Chương 11. Những điều sẽ thay đổi và những điều không thay đổi khi thời gian dần trôi đi.
Thời tiết cũng đã dần dần thay đổi và hoàn toàn trở thành một mùa xuân ôn hoà.
Bầu không khí đã trở nên ấm áp đến mức khi đi học không cần mặc gì nhiều mà chỉ cần khoác thêm một chiếc cardigan đơn giản là được. Nhưng cũng cùng với hơi ấm ngày xuân ấy, kỳ thi giữa kỳ của chúng tôi cũng đang tới gần hơn. Mà không, đối với Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương cũng không có cái gì gọi là ‘học để thi’ cả, thế nên người bị kỳ thi giữa kỳ đuổi tới tận cổ chỉ có tôi mà thôi.
Thế nên tôi phải chăm chỉ học chứ nhỉ, nhưng mà… cái tình huống hiện tại là sao đây?
Tôi vừa dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ vừa nhìn mấy người đang đứng trước mặt tôi.
“Đằng ấy này, bây giờ đang sắp đến kỳ thi rồi đấy?”
“Không được, đây là nhà tôi mà tôi lâu rồi không đến rồi.”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa thản nhiên bước chân vào nhà tôi. Dù đây cũng là điều mà tôi nghĩ nhưng mà tôi cũng chẳng hiểu Eun Ji Ho lấy cái sự tự tin kỳ quặc là ‘nhà của cậu cũng chính là nhà của tôi’ ở đâu ra nữa.
Tôi đang há hốc mồm nhìn cậu ta thì cũng nhanh chóng tỉnh táo lại mà đi vào phòng khách rồi nắm lấy cổ áo của Eun Ji Ho lại. Nhưng đã quá muộn rồi, khi quay lại thì Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương còn lại cũng đã đi vào và rất tự giác đóng cửa. Eun Ji Ho dễ dàng nắm được bàn tay đang túm lấy cổ áo của cậu ta rồi nhìn tôi và nói.
“Này, nhưng bọn tôi thật sự là lâu rồi chưa đến đây rồi mà. Thế nên bây giờ mới đến đây.”
“Ừ thì đúng là lâu thật, nhưng mà chỉ còn 1 tuần nữa là thi rồi đấy?”
“Vậy sao?”
Người đang vừa hỏi vừa mở to mắt như thể bây giờ mới nhận ra đó là Yoo Cheon Young. Cậu lại gì nữa, cậu thành thực trả lời đi. Thấy tôi ném một ánh mắt hỏi han đến mình như vậy, cậu ấy lại hơi ngượng ngùng mà tránh ánh mắt của tôi.
À ha, bây giờ cậu ấy đã bắt đầu hoạt động làm người mẫu chính thức rồi nên bận bịu chưa học hành gì đúng không. Khi tôi đang nheo mắt nhìn Yoo Cheon Young thì Ban Yeo Ryung đã đẩy lưng Eun Ji Ho ra rồi tranh thủ nhảy vào chỗ trống.
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, sau đó chắp hai tay lại mà làm thành khẩu súng rồi giả vờ bắn một cách đáng yêu.
“Dan à.”
“……”
“A~ing, Dan ơi.”
Cô ấy lại bắn súng một lần nữa rồi nháy mắt với tôi. Người này bị làm sao đây, tôi hết cả hồn nên quay đầu sang hỏi Eun Hyung đang đứng nhìn gần đó.
“Eun Hyung này, Yeo Ryung dạo này ăn phải cái gì à?”
“A, đâu có. Hình như đâu có ăn cái gì lạ đâu.”
“Thế sao lại thế này?”
