hành động—cảm giác như thể anh đang đối phó với một người đến từ một thế giới hoàn toàn khác.

Và ánh mắt đó… Anh vẫn còn nhớ rõ sự sắc lẹm của nó trong lần đầu tiên họ nói chuyện.

Zig tự gọi mình là Lính Đánh Thuê, nhưng Alan không thể nhớ đã từng thấy ai trong nghề đó lại có một cái nhìn mãnh liệt đến vậy.

Anh có cảm giác có một sự khác biệt cốt lõi giữa Zig và định nghĩa về Lính Đánh Thuê mà mọi người vẫn biết.

Và đó là lý do tại sao anh đã thuê anh.

Alan và đồng đội của anh rất mạnh.

Khi hợp lực, cả bốn người họ đủ sức đánh bại cả một con rồng loài hạ cấp.

Nhưng bất kỳ nhóm nào cũng có điểm yếu, và với nhóm của Alan, đó chính là số lượng.

Mỗi thành viên trong đội đều thiện chiến và có thể xử lý cận chiến một cách ổn thỏa ngay cả khi đang làm nhiệm vụ ở hậu phương.

Tuy nhiên, họ lại thiếu những phép thuật diện rộng uy lực, thế nên mỗi khi quân địch áp đảo về số lượng, sẽ có vài tên tìm được cách lọt vào áp sát.

Nói một cách đơn giản, họ xuất sắc khi chống lại những cá thể đơn lẻ hùng mạnh, nhưng lại yếu thế trước vô số kẻ địch tầm thường.

Thông thường, đó không phải là vấn đề. Việc phát hiện các nhóm kẻ địch lớn khá dễ dàng, nên họ không bao giờ bị đánh úp.

Ngay cả khi không may gặp phải tình huống ngoài tầm kiểm soát, rút lui luôn là một lựa chọn.

Nhưng hôm nay… mọi chuyện lại khác.

Công việc của họ là xử lý những tình huống bất ngờ, và lần này họ không thể cứ thế bỏ chạy.

Một mũi tên xuyên thủng một con Trùng Tộc Đao Móng. Đó là một vật phẩm ma thuật, được gia cố để tăng tốc độ và sức mạnh, đủ để phá nát những móng vuốt đang cố gạt nó ra và đâm sâu vào mục tiêu.

Tình thế nơi cánh trái đang nguy cấp.

Nữ cung thủ, người thường đứng sau đội hình, đã phải nén lại bản năng lùi bước để tiếp tục chiến đấu.

Lũ Trùng Tộc Đao Móng dường như xuất hiện từ hư không, và ngày càng nhiều con tiếp tục kéo đến.

Niềm an ủi duy nhất của cả đội là chúng không phải một bầy đàn khổng lồ như lũ Thạch Trùng, nhưng cô và các đồng đội đang nhanh chóng tiến đến giới hạn.

“Chết tiệt! Rốt cuộc là có bao nhiêu con chứ?!” cô rít lên.

Khiên sĩ của đội, người thường nhận đòn thay cho đồng đội, đã tung một đòn chí mạng vào một trong những con đao móng.

Mặc dù chuyên môn của anh nghiêng về phòng thủ hơn, anh vẫn là một kiếm sĩ ưu tú.

Ngay lúc này, sự bảo vệ tốt nhất mà anh có thể mang lại là tiêu diệt càng nhiều Trùng Tộc càng tốt.

Vì phần còn lại của cánh quân phải tập trung vào những kẻ địch đang lao về phía mình, họ chỉ có thể hỗ trợ một cách hạn chế.

Nếu họ không thể đánh bại lũ Quái Dị với lực lượng hiện có, chiến tuyến sẽ sụp đổ.

Tuy nhiên, lũ Quái Dị đang xuất hiện với tốc độ chóng mặt, khiến họ gặp khó khăn trong việc xử lý tất cả.

Nét hoảng loạn bắt đầu hiện rõ trên gương mặt nữ cung thủ khi trận chiến kéo dài.

Dù họ có làm gì, thế trận cũng không nghiêng về phía họ, và cô buộc phải sử dụng Phép Thuật cùng với những mũi tên của mình.

Những lưỡi đao vô hình xé toạc chân của lũ đao móng, làm què quặt chúng để khiên sĩ có thể chặt đầu.

Nếu không nhờ những nỗ lực tột cùng của cô để bắn ra một cơn mưa tên và Phép Thuật không ngớt, họ đã bị áp đảo từ lâu rồi.

Tuy nhiên, cả vật phẩm ma thuật lẫn khả năng thi triển phép của cô đều đang cạn kiệt nhanh chóng.

Cô gần như đã hết mana, và có vẻ như cuộc tấn công sẽ không sớm dừng lại.

Các cánh quân khác có lẽ cũng không thể chi viện thêm bất kỳ hỏa lực nào.

Mana của mình, hay thể lực của mình sẽ cạn kiệt trước đây?

Cô gạt đi ý nghĩ đáng lo ngại đó, siết chặt cây cung và triệu tập ý chí để tiếp tục chiến đấu.

Nữ cung thủ với tay vào bao tên nhưng chỉ thấy không khí.

“Chết tiệt…!”

Toàn bộ đạn dược, bao gồm mọi thứ cô mang theo để dự phòng, đều đã hết.

Trong giây phút bối rối, câu chửi thề buột ra từ miệng đã cắt ngang việc niệm chú của cô.

Phép thuật của cô tắt lịm. Cơn mưa tên ngừng lại.

Cô ép mình giữ bình tĩnh và bắt đầu lại câu thần chú, nhưng lúc đó đã quá muộn.

“Khỉ thật! Chúng đến kìa!”

Một vài con đao móng đã lọt qua được khiên sĩ, lao thẳng về phía cô.

Quàng cây cung qua lưng, cô chộp lấy cặp vũ khí giắt ở thắt lưng: một đôi rìu tay cầm ngắn.

Một trong những sinh vật đó vung móng vuốt về phía cô. Cô lách người xuống dưới nó, bổ rìu vào đầu gối.

Cú đòn trời giáng khiến con Quái Dị ngã nhào xuống đất và quằn quại trong đau đớn.

Cô chỉ vừa kịp tung đòn kết liễu thì đã buộc phải lùi lại để tránh đòn tấn công của một con đao móng thứ hai.

