Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 93

Làm gì có cái trung tâm tập huấn nào như thế này, Yoo Cheon Young vừa nhìn xung khung cảnh rộng lớn ở bên dưới mà nghĩ vậy. 

Đằng xa, cậu có thể thấy bờ sóng biển tối đen đang vỗ lên bờ. Lan can bên ngoài rất rộng rãi. Có lẽ vì bây giờ đã là mùa hè rồi nên phòng nào cũng mở rộng cánh cửa lan bên ngoài ra. Bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền đến từ khung cửa sổ tầng dưới. Nếu cứ nhắm mắt lại và lắng tai nghe thì cậu ta cảm giác như thể cậu ta có thể nghe thấy mọi âm thanh trên thế giới này vậy. Phòng của Ham Dan Yi ở tầng nào nhỉ, Yoo Cheon Young nghĩ đến đây thì mới lôi điện thoại trong túi ra. Cậu ta phân vân không biết có nên nhắn tin cho cô ấy không, hay cô ấy đã ngủ rồi.

Ngay lúc ấy, có tiếng cửa mở ra đằng sau cậu ta. Là Eun Ji Ho. Người này vừa lục được hai chai nước trong tủ lạnh nên mang ra đây và cho Yoo Cheon Young một chai. Eun Ji Ho nói.

“Để giảm bớt độ cồn trong máu thì cần phải uống nước.”

“…..”

Yoo Cheon Young cũng không nói gì và nhận lấy chai nước kia. Sau khi nói một hồi ban nãy thì đúng là cậu ta có hơi khô họng thật. 

Cả hai cứ thế đứng dựa vào lan can mà không nói gì, chỉ tận hưởng cảm giác hiu hiu gió thôi. Trời hôm nay mát đến mức khó có thể tin được bây giờ là mùa hè. Cảm giác gió thổi qua da thịt làm hai người cảm thấy hơi lạnh. Chẳng biết họ cứ đứng vậy trong bao lâu nhưng cuối cùng Eun Ji Ho cũng mở miệng nói.

“Tôi cũng biết con người từ xưa đến giờ cứ thích ai là chẳng cần lý do rồi.”

Câu nói mở đầu của cậu ta có hơi đột ngột. Yoo Cheon Young cũng hơi giật mình nhưng lại cố gắng không để lộ ra điều đó. Cậu ta cố tình không quay ra nhìn Eun Ji Ho.

Cả hai lại im lặng. Lúc này, một con chim đen lại bay lên từ phía lùm cây. Một làn gió mát lại nổi lên. Eun Ji Ho có hơi giữ khoảng cách rồi nói tiếp.

“Nhưng mà tôi cũng không ngờ là mình lại tự dưng thích cô ấy như thế, a, thật là… Khi tôi tỉnh ra thì chẳng hiểu từ lúc nào, mắt tôi chỉ có thể nhìn cô ấy mà thôi.”

“Cô ấy?”

Yoo Cheon Young hỏi như vậy và quay ra chạm mặt với Eun Ji Ho.

Dưới bóng đêm tối tăm, gương mặt của Eun Ji Ho trông lại càng vô thực hơn bình thường. Bây giờ Yoo Cheon Young lại như hiểu được cảm giác của những đứa con gái mất hồn mỗi khi nhìn thấy gương mặt của cậu ta.

Eun Ji Ho cứ đứng thẳng ở đó, mái tóc của cậu ta có một màu trắng vô sắc bay phất phơ trong gió, gương mặt của cậu ta vẫn vô cảm, trông chẳng hề giống con người tí nào. Đôi mắt đen như toả ra khí sắc cay đắng.

“Ham Dan Yi.”

Khi nghe thấy câu trả lời ấy, Yoo Cheon Young không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cậu ta chỉ đang dựa vào lan can thì dựng thẳng người lên thôi. Sao cậu ta có thể không biết được chứ. Khi xem đoạn băng ở nhà Ham Dan Yi, chỉ cần nhìn ánh mắt mà Eun Ji Ho hướng về Ham Dan Yi là không ai là không thể đoán ra được cả. Yoo Cheon Young lẳng lặng cắn môi.

Eun Ji Ho lại nở nụ cười và quay lại, dựa vào lan can. Phòng của nam sinh ở tầng 3, cũng khá cao nhưng Eun Ji Ho chẳng sợ hãi tí nào. Cậu ta chỉ nhếch cằm lên nhìn vào căn phòng tối đen bên trong mà nói.

