Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 85

Cái gì đây trời, vai tôi hơi run rẩy. Ánh nắng từ cửa sổ vẫn chiếu vào tràn ngập căn phòng nhưng chẳng hiểu sao không khí trong này vẫn hơi se se lạnh, thế là tôi lén quay đầu nhìn xung quanh.

Mấy đứa trong lớp đều có vẻ mặt ủ dột giống y hệt nhau mà lẩm bẩm thế này.

“A, Ban Yeo Ryung mà lên sân khấu thì không cần làm gì, chỉ cần đứng thôi là lớp 1 đã thắng rồi…”

“Tứ đại thiên vương mà lên full combo nữa thì chỉ cần thở cái là thắng luôn rồi.”

Không phải chứ, sao các cậu bi quan thế? Ngay lúc đó, trong đầu tôi bật lên một khả năng có thể thắng, thế là tôi giơ tay lên. Yoon Jung In mới quay ra nhìn tôi.

“Này, nhưng mà ấy.”

“Ừ.”

Yoon Jung In gật đầu.

“Ai bảo là tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung sẽ lên sân khấu? Theo tôi biết thì mấy người họ ghét mấy việc này lắm nên sẽ không tham gia đâu.”

“……!”

Tự dưng ánh mắt của mấy đứa trong lớp hướng về tôi lại hơi có vẻ kỳ lạ. Làm sao, sao tự dưng lại thế này? Tôi đang giật thót tim thì mấy đứa đang ngồi cách xa tự dưng lầm lì vây đến cạnh tôi. Người đứng đầu là Yoon Jung In. Gì đây, trước khi tôi kịp hỏi thì Yoon Jung In đã hét lên.

“A, đúng rồi. Cậu học trường Ji Jon mà!”

“Cậu quên rồi à?”

Khi tôi hoảng hốt hỏi lại thì cậu con trai bên cạnh tôi mới giục.

“Này, nhanh, nhanh lên. Tứ đại thiên vương với Ban Yeo Ryung sẽ lên sân khấu lần nào chưa?”

À, chờ tí, tôi đang bất ngờ nên chỉ đảo mắt mà gập lại một, hai ngón tay. Ừm, ừm. Sau đó tôi mới mở miệng. Vì mấy đứa trong lớp đang vây chật kín chỗ tôi nên tầm nhìn của tôi tối thui, không thấy tí ánh sáng nào.

“Hồi năm 3 thì Ban Yeo Ryung có một lần lên, cổ nhảy Trouble Maker với Yoo Cheon Young được hạng 1 thì phải?”

“Trời, Trouble Maker, ghê đấy.”

“A, trước đó thì Eun Hyung có lên sân khấu của các lớp trước rồi nhảy shuffle trên nền nhạc ‘I got my eyes on you’, nhảy tốt quá nên cũng hạng 1 luôn.”

“Trời, còn nữa không? Còn vụ khác không?”

“Ngoài ra thì… không có.”

“Còn lần này thì sao? À, đúng rồi. Bây giờ các lớp khác cũng đang họp mà?”

Nghe ai đó gấp gáp hỏi như vậy thì Yoon Jung In đang khoanh tay trầm tư trước mặt tôi mới gật gù. Sau đó cậu ta mở miệng nói.

“Đúng rồi, tất cả đều đang họp.”

“Thế thì gọi thử đi, à, hỏi xem là định diễn tiết mục gì.”

“Cậu nghĩ người ta sẽ nói cho mình à?”

“Thế còn hơn là không hỏi chứ.”

Nhanh lên, mấy đứa này lại thúc giục tôi tiếp. A, chờ đã, tôi cũng hoảng hốt mà định bấm số thì mới quay ra liếc nhìn cái cô gái lúc trước xin số của mấy người họ từ tôi.

Vì tôi đã nói tôi với mấy người kia chỉ là quan hệ quen biết đủ để biết số thôi nên sau khi phân vân thì cuối cùng cũng quyết định gọi Eun Ji Ho.

Gọi cho Yeo Ryung thì khả năng rất cao là mấy người tứ đại thiên vương sẽ tự nhiên chen vào, thế nên chỉ có Eun Ji Ho là tinh ý nhất.