Mặc dù bằng cách nào đó cô đã né được những móng vuốt đang vung loạn xạ của nó, cuối cùng cô lại mất thăng bằng.

Sức lực của cô đang cạn kiệt, và lượng mana đang cường hóa cơ thể cô bằng Phép Thuật đang giảm xuống mức báo động.

Sơ hở đó đã tạo cơ hội cho con Quái Dị tung một cú đá vào cô.

Nữ cung thủ nín thở, cú va chạm mạnh đến mức hất văng cô về phía sau.

Cô nghiến răng, tuyệt vọng cố gắng giữ lấy ý thức.

Vết thương của cô không nguy hiểm đến tính mạng. Tấm giáp ngực đã hứng chịu phần lớn đòn tấn công, nhưng cú va chạm đã làm cô đánh rơi vũ khí.

Cô phải đứng dậy. Tận dụng đà đã khiến mình lảo đảo, cô từ từ đứng lên.

Tầm nhìn của cô mờ đi. Cô lắc đầu để tỉnh táo lại, nhưng khi màn sương tan đi, con Quái Dị đã ở ngay trước mặt cô—vung móng vuốt về phía cô từ cả hai phía.

Vậy ra, đây là kết thúc, nữ cung thủ cam chịu nghĩ khi nhìn chằm chằm vào những móng vuốt chết người đang bay về phía cổ mình.

Nhưng trước khi những móng vuốt đó kịp cắm vào da thịt cô, có một tiếng thụp khô khốc ngay quanh vai cô.

Sự bối rối bao trùm lấy cô. “Hử?”

Con Quái Dị trông cũng hoang mang không kém cô.

Nó liên tục cử động cánh tay, cố gắng ấn chúng vào cổ cô, nhưng chúng không hề nhúc nhích.

Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Nằm xuống!”

Nữ cung thủ giật mình trước những lời đó, cơ thể cô tự di chuyển trước cả khi tâm trí cô kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra.

Ngay khoảnh khắc cô cúi xuống, một cú đá uy lực hất văng kẻ tấn công của cô xuống đất.

Lồng ngực của nó lõm vào nơi trúng đòn, và nó quằn quại trong đau đớn trước khi bị một lưỡi đao ánh xanh chém làm đôi.

Cả hai nửa co giật trong vài khoảnh khắc trước khi ngừng lại.

Cô ngước nhìn vị cứu tinh của mình—một người đàn ông to lớn, vạm vỡ với ánh mắt sắt đá.

Trong tay anh ta là một thanh Song Đao, một vũ khí cô chưa từng thấy ai sử dụng trước đây.

“Cô ổn chứ?” người đàn ông hỏi, liếc nhìn cô.

“T-tạm thời…” cô lắp bắp.

Máu đang tuôn ra từ cả hai vai của anh ta. Mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng.

Người đàn ông đã lao đến phía sau cô và dùng găng tay sắt chặn móng vuốt của sinh vật đó.

Anh ta đã cứu cô khỏi cái chết chắc chắn, nhưng móng vuốt đã đâm thủng vai anh ta.

Từ lượng máu, cô có thể biết vết thương không quá sâu, nhưng đủ nghiêm trọng.

Điều người đàn ông này đã làm thật liều lĩnh và có thể đã giết chết cả hai… nhưng bằng cách nào đó anh ta đã làm được.

Anh ta gật đầu với cô và nhặt một trong những chiếc rìu tay của cô lên.

“Tôi mượn cái này một lát,” anh ta nói rồi ném nó đi.

Lưỡi rìu cắm vào đầu một trong những con đao móng đang vây quanh khiên sĩ, chém xuyên qua nó và cho anh ta đủ thời gian để thoát ra.

Người đàn ông đưa tay ra cho nữ cung thủ.

“Cô còn di chuyển được không?” anh ta hỏi.

“Tôi vẫn còn chiến đấu được,” cô đáp, nắm lấy tay anh ta và tự kéo mình đứng dậy.

“Tôi thích sự can đảm của cô đấy,” người đàn ông nói với một nụ cười khi đưa cho cô ba bao tên mới.

“Anh lấy chúng ở đâu ra vậy?” cô hỏi, hoang mang.

“Tôi, ừm, đã mượn chúng từ cánh quân trung tâm trên đường đến đây. Nhớ cảm ơn họ thay tôi sau nhé.”

“Anh đúng là cứu tinh.”

Cô thực sự cần phải cảm ơn các ngôi sao may mắn của mình vì người đàn ông này đã đến và có chuẩn bị.

“Yểm trợ cho tôi từ phía sau nhé,” anh ta gọi với khi chạy về phía kẻ thù của họ.

“Tôi sẽ lo liệu phía trước, và sẽ không có một con nào lọt qua được đâu!”

Người đàn ông đó thật nhanh! Anh ta chạy nước rút nhanh đến mức với vũ khí cồng kềnh đó đeo sau lưng mà cô không thể tin vào mắt mình.

Anh ta lao vào nhóm Trùng Tộc Đao Móng đang cố gắng vây quanh khiên sĩ một lần nữa.

“Nát bấy đi!”

Anh ta lao tới với một cú đòn dường như mang theo tất cả động lượng và tốc độ của mình, xé toạc bất kỳ con Quái Dị nào mà lưỡi đao của anh ta chạm phải thành từng mảnh.

Những mảnh xác của lũ đao móng văng tung tóe trong không trung.

“Ch-chuyện gì đang xảy ra vậy?! Có một con khác tấn công à?!”

Tình hình quá sức kỳ quặc đến nỗi người khiên sĩ nghĩ rằng một loại Quái Dị mới đã tham gia vào cuộc chiến.

Chỉ sau khi cơn mưa máu tan đi, anh mới thấy người mới đến là một con người.

“Anh là ai?” anh hỏi.

“Một Lính Đánh Thuê,” người đàn ông đáp. “Alan đã thuê tôi.”

“Tại sao anh ấy lại thuê một Lính Đánh Thuê… Không, chuyện đó để sau. Nếu chúng ta gục ngã ở đây, đội diệt trừ sẽ gặp nguy. Giúp chúng tôi bảo vệ họ như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào nó!”

“Đã rõ.”

Cuối cùng cũng hồi phục sau cú sốc khi thấy đồng loại bị thổi bay thành một màn sương hồng, những con Quái Dị còn lại vồ lấy miếng mồi tươi.

