Tôi vác một cái balo nặng trịch và ngồi lên ghế đầu cùng với Kim Hye Hil. Cả hai chúng tôi đều nghĩ là càng ngồi ghế sau thì càng say xe nên cứ ngồi ghế trước thì sẽ đỡ hơn. Nhưng ngay khi tôi ngồi xuống ghế thì ai đó đã nắm lấy cánh tay tôi. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy người đó là Yoon Jung In. Thế là tôi mới bất ngờ hỏi.
“Sao? Làm sao?”
Nghe vậy, Yoon Jung In mới tinh quái cười mà hất cằm về phía đằng sau xe. Kim Hye Hil cũng hoàn toàn không có ý ngăn cản, thế là tôi cứ bị kéo như vậy xuống hàng ghế sau cùng. Người ngồi cạnh tôi là Lee Luda cũng không biết đầu đuôi gì mà đã bị kéo xuống và ngồi yên ở chỗ này từ nãy.
Cả hai chúng tôi đều ngờ nghệch chớp mắt nhìn nhau, sau đó lại quay ra nhìn Yoon Jung In.
Người đang ngồi ngay trước mặt tôi là Yoon Jung In mới vươn tay lên đằng sau ghế ngồi và cười ngỗ nghịch. Phải khi thấy được một tập giấy được cậu ta giơ lên đó thì tôi mới hiểu mục đích của cậu ta là gì. A, ra là cái này. Yoon Jung In nháy mắt cười.
“Này, học thuộc kịch bản rồi chứ? Tối mai phải diễn chính thức rồi đấy, không định tập lại một lần nữa à?”
Cậu ta vừa nói vậy thì tiếng huýt sáo, tiếng hú hét và tiếng cười sung sướng mới vang lên khắp xe. A, cái này sao, tôi nhăn mặt lại.
Thuộc thì cũng đã thuộc, đã thuộc rồi đấy, nhưng mà kịch bản này quá là lạ lùng rồi… Ngay khi tôi nghĩ vậy thì Lee Luda ở bên cạnh mới nói.
“Tớ học thuộc hết rồi. Dan à, cậu thì sao?”
“Ồ, quả nhiên là chàng trai ấy đã chuẩn bị.”
Yoon Jung In vừa nói vậy vừa cười sung sướng nhìn tôi. Tôi, tôi chỉ nhăn mặt mà khổ sở nhếch mép cười. Đương nhiên là một nụ cười miễn cưỡng rồi. Sau đó tôi mới khô khốc trả lời.
“Tôi thuộc thì cũng thuộc rồi. Nhưng mà…”
Và chính xác 10 phút sau đó.
Tôi vừa lẩm nhẩm trong mồm học thuộc lời thoại, sau đó lại ngẩng lên để nhìn một vòng qua những người trong xe.
Kết quả vô cùng trí mạng. Chẳng có đứa nào ngẩng đầu lên cả.
Có vài đứa đang nắm lấy tay nhau với vẻ mặt kỳ quái, vài đứa khác thì vùi mặt vào lưng ghế mà không nói gì cả. Shin Seo Hyun và Kim Hye Hil bên cạnh mới quay ra nhìn tôi với vẻ thảm thương.
Kim Hye Hil ngập ngừng một lúc, khi chạm mắt tôi thì cô ấy mới mở miệng nói.
“Cậu thử làm lại lần nữa đi.”
“……”
“Trước hết cậu cứ thử đọc hẳn hoi một lần nữa đi.”
“Hả, à không, tôi học thuộc hết rồi mà.”
Đúng là đã thuộc rồi, nhưng ai bảo là cứ thuộc thoại thì sẽ diễn được ngon lành chứ? Khi tôi lén nhìn qua Lee Luda thì cô ấy cũng đang hướng về tôi mà khẽ gật đầu một cái. Sau đó cô ấy hỏi Kim Hye Hil.
“Từ đoạn nào?”
“Ừm, từ đoạn Lee Luda đẩy Ham Dan Yi vào tường rồi lấy hai tay giam lại ấy.”
Nghe Kim Hye Hil nói vậy với một giọng bình thản thì bầu không khí lạnh lẽo xung quanh lại nổi lên. Tôi cũng sờ phía gáy lạnh toát của mình, lúc này một bàn tay bên cạnh tôi tự nhiên vươn ra và chống xuống ngay bên cạnh mặt tôi. Sau đó Lee Luda mới nhướn người dậy mà dí sát mặt về phía tôi.
Đây cũng không phải sân khấu nên chỉ làm được có đến mức này thôi. Dù vậy nhưng cũng đã đủ gần rồi. Đầu gối của Lee Luda như đang đặt trên đùi tôi, mũi của hai đứa chỉ cách nhau chưa đến 30cm. Gần nhau đến mức chỉ cần giơ tay là chạm tới được.
