Eun Ji Ho nghĩ đến đây thì không thể kìm được tiếng thở dài. Đầu cậu ta đau nhói. Trán cậu ta nhăn lại mà nói.
“Cô ấy nói vậy xong thì cứ thế quay gót đi luôn, trông như kiểu định đi viện thật ấy… Nhưng mà, ngày thường nếu cô ấy coi tôi là đàn ông thì cũng sẽ không trả lời kiểu kỳ cục đến mức này đúng không. Nên là tôi đập nhẹ vào lưng cô ấy mà bảo tôi chỉ đùa thôi.”
“Rồi phản ứng như thế nào?”
Yoo Cheon Young hơi nhăn mày hỏi vậy. Eun Ji Ho chỉ lắc đầu, mặt cậu ta chẳng biết đang cười hay đang mếu.
“Rồi chỉ bị đánh mấy cái là xong thôi. Cô ấy bảo cô ấy suýt rụng tim, sao ban nãy còn kêu không phải đùa… Tôi mới phải là người rụng tim thì có ấy.”
Eun Ji Ho nói đến đây thì đặt cả hai tay lên lan can mà ôm mặt. Mái tóc bạc của cậu ta rối xù lên, để lộ cần cổ trắng trong ánh trăng ở đằng sau. Cậu ta cứ đứng vậy mãi.
Còn Yoo Cheon Young thì không biết nên nói gì. Cậu ta cũng không biết tại sao Eun Ji Ho lại nói với mình những lời này. Yoo Cheon Young vừa cố ngẫm nghĩ lý do vừa nhìn về phía biển đằng xa thì ngay lúc đó, một giọng nói lại vang lên.
“Sẽ mệt lắm đấy.”
“Gì cơ?”
Khác với ngữ điệu oán thán về quá khứ của mình ban nãy, giọng nói của cậu ta lại nặng nề và tối tăm hơn. Yoo Cheon Young quay ngoắt đầu lại.
Chẳng hiểu Eun Ji Ho đã ngẩng cổ lên nhìn cậu ta từ lúc nào. Gương mặt được soi rọi trong ánh trăng của Eun Ji Ho lại như còn tối tăm hơn ban nãy. Dù vậy nhưng cậu ta vẫn cứ nở nụ cười và nói.
“Thích Ham Dan Yi sẽ mệt lắm đấy.”
“Cậu định…”
Yoo Cheon Young đang định hỏi cậu định nói cái quái gì thế nhưng nhìn vẻ mặt của Eun Ji Ho thì cậu ta lại ngậm miệng lại. Vẻ u tối trên gương mặt đó làm cậu ta không thể hỏi gì nổi.
Eun Ji Ho cười khúc khích ra tiếng rồi nói tiếp.
“Bọn tôi lại không biết chắc? Cả Eun Hyung và Woo Joo In cũng biết rồi. Ban Yeo Ryung thì hơi đần độn về mấy vụ này thì có thể không biết thật. Chứ bọn tôi mà không biết thì lúc xem đoạn video ở nhà Ham Dan Yi rồi thấy ánh mắt cậu nhìn cô ấy như vậy đã không loạn lên rồi.”
“……”
“Không phải cứ nói giấu là giấu được đâu, mà cái đó…”
Eun Ji Ho nói đến đây thì dừng lại. Khi tiếp lời, giọng cậu ta vẫn nặng nề và u tối như trước.
“Tôi cũng không biết lý do là gì. Nhưng cô ấy hoàn toàn không xem chúng ta là đàn ông. Không biết có lý do gì đặc biệt không nhưng cô ấy tuyệt đối tin là chúng ta không thể nào thích cô ấy. Cũng may là cô ấy áp dụng cái tiêu chuẩn này lên bất kỳ thằng con trai đẹp mã nào khác, như Lee Luda chẳng hạn.”
“Thế nên khi Ham Dan Yi được Lee Luda ôm vào lòng thì cô ấy không phản ứng gì là vì…”
“Cô ấy cũng không xem người kia là đàn ông, có vẻ thế. Tôi mới chỉ thích cô ấy được có một năm rưỡi thôi, dù vậy nhưng tôi cũng đâu phải là không thấy buồn đâu.”
“……”
Khi Yoo Cheon Young còn đang im lặng thì Eun Ji Ho lại cụp mắt thở dài.