Zig vung thanh Song Đao của mình để đối mặt với các đòn tấn công của chúng trong một cuộc đụng độ giữa móng vuốt và lưỡi đao.

Khoảnh khắc lưỡi đao xanh lam chạm vào móng vuốt của chúng, nó đã phá vỡ chúng và xé nát cơ thể chúng.

Vũ khí của Zig, mặt khác, không có một tì vết nào.

Đây là một trận chiến đầu tiên tuyệt vời để anh thử nghiệm vũ khí mới của mình.

Kết quả ấn tượng khiến Zig mỉm cười khi anh chém vào con đao móng tiếp theo.

Anh nhận thấy mình có thể né tránh các đòn tấn công của con Quái Dị, chặn chúng bằng găng tay sắt và làm chệch hướng chúng bằng lưỡi đao một cách dễ dàng.

Nếu anh dồn toàn bộ trọng lượng của mình vào nó, phần bản rộng của lưỡi đao có thể nghiền nát chúng hoàn toàn.

Những cú đòn dữ dội anh tung ra khiến nhiều nội tạng văng tung tóe hơn.

Anh vung lưỡi đao nhanh đến mức chỉ còn lại một vệt xanh sau nó.

Lần lượt, bất kỳ con Quái Dị nào lọt vào tầm của anh đều bị chém thành từng mảnh.

Nữ cung thủ trong nhóm của Alan tiếp tục bắn tên khi cảnh tượng diễn ra.

Cô tiết kiệm chút mana ít ỏi còn lại của mình và chỉ bắn hạ những kẻ địch đến quá gần Zig, ngăn không cho anh bị bao vây.

Sức hủy diệt của người đàn ông đó thật đáng kinh ngạc. Anh ta là một mối đe dọa lớn đến mức lũ Quái Dị quá bận rộn với anh ta để chú ý nhiều đến cô.

Nhờ có anh ta, cô đã có thể đứng yên một chỗ và tiếp tục bắn.

Người khiên sĩ đến hỗ trợ Zig ngay khi thấy anh bị khóa trong trận chiến.

Anh dùng khiên đỡ đòn tấn công của chúng, kết liễu bất kỳ con đao móng nào lơ là khỏi anh.

Lũ Quái Dị nhanh chóng trở nên bối rối không biết nên tấn công người đàn ông nào.

Người khiên sĩ không tấn công dồn dập, nhưng nếu chúng phớt lờ anh, những đòn tấn công dữ dội của anh có thể tiêu diệt chúng.

Chỉ cần một thoáng do dự, Zig sẽ lao vào chúng, phá vỡ hàng phòng ngự của chúng và quét sạch mọi thứ trên đường đi của mình.

“Phải, bọn dạng người dễ xử hơn nhiều,” Zig tự nhủ.

Anh có thể không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với các loại Quái Dị khác nhau, nhưng câu chuyện sẽ hoàn toàn khác nếu chúng có hình người.

Nó không giống như đối mặt với một người đàn ông khác, nhưng cấu trúc cơ thể và khớp xương, chuyển động và hành vi khi tấn công của chúng đủ gần.

Nhưng không giống như con người, chúng không đặc biệt xảo quyệt.

Có hai cựu binh hỗ trợ cũng là một lợi thế lớn.

Sự hỗ trợ của họ trong việc tỉa bớt một số con đã giúp anh theo cấp số nhân, tạo cơ hội cho anh càn quét phần còn lại như những hình nộm tập luyện.

(~*~)

Trước khi Zig đến, nữ cung thủ và khiên sĩ chỉ đang cầm cự một cách khó khăn trước kẻ thù, nhưng sự xuất hiện của anh đã thay đổi đáng kể cục diện.

Vì hai Mạo Hiểm Giả giờ đây có thể thực hiện vai trò thường ngày của mình, cuộc chiến trở nên hiệu quả hơn.

Zig liếc nhìn về phía họ khi anh tiếp tục chém và chặt bằng thanh kiếm của mình.

“Haaah!” Nữ cung thủ bắn ba phát trong một hơi thở.

Một mũi tên cắm phập vào một trong những sinh vật khi nó cố gắng né sang một bên.

Mũi tên dường như được gia cố vì nó đã phá vỡ lớp vỏ của con Quái Dị khi va chạm.

Nữ cung thủ bây giờ đang giữ cung theo chiều ngang, tư thế cho phép cô bắn nhanh hơn nhưng phải hy sinh sự ổn định.

Đây mới là vai trò thực sự của cô—dựa vào đồng đội để thu hút sự chú ý khỏi mình để cô có thể tiếp tục tung ra một loạt đạn.

Zig chuyển sự chú ý của mình sang người khiên sĩ.

“Nếm lưỡi kiếm của ta đi!” người đàn ông hét lên khi anh đâm thanh kiếm của mình qua cổ một con Quái Dị đang lảo đảo vì cố gắng đỡ một đòn tấn công.

Anh cũng là một chiến binh ấn tượng, và kỹ năng sử dụng khiên của anh cho phép anh chống lại nhiều đòn tấn công cùng một lúc.

Mặc dù thu hút sự chú ý của rất nhiều kẻ thù, anh vẫn chưa bị thương gì nặng hơn những vết thương ngoài da.

Ngược lại, bất kỳ con đao móng nào để lộ sơ hở đều bị xử lý nhanh chóng.

“Bên này, đồ sâu bọ não rỗng!”

Anh quay mặt về phía một con Quái Dị ở xa hơn một chút và chĩa khiên về phía nó.

Những phi tiêu nhỏ bắn ra từ một cơ cấu được lắp bên trong.

Những phi tiêu bật ra khỏi lớp vỏ nhưng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của sinh vật đó.

Bất chấp những lời khiêu khích lỗ mãng của mình, người đàn ông này lại khá am hiểu chiến thuật.

Ngay khi nhận ra Zig là một kẻ tấn công có thể quét sạch kẻ thù, anh ta ngay lập tức chuyển sang vai trò hỗ trợ.

Cả nữ cung thủ và người khiên sĩ đều có năng lực hơn Zig nghĩ rất nhiều.

Lý do duy nhất khiến họ bị bào mòn là vì họ bị áp đảo về số lượng.

“Nnngh!” Zig cúi xuống né một con Trùng Tộc đang vung về phía mình và phản công, chém xuyên qua thân nó.

Anh đá mạnh vào xác của nó, hất văng cơ thể nó vào con Quái Dị phía sau.