Eun Hyung vừa lắc đầu vừa nở nụ cười ngượng ngùng tỏ vẻ mình cũng không biết. Thế rồi Joo In tự nhiên gập bụng lại mà phá lên cười, Ban Yeo Ryung thì vẫn rất kiên trì tặng tôi mấy trò tỏ vẻ đáng yêu không thể hiểu nổi đó, Eun Ji Ho thấy vậy mới giả vờ muốn nôn và bị Ban Yeo Ryung đáp trả bằng một cú đánh thật mạnh vào lưng, Yoo Cheon Young gần đó nhăn mày như thể cũng cảm nhận được độ đau của cú đánh đó, còn Eun Hyung lại nghiêng người về phía tôi hỏi không có cái gì ăn à.
Tôi cứ quanh quẩn với mấy người họ như thế, khi tỉnh táo lại thì tôi đang ngồi thoải mái với mấy người họ trên ghế sofa rồi.
Đúng vậy, Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương lúc nào cũng ngang nhiên xâm chiến nhà của tôi vào mấy ngày nghỉ như thế này.
Lúc này Ban Yeo Ryung và Woo Joo In vừa lục lọi được cái gì trong phòng tôi nên đang cầm một vật gì đó nhỏ nhỏ trong tay rồi đi ra với vẻ hào hứng. Gì đấy? Eun Ji Ho đang ngồi dưới sàn cũng phải bò bằng đầu gối rồi nghiêng đầu qua. Tôi lớn giọng hỏi.
“Này, cái gì đấy?”
“Máy ảnh kỹ thuật số! A, cái này có phải cũng là cái ở nhà cậu một năm trước không? Đúng rồi thì phải.”
“Ừ, đúng nó đó.”
Joo In gấp gáp chạy đến đây rồi dựa người lên lưng Eun Ji Ho, vừa quan sát vật nhỏ kia vừa nói vậy. A, bây giờ tôi mới nhớ đến cái máy ảnh kỹ thuật số mà bố tôi mua vào một năm trước. Tất nhiên là như rất nhiều đồ dùng trong nhà khác, cái máy ảnh này tự dưng cứ biến đi đâu mất mà chẳng thấy dấu vết nào nữa.
Tôi thỉnh thoảng có chuyện cần phải dùng máy để chụp ảnh mà tìm mãi cũng có thấy đâu. Thế là tôi mới hỏi.
“Hai người tìm thấy ở đâu thế?”
“Ở ngay gần quyển album mà? Tớ cũng giật mình luôn ấy. Cái này, cái này mà cắm dây USB vào TV thì có thể chiếu được ngay trên màn hình luôn. Chờ tí.”
Ban Yeo Ryung vừa nói vậy vừa chăm chỉ lật tung cái thùng dây cáp USB lên làm tôi loá cả mắt. Cứ cắm thử vài cái đi nhỉ, Joo In cẩn thận giơ tay nâng một cái dây lên mà nói.
“Thử cắm cái này đi.”
“A, ừ. Được rồi!”
Ban Yeo Ryung cũng tán thành vào hào hứng gập đầu gối cúi người trước TV. Có lẽ thấy việc này thú vị quá nên Joo In cũng vui vẻ cười ra tiếng, xong rồi mới nhanh chóng chạy đến và ngồi phịch xuống ngay cạnh tôi trên ghế sofa. Tôi mới đưa tay xoa mái tóc nâu của cậu ấy một lần. Lúc này Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho đang quỳ gối ngồi trước TV với vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Trên màn hình TV treo trên tường có vẫn còn tiếng nhiễu chói tai. Eun Hyung hỏi.
“Tắt đèn nhé?”
“Tắt, tắt đi! Nhanh lên!”
Yeo Ryung vừa nói vậy vừa nhiệt tình bấm vào điều khiển. Eun Hyung cũng rất nghe lời mà đứng dậy tắt đèn, sau đó quay về phía đối diện sofa ngồi xuống mà nở nụ cười. Tiếng nói chuyện của Yoo Cheon Young và Eun Hyung truyền ra đến tận đây.
“Hai cậu giống cặp anh em thân thiết lắm đấy.”
“Thân thì cũng không thân lắm thì phải.”
Nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của Yoo Cheon Young, Eun Hyung mới phá lên cười. Tôi cũng chỉ nhàm chán ngả người vào ghế và nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn còn nhiễu sóng.
Tôi còn đang nghĩ có phải vì chưa chuyển chế độ của TV từ kênh 1 thành ‘nhập từ bên ngoài’ không thì tự nhiên màn hình sáng lên. Cả Eun Ji Ho và Ban Yeo Ryung đều đồng thời đứng phắt dậy và hào hứng kêu lên. Sau đó hai người họ mới vội vã chọn lấy một chỗ mà ngồi trước sofa. Ban Yeo Ryung ngồi ngay gần tôi, lại còn dựa đầu lên đầu gối tôi. Tôi cũng vươn tay xoa xoa đầu cô ấy.
Nhìn màn hình TV thì có vẻ nó cũng chưa hoàn toàn được kết nối. Thấy vậy, tôi mới vỗ nhẹ lên đầu Ban Yeo Ryung mà hỏi.
“Nhưng mà đây là video gì thế?”
“Hử? Hình như là lúc trước quay đấy. Tớ cũng chịu luôn.”
“Hả?”
Khi tôi còn đang bối rối hỏi lại như vậy thì một giọng nói đã vang lên từ TV. Giọng nói vui vẻ và còn có âm sắc vô cùng đặc biệt này thì chỉ có thể là Joo In mà thôi.
Joo In đặt camera xuống bàn ăn nhà tôi sau đó ngay lập tức chạy lùi lại. Vẻ mặt của Joo In trong màn hình trông rất hào hứng và rạng rỡ. Mái tóc nâu của cậu ấy có hơi rối một chút, gương mặt trông còn trẻ con hơn cả bây giờ. Có vẻ cũng hơi thấp hơn nữa.
Tôi tự dưng có cảm giác hơi kỳ lạ nên mới nhìn lướt qua Joo In bên cạnh tôi. Khi vừa chạm mắt tôi, Joo In mới cười khúc khích mà nói.
“Cái này là con quay hồi năm 2 cấp 2 đó mẹ.”
“À, thế à? Hồi đó còn nhỏ nhỉ.”
“Woo Joo In đáng yêu thế.”
Eun Ji Ho ở đằng trước mới nói một câu trêu chọc như thế. Woo Joo In trong màn hình cũng đang rất hào hứng và nói.
[Xin chào các bạn! Bây giờ mình sẽ giới thiệu về gia đình mình đây.]
[–Gì cơ?]
Bên cạnh đó, một giọng nói hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ân cần và ôn hoà như trước vang lên. Chẳng cần phải nói gì nhiều, đây chắc chắn là Eun Hyung.
Sao Eun Hyung lại ở khu nhà bếp nhà tôi nhỉ? Tôi đang nghĩ vậy thì Eun Hyung trên màn hình với dáng vẻ đang mặc cái tạp dề màu hồng của mẹ tôi mới xuất hiện.
Cậu ấy trông trẻ hơn bây giờ một chút, vẫn đang mặc cái tạp dề hồng có hoa hoè hoa sói kia, nhìn vẻ mặt rụt rè như nàng dâu nhỏ. Không phải chứ, sao mặc vậy mà trông vẫn hợp lý thế nhỉ, tôi đang nghĩ vậy thì bên cạnh tôi ngay lập tức vang lên tiếng cười nho nhỏ.
“Hihi.”
Joo In ôm miệng và vùi mặt vào vai tôi. Có vẻ cậu ấy không muốn cho Eun Hyung biết là mình đang cười.
Nhưng tình hình ở đằng trước sofa thì đã thành bãi chiến trường rồi. Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho đang vừa vỗ vào tay nhau vừa cười như điên. Khi tôi quay đầu lại, Eun Hyung có vẻ cũng hơi khó chịu mà chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Thôi, tốt nhất là không nói gì nữa.