“Con người không thể điều khiển được tình cảm của mình. Sau sự việc đó tôi quyết tâm bỏ cuộc rồi đấy, nhưng đã nửa năm trôi qua rồi mà tôi vẫn thích cô ấy rất nhiều. Mỗi lần Woo Joo In gọi Ham Dan Yi là mẹ rồi bám lên người cô ấy, mỗi lần Kwon Eun Hyung xoa đầu Ham Dan Yi, mỗi lần cậu lén lút nhìn Ham Dan Yi khi không ai để ý đến, chắc cậu cũng không biết là tôi bực bội và khó chịu đến phát điên đúng không?”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa khẽ cười nhưng Yoo Cheon Young ngược lại lại không cười nổi. Giọng nói trầm thấp của người kia vẫn vang lên.
“Tôi cứ nghĩ nếu đột nhiên thích như vậy thì cũng sẽ hết thích nhanh thôi, nhưng không phải vậy. Thực sự rất bực bội, nhưng mà đồng thời cũng vẫn có một điều an ủi được tôi. Nghĩ đến việc các cậu cũng đối xử với Ham Dan Yi như vậy nhưng Ham Dan Yi cũng không coi các cậu là đàn ông, chỉ điều đó thôi… Chỉ điều đó thôi đã đủ làm tôi cảm thấy đỡ hơn rồi. Vì nghĩ được như vậy nên dù tôi cũng cảm thấy ích kỷ và căm ghét chết đi được đấy, nhưng tôi còn ghét những việc các cậu làm hơn. Sóng gió cuồng phong gì cũng phải trải qua một lần chứ đúng không?”
“……”
“Tôi lúc đó và cậu bây giờ… về mặt lập trường thì không khác nhau tí nào cả. Cẩn thận mà chuẩn bị tâm lý vững chắc vào.”
“Cậu nói gì thế?”
Lúc này Yoo Cheon Young mới lặng lẽ hỏi như vậy. Eun Ji Ho nhún vai và bật cười.
“Ham Dan Yi cũng không coi cậu là đàn ông đâu.”
“……”
Dù đã có dự cảm rồi nhưng khi trực tiếp nghe Eun Ji Ho thấy vậy thì Yoo Cheon Young lại có chút cảm xúc khác lạ. Cậu ta nhíu mày lại, trong khi Eun Ji Ho ở bên cạnh thì lại đứng thẳng người dậy.
Chẳng hiểu làn gió thổi từ đâu ra mang đến mùi thuốc lá đến tận đây. Chắc có ai đang hút thuốc, mà cũng đúng thôi, học sinh cấp 3 đầy đứa hút thuốc. Eun Ji Ho nói tiếp.
“Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại có niềm tin sắt đá là mấy người chúng ta sẽ không bao giờ thích cô ấy nhưng mà… Không biết nữa, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai trong chúng ta cố gắng đào bới về chuyện đó cả. Với tư cách một người từng thích Ham Dan Yi, tôi chỉ muốn khuyên cậu là hãy sẵn sàng cho rất nhiều sự việc đau tim sắp tới đi.”
“Cái đó…”
“Mà cậu có biết điều gì rất buồn cười không?”
Eun Ji Ho vừa cười vừa ngắt lời Yoo Cheon Young như vậy. Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young mới ngẩng lên nhìn cậu ta.
Eun Ji Ho vẫn tươi cười như trước.
“Tôi đến giờ vẫn không thể hiểu nổi là mình có còn thích cô ấy hay không hay là đã hết thích rồi, một buổi sáng tôi vào được phòng của cô ấy mà cô ấy vẫn còn ngủ, thế nên tôi mới nắm lấy tay cô ấy. Nhưng tôi đã quyết tâm là sẽ bỏ cuộc rồi cơ mà. Nhưng.”
“……”
“Trái tim tôi vẫn đập liên hồi, cậu biết cái cảm giác đó chứ? Hoá ra tôi vẫn như vậy đấy. Chẳng biết nữa, hay sống như thế này lâu quá rồi nên cơ thể vẫn nhớ mà tự động phản ứng nhỉ?”
Yoo Cheon Young không trả lời. Eun Ji Ho bật cười rồi nói.
“Thật sự là độc ác khủng khiếp. Con người thích người khác là vì cái gì cơ chứ, tại sao đã cố gắng tận nửa năm để bỏ cuộc rồi mà vẫn không bỏ nổi?”
Eun Ji Ho nói thẳng một mạch với ngữ điệu nhanh chóng khác với ban nãy như thế, khi Yoo Cheon Young còn chưa kịp trả lời thì cậu ta đã mở cửa mà quay về phòng mất rồi. Ngoài lan can của còn một mình Yoo Cheon Young, cậu còn đang định đi theo người kia nhưng cuối cùng lại đóng cửa lại và cứ dựa vào lan can như thế.