Tận dụng đà bằng cách xoay thanh Song Đao, anh chém xuống sinh vật vẫn còn choáng váng, phá hủy cả nó và cái xác.

Những mảnh thịt văng ra tứ phía, và máu phun trong không trung.

Nữ cung thủ nhân cơ hội tỉa bớt bất kỳ con đao móng nào đang chết lặng vì kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu.

Số lượng kẻ thù cuối cùng cũng bắt đầu giảm dần.

Hầu hết các Quái Dị sẽ cảm nhận được rằng chúng đang bị tiêu diệt và bỏ chạy, nhưng bản chất của Trùng Tộc Đao Móng thúc đẩy chúng chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.

“Hầu hết con người thậm chí còn không ngoan cường bằng một nửa thế này,” Zig nhận xét.

Nhưng trận chiến từ lâu đã được định đoạt. Cơ thể của con Trùng Tộc Đao Móng cuối cùng bay trong không trung.

Zig đi vòng quanh để xác nhận không còn kẻ nào sống sót, kết liễu bất kỳ con nào còn đang co giật.

Chỉ khi chắc chắn rằng tất cả chúng đã chết, anh mới cho phép mình thư giãn.

Anh lau máu khỏi vũ khí của mình, kiểm tra nhanh.

Một số đòn của anh bao gồm cả việc chặt đứt móng vuốt của chúng, nhưng không có một vết xước nào có thể nhìn thấy trên lưỡi đao.

Anh vung kiếm vài lần để đảm bảo không có gì bất thường.

“Ra là vậy, hử?” anh nói. “Có vẻ như cái giá đắt đỏ đó cũng đáng.”

Nhưng điều khiến anh sốc hơn nữa là nhớ ra rằng vũ khí của mình chỉ có chất lượng cao hơn mức trung bình một chút.

Cái lưỡi đao mỏng mà Isana có—cái Katana, cô ta gọi nó như vậy—thứ đó hoạt động tốt đến mức nào chứ?

Hai thành viên trong nhóm của Alan tiến lại gần Zig.

“Chà, anh đúng là đã cứu mạng chúng tôi,” người khiên sĩ nói.

“Không có gì,” anh đáp. “Chỉ làm những gì tôi được thuê thôi.”

Phần còn lại của cánh quân vẫn đang giao chiến với lũ Thạch Trùng, nhưng đó là công việc của đội diệt trừ.

Người khiên sĩ đưa tay ra. Mặc dù anh ta do dự khi để lộ cánh tay thuận của mình, Zig đã đáp lại cử chỉ đó, và họ bắt tay.

“À mà—chính xác thì anh được giao nhiệm vụ gì vậy?” người đàn ông nói.

“Anh có nhắc đến Alan của chúng tôi là người đưa ra yêu cầu phải không?”

“Đúng vậy. Anh ấy muốn tôi hỗ trợ các anh.”

Anh đã được yêu cầu bảo vệ họ, nhưng Zig đã lựa chọn lời nói một cách cẩn thận, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của họ.

“Tôi đoán điều đó có nghĩa là bên kia không tệ đến vậy?”

“Gần như vậy. Số lượng Quái Dị xuất hiện cũng tương đương, nhưng có một người dùng Phép Thuật tài năng ở đó có thể làm việc bằng nhiều người.”

“Thật là may mắn,” nữ cung thủ nói. “Này, anh bị thương phải không?”

“Hm? Ồ, giờ cô nhắc tôi mới để ý, tôi đoán là vậy.”

Anh đã không ngờ sẽ thấy một trong số họ sắp bị chém đứt đầu khi anh lao đến.

Thật tốt là anh đã có thể chen vào trận chiến và can thiệp, nhưng điều đó thực sự là quá sát sao.

Vì Alan đã nói với anh rằng anh sẽ được trả công cho một công việc thành công tùy thuộc vào thương tích của các thành viên trong nhóm anh ấy, anh đã quá liều lĩnh.

Nữ cung thủ đi đến chỗ Zig khi anh bắt đầu cố gắng cầm máu.

“Để tôi xem nào,” cô nói. Có vẻ như cô định giúp anh một tay.

“Chắc rồi. Cảm ơn.”

“Đó là lời của tôi mới đúng chứ,” cô nói khi kiểm tra vết thương của anh.

Lấy ra một túi da nước, cô đổ nước lên vết thương để loại bỏ bụi bẩn trước khi dùng tay che nó lại—rõ ràng, cô cũng có thể sử dụng Phép Thuật hồi phục.

Nữ cung thủ bắt đầu niệm chú, và sau vài khoảnh khắc, ánh sáng bao phủ vết thương của anh.

Cô nhận thấy anh đang nhìn nó và bắt đầu nói tiếp.

“Cảm ơn vì lúc nãy,” cô nói. “Tên tôi là Listy.”

“Tôi là Zig,” anh đáp. “Và tôi không cần lời cảm ơn nào cả. Như tôi đã nói, đó là công việc của tôi.”

“Điều đó không liên quan.”

“Vậy thì, cô chữa thương cho tôi là chúng ta huề.”

“Như vậy là chưa đủ. Để tôi mời anh một chầu.”

“Không cần phải—” anh bắt đầu.

“Tôi sẽ mời anh một chầu,” cô khăng khăng.

“Được thôi.”

“Tốt.”

Người phụ nữ này về cơ bản đã ép anh phải đồng ý. Cô là một Mạo Hiểm Giả cấp cao;

có lẽ sự quyết đoán đi đôi với vị thế đó.

Người khiên sĩ cười khanh khách khi xem cuộc trao đổi của họ. “Cô ấy đúng là bắt nạt được anh rồi, Zig. Tên tôi là Lyle, nhân tiện. Rất vui được gặp anh.”

Anh ta nhìn anh từ đầu đến chân. “Tôi cứ ngỡ Lính Đánh Thuê chỉ là một đám côn đồ thôi chứ.”

“Lyle,” Listy khiển trách.

“Ặc… Ừm, lỗi của tôi.”

Zig xua tay, im lặng ra hiệu rằng đó không phải là vấn đề.

“Tôi chưa bao giờ thấy một Lính Đánh Thuê nào như anh trước đây,” Listy nói.

“Tôi nghe nói điều đó là phổ biến ở những vùng này,” Zig nói.

“Anh đến từ đâu vậy, Zig?”

