Ở một góc màn hình, ai đó với mái tóc nâu đang chạy đến mà ngồi xuống ngay phía đối diện Yoo Cheon Young. Cái người đang giơ tờ bài tập ra mà hỏi bài như một học sinh gương mẫu này là tôi chứ ai. Tóc lúc đó của tôi dài hơn bây giờ, còn che phủ được cả trước ngực. Eun Ji Ho nói.
“Này, nuôi tóc dài tiếp đi.”
“Đang nuôi đây.”
Tôi trong màn hình đang chỉ chỉ vào cái gì đó trong tờ bài tập và hỏi Yoo Cheon Young.
[Chỉ cho tôi chỗ này với. Giải không được. Chẳng biết sai ở đâu luôn. A, hình như phải dùng công thức nào ấy.]
[Đâu.]
Tôi trong màn hình mới giơ quyển nháp ra. Yoo Cheon Young nhận lấy nó và liếc qua lại giữa tờ bài tập và quyển nháp. Thấy vậy, tôi mới lặng lẽ nói.
“Này, càng xem tôi lại càng cảm thấy phải đi học đấy!”
“A, mẹ ơi. Cứ ngồi yên đây đi. Xem chút nữa thôi.”
Thế là tôi lại cố nhịn lại mà ngồi xem tiếp, lúc này Yoo Cheon Young trong màn hình đã trả lời.
[À, chỗ này, đây phải là bình phương.]
[A, thật à? Thể nào trông công thức cứ là lạ. Kết quả cứ ra phân số ấy. Cảm ơn nhé.]
Ham Dan Yi trong màn hình nói xong thì đứng dậy và biến mất khỏi ống kính, mang theo cả tờ bài tập và quyển nháp. Chăm chỉ thế nhỉ, tôi vừa tự cảm thán vừa nhìn vào màn hình.
Nhưng tiếp đó lại có vấn đề xảy ra. Khung cảnh trên TV hoàn toàn im lặng. Nhưng tự nhiên một giọng nói khá kỳ lạ lại vang lên từ đằng xa. A, chờ đã, lẽ nào.
[Trời, ra thật này. Dan à, mày đúng là thiên tài rồi. Làm sao đây.]
[……]
“……”
Cả trong TV và ngoài hiện thực đều bị một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm. Yoo Cheon Young trong màn hình đang giải bài cũng phải quay đầu ra nhìn tôi. Thấy vậy, tôi cũng len lén quay đầu lại.
A, xấu hổ muốn chết. Tôi lấy hai tay ôm mặt. Đúng vậy. Từ bé mỗi khi học thì tôi sẽ chẳng học với bạn bè bao giờ, thành ra hình thành cái thói quen nói một mình lúc học luôn rồi.
Eun Ji Ho ngồi đằng trước bắt đầu cười khinh nhìn tôi.
Làm sao. Tôi làm sao.
Tôi cố gắng tỏ ra mình không để ý. Đúng vậy, tự luyến đến mức độ đó thì vẫn chỉ là muỗi so với Eun Ji Ho thôi. Cậu ta là cái thể loại tự luyến mỗi ngày kìa. Tôi làm sao mà đuổi kịp cậu ta cơ chứ. Nhưng ngay lúc tôi tự nhủ như thế thì lại có một giọng hát từ trong TV truyền ra.
[Bình phương em có được không~ Đôi mình yêu nhau có được không~]
“……”
Im lặng lần 2. Joo In bên cạnh tôi không nói gì mà chỉ ngẩng lên nhìn tôi. Đây là chuyện xảy ra lúc Joo In không có nhà nên tất nhiên là cậu ấy không nhớ tới rồi.
Tôi tuyệt vọng ôm mặt, sau đó kiên quyết đứng dậy nói.
“Tôi đi lấy nước.”
Thế là tôi vội vàng rời khỏi phòng khách mà chạy vào bếp. Khi tôi vừa chạy ra thì ở đằng sau tôi, tiếng cười sằng sặc vang lên khắp cả nhà.
Người cầm đầu phá lên cười đầu tiên đương nhiên là Eun Ji Ho. Cậu ta vừa nhìn về phía tôi vừa như hét lên.
“Này, Ham Dan Yi! Ư ha ha! Tôi, tôi xem cậu học có được không? Haha, a, cười chết mất thôi.”
