Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 95

Chương 13: Hoá ra không phải đi tập huấn mà là chuyến du lịch tỏ tình à? (cuối)

Ngày hôm sau, tự tay tôi phải kéo lê mấy đứa vẫn chưa tỉnh rượu xuống nhà ăn và nhân tiện cũng ngắm nhìn khung cảnh hiếm thấy xung quanh. Có lẽ đúng như lời Yoon Jung In nói, trong cả đám đang xuống nhà ăn hầu như chẳng có ai mở được mắt rõ ràng ra cả. Thậm chí có thằng vừa nhận được đồ ăn thì nôn khan như ốm nghén làm mấy đứa xung quanh phải hoảng sợ mà lùi thật xa. 

Trời, đúng là lộn xộn. Tôi vừa nghĩ vậy vừa tìm một bàn trống khá rộng để ngồi cùng bọn con gái thì đã thấy ai đó ngồi xuống ngay bên cạnh mình. Tay của cậu ta trống không, không có khay thức ăn, nhìn vậy tôi mới quay đầu lại.

Người này chính là Yoon Jung In, có vẻ đầu cậu ta vẫn đang quay cuồng nên cậu ta cứ thế nhíu chặt mày lại. Ô, nhìn cậu ta như vậy tôi liền hỏi.

“Này, nghe bảo cậu là người hôm qua à?”

“GÌ cơ? Này, ai bảo thế?”

Dù cậu ta đang đờ đẫn nhưng cũng nghe hiểu được đại khái, thế nên cậu ta ngay lập tức nhăn mày mà đáp lại như vậy. Tôi nhún vai rồi hất cằm về phía bên đối diện. 

Dù nhận được ánh mắt căm thù từ Yoon Jung In nhưng Shin Seo Hyun cũng chẳng sợ hãi tí nào, cậu ta chỉ lẳng lặng nuốt xuống miếng thức ăn rồi nói.

“Cậu làm gì có lương tâm đâu.”

“Gì cơ? Tại sao lại là tôi? Tôi làm sao mà là người hôm qua được?”

“Phù, hôm qua ở khu hành lang nam cậu còn hò hét điên cuồng xong còn gọi tôi là chị, không nhớ à?”

“……”

Yoon Jung In im lặng một lúc rồi cứ thế quay đầu sang nhìn Kim Hye Woo ngồi cạnh.

“Tôi như thế à?”

“Ừ.”

“