“Một nơi nào đó rất xa.” Anh lảng tránh câu hỏi bằng một câu trả lời mơ hồ;

anh nghĩ tốt nhất nên che giấu sự thật rằng anh đến từ bên kia biển để tránh gây rắc rối cho mình.

Listy và Lyle tò mò, nhưng không hỏi sâu thêm.

“Anh có nhắc đến một người dùng Phép Thuật tài năng ở cánh quân bên kia,” nữ cung thủ tiếp tục.

“Tình cờ, cô ấy có phải là đồng đội của anh không?”

“Phải. Cô đã nghe về cô ấy à?”

“Cô ấy khá nổi tiếng ở đây. Một ngôi sao đang lên, có thể nói như vậy. Tất cả các gia tộc đều tranh giành để cô ấy gia nhập. Tuy nhiên, người ta nói rằng người đàn ông đáng sợ luôn đi cùng cô ấy đã ngăn họ tiếp cận.”

Cái lườm sắc lạnh anh ném về bất kỳ ai dám nhìn họ vào ngày đầu tiên dường như đã phát huy tác dụng.

“Tôi đã nghe tin đồn, nhưng không biết anh lại giỏi đến thế,” Lyle xen vào. “Chẳng phải anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn với tư cách là một Mạo Hiểm Giả sao?”

“Công việc hiện tại của tôi phù hợp với tôi,” Zig nói. “Tôi đã làm nó từ rất lâu rồi.”

“Chuyện nó là vậy đấy, nhỉ?”

“Được rồi, tạm thời như vậy là đủ,” Listy nói khi cô nhấc tay lên.

Vết thương của Zig đã lành lại trong khi họ nói chuyện.

Anh xoay vai vài lần. Phép thuật hồi phục của Listy dường như đã có tác dụng.

“Chắc sẽ không có thêm rắc rối nào ở đây nữa đâu,” Lyle nhận xét. “Anh có thể quay lại bây giờ.”

“Được rồi.”

“Gửi lời chào Alan giúp chúng tôi nhé.”

“Tôi sẽ làm.”

Zig để hai người lại với nhiệm vụ của họ khi anh quay trở lại chỗ Siasha.

Khi đi, anh nhận thấy đội diệt trừ đã thành công trong việc làm mỏng bầy Quái Dị khổng lồ.

Có vẻ như công việc trong ngày của họ sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến.

(~*~)

“Họ có sao không?!” Alan hỏi dồn Zig ngay khi anh quay lại—anh hẳn đã vô cùng lo lắng.

“Bình tĩnh đi,” người Lính Đánh Thuê nói. “Cả hai đều không bị thương nặng.”

“X-xin lỗi,” người kiếm sĩ nói một cách hối lỗi. “Tôi hiểu rồi. Thật nhẹ nhõm.”

“Mọi chuyện bên này thế nào rồi?”

“Tất cả lũ đao móng đã được xử lý xong. Vẫn còn một vài con Thạch Trùng, nhưng họ sẽ sớm hoàn thành thôi.”

Có vẻ như không có chuyện gì bất thường khác xảy ra.

“Những chuyện như thế này có thường xuyên xảy ra không?” Zig hỏi.

“Việc có những Quái Dị khác ngoài những con mà đội diệt trừ đang xử lý xuất hiện không phải là hiếm,” Alan nói.

“Nhưng có hai đợt bùng phát cùng một lúc là cực kỳ hiếm. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói về một bầy Trùng Tộc Đao Móng trước đây.”

Zig đã nghe những câu chuyện về những loài động vật không tự nhiên sống theo bầy đàn lại tụ tập với những cá thể bị ruồng bỏ khác, nhưng liệu những con côn trùng này có thể đi ngược lại bản năng tự nhiên của chúng đến mức đó không?

Anh đề cập suy nghĩ của mình với Alan, và anh ta đồng ý.

“Có điều gì đó mờ ám, phải không? Tôi sẽ nói chuyện với mọi người về nó sau khi chúng ta kết thúc ở đây và liên lạc với Công Hội. Tùy thuộc vào những gì xảy ra, chúng ta có thể cần phải kết thúc nhiệm vụ này sớm hơn dự kiến.”

“Đã hiểu.”

“Dù sao đi nữa, cảm ơn anh một lần nữa vì đã giúp đỡ đồng đội của tôi.”

“Tôi đang mong chờ khoản thanh toán đây.”

“Tất nhiên rồi.”

Zig chia tay Alan và đi đến chỗ Siasha.

Cánh quân của cô đã hoàn thành việc tiêu diệt bầy đàn lớn, nhưng toàn bộ khu vực đang trong tình trạng khủng khiếp.

Xác Quái Dị nằm rải rác trên mặt đất xa tít tắp, và những người dùng Phép Thuật đang đốt chúng để dọn dẹp mớ hỗn độn.

Zig phát hiện Siasha ở giữa họ, nhưng cô vẫn đang làm việc, nên anh đi tìm đồ đạc của mình và đợi cô xong việc.

“Cuối cùng cũng xong,” cô nói.

“Cô đã làm tốt lắm.”

Có rất nhiều xác chết, nên việc dọn dẹp đã mất khá nhiều thời gian. Siasha trông kiệt sức.

“Tôi mệt rã rời,” cô phàn nàn. “Phần giết chóc dễ dàng hơn nhiều. Và cái mùi! Ôi, cái mùi…”

“Xử lý xác chết là một công việc vất vả, hử?” Zig nhận xét. “Chắc không quan trọng đó là Quái Dị hay con người.”

Anh đưa cho cô một ít bánh mì và nước. Đó là bánh mì khô, vì đó là loại bánh mì duy nhất giữ được lâu trong khi di chuyển, nhưng một ít mứt chắc chắn sẽ làm nó dễ ăn hơn một chút.

“Cảm ơn,” Siasha nói một cách biết ơn. “Ồ, một chút đồ ngọt thật tuyệt vời…”

Bữa ăn trên chiến trường ảnh hưởng đến tinh thần, vì vậy việc đảm bảo chúng ngon miệng và đủ no nhất có thể đã giúp những người lính kiên trì.

Zig biết điều này từ kinh nghiệm của chính mình, vì vậy anh đã chuẩn bị sẵn.

Siasha dường như đã hồi phục được một chút sức lực vào thời điểm cánh quân tập hợp lại.

Khi tất cả mọi người đã có mặt và sẵn sàng, họ tiến về phía khu trại.