Đoạn video này mới bắt đầu được chưa đến 1 phút mà đã có cảnh này rồi, có vẻ thứ này khá là nguy hiểm đấy.
Eun Hyung trên màn hình hơi hốt hoảng nên lấy tay che camera. Thế là màn hình tối đi một lúc sau đó lại sáng lên.
[A, đừng có quay mà. Bây giờ đang bận lắm.]
[Để mình giới thiệu cho các bạn, đây là mẹ mình. Mẹ ơi mẹ ơi mẹ làm món gì đấy?]
Vẻ mặt của Eun Hyung có hơi rối rắm nhưng Joo In vẫn nhảy nhót xung quanh và dính chặt bên cạnh cậu ấy. Sau khi camera bị rung lắc lên xuống như thế thì cuối cùng nó cũng chiếu thẳng vào một nồi nước dùng màu đỏ khá đặc đang được đun sôi.
Eun Hyung có vẻ cũng muốn bỏ cuộc rồi. Giọng nói trầm thấp của cậu ấy vang lên.
[Thôi được rồi, cứ quay đi. A nhưng mà tôi có tò mò một điều… sao tôi cũng là mẹ nữa? Mẹ là Dan Yi rồi mà.]
[Không sao, có hai mẹ cũng được.]
[Gì chứ, thế mà cũng được à?]
[Thế nên mẹ Eun Hyung ơi, hôm nay nhà mình ăn gì vậy? Mẹ giải thích đi!]
[Tteokbokki, a—ăn thử đi.]
Một thìa nước tteokbokki đỏ được giơ lên trước camera. Sau đó camera mới bị rung mạnh một cái. Giọng nói ngạc nhiên của Joo In vang lên.
[Á–. Ặc, c, cay quá. Sau lại cay vậy!?]
[Ừ, thế nên mới bảo cậu ăn đấy.]
[Ơ… hả?]
[Ừ? Làm sao?]
[Không phải chứ, cậu biết là cay… nhưng mà vẫn bảo tớ ăn à?]
[Còn dám gọi mẹ lần nữa không?]
[Không ạ.]
Ngoan lắm, giọng nói dịu dàng của Eun Hyung vang lên, cậu ấy giơ tay vươn tới camera, có lẽ là để xoa đầu Joo In.
Sao Eun Hyung nói ‘ngoan lắm’ với giọng nói dịu dàng mà lại nghe đáng sợ thế nhỉ, tôi vừa nghĩ vậy vừa quay ra nhìn Eun Hyung thì cậu ấy bây giờ đã có vẻ mặt vô cùng thoải mái. Tôi lại quay ra nhìn TV một lần nữa.
Trên màn hình lại hiện lên một mái tóc đen dài phơ phất trong gió. Chân tay cô ấy trắng trẻo như búp bê sứ, chỉ nhìn bóng người cũng thấy xinh đẹp. Cô ấy đang yên lặng đứng trong phòng khách nhà tôi. Chỉ riêng khung cảnh này trông đã giống một bức tranh đã được vẽ hoàn chỉnh rồi. Tôi phải hít vào một hơi vì cái sự hoàn mỹ ấy.
Sau đó cô gái kia, Ban Yeo Ryung mới nhận ra sự xuất hiện của Woo Joo In, thế là sự tĩnh lặng như phép màu kia lập tức tan vỡ. Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên nhìn camera rồi nhanh chóng chạy đến gần. Gương mặt của cô ấy cũng trẻ con hơn bây giờ.
[C, cái này ở đâu ra thế?]
[Bố của mẹ bảo tớ mang cái này ra chơi đó.]
[Bố của Dan Yi á? Có vẻ chú rất thích cậu đấy. A, chờ đã, bây giờ đang quay đấy à?]
[Sao, gì thế, gì mà ồn ào thế?]