Mấy người còn lại thì không cười to. Nhưng Joo In thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đập đập vào sofa mà cười, Eun Hyung cũng có giọng cười thoải mái và vui vẻ.
Yoo Cheon Young thì đã gặp qua chuyện này nên chắc không cười đâu nhỉ, tôi đang nghĩ vậy thì tự nhiên tiếng cười trong phòng khách dần dần bé lại. Gì đấy? Tôi rót một cốc nước trong bếp và đưa lên miệng uống. Chẳng lẽ trên màn hình có gì lạ à? Tôi đang nghĩ vậy thì tự dưng Yoo Cheon Young gấp gáp bước vào trong bếp.
Tôi tính quay lại phòng khách thì cậu ấy lại gọi tôi.
“Uống thêm một cốc nữa đi.”
“Gì cơ?”
“Nhanh lên, đây.”
Cậu ấy cứ thế đoạt lấy cái cốc từ tay tôi rồi lại rót nước vào. Cái gì đây trời? Tôi đang hốt hoảng thì cậu ấy lại giơ cái cốc ra ý bảo tôi uống đi. Cuối cùng, tôi cũng nhận lấy cái cốc mà uống thật. Vì trước đó đã uống một cốc rồi nên giờ tôi cảm thấy đang uống thuốc độc vậy.
Khi tôi uống xong rồi quay về phòng khách thì khung cảnh trên màn hình đã thay đổi rồi. Woo Joo In vừa đi mua tương về xong và lại cầm lấy camera.
Joo In hiện tại đang ngồi trên sofa mới quay ra nhìn tôi và cười nói.
“Mẹ quay lại rồi đấy à?”
“Ừ. Ban nãy trên màn hình có cái gì à?”
“Ừm, à, không biết nữa.”
Có cái gì thật đúng không? Tôi đợi câu trả lời của cậu ấy nhưng Woo Joo In lại chỉ híp mắt mà nở nụ cười.
Không chỉ có Joo In, ánh mắt của mấy người còn lại cũng lạ lắm. Người lạ nhất là Yoo Cheon Young. Khi lỡ chạm mắt với tôi, cậu ấy mới hơi giật mình mà quay đầu đi. Hả?
Khung cảnh trong màn hình trông cũng rất giống khung cảnh hiện tại. Mấy người tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung đang tụ tập ngoài phòng khách xem TV. Vì bây giờ đã đến giờ nghỉ nên tôi và Yoo Cheon Young cũng ra khỏi phòng mà ngồi vào phòng khách. Eun Hyung lôi mấy thanh socola từ trong túi ra, thế là tôi vừa ngồi trên ghế vừa gặm nhấm nó.
Eun Ji Ho trong màn hình mạnh dạn ngồi ngay trước mặt tôi. Sao có đầy chỗ khác mà cứ phải ngồi trước mặt tôi nhỉ, tôi đang nghĩ thế thì tiếng hò hét trong TV mới vang lên.
[Này, không nhìn thấy. Còn nhiều chỗ khác mà.]
[Ai bảo cậu lùn vậy?]
[Đm.]
Tôi trong màn hình mới lấy chân đá mấy cái vào lưng Eun Ji Ho. Nhưng cậu ta vẫn chẳng quan tâm mà chỉ nở nụ cười thoả mãn. Nhìn gương mặt ấy, tôi mới trầm trồ Eun Ji Ho hồi đó với Eun Ji Ho bây giờ đúng là cùng một người nhỉ.
Yoo Cheon Young ngồi gần đó cũng đang vừa gặm socola vừa xem TV, tự nhiên cậu ấy mở miệng nói. Tất cả mọi người trong phòng khách đều chú ý đến cậu ấy.
[A, con này giống loài kia nhỉ.]
[Gì cơ?]
TV trong đoạn băng kia đang chiếu một chương trình khá nổi tiếng hồi đó. Trong đó có một chú chó to lớn với một bộ lông trắng xù bông.
Nhìn con chó to lớn đang chạy quanh đó, Eun Hyung mới nhìn Yoo Cheon Young mà hỏi.
[Gì cơ? Con chó đó á?]
[Con đó là, gì nhỉ, chó Netherland đúng không?]