Các binh sĩ vẫn cảnh giác khi họ hành quân. May mắn thay, không có sự cố nào xảy ra, và mọi người đã có thể đến trại an toàn.

(~*~)

Khi các Mạo Hiểm Giả trở về trại, các nhóm chia nhau ra để nghỉ ngơi và hồi phục.

Không có nhiều việc để làm ở vùng đất hoang, vì vậy hầu hết cuối cùng chỉ đơn giản là trò chuyện và vui vẻ khi họ uống và ăn.

Zig ăn xong bữa và chuẩn bị các vật liệu để bảo dưỡng vũ khí của mình trong khi Siasha nhìn.

“Thanh kiếm mới thế nào?” cô hỏi.

“Còn tốt hơn cả tôi mong đợi,” anh đáp. “Tôi không nhận ra việc không phải lo lắng quá nhiều về hao mòn lại dễ dàng đến thế.”

Siasha mỉm cười khi nhìn Zig vui vẻ lau chùi và đánh bóng các lưỡi đao.

Ánh lửa trại tắm khuôn mặt nhợt nhạt của cô trong ánh sáng dịu nhẹ của nó, khiến đôi môi cô có một vẻ đỏ bóng loáng.

Cảnh tượng đó mê hoặc đến nỗi những Mạo Hiểm Giả khác gần đó không thể không bị cuốn hút.

Tuy nhiên, Zig quá say mê với thanh kiếm của mình để để ý đến cô hay những ánh mắt ghen tị đang hướng về phía anh.

Gã đó đêm nay chắc sẽ tận hưởng cô ta lắm đây, những người đàn ông nghĩ, hơi thở nặng nề của họ trở nên rất rõ ràng khi họ tưởng tượng tiếng rên rỉ của cô có thể nghe như thế nào.

Hoàn toàn trái ngược với những gì họ đang tưởng tượng, tất cả những gì Siasha và Zig đang thảo luận là công việc.

“Cô nghĩ gì về chuyện xảy ra hôm nay?” anh hỏi.

“Bản chất của Trùng Tộc Đao Móng khiến chúng không thể tụ tập thành bầy như vậy,” Siasha trầm ngâm.

“Chắc chắn phải có một yếu tố khác tác động.”

Anh tin vào kiến thức của cô. Siasha đã ngấu nghiến rất nhiều sách, bao gồm toàn bộ Minh Họa Toàn Thư Về Quái Dị, đến nỗi cô thực tế là một thư viện di động.

Zig không chắc đó là một phẩm chất bẩm sinh của một Phù Thủy hay cô chỉ đơn giản là tài năng.

Dù sao đi nữa, khi nói đến những gì cô biết, cô có lẽ đã ở ngang tầm với một Mạo Hiểm Giả kỳ cựu.

“Một yếu tố bên ngoài, hử?” anh nói khi nhớ lại cuộc chạm trán với Cá Mập Ma.

“Có lẽ một thứ gì đó lớn đã xua đuổi chúng ra ngoài?”

“Điều đó vẫn không giải thích được tại sao chúng lại thành lập một bầy,” Siasha nói.

“Tôi nghĩ có thứ gì đó đã khiến chúng đi ngược lại bản năng tự nhiên của mình, như thể chúng đang bị thao túng bằng cách nào đó.”

“Nhưng tôi không cảm nhận được bất kỳ Ma Thuật nào tỏa ra từ chúng cả.”

“Có thể đó là một loại thuốc nào đó?” cô đề nghị.

“Nhưng làm thế nào để cho một số lượng lớn như vậy uống cùng một lúc? Và lợi ích là gì? Ngay cả khi muốn thử nghiệm, có rất nhiều Quái Dị khác tốt hơn trong chiến đấu và dễ xử lý hơn.”

Siasha rên rỉ khi cô tiếp tục suy nghĩ về những ý tưởng của mình.

“Chúng ta vẫn còn ngày mai,” anh nói. “Có lẽ chúng ta nên nghỉ đêm tại đây thôi.”

“Được thôi. Khi nào tôi nên thức dậy để đi gác?”

“Cô không cần phải gác đêm nay.”

Siasha mở miệng định phản đối, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô thở dài và gật đầu.

“Được thôi. Cảm ơn.” Cô đi vào lều.

“Làm việc với các nhóm lớn luôn có những mặt lợi và hại,” anh lẩm bẩm.

Anh đã bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó nguy hiểm đang xoáy trong ánh mắt mà những người đàn ông dành cho Siasha, vì vậy anh đã bảo cô đi ngủ.

Cô cần được giấu đi—không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không canh chừng.

Zig chẳng mấy hào hứng với viễn cảnh đó. Rốt cuộc, không phải Siasha mà anh phải lo lắng—mà là những người đàn ông.

Anh cố gắng gạt bỏ những lo lắng đó khỏi tâm trí khi đứng gác suốt đêm.

(~*~)

Những tia nắng ban mai vừa bắt đầu nhuốm màu bầu trời khi anh đi đánh thức Siasha dậy.

Mặc dù không phải là người dậy sớm, hôm nay cô tỉnh giấc nhanh hơn thường lệ.

Zig đưa cho cô một chiếc khăn nhỏ và một xô nước để cô có thể rửa mặt và chuẩn bị cho ngày mới.

“Anh cũng là người khá gọn gàng đấy chứ, Zig?” cô nhận xét.

“Tôi chưa bao giờ có ấn tượng rằng sự sạch sẽ là điều mà các Lính Đánh Thuê quan tâm.”

“Ấn tượng của cô không sai,” anh nói, “nhưng cô sẽ không tồn tại lâu trên đời này nếu không vệ sinh.”

Anh đã gặp rất nhiều Lính Đánh Thuê bị mất một cánh tay hoặc một chân do quên làm sạch các vết thương bẩn trên chiến trường.

“Ngoài ra, việc giữ cho bản thân đủ tươm tất đôi khi còn mang lại công việc.”

Đã có không ít lần trong quá khứ anh được cho biết rằng anh được chọn cho công việc hộ tống hoặc bảo vệ hơn những người khác vì anh không bốc mùi.

Tùy thuộc vào bản chất của nhiệm vụ, việc chải chuốt phù hợp đôi khi là một trong những yêu cầu.

“Ngay cả Lính Đánh Thuê cũng không thể chỉ dựa vào kỹ năng sử dụng vũ khí mà phớt lờ mọi thứ khác.”