Tia nắng le lói xuyên qua từng kẽ rèm chiếu vào đây, làm nổi bật lên gương mặt đẹp đẽ của Lee Luda. Đôi mắt của cô ấy trong ánh nắng hình như còn lạnh lẽo hơn cả ngày thường.
Trước khi có lời thoại thì phải có một đoạn im lặng kéo dài nữa. Sau đó cô ấy mới nhìn xuống tôi, đôi môi mấp máy nói.
“Em… là của anh được không?”
Âm thanh đẹp đẽ và siêu bổ tai đặc trưng ấy như nổi lên trên một bầu không khí tĩnh lặng đang chìm xuống. Lúc đó, tôi nghĩ rằng tất cả mọi người trong xe đều đang nín thở nhìn Lee Luda. Và tôi cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra điều đó. Ai ai cũng như bị mê hoặc vì cô ấy vậy.
Tôi đang mất hồn nhìn cô ấy như vậy và cô ấy cũng chỉ chằm chằm hướng về tôi. Im lặng quá lâu thì có thể cảm thấy bức bối, nhưng cô ấy vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì. Tôi sau đó dù đã tỉnh ra rồi nhưng khi nhớ tới lời thoại tiếp theo thì lại có cảm giác đau đớn trong lòng. Cảm giác như kiểu trái tim bị giằng xé vậy.
Sau đó tôi mới hơi nghiêng đầu về phía khác, tránh để chạm mắt với Lee Luda. Nếu không làm vậy thì chắc tôi không còn chút tự tin mà đọc thoại mất. Cuối cùng tôi cũng mở miệng nói.
“Th… thình thịch.”
“……”
Thế là bầu không khí lạnh lẽo kia lại chìm xuống dàn khán giả đang ngồi xem. Cuối cùng cũng có một người bật dậy phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Chẳng cần phải phân vân xem đó là ai, tất nhiên là Yoon Jung In đang ngồi ngay trước bọn tôi rồi.
Cậu ta nhìn tôi mà hét lên.
“Này, Ham Dan Yi! Cậu bị khiếm khuyết về ngôn ngữ à? Không phải, cái gì chứ, nhìn đây này ‘thình’, ‘thịch’, chỉ có hai chữ thôi. Chỉ có hai chứ mà cũng nói lắp được là sao? Làm gì có ai như cậu?”
Sau đó Yoon Jung In mới bực bội giơ tờ giấy kia rồi phe phẩy, sau đó chuyển bản đó cho tôi. Cậu ta mở miệng nói tiếp.
“Này, đây nữa, ‘Em không thể yêu ai được nữa. Tại sao ư, vì trái tim của em chỉ có một mà thôi. Trái tim của em đã trao cho Lee Luda từ rất lâu trước đây rồi, nên bây giờ em không còn trái tim nào nữa.'”
“Chờ đã, đừng đọc to như thế!”
Cùng lúc tôi hét lên như vậy thì có mấy đứa có gương mặt trắng bệch mới muốn che miệng nôn khan. Cũng cùng lúc đó, Yoon Jung In làm người ta ruột gan nhộn nhạo như vậy mà cũng không hề cảm thấy có lỗi tí nào mà cứ thế nói tiếp với vẻ rất đường hoàng.
“Không phải chứ, sao lời thoại dễ thế nào mà cậu cũng không đọc được? Cậu có nhớ ban nãy cậu đọc câu này thế nào không? Để tôi diễn lại thử cho nhé? ‘Em, em không thể yêu ai… được nữa. Tại sao ư, khụ khụ, vì trái tim của em, chỉ có một mà thôi. Ặc, tim với tình yêu thì có liên quan gì chứ…'”
“Thì nói đúng vậy còn gì?”
“À, cứ mặc kệ nó mà đọc đi. Xong là còn nói gì nữa nhỉ. ‘Trái, trái tim của em đã trao cho Lee Luda từ rất lâu trước đây rồi, thế nên bây giờ em, không còn trái tim nào nữa. Ặc ặc, tại sao không có tim làm sao mà vẫn sống sót được…’, này, thật sự là bỏ cái kiểu lẩm nhẩm đó đi. Sao cậu cứ thêm vào mấy câu thừa thãi thế?”
“Này, không phải chứ cái kịch bản này thật là…”
Tôi đang nói thì nhăn mặt mà lườm nguýt mấy đứa cầm đầu viết kịch bản. Nhận được ánh mắt của tôi, chúng nó chỉ nhìn lên trời và đánh trống lảng. Phùu, tôi cúi thấp đầu và giơ tay vuốt lại tóc, sau đó mới nói.