Đầu óc của cậu ta hiện tại rất rối rắm. Cậu ta có cái cảm giác như thể mình đã lỡ tay mở ra một chiếc hộp có một bí mật rất lớn và chỉ có thể nhìn vào trong hộp thôi vậy. Cậu hoàn toàn không có ý định làm thế.
Ở trong phòng, Woo Joo In đang nói gì đó với Eun Ji Ho rồi rộ lên tiếng cười. Kwon Eun Hyung đang lau mái tóc ướt bằng khăn tắm rồi cứ thế bước ra ngoài. Nhìn bọn họ như vậy, Yoo Cheon Young lại lôi điện thoại trong túi ra. Tay của cậu ta bấm nhanh vào danh bạ và tìm số của Ham Dan Yi. Ngón tay của cậu ta cứ giữ trên nút gọi như thế một lúc lâu, miệng của cậu lẩm bẩm.
Tôi thích cậu.
Không phải cứ nói giấu là giấu được đâu, Eun Ji Ho nói vậy. Mọi người đều đã biết rồi, Yoo Cheon Young nhớ lại lời của Eun Ji Ho.
Cậu cũng ghét lắm. Khi Lee Luda nói như thể cậu ta đã biết hết về Ham Dan Yi, khi cậu nhìn thấy Lee Luda và Ham Dan Yi ở một mình với nhau trong một phòng học trống, khi nhìn thấy Lee Luda nắm lấy tay của cô ấy.
Cậu cực kỳ khó chịu. Đúng như Eun Ji Ho nói, căm ghét và bực bội đến mức không thể chịu nổi. Dù cậu thường chẳng bao giờ dùng nắm đấm giải quyết chuyện riêng và cũng nhớ ngày hôm đó có buổi chụp hình nhưng vẫn cố chấp muốn đánh với Lee Luda một trận, tất cả cũng vì cậu căm ghét cậu ta muốn chết. Yoo Cheon Young chậm rãi giơ tay lên và vuốt tóc mình.
Hôm đó, khi gặp lại Lee Luda ở phòng y tế, cậu ta đang nhếch mép cười như thể nhìn thấy một thứ gì hài hước lắm. Yoo Cheon Young không có trí nhớ tốt nên rất ít khi nhớ được đoạn đối thoại của mình với người khác, nhưng cuộc nói chuyện ấy vẫn như in rõ trong đầu của cậu.
“Sao tao nghe như mày đang công nhận mày thích Ham Dan Yi thế nhỉ.”
“Nhanh mắt hơn tao nghĩ đấy nhỉ. Nhưng mà này, không phải mày cũng đang đeo bám cô ấy đấy sao? Cái thằng nào đã bền bỉ đeo bám suốt 3 năm nhưng vẫn không làm cô ấy mở lòng được ấy nhỉ?”
Đeo bám. Yoo Cheon Young nhớ lại cái từ đó. Đúng vậy, Lee Luda dùng từ không hề sai tí nào. Ánh mắt của Yoo Cheon Young nhìn xuống ba chữ ‘Ham Dan Yi’ trong danh bạ của mình.
Việc nhấn vào nút gọi hoàn toàn là một hành động bốc đồng. Biển đêm làm nổi lên từng làn gió lạnh lẽo đến nao lòng, chẳng hiểu sao càng làm cậu ta muốn nghe thấy giọng nói của cô ấy hơn. Hành động của bản thân cậu ta bây giờ lại chẳng xa lạ tí nào, thật kỳ lạ.
Cảm xúc của cậu ta cứ từ từ sôi lên, rồi lại từ từ chìm xuống. Dù có chuyện gì cũng vậy. Vì cái quá trình đó quá chậm rãi nên đến cậu ta cũng không thể tự nhận ra nổi.
Đến tận bây giờ, Yoo Cheon Young mới hiểu ra rằng tất cả những hành động mà bản thân làm với Ham Dan Yi đều là vì bốc đồng theo một mức độ nào đó. Luôn luôn, luôn luôn là như thế. Ít nhất là bản thân mình có thể bốc đồng với một mình Ham Dan Yi. Tất cả những chuyện liên quan đến cô gái ấy đều biến cậu ta trở thành con người như vậy.