[……?]
[Netherland? Tưởng chỗ đó chỉ có đặc sản là phô mai thôi mà hoá ra có cả chó nữa à?]
Eun Ji Ho trong màn hình mới như hoảng hốt mà hỏi Yoo Cheon Young. Cái cách ăn nói của Eun Ji Ho cũng chẳng khác gì bây giờ. Yoo Cheon Young mới nhăn mày nói tiếp.
[–… Chó Alexander? Chó Alphs?]
Cả phòng lại yên lặng. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Eun Hyung mới vang lên. Cậu ấy nhìn Yoo Cheon Young và cẩn thận hỏi.
[Chẳng lẽ cậu đang muốn nói đến chó Flanders đấy à?]
[……]
Bầu không khí im lặng lại chìm xuống. Và rồi đám người trong đoạn băng lại phá lên cười y như ban nãy.
Ban Yeo Ryung và Woo Joo In cười đến chảy cả nước mặt, Eun Hyung thì lại nhìn Yoo Cheon Young với ánh mắt vừa lo lắng vừa rối rắm. Tự dưng mặt của Eun Ji Ho mới hơi nhăn lại.
Đúng lúc đó, tôi trong đoạn băng đang im lặng cũng tự nhiên phun hết nước trong miệng ra.
[Phụt–!]
Và chỗ nước đó tất nhiên là rơi hết vào người đang ngồi ngay đằng trước tôi là Eun Ji Ho rồi.
Thế là bên cạnh đó mới náo nhiệt hết cả lên. Eun Ji Ho sờ mái tóc đã ướt của mình mà hỏi.
[Ham Dan Yi, sao cậu phản ứng muộn thế!?]
[Không phải, tôi, tôi bây giờ mới hiểu. Ặc, Eun Ji Ho, đầu cậu có làm sao không!?]
[Tất nhiên là có sao rồi.]
Tôi trên màn hình mới hớt hải chạy ra tìm khăn tắm. Eun Ji Ho cũng vừa nhìn tôi mà vuốt vuốt tóc của mình.
Joo In đang đứng bên cạnh đó cũng nói.
[Ẩm ướt và khác biệt, nước xịt Dan Yi.]
[Này, tôi không có quần áo thay đâu.]
[Á, thật á? Mẹ cũng làm gì có anh em gì đâu.]
[Để tôi sang lấy quần áo của anh trai tôi.]
Ban Yeo Ryung vừa nói vậy vừa chạy ra ngoài.
Eun Ji Ho ở lại chỉ vuốt vuốt mái tóc đã ướt của mình rồi nhăn mày lại, dáng vẻ đó rất khác với bây giờ, vừa có vẻ nam tính vừa rất thu hút. A, đúng rồi. Tôi mân mê môi mà nhớ lại.
Phải rồi, hoá ra chuyện này đã từ 1 năm trước rồi đấy. Tôi lúc đầu nghe mấy chuyện chó Alexander hay chó Netherland của Yoo Cheon Young nhưng cũng chẳng thấy cái gì lạ cả. Nhưng phải sau đó thì tự dưng trong đầu tôi lại bật ra, thế là tôi phun luôn nước vào người Eun Ji Ho.
Như cảm thấy có ánh mắt đang hướng về mình, khi tôi vừa cúi đầu thì Eun Ji Ho đang ngồi cạnh Ban Yeo Ryung cũng quay ra nhìn tôi. Cậu ta nở một nụ cười rồi hỏi.
“Này, cậu nhớ không? Chuyện đó ấy?”
“Ừ, giờ xem lại mới nhớ. Đúng rồi, hồi đó tôi buồn cười vì vụ này thật đấy.”
Eun Ji Ho cũng gật đầu trả lời.
“Yoo Cheon Young thật sự như là kiểu có khiếm khuyết ngôn ngữ ấy. Cậu ta chuyên gia nói sai từ như thế.”
“Chó Alexander là huyền thoại luôn rồi. Còn gì nữa không?”
“A, có cái đó. Cướp biển vùng Caribbean thì lại gọi là cướp biển vùng Colombia.”
Joo In đang dính chặt lấy tôi ở bên cạnh mới nói. À, đúng rồi. Tôi đang gật gù thì Ban Yeo Ryung cũng quay lại mà hào hứng trả lời.