“Này, nói thật thì người ta mà tim đập thình thịch thì chỉ đỏ mặt chứ ở đâu ra cái kiểu nói hẳn ra mồm là thình thịch chứ? Tim bị treo lên miệng à!?”
“Cậu đâu có đỏ mặt nổi.”
“Chắc thay vì nói thẳng ra miệng thì thà cứ đỏ mặt vẫn dễ hơn chứ. Để tôi làm thử xem.”
“Khó đến thế à?”
Kim Hye Hil vẫn đang để tay lên tay vịn ghế mà chống cằm nhàm chán nghe chúng tôi nói chuyện thì tự dưng đưa tay ra.
Cô ấy rất dễ dàng nắm lấy kịch bản của Yoon Jung In rồi nghiêng người về phía tôi, sau đó chầm chậm lật kịch bản. Tôi cũng nhướn người nhìn cô ấy. Mái tóc của cô ấy trong tia nắng lấp lánh ánh xanh.
“Để xem nào… Thình thịch. Tiếng gì vậy, chúng ta vừa nhìn thấy rồi đó. Nói gì cơ. Hừ, người này thật kỳ lạ…”
Vì hoảng hồn nên một vài đứa còn che tai lại mà nhìn về phía này. Tôi cũng ngạc nhiên y như vậy.
Kim Hye Hil cứ thế đọc hội thoại với cái ngữ điệu đều đều không có cao thấp nên mấy lời thoại này nghe chả sục sôi gì cả. Nhưng vấn đề là,
“Này, Kim Hye Hil. Đừng đọc nữa. Mày đang đọc sách ngữ văn đấy à?”
“Sao chứ, anh? Anh bảo em phải đọc có cảm xúc ở đây á?”
“Không, đọc nữa là sẽ có vụ cả đoàn xe buýt cùng nhau mất tích đấy. Thôi trước hết thì đừng đọc nữa.”
“Được rồi.”
Kim Hye Hil trả lời như vậy rồi lại ném quyển kịch bản lại cho Yoon Jung In, sau đó cứ thế ngồi sâu xuống ghế.
Đúng vậy, cách đọc của Kim Hye Hil là theo tiêu chuẩn đọc trong sách giáo khoa rồi. Khi tôi đang nhăn trán mà không nói gì thì ai đó ở bên cạnh mới cất lời.
“Nhưng mà tôi thấy như vậy ổn mà.”
Người nói thế là Shin Seo Hyun. Yoon Jung In ngay lập tức nghi ngờ hỏi lại.
“Cái gì?”
“Cách đọc kiểu đọc văn ấy. Không phải rất buồn cười à?”
Khi Shin Seo Hyun vừa chớp mắt vừa nói vậy thì cả xe buýt mới nổi lên mấy tiếng đồng tình. Đúng rồi, cũng hay đấy. Một cô gái mới nhìn tôi mà nói.
“Đúng, nếu đọc kịch bản theo cái kiểu không có biểu cảm gì cũng buồn cười mà? Này, Dan Yi à, cậu làm thử xem.”
“Hả?”
“Giống kiểu của Hye Hil ban nãy ấy.”
Ừ, tôi cũng hơi bối rối mà lật lại mấy tờ kịch bản trong đầu. Cái đoạn tôi vừa đọc ban nãy, là thế này.
“Thình thịch. Tiếng gì vậy, chúng ta vừa nhìn thấy rồi đó. Nói gì cơ. Hừ, người này thật kỳ lạ.”
“Ồ, không lắp bắp nữa này?”
“Thấy không, hay mà? Theo tôi nghĩ thì Lee Luda cứ diễn thật nghiêm túc và tình cảm vào, còn Dan Yi cứ diễn không biểu cảm như vậy là đủ buồn cười rồi.”
Shin Seo Hyun ngồi đằng sau Yoon Jung In đang mừng rỡ mới nói vậy. Thế là vẻ mặt của mọi người lại rạng rỡ hết cả lên và nói tốt với ổn, nói thật thì tôi không phải nghe thêm mấy đoạn hội thoại đau cả tim này nữa nên cũng thấy vui lắm.
Sau khi tập diễn kịch xong thì xe buýt vẫn đi tiếp. Tôi với Kim Hye Hil đang định đi ra trước xe ngồi nhưng Yoon Jung In cứ bảo mình chán lắm nên bắt ngồi đây, thế là chúng tôi đành phải ở lại hàng ghế sau thật.