Một giọng nói quen thuộc vang lên, và ngay sau đó có bàn tay ngay lập tức đoạt lấy camera. Người có vẻ mặt vô cảm đang nhìn xuống ống kính camera này chính là Eun Ji Ho.
Mái tóc bạc của cậu ta như trở nên trong suốt trong ánh đèn. Cậu ta chỉ lẳng lặng nhìn xuống camera với đôi mắt cá chết.
Eun Ji Ho của khi đó hầu như chẳng có biểu cảm gì so với bây giờ cả. Có lẽ người cảm thấy rõ sự khác biệt của Eun Ji Ho không chỉ có tôi, thế nên Yoo Cheon Young gần đó mới lên tiếng hỏi.
“Cậu hồi đó hoá ra là trông như thế à?”
“Cái gì?”
Eun Ji Ho quay ngoắt đầu lại và nhìn về phía bên này. Yoo Cheon Young đặt khuỷu tay lên thành ghế sofa và hỏi lại.
“Cậu, trông rất là… vô cảm ấy, so với bây giờ. Vốn đã là như thế rồi à?”
“Ừ, đúng vậy đúng không. Tôi cũng nhìn vào màn hình mà tưởng đây không phải Eun Ji Ho cơ. Này, ngày xưa trông cậu cũng bô giai đấy.”
Ban Yeo Ryung ở bên cạnh vừa nghe thấy vậy cũng ngay lập tức trả lời, thế là tôi không chịu được mà phá lên cười. Joo In ngồi gần cũng vừa dậm chân vừa cười khúc khích. Eun Ji Ho mới ngạc nhiên hỏi lại.
“Cậu nói vậy là sao hả?”
“Hử? Cậu không biết nên mới hỏi đấy à?”
“Nghe lạ thế nhỉ? Tôi ngày xưa cũng đẹp trai mà bây giờ cũng đẹp trai mà sau này cũng đẹp trai.”
Ban Yeo Ryung mới nhăn mặt mà chỉ ngón tay vào mặt Eun Ji Ho. Joo In và tôi vẫn ôm vai nhau mà ngửa ra sofa mà cười.
Một lúc sau, Joo In đang cười khúc khích thì giơ tay lên lau nước mắt rồi nói.
“Theo tớ nhớ thì Eun Ji Ho từ nhỏ tớ giờ chưa có khi nào thay đổi tính cách quá nhiều như vậy đâu. Từ hồi cấp 2, giữa năm 2 à? Từ đó tự dưng thay đổi nhiều lắm. Không nhớ à? Đến tận năm nhất cậu vẫn vác cái mặt lạnh lùng hơn cả Cheon Young đi học đấy.”
“A, a, đúng thật nhỉ. Tớ nhớ rồi. Tớ còn tưởng Eun Ji Ho từ hồi sinh ra tới giờ đã sống như vậy rồi cơ.”
“Cậu lại nói cái gì kỳ lạ thế? Sống như vậy là sống thế nào?”
“Là cái kiểu, rất là Eun Ji Ho ấy?”
Ban Yeo Ryung trả lời, trên mặt không có vẻ là đang đùa. Rất là Eun Ji Ho? Eun Ji Ho hỏi lại, thế là hai người lại khắc khẩu với nhau. Trong lúc đó thì trên màn hình đã hiện ra một cảnh khác.
Eun Hyung đang ở nhà bếp lớn tiếng gọi.
[Joo In à! Ra ngoài đi mua nước tương đi được không? Nhà hết tương rồi.]
[Vâng, thưa mẹ! Ngoài tương ra có cần mua cái khác không?]
Nghe Joo In thản nhiên gân cổ gọi mẹ như vậy, Ban Yeo Ryung cười sặc thành tiếng. Còn Eun Ji Ho trong màn hình thì thực sự là ít cảm xúc hơn bây giờ. Nếu con người bây giờ của cậu ta mà ở đó thì có khi cậu ta cũng sẽ cúi gập người mà cười đấy, nhưng khi đó cậu ta chỉ nhếch môi cười nhẹ mà thôi.