“Còn có một cái nữa, giáo sư Snape thì lại gọi là giáo sư Snake.”
“Không phải giáo sư Stake sao?”
“À đúng, đúng là Stake thật.”
Ban Yeo Ryung trả lời lại Eun Hyung. Thế là cũng chẳng biết ai cười trước mà tất cả chúng tôi lại bắt đầu dậm chân phá lên cười với nhau. Càng cười thì vẻ mặt của Yoo Cheon Young càng tối dần. Cậu ấy nhìn chúng nói.
“Cái đó, nói thật không phải ai cũng có thể nói nhầm sao?”
“Ừ, không phải đâu.”
“Đúng vậy.”
Nghe thấy câu trả lời đường hoàng của Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young mới quay đầu lại. Có vẻ cậu ấy bực lắm rồi. Ban Yeo Ryung trong TV lại đang đưa cho Eun Ji Ho một cái áo phông.
Đang như vậy thì khung cảnh trong camera lại thay đổi.
[Aa, tôi chính là phóng viên đặc biệt của chuyên mục ‘Tôi muốn biết’, Ham Dan Yi đây. Từ bây giờ tôi sẽ, ơ, gì cơ? Vâng, tôi sẽ bắt đầu bằng màn phỏng vấn với ngài chủ tịch Eun Ji Ho trước. Chủ tịch Ji Ho ơi?]
Camera đang đặt ở ngay trước cửa phòng của tôi. Không thấy người trong phòng đáp lại, tôi mới ngay lập tức mở cửa ra. Ặc, Ban Yeo Ryung ngồi trước TV mới lên tiếng vì ngạc nhiên.
Joo In cũng bất ngờ y hệt cô ấy. Cậu ấy nhìn tôi và hỏi.
“Mẹ, sao lúc đó mẹ biết Ji Ho đang thay quần áo mà vẫn mở cửa vào vậy?”
Tôi ngay lập tức cố gắng biện minh.
“Không phải đâu, mẹ lúc đó là đã nhìn thấy cơ thể của anh Yeo Dan một lần rồi nên giờ chẳng có phản ứng gì đặc biệt nữa.”
“Sao cậu lại nhìn thấy cơ thể của cái anh đó?”
“Không phải, tôi không phải cố tình nhìn mà là tình cờ thôi. Nhưng mà nếu đã nhìn người của anh ấy rồi thì so ra Eun Ji Ho vẫn còn, ừm, trẻ con lắm.”
“Kết luận lại là cậu vừa nhìn được người của anh đó vừa nhìn được người của Eun Ji Ho?”
“Không, sao lại kết luận kiểu cực đoan thế nhỉ?”
Tôi vừa trả lời vậy thì trên màn hình lại hiện ra bóng dáng của Eun Ji Ho. Cậu ta cũng ngạc nhiên lắm nên mới vội vã kéo cái áo đã mặc vào đến ngực xuống. Eun Ji Ho nhìn về phía tôi, mặt đỏ bừng lên.
Cậu ta nhìn thẳng vào camera mà quát.
[Này, Ha, Ham Dan Yi! Sao cậu tự dưng lại xông vào thế hả!]
[Ngài chủ tịch Eun Ji Ho, gần đây có vài tin đồn là ngài đã nhúng tay vào vài vụ khá đáng ngờ, đây có phải sự thật không?]
[Thật cái gì mà thật, ra ngoài!]
[Sao ngài lại từ chối phỏng vấn thế nhờ? Có phải là ngài thực sự đang giấu giếm gì đó không?]
[A, thôi đi!]
Nhưng khác với âm thanh gào thét ầm ĩ ấy thì cậu ta đã thay xong quần áo rồi còn đâu.
Cậu ta nắm lấy chiếc áo hơi ướt vừa vắt lên lưng ghế của tôi để ra ngoài thì tự dưng đứng khựng lại và nhìn vào đó. Tôi nghĩ, có vẻ cậu ta đang nhìn thẳng vào tôi đấy.
Gương mặt có phần nghiêm túc khác với hiện tại ấy trông có vẻ rất xa lạ với tôi. Đôi mắt đen của cậu ta chớp vài lần, rồi cậu ta mới mở miệng ra nói.