Tôi nghe thấy tiếng ‘Đang kết nối điện thoại’ vang lên bên tai, trong lúc đó mấy đứa trong lớp vẫn đang nhìn tôi với vẻ mong chờ. Vài giây chờ đợi trôi qua, cuối cùng một giọng nói cũng vang lên.

[Có chuyện g–]

“Alo? Eun Ji Ho đấy à? Xin chào! Tớ là Ham Dan Yi học chung trường cấp 2 với cậu đây.”

Làm ơn hãy giả vờ như hai ta không quen biết đi, tôi lén lút gián tiếp truyền tin nhắn đó qua thì đầu dây bên kia mới im lặng một chút. Ngay cả tôi cũng thấp thỏm đợi câu trả lời. 

Khi lén lút nhìn sang bên cạnh, Lee Luda đang quan sát tôi với một vẻ mặt rất vi diệu. Đôi mắt của cô ấy xen lẫn giữa cảm xúc thương hại và cả sự tò mò, tôi chẳng hiểu lý do vì sao. Cuối cùng cũng có tiếng trả lời.

[Ừ, được rồi… Làm sao? Nói đi.]

Cái giọng nói bình thản như có thể cảm thấy hơi lạnh và sự xa lạ ấy đúng là câu trả lời mà tôi mong đợi từ Eun Ji Ho.

Khi nghe giọng nói của cậu ta, ai đó mới thì thầm ‘Oa, giọng nói nghe sang chảnh thật đấy’. Đây cũng là chất giọng mà tôi không thể nghe tiếp kể từ khi chúng tôi thân nhau sau năm 2 cấp hai, thế nên hiện tại tôi cũng phải xốc lại tinh thần hoảng hốt của mình mà nói tiếp.

“Ừ, có chuyện này này. Không biết đợt thi trình diễn tài năng của lớp 1 lần này các cậu có tham gia không?”

[Các cậu?]

“Trong số tứ đại thiên vương với Yeo Ryung… có ai tham gia không?”

[Có.]

Thế là điện thoại bị ngắt luôn. Trước cả khi tôi định nói lời cảm ơn và chào tạm biệt nữa. Với một vẻ mặt vi diệu, tôi cúi xuống nhìn dòng chữ ‘Kết thúc cuộc gọi’ mà nghe thấy cuộc đối thoại ở bên cạnh như thế này.

“Ngầu thật luôn ý, nghe giọng mà xem.”

“Chuẩn luôn. Đúng kiểu dạng trai lạnh lùng…”

“Hỏi thế nào cũng đáp ngắn gọn được.”

“Mà này, bây giờ điều quan trọng không phải mấy cái đó đâu. Quan trọng là cái cậu Eun Ji Ho ngầu lòi đó cùng tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung, ít nhất một người trong đó sẽ tham gia biểu diễn kia kìa? Này, không phải là rất nghiêm trọng à?”

Yoon Jung In đang hoảng hốt nói vậy thì hai đứa con gái nào đó tự dưng lại nắm tay nhau rồi nhảy nhót vui vẻ.

“Trời, cũng được. Thế sẽ được xem mấy người họ nhảy đó.”

“Không phải, nhưng mà chúng ta sẽ thua đó.”

Khi Yoon Jung In đang bối rối nói như vậy thì một cậu trai chỉ lãnh đạm trả lời.

“Này, dù gì mà chẳng thua. Cứ thoải mái làm khán giả đi.”

“Ồ, nghĩ hay đấy. Đúng vậy, không nghĩ suy nhiều thì tinh thần sẽ thoải mái hơn. Hạng 1 để làm gì chứ? Chắc lại được bánh kẹo hay đồ uống gì đó thôi.”

“Chắc vậy… nhỉ?”

Yoon Jung In hỏi lại như vậy, gương mặt dần trở nên bình thản. Có vẻ cậu ta cũng muốn bỏ cuộc rồi. Hừm, cũng đúng, tôi nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng thắng được đâu, cảnh tượng Ban Yeo Ryung với Yoo Cheon Young nhảy năm ngoái vẫn còn in rõ trong đầu tôi đây này.