“Tôi hiểu rồi. Hm? Úi… Ngh!”

Anh có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên trong lều.

“Mọi chuyện ổn chứ?” anh gọi.

“Trong này chật quá nên tôi không thể rửa lưng được,” cô phàn nàn.

“Zig, có thể giúp tôi một tay không?”

Anh cạn lời. Thật là một yêu cầu liều lĩnh!

Zig biết Siasha không có nhiều kinh nghiệm tương tác với người khác, nhưng hành vi này đã vượt qua một ranh giới.

Anh thực sự cần phải làm gì đó về nó trước khi có bất kỳ hiểu lầm nào.

Điều đó đã lướt qua tâm trí anh nhiều lần, nhưng anh không biết làm thế nào để tiếp cận việc dạy cô về một số quy tắc ứng xử nhất định.

“Ziiiig!”

“Được rồi, được rồi,” anh rên rỉ khi bước vào lều.

Làn da trắng như sứ hiện ra. Siasha đang quay lưng về phía anh với mái tóc đen dài xõa trên vai.

Mùi hương sạch sẽ của cô thoảng qua mũi anh.

“Xin hãy giúp tôi,” cô nói nhẹ nhàng, đưa chiếc khăn ra.

Anh cầm lấy nó và vắt nó trên xô nước.

Không chắc nên dùng bao nhiêu lực, Zig lau chiếc khăn trên da cô rất cẩn thận để không làm cô bị thương.

“Thế này được không?” anh hỏi.

“Mạnh hơn một chút cũng được mà?”

Zig không phải là một người đàn ông sống độc thân.

Tình dục không đứng đầu trong danh sách ưu tiên của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chưa bao giờ có những ham muốn xác thịt.

Cô đang có tác động này lên anh vì đã lâu rồi…

Anh cố gắng giữ ánh mắt không tập trung, thay vào đó là nhìn vào hình bóng của cô thay vì tấm lưng trần quyến rũ của cô.

Anh di chuyển chiếc khăn theo những đường quét dài, hành động như thể anh đang xem cánh tay của chính mình từ xa.

Để dập tắt ham muốn đang lớn dần trong mình, Zig đã sử dụng “tâm nhãn”—một kỹ thuật võ thuật anh học được ở quê nhà.

Qua đó, anh có thể dựa vào việc dùng tâm thay vì mắt để nhìn và bằng cách nào đó dập tắt được dục vọng đang sục sôi trong lòng.

Lưng của Siasha chỉ là một tấm lưng. Không hơn, không kém.

Bám víu vào điều đó như một sợi dây cứu sinh, anh từ từ trấn tĩnh lại.

“Tôi xong rồi,” cuối cùng anh nói.

“Cảm ơn!”

Zig đưa lại chiếc khăn cho Siasha trước khi nhanh chóng rời khỏi lều.

Hít thở vài hơi để bình tĩnh lại, anh gọi cô với giọng điệu bình thường nhất có thể.

“Siasha, cô biết là không nên đi nhờ đàn ông làm những chuyện như vậy chứ.”

“Tôi biết mà!” Câu trả lời vui vẻ của cô khiến anh cảm thấy bất an hơn nữa.

Vì vị thế của Siasha đối với Công Hội, không một người đàn ông tỉnh táo nào lại nghĩ rằng mình có thể đến gần cô.

Nhưng anh không thể không lo lắng rằng hành vi của cô đối với anh sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.

Khi Siasha đã sẵn sàng, họ cùng nhau ăn sáng. Tập hợp với phần còn lại của cánh quân, họ lắng nghe thông tin mà Alan và nhóm của anh chia sẻ.

“Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ ngày hôm qua!” người kiếm sĩ nói.

“Tất cả các bạn đã làm một công việc xuất sắc. Bất chấp những tình huống không lường trước được, không ai bị thương nặng.”

Các Mạo Hiểm Giả reo hò. Họ biết rằng nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của Alan và các đồng nghiệp, họ đã có thể ngăn chặn bầy Trùng Tộc Đao Móng tiếp cận đội diệt trừ.

Nếu các thành viên của đội phải đối phó với các cuộc tấn công bổ sung từ hai bên sườn, họ có thể đã bị những con Thạch Trùng đang lao tới giày xéo.

“Khi tôi báo cáo sự bất thường này cho Công Hội,” Alan tiếp tục, “họ đã quyết định rằng chúng ta đã làm mỏng đủ số lượng của chúng cho bây giờ và yêu cầu chúng ta quay trở lại, nhưng trước tiên chúng ta cần tiến hành một nhiệm vụ trinh sát khu vực lân cận. Chúng ta sẽ rút lui sau khi hoàn thành việc điều tra cùng khu vực như ngày hôm qua.”

Những tiếng xì xào lan qua các Mạo Hiểm Giả. Những sự cố bất ngờ ngày hôm qua lại là chuyện lớn đến vậy sao?

“Chúng ta cũng sẽ thu thập một số xác Quái Dị như một phần của một cuộc điều tra riêng. Tôi sẽ sớm công bố đội thu thập. Ngoài ra…”

Alan mất thêm vài phút để chi tiết hóa các chỉ thị trong ngày.

Khi anh kết thúc, đã đến lúc lên đường.

Mọi người đều cảnh giác cao độ khi họ đi xuống con đường giống như ngày hôm trước, nhưng họ đã quay trở lại chiến trường mà không gặp rắc rối nào.

Alan, nhóm của anh, và một nhóm khoảng mười người khác tách ra khỏi cánh quân để chọn một số xác Quái Dị vẫn còn trong tình trạng tương đối tốt để mang về Công Hội.

Hầu hết những con mà Zig đã giết đều bị cắt xén đến mức khó có thể biết được sinh vật ban đầu trông như thế nào, khiến chúng trở nên vô dụng cho cuộc điều tra.

Phần còn lại của các Mạo Hiểm Giả lùng sục khu vực lân cận, tìm kiếm bất kỳ thành viên nào còn lại của bầy đàn.

Zig đi cùng Siasha và cảnh giác theo dõi vành đai.

Họ sớm bắt gặp xác của một trong những con đao móng. Siasha cúi xuống để kiểm tra nó.

“Tôi không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của việc sử dụng Phép Thuật,” cô nói.

“Có vẻ như không có gì bất thường mà tôi có thể… Hm? Ồ, chắc là cái này.”