“Cậu có nhớ hồi năm 2, Ban Yeo Ryung, Ham Dan Yi, tôi và Woo Joo In học cùng một lớp không?”

“Ừ.”

“Không lâu sau khi phân lớp như vậy là tôi đã thích cô ấy rồi. Đúng vậy, cứ tiếp tục thích từ hồi năm 2. Thế nên tôi mới đến nhà cô ấy nhiều đến thế, bố tôi bây giờ còn bảo là ông cảm thấy có khi ông còn không biết thằng nào là Eun Ji Ho nữa.”

“Ừ.”

Eun Ji Ho ngẩng cổ nhìn lên trời rồi thở dài một cái. Cậu ta nói tiếp.

“Tôi thích cô ấy rõ ràng quá mà. Nhưng cô ấy lại thực sự không biết. Sao thích tận 1 năm mà không biết được chứ. Mỗi lần Woo Joo In ôm cô ấy là tôi lại bảo cô ấy sẽ gãy xương đó, đừng ôm nữa, rõ ràng là tỏ vẻ không thích rồi cơ mà. Lại còn đến nhà rất thường xuyên nữa. Thế mà cô ấy chẳng để ý gì cả. Cô ấy chỉ nghĩ là tôi rảnh quá nên mới sang đó chơi thôi, buồn cười lắm phải không. Gì chứ, tôi từng lấy kem mà Ham Dan Yi đã ăn rồi để ăn ké mà suýt nữa đột tử trong tay Ban Yeo Ryung đấy, thế mà cô ấy chẳng có cảm nghĩ gì cả. Sao lại có người như vậy tồn tại cơ chứ.”

“……”

“Nếu đã bắt đầu quan sát Ham Dan Yi thì có thể dễ dàng nhìn ra là cô ấy ghét cái gì hay thích cái gì lắm. Biểu cảm của cô ấy chân thật lắm mà. Trước đây, Woo Joo In có nói là sau năm 2 tôi tự nhiên thay đổi rất nhiều, có nhớ không?”

“Ừ.”

Eun Ji Ho chán nản đưa tay lên vuốt tóc rồi nói.

“Cái đó hoàn toàn là vì Ham Dan Yi chứ sao. Cô ấy bảo cô ấy ghét cái kiểu cứ làm dáng nói chuyện lắm nên tôi cố gắng thay đổi, cũng nỗ lực ăn nói thoải mái hơn, sau này ở bên cô ấy đúng là có tiện hơn thật. Tôi từng rất cố gắng để trở nên giống bố mình. Buồn cười thật, tôi thì thay đổi bản thân vì cô ấy, còn cô ấy thì nghĩ gì chứ, nghĩ là tôi muốn quản lý hình ảnh bản thân nên trước mặt cô ấy diễn một đằng còn trước mặt người khác lại diễn một nẻo như thế. Thật sự buồn cười.”

Eun Ji Ho nói vậy rồi lại thở dài tiếp. Yoo Cheon Young chẳng biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ cậu ta cũng hùa theo bảo chỉ vì thích Ham Dan Yi mà cố gắng thay đổi từ lời nói đến hành động, đúng là buồn cười thật à?

Mỗi lần nhìn Eun Ji Ho là Yoo Cheon Young lại nhớ đến mấy lần Ham Dan Yi trêu chọc hỏi cậu ta là người đa nhân cách đấy à. Đứng trên lập trường của Eun Ji Ho thì chắc cậu ta tức muốn chết ấy chứ. 

Eun Ji Ho hơi chần chừ mà vuốt tóc một lần nữa và nói.

“Thế nên tôi mới nghĩ, phải tỏ tình, phải tỏ tình thôi… Gì chứ, tôi có biết gì đâu. Đây là lần đầu tiên tôi thích ai đó mà, làm sao mà tôi biết được phải tỏ tình như thế nào hay ở đâu chứ. Chỉ là tự dưng tôi nghĩ đến việc tỏ tình mà thôi.”

“Ừ.”

Yoo Cheon Young gật đầu và đáp lại như vậy. Khi liếc nhìn qua Eun Ji Ho, người kia đang nhăn mày mà nhắm mắt lại. Hàng lông mi màu bạc của cậu ta như cũng loé lên ánh sáng trong trẻo như ánh trăng. Eun Ji Ho vẫn nhắm mắt mà nói.

“Cậu còn nhớ Yoon Sa Ra không?”