Vì nếu nhảy mà skinship nhiều thì sẽ khó chịu lắm nên mấy người họ quyết định thay đổi một chút theo ý mình, thế là mấy cái động tác bám dính cứ thế ra đi và thay vào đó là mấy động tác hoa lệ và tinh tế hơn. Tôi cũng biết Yoo Cheon Young giỏi vận động rồi nhưng mà không thể ngờ nổi cậu ta có thể nhảy giỏi đến thế. 

Và Ban Yeo Ryung nhảy bên cạnh Yoo Cheon Young thì như thế nào nhỉ, ngược lại với vẻ mảnh mai của mình, đến cả động tác khó cô ấy cũng có thể dễ dàng làm được mà không gặp trở ngại nào cả. Mỗi lần thân hình của cô ấy di chuyển là mái tóc đen dài đằng sau lưng sẽ rung động theo, lấp lánh toả ra ánh tím trong suốt.

Đúng vậy, tôi cũng gật đầu. Yoo Cheon Young với Ban Yeo Ryung mà lại ra trận một lần nữa thì không ai thắng nổi đâu. Đang nghĩ vậy thì Lee Luda bên cạnh tôi lại mở miệng. Từ nãy đến giờ cô ấy chưa nói gì, có vẻ vì cô ấy cũng chưa biết gì về ngày tập huấn của Hàn Quốc cả. Thế nên khi cô ấy vừa mở miệng thì cả lũ đã quay ra nhìn.

Đôi mắt xanh của cô ấy chớp chớp mà nói.

“Ừm, ê này, theo tớ biết thì càng nhiều người lên sân khấu thì càng được cộng điểm tham gia đúng không? Điểm đó có nhiều không? Tớ chỉ biết như vậy thôi.”

“À, đúng rồi.”

“Vậy chúng ta cứ một vở kịch để nhiều người tham gia thì thế nào? Một vở kịch hài hước ấy? Nhiều người lên nên mỗi người chỉ nói vài câu thôi, không học thuộc nhiều cũng được, quan trọng là điểm tham gia là chính, khi đang nói có thể nhảy cùng nhau luôn.”

“Ừ, có vẻ hay đấy.”

Kim Hye Woo vừa nói vậy vừa quay ra nhìn Yoon Jung In. Yoon Jung In cũng gật gù hùa theo.

“Có vẻ ổn đấy. Hay là làm thế đi?”

Nói xong, cậu ta nhìn một lượt trong lớp để tìm kiếm sự đồng ý. Khắp nơi cũng đều vang lên mấy câu trả lời kiểu được đấy, hay đấy. Không có ý kiến phản đối nào cả.

Yoon Jung In có vẻ rất hài lòng nên vừa cười vừa gật đầu, rồi tự dưng lại hướng mắt sang Lee Luda mà nói.

“Này, tôi nghĩ thử rồi, lớp chúng ta vẫn có vũ khí bí mật để thắng tứ đại thiên vương.”

“Gì cơ?”

“Này, Lee Luda đóng vai chính đi. Thế nào, như vậy lớp mình có khả năng thắng chứ?”

Nghe Yoon Jung In cười rạng rỡ nói vậy, Lee Luda mới há hốc mồm như rất ngạc nhiên. Không ngờ ngay cả vẻ ngạc nhiên của cô ấy cũng xinh đẹp như thế. Mái tóc vàng nhạt của cô ấy che phủ mất vầng trán trắng nõn. Trời ơi, đến cả ngạc nhiên mà cũng xinh đẹp được, tôi đang nhìn chằm chằm cô ấy như vậy thì tự nhiên đôi mắt xanh của cô ấy lại hướng về tôi.

Tôi giật nảy mình, hình như Lee Luda vừa nở nụ cười tủm tỉm thì phải. Hả? Tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Không phải chỉ kỳ lạ đâu mà có cái cảm giác bất an đang sôi sùng sục trong bụng ấy.

Bình thường thì Lee Luda lúc này sẽ phải bảo ‘Không phải chứ, tôi làm làm sao được?’ hoặc ‘Làm ơn tha cho tôi đi’ mới phải chứ? Nhưng mà đôi mắt xanh của cô ấy vẫn loé lên tia sáng kỳ lạ mà hướng về tôi. Khi tôi nhìn thấy cô ấy nhếch mép lên cười thì cô ấy đã quay về phía Yoon Jung In mà nói.