“Cô tìm thấy gì à?” Zig cúi xuống bên cạnh cô.

Anh dõi theo ánh mắt của cô và nhận thấy một thứ gì đó dường như đang mọc ra từ phía sau đầu của sinh vật.

Nó trông giống như một chùm quả mọng màu đen lủng lẳng trên đầu một phần nhô ra nhỏ.

“Cô cho rằng đó là gì?” Siasha hỏi.

“Không biết,” anh nói. “Nó không giống như một phần cơ thể ban đầu của nó.”

“Anh có để ý thấy thứ gì đó như vậy khi chiến đấu với chúng ngày hôm qua không?”

“Tôi không nhớ. Đừng chạm vào nó; có thể nó có độc.”

“Được thôi.”

Không có thời gian để quan sát kỹ kẻ thù trong lúc trận chiến nóng bỏng.

Ngay cả khi anh nhận thấy một chỗ phồng nào đó, cũng không chắc anh sẽ nhớ.

Tuy nhiên, Siasha dường như quyết tâm tìm ra câu trả lời, vì vậy họ đã đi kiểm tra một số xác chết khác.

Sau khi kiểm tra thêm một vài con, họ phát hiện ra rằng mỗi con đều có cùng một phần nhô ra.

“Cái quái gì vậy?” Zig nói. “Điều này chắc chắn không bình thường.”

“Xét đến vị trí và cách nó nhô ra khỏi vỏ của chúng… nó không giống như một đặc điểm tự nhiên. Có thể đây là nguyên nhân đằng sau hành vi bất thường của chúng.”

“Điều đó có vẻ hợp lý, phải không?”

“Hãy nói cho Alan biết.”

Không mất nhiều thời gian để tìm thấy Alan và nhóm của anh, những người đang bận rộn gói một số xác chết trong vải, và thông báo cho anh ta về phát hiện của họ.

Sau khi lắng nghe Siasha, người kiếm sĩ ra lệnh cho nhóm của mình kiểm tra những xác chết mà họ hiện đang gói.

Chắc chắn, chúng cũng có những phần nhô ra tương tự. Alan ngay lập tức đưa ra một lời cảnh báo cho phần còn lại của các Mạo Hiểm Giả.

“Trong bất kỳ trường hợp nào, không được chạm vào những cục u trên đầu chúng! Bất kỳ ai mang xác đều cần che mắt, mũi và miệng, và đảm bảo rằng họ không tiếp xúc trực tiếp.”

Các thành viên của đội thu thập xác trông không vui lắm với lớp chỉ thị bổ sung nhưng vẫn tuân theo tất cả.

Tất cả họ đều cố gắng che kín các phần da hở của mình càng nhiều càng tốt khi họ bắt đầu kéo các xác chết đi.

Mặc dù họ cảm thấy một chút áy náy cho nhóm phải tuân thủ các biện pháp an toàn bổ sung, Zig và Siasha đã nhẹ nhõm vì họ không phải là một trong số đó.

“Có vẻ như tình hình đã thay đổi khá nhiều,” Zig nói.

“Nhưng nó cũng trở nên thú vị hơn nhiều!” cô líu lo.

“Cô thực sự nghĩ vậy à?”

Sự hỗn loạn bổ sung dường như khiến cô phấn khích. Kể từ khi cô trở thành một Mạo Hiểm Giả, rắc rối dường như luôn dẫn đến một điều gì đó thuận lợi cuối cùng.

Mặt khác, Zig đã sẵn sàng cho tất cả những sự việc phi thường dừng lại.

May mắn thay, họ không tìm thấy thêm điều gì kỳ lạ, và toàn bộ đội diệt trừ đã có thể trở về nhà.

Alan và nhóm của anh được dẫn đến các văn phòng phía sau để báo cáo trong khi phần còn lại của các Mạo Hiểm Giả xếp một hàng dài trước quầy lễ tân.

Với một đám đông lớn như vậy và nhóm của Alan đang trong một cuộc họp với nhân viên Công Hội, họ nghi ngờ quá trình sẽ không được xử lý suôn sẻ và cam chịu chờ đợi lâu.

Trước sự ngạc nhiên của họ, nhân viên lễ tân đã đảm bảo giữ các báo cáo và xử lý sau đó ngắn gọn để mọi người có thể tự do rời đi ngay khi họ hoàn thành.

Siasha mân mê túi tiền của mình, chứa đầy phần thưởng hoa hồng của cô, khi họ đi về nhà.

“Vì mọi người đều mệt và chỉ có một vài người bị thương,” cô giải thích, “họ nói rằng chúng ta có thể làm báo cáo đầy đủ vào một ngày sau đó. Có vẻ như sự xa xỉ đó không áp dụng cho Alan và nhóm của anh ấy.”

“Ừ,” Zig đồng ý, nhìn mái tóc đen của cô gợn sóng sau lưng khi cô đi.

Siasha là một ngoại lệ, nhưng cánh quân chủ yếu bao gồm những người dùng Phép Thuật không khỏe mạnh về thể chất như các kiếm sĩ và những người tương tự.

Việc sử dụng nhiều mana như vậy làm họ kiệt sức là điều dễ hiểu.

Ngay cả Siasha và Zig cũng cảm thấy khá mệt mỏi, vì vậy họ quyết định chỉ mua một ít thức ăn ở các quầy hàng trên đường về nhà và ăn tại nhà trọ của họ.

Zig và Siasha trở về nhà trọ và ăn cùng nhau trong khi thảo luận về những gì họ cần làm vào ngày hôm sau.

Cả hai đều quyết định đi ngủ sớm để không phải lo lắng về bất kỳ sự mệt mỏi nào còn sót lại.

Zig nhận thấy một cái gì đó ở khóe mắt ngay khoảnh khắc anh mở cửa phòng mình.

“Hm?”

“Có chuyện gì vậy, Zig?” Siasha hỏi, nhìn qua với tay trên nắm đấm cửa của mình.

“Không, chắc chỉ là tôi tưởng tượng thôi,” anh nói. “Ngủ ngon.”

“Được thôi, chúc ngủ ngon!” cô khúc khích cười.

Đó chỉ là một lời chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng giọng điệu của cô khiến nó có vẻ như đó là lời chúc tốt đẹp nhất mà cô có thể dành cho anh.

Nhìn Siasha đóng cửa sau lưng, Zig bước vào phòng mình.