“Nhớ.”

Yoo Cheon Young chỉ trả lời như vậy mà không nói thêm gì nữa. Nhưng cái tên đó rất quen thuộc.

Vì Eun Ji Ho hay mấy người tứ đại thiên vương khác rất nổi tiếng nên cũng không hề thiếu lượng nữ sinh theo đuổi. Nhưng trường hợp của Yoon Sa Ra thì còn nghiêm trọng hơn một chút. Eun Ji Ho gặp phải cô ta luẩn quẩn xung quanh nhà mình phải 10 lần, mỗi buổi sáng cô ta sẽ gọi Eun Ji Ho ra mà tặng quà, mà việc nhận quà đối với Eun Ji Ho cũng rất vất vả.

Một ngày Kwon Eun Hyung mới lặng lẽ hỏi là cậu ta có ổn không thì Eun Ji Ho lại thở dài một hơi mà nói.

‘Bố tôi nói không được đối xử tệ với con gái… Nhưng mà đã cố gắng nói mấy lần rồi mà vẫn cố tình nghe không hiểu thì phải làm gì đây, thật là.”

“Ha.”

Kwon Eun Hyung cũng biết Eun Ji Ho là dạng người từ bé đã sống dựa theo lời bố nói rồi nên cũng không làm gì được mà chỉ nở nụ cười mơ hồ.

Một ngày nào đó tự nhiên không thấy cô gái kia chặn đường nữa, thế là bọn họ chỉ nghĩ là Eun Ji Ho đã thoát khỏi cô ta thành công rồi thôi.

Nhưng sau này hỏi lại thì Eun Ji Ho lại không nói gì mà chỉ có một vẻ mặt rất khó chịu.

Sau đó Eun Ji Ho tự nhiên hành động vô cùng kỳ quặc. Tự dưng lại bắt đầu hẹn hò với gái, nhưng chỉ sau hai tháng thì chia tay rồi một tháng sau lại tìm một người khác, cứ thế lặp đi lặp lại. Khi cậu ta đã hẹn được với 3 nàng rồi thì bọn họ mới hỏi thử, hoá ra trừ nắm tay đi trên đường thì cậu ta chẳng làm gì thêm với mấy cô gái đó cả. Thế rốt cuộc là có chuyện gì? Yoo Cheon Young nhăn mày lại.

Vì lúc đó cậu ta rất kín miệng và cũng không ai dám hỏi nên chuyện khi ấy cũng đã chìm xuống trong ký ức rồi. Yoo Cheon Young hoàn toàn không ngờ bây giờ Eun Ji Ho lại lôi chuyện đó ra nói.

Eun Ji Ho cười như thể rất mệt mỏi.

“Yoon Sa Ra. Ngày hôm đó cô ta cũng bám theo tôi trên hành lang. Cô ta hỏi tại sao lại không hẹn hò với cô ta, dù gì tôi cũng đã có bạn gái đâu, tôi liên tục nói là tôi đã thích người khác rồi mà cô ta không tin. Cô ta bảo tôi phải lôi cái người mà tôi thích đó ra trước mặt cô ta thì cô ta mới tin được.”

“Ừ.”

Yoo Cheon Young trả lời như vậy rồi cố nhớ lại chính xác khoảng thời gian đó. Nếu nói đến lúc Yoon Sa Ra đeo bám thì có nghĩ là mấy tháng đầu của năm 3, tức là khoảng một năm trước đây.

Eun Ji Ho vừa cười vừa nói tiếp.

“Nhưng mà lúc đó tôi lại thấy Ham Dan Yi đang đi ở phía đối diện hành lang rồi tiến về phía này. Lại còn đi một mình nữa. Thế nên tôi nghĩ là không còn cơ hội nào như thế này nữa, và vội vã nắm lấy tay cô ấy. Ham Dan Yi bảo ‘làm sao’, chỉ định chào tôi một cái rồi đi thôi nhưng lại không ngờ tôi tự nhiên nắm lấy như thế, sao vẻ mặt của cô ấy lúc đấy lại… đáng yêu thế nhỉ.”

Eun Ji Ho nói đến đó thì thở dài một hơi. Cậu ta giơ tay lên ôm lấy đầu mình, giọng nói của cậu ta như lẫn tiếng thở ngao ngán.