“Được rồi, nếu không có ai không muốn làm thì để tôi làm cho.”

Nghe vậy, Yoon Jung In mới ngay lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi ‘Ngài Luda, ngài muốn ăn gì con cúng?’. Nghe thấy lời nói tinh quái của cậu ta, cả lớp lại phá lên cười. Ngay lúc đó, Luda lại quay ra nhìn tôi.

“Với một điều kiện.”

Thế là tự nhiên bầu không khí vui tươi trong lớp mới trở nên trầm lặng đến kỳ lạ. Cái gì vậy, mấy người họ đều nhìn chằm chằm vào miệng của Luda với tâm thế căng thẳng. Thế là cuối cùng cô ấy mới nói.

“Nếu Dan Yi đóng vai chính cùng tôi thì tôi cũng sẽ làm.”

Đôi môi đỏ mọng ấy hiện lên một nụ cười.

***

“Nhảy chứ còn gì nữa.”

Trên đường đi học về, Ban Yeo Ryung mới trả lời tôi với một giọng bình thản như thế.

Cũng đúng thôi, không phải nhảy thì còn làm gì khác nữa, cứ thử hát ballad ở chỗ diễn tài năng mà xem, nếu không hát được hoàn hảo thì hoàn toàn không có khả năng thắng. Từ trước đến giờ ở mấy cuộc thi tài năng thì không phải yếu tố bổ mắt là quan trọng nhất sao? Tôi cũng đang gật gù thì Ban Yeo Ryung hỏi.

“Thế lớp cậu định làm gì?”

“À… diễn kịch.”

“Diễn kịch? Có những ai tham gia?”

“Hầu như đều tham gia hết? Concept của lớp tớ là lấy thịt đè người.”

“Hả? Lấy thịt đè người?”

Ban Yeo Ryung hỏi lại như vậy rồi nheo mắt cười như thể vừa nghe được một điều thú vị lắm. Mỗi khi cô ấy cười là đôi mắt đen của cô ấy lại như lấp lánh tia sáng vậy. Tự nhiên trong đầu tôi lại hiện ra ánh mắt của Yoo Cheon Young trong đoạn băng hồi trước cả bọn xem làm tôi lại loạn tâm, bởi vì ánh mắt cậu ấy nhìn tôi cũng là như thế này.

Tôi chưa bao giờ thấy Yoo Cheon Young có ánh mắt như vậy cả. Khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tiếng hỏi của Ban Yeo Ryung lại làm tôi giật mình.

“Dù vậy nhưng cũng phải có nhân vật chính chứ đúng không?”

“Ừ, có nhân vật chính. Luda.”

“Lee Luda?”

“Ừ. Bộ mặt của lớp tớ, người có thể đối lại với mấy người các cậu, kiểu như vậy đấy.”

“Cái gì chứ…”

Ban Yeo Ryung trả lời ngắn gọn như vậy rồi lại im bặt. Mỗi lần nói chuyện về Lee Luda thì vẻ mặt của cô ấy lại có phần bất mãn như thế. Có vẻ như cô ấy cũng chẳng thèm giấu diếm sự khó chịu mỗi khi nghe thấy cái tên của Lee Luda. Lúc này, tôi lại nhớ lại cuộc nói chuyện hồi trưa.

‘Nếu Dan Yi đóng vai chính cùng tôi thì tôi cũng sẽ làm.’

Thế là cả lớp lại im lặng. Thật ra là cũng có một vài lần Lee Luda nói mấy câu làm cho bầu không khí trở nên kỳ lạ rồi. Mỗi lần cô ấy tự nhiên xoa đầu tôi hay đắp áo lên vai tôi khi tôi đang ngủ là bọn trong lớp lại ném cho chúng tôi những ánh nhìn kỳ quái.

Dù đã quen với việc đó rồi nhưng cả lớp vẫn chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chẳng hề nhận ra rằng có một tia nhìn nghiêm túc loé lên trong đôi mắt xanh của Lee Luda.