Hàng ghế sau cùng có 5 ghế, theo thứ tự là có Kim Hye Hil, Kim Hye Woo, tôi, Lee Luda và Shin Seo Hyun. Quả nhiên là mấy người này học cùng trường cấp 2 nên dù từng nói là không chơi với nhau bao giờ nhưng vẫn nói chuyện với nhau rất nhiều.
Tôi vừa nhai snack tôm vừa nghe bọn họ nói chuyện mà cũng mở mắt to vì ngạc nhiên. Tôi hỏi.
“Kim Hye Hil có bạn trai á?”
“Tôi chưa nói bao giờ à?”
“Chưa nói mà?”
Kim Hye Hil mới mê man gãi đầu, sau đó vẫn chẳng có biểu cảm gì mà chỉ trả lời ngắn gọn một câu ‘thế à?’.
Vì giọng của tôi hơi lớn nên đến cả vài đứa đang ngồi đằng trước cũng quay ra nhìn chúng tôi, trong mắt ai cũng có vẻ ngạc nhiên. Thế là có mấy tiếng hò hét vang lên trong xe.
“Này, Kim Hye Hil có bạn trai cơ á!?”
“Thật á!?”
“Này, Kim Hye Woo! Sao cậu không nói sớm!”
Tự nhiên thành bia đỡ đạn như vậy, Kim Hye Woo cũng bối rối gãi đầu. Ngay cả dáng vẻ gãi đầu cũng giống y hệt nhau, đúng là sinh đôi có khác.
Sau đó Kim Hye Woo quay sang nhìn Kim Hye Hil và hỏi với một giọng nói nhàm chán.
“Mày vẫn chưa chia tay à?”
Chẳng thèm quan tâm Kim Hye Hil có trả lời không, cậu ta chỉ thở dài một hơi. Thế là cô ấy mới giơ tay nắm lấy bịch snack bên cạnh mà bắt đầu đánh bôm bốp vài người Kim Hye Woo.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy thì Yoon Jung In mới tự nhiên nói tiếp.
“Hẹn hò cũng được 6 tháng rồi đấy nhỉ? Tháng 12 là bắt đầu mà bây giờ đã tháng năm rồi, à, còn chưa đến 6 tháng.”
“Sáu tháng rồi à?”
“Học cùng trường mình, Lee Ji Han bên lớp 4 năm nhất. Trừ chạy điền kinh ra thì chẳng giỏi cái gì.”
Khi tôi đang ngạc nhiên hỏi lại thì Kim Hye Woo mới nói vậy. Cậu ta vẫn đang xoa xoa tay mình như thể bị đánh bằng bịch snack thì đau đớn lắm. Nghe vậy, Shin Seo Hyun nhăn mày nói.
“Trừ chạy điền kinh ra thì không giỏi cái gì, sao nghe giới thiệu lạ vậy?”
“Kiểu mặt mũi cũng bình thường mà cao thì cũng khá cao ấy hả? À, nhưng mà Kim Hye Hil từ hồi cấp 2 đã cắt tóc ngắn rồi còn gì? Kiểu giống con trai ấy?”
“Đúng rồi. Suốt năm nhất cấp 2 toàn để tóc ngắn như vậy thôi.”
Kim Hye Hil nói vậy rồi mới hơi mê man chạm vào mái tóc xanh của mình. Bây giờ nói thật thì tóc của Kim Hye Hil cũng chưa được dài lắm, chỉ suýt soát chạm đến vai mà thôi. Hồi xưa còn ngắn hơn ư?
Kim Hye Woo đang đảo mắt nhìn lên trời cũng nói tiếp.
“Hồi tiểu học đến lớp 6 thì nó vẫn đang nuôi mà không cắt tóc đâu, nhưng hồi năm nhất ấy à? Một thằng con trai mà nó thích dính kẹo cao su vào tóc nó. Thế nên nó không thể làm gì khác ngoài việc cắt hết từ đầu đến ngọn cả, sau đó cứ bảo như vậy tiện hơn nên tiếp tục…’
“Cổ thích tôi à?”
“Cậu không biết á?”
“Biết sao được. Có nói đâu mà biết?”
“A, dù sao thì đang vậy thì Lee Ji Han với Kim Hye Hil tự dưng hẹn hò với nhau. Thế nên lúc đầu tôi mới hỏi sao nó lại có ý định hẹn hò với một thằng như thế thì nó lại đánh tôi… Nhưng mà cuối cùng bây giờ vẫn tốt đẹp nhỉ?”
Kim Hye Hil có vẻ rất bực bội mà liếc xéo Kim Hye Woo. Tôi với Lee Luda thấy vậy thì lại phá lên cười.
Vì tôi không có anh em trai gì nên hiện tại có chút ghen tị với hai người họ, rồi ngay lúc đó Shin Seo Hyun ở bên cạnh mới nói.