Khi bấm nút gọi rồi, phải một lúc sau đó thì Yoo Cheon Young mới tự cảm thấy hối hận. Bây giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi đấy. Ham Dan Yi có lẽ cũng đã ngủ rồi, chỉ còn vài tiếng nữa là phải dậy.
Thế nhưng ngay khi Yoo Cheon Young định nhấn nút tắt thì tiếng chuông chờ mới kết thúc, đầu dây bên kia truyền sang giọng nói của Ham Dan Yi. Có vẻ cô ấy cũng vừa bị đánh thức nên giọng của cô ấy hơi nghẹt lại một chút.
[Sao? Chưa ngủ còn làm gì thế?]
“À.”
[Các cậu cũng uống rượu đúng không… Bây giờ nếu không ngủ vì lý do đó thì tôi không biết nói gì cả. A, khát nước quá.]
Ham Dan Yi vừa nói vậy vừa ngồi dậy nên đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt rất khẽ.
Yoo Cheon Young đang chờ cô ấy uống nước thì tự dưng lại nghe thấy một tiếng hét nhỏ ở đằng bên kia, thế là cậu ta giật nảy mình mà nắm lấy lan can.
“Làm sao thế?”
[À không…]
Giọng của Ham Dan Yi hình như có hơi run lên, chắc là vừa nhìn thấy thứ gì nên mới ngỡ ngàng như vậy.
[A, sợ muốn chết luôn. Lúc mở cửa ra cái đã thấy ai đó đang bò ngược trước cửa bằng bốn chân đấy.]
“Bò ngược… ấy hả?”
[Ừ. A, cứ tưởng đang xem Exorcist nữa. Mà sao cậu lại gọi? Nếu gọi lúc hai giờ sáng thì có phải có chuyện gì gấp lắm không?]
“A… Chỉ là xem cậu đã ngủ chưa thôi.”
[Ừ, vừa dậy xong. Uống nước rồi ngủ tiếp.]
Giọng của cô ấy nghe có vẻ vẫn rất buồn ngủ, chắc là uống xong thì sẽ vào ngủ thật. Trước khi tắt máy thì phải nói gì nhỉ, Yoo Cheon Young ngẫm nghĩ.
Trong khoảng không tĩnh lặng như một lời nói dối ấy, cậu ta ẩn mình trong bóng tối, trong đầu vừa lộn xộn như chứa toàn những thứ hỗn tạp thì bây giờ lại trống rỗng như một chiếc vỏ chai vậy. Cậu ta nghĩ mình phải nói gì đó, nói điều gì thật quan trọng. Dù trong đầu thì nghĩ vậy nhưng cậu ta lại chẳng nói được gì nên lời. Trong bầu không khí im lặng ấy, Yoo Cheon Young cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Tôi có tò mò về một điều.”
[Ừ.]
May mà giọng của Ham Dan Yi đã trong trẻo hơn ban nãy. Yoo Cheon Young chầm chậm nói tiếp.
“Tôi nhớ rất rõ… một điều mà người khác nói về tôi.”
[Ừ.]
“Thì có phải nghĩa là điều đó là đúng sự thật không?”
[Ừm, không biết nữa. Cũng có thể là chỉ vì lời nói đó làm cậu ấn tượng quá nhiều thôi. A, cũng có thể là nó đúng trọng tâm quá nên cậu nhớ cũng nên, có thể là đúng đấy.]
“Được rồi.”
Yoo Cheon Young mấp máy môi nói vậy. Cậu ta có cảm giác rằng mình thật ra cũng không muốn nghe trả lời thật lòng mà chỉ muốn nghe giọng của cô ấy lâu hơn thôi. Yoo Cheon Young nghĩ có lẽ cô ấy cũng buồn ngủ rồi nên định nói ngắt máy thì đằng bên đó tự nhiên lên tiếng hỏi.
[A, ai nói vậy? Cũng phải tuỳ theo người nói nữa.]
“Ai nói… ấy hả?”
Yoo Cheon Young phân vân một chút rồi mới trả lời.
“Lee Luda.”
[Tắt đây.]
Giọng của Ham Dan Yi tự nhiên trở nên tối tăm. Gì thế, tự nhiên như thể dồn máu lên ấy, Yoo Cheon Young đang nghĩ vậy thì Ham Dan Yi đã tắt máy mất rồi. Còn chưa kịp nói gì nữa.
Dù đã vào phòng rồi nhưng Yoo Cheon Young vẫn cứ cúi xuống nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay mình, cậu cố suy nghĩ xem câu trả lời của Ham Dan Yi có nghĩa là gì nhưng rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra cái gì cả.