Có tiếng trả lời từ trong bếp truyền ra.
[Hỏi Dan Yi với Cheon Young xem có muốn ăn cái gì không.]
[Vâng thưa mẹ.]
[Với cả tí về tôi cho ăn thử tiếp nhé.]
[Tớ về ngay Eun Hyung à.]
Joo In vừa nghe thấy ăn thử đã cụp đuôi lại. Dáng vẻ đó hài hước quá nên tôi lại phá lên cười. Chỉ một năm trước thôi mà có cảm giác đã xảy ra từ rất lâu rồi vậy. Khi tôi quay lại nhìn, Joo In vẫn có vẻ mặt yên bình chẳng có gì là buồn cười cả.
Camera lắc lư đến gần cửa phòng tôi và sau đó dừng khựng lại.
[Mẹ ơi! Mẹ có muốn ăn gì không?]
[Mẹ á? Socola Hershey.]
[Tôi cũng thế.]
Ngay khi tôi nói vậy, Yoo Cheon Young cũng bổ sung một câu ngắn gọn. Tôi mới chớp chớp mắt mà nhướn cổ nhìn Yoo Cheon Young đang ngồi ở phía đối diện.
“Chúng ta từng học cùng nhau à?”
“Tôi cũng không nhớ.”
Tiếng đáp lời ngắn gọn vang lên. Nhưng may là ngay lúc đó cửa phòng tôi đã bật mở cùng với một tiếng ‘cách’. Tôi và Yoo Cheon Young đúng là đang học với nhau thật.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng vàng sáng sủa, tôi thấy mình đang ngồi ngay trước bàn học và quay lưng vào cửa. Tay tôi đang cầm bút chì hí hoái viết lách gì đó, có vẻ là tôi đang học toán đây. Yoo Cheon Young ở đằng sau đó đang ngồi và trải một vài tờ bài tập trên chiếc bàn thấp và đang cặm cụi làm bài.
Xoạch, cùng với một tiếng động nhỏ, màn hình tự nhiên quay ngoắt lại. Hình như Joo In vừa vứt camera xuống giường. Ngay sau đó, trong khi camera đang rung lên thì hình ảnh của ai đó lại xuất hiện. Nhìn kỹ thì hoá ra là Cheon Young. Chiếc camera tình cờ được ném lên giường đó bắt được hình ảnh của Cheon Young. Eun Ji Ho đằng trước mới lẩm bẩm.
“Ô, tiết mục solo của Yoo Cheon Young à?”
Ban Yeo Ryung cúi đầu và lại nở nụ cười. Sau khi Woo Joo In và Ban Yeo Ryung hét lớn ‘Bọn tớ đi đây!’ thì náo động trong nhà cũng biết mất dần.
Trên màn hình chỉ có tiếng loẹt xoẹt của bút chì và tiếng lật trang giấy cùng với hình ảnh Yoo Cheon Young đang tập trung suy nghĩ để giải bài tập nên mãi mà chẳng có động tĩnh gì cả.
“……”
Khi chúng tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào khung cảnh ấy thì một bầu không khí kỳ lạ chìm dần xuống. Tôi mới bật người dậy khỏi sofa mà nói.
“Không được, tôi phải đi học thôi. Cái này kích thích hứng thú muốn học của tôi rồi đấy. Khi nào ghét học phải xem cái này mới được.”
“Này, đi thật đấy à?”
“Cảm ơn mọi người đã cho tôi xem cái này. Xem hay lắm.”
Khi tôi vừa nói vậy vừa định đứng dậy thì ai đó đã ôm lấy eo tôi. Hoá ra là Joo In. Không được, tôi càng xem đoạn video này càng cảm thấy mình phải đi học. Đang định nói vậy thì hình ảnh trong màn hình tự nhiên thay đổi.