“Tôi ôm lấy vai cô ấy rồi bảo Yoon Sa Ra là nhìn đi, tôi thích cô gái này đây. Thế là Yoon Sa Ra mới gườm gườm nhìn tôi rồi cứ thế đi mất. Sau đó cô ta không thèm theo tôi một lần nào nữa. Nhưng mà cô ta đi rồi thì Ham Dan Yi bên cạnh tôi lại nhìn tôi như kiểu chẳng hiểu tôi nói gì ấy. Sau đó cô ấy mới mở miệng nói, cậu có biết câu đầu tiên cô ấy nói là gì không? Này, cậu cứ lôi người ta ra làm lá chắn như thế à, cô ấy nói vậy đấy. Thế nên, tôi mới nói tôi thành tâm đấy. Tôi thực sự thích cậu đấy.”

“Ừ.”

“Nhưng mà cô ấy cứ bảo tôi đừng điêu toa bốc phét nữa, dù tôi đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi. Tôi thích cậu, không phải đùa đâu mà là thật đấy, nghiêm túc đấy.”

Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa hướng mắt về phía bãi biển tối đen đằng xa. Nghe giọng nói lẫn tiếng thở dài của cậu ta là đủ biết cậu ta đang rất mệt mỏi khi phải nói về mấy chuyện này. Cậu ta cứ giơ tay lên vò rối bù mái tóc của mình lên với vẻ mặt vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn không ngừng nói.

“Ham Dan Yi sau đó mới làm vẻ mặt như thể đã hiểu rồi vậy. Như kiểu cô ấy thực sự nhận ra là tôi đang thật lòng ấy. Mắt cô ấy mở to nhìn tôi. Tôi còn đợi câu trả lời của cô ấy. Cậu có biết cô ấy nói gì không?”

“Nói gì?”

“Tự dưng bảo cô ấy phải vào viện, vậy đấy.”

Yoo Cheon Young nhăn mày. Vào viện? Tại sao? Eun Ji Ho nói tiếp.

“Không phải chứ, cậu có hiểu không? Đang được tỏ tình thì kêu mình vào viện là như nào? Xong là cô ấy cứ thế bỏ đi luôn. Ở đâu ra cái kiểu đáp lại lời tỏ tình như vậy chứ? Tôi hốt hoảng định kéo cô ấy lại nên cũng chạy theo thật. Nhưng rồi Ham Dan Yi lại nhìn tôi mà định nói gì đó. Tôi mới nghĩ, à, cuối cùng cũng trả lời mình đây rồi. Nhưng mà cậu biết cô ấy lại nói gì không?”

“……”

“Cô ấy bảo từ bây giờ mình phải đi viện khám xem có bị ung thư không, trên đường đi cũng có thể bị tai nạn giao thông nữa. Nhưng mà nếu lúc tai nạn mà cô ấy mất trí nhớ thì tôi phải nhắc cô ấy khám ung thư đấy nhé. Cậu có hiểu không?”

Eun Ji Ho càng nói mà giọng như muốn xì khói. Cuộc đối thoại ấy vẫn hiển hiện rõ ràng trong đầu cậu ta như chỉ vừa mới hôm qua vậy.

Một năm trôi qua rồi, trong vòng một năm rưỡi đó cậu ta cứ liên tục tỏ tình dù biết mình đơn phương nhưng đối phương lại trả lời theo cái kiểu cạn lời như vậy thì sao cậu ta không nhớ được chứ. Thực ra là đoạn sau đó còn cạn lời hơn mà cậu ta không dám nói cho Yoo Cheon Young biết.

Trong khu hành lang đầy nắng và gió ấy, ánh mặt trời như thấm đẫm trong mái tóc và đôi mắt rạng rỡ của Ham Dan Yi. Thế nhưng vẻ mặt của cô ấy lại nhợt nhạt như thể cô ấy sắp bệnh chết vậy.

Nói đến đây, đôi mắt của cô ấy mới loé lên vài lần mà nói.

“A, có khi không phải tôi bị tai nạn giao thông nên mới mất trí nhớ đâu, sau này đầu tôi cũng có thể bị chập mạch nữa.”

“Gì cơ?”

“‘Tế bào ung thư cũng là một sinh mạng đấy, nó cũng có quyền sống nên tôi cũng không muốn trị liệu ung thư đâu’, nếu sau này mà tôi dám nói mấy câu như thế này thì cậu phải lôi tôi đi viện chữa ung thư ngay và luôn hiểu không?”

“Hả?”

“Tôi thực sự phải đi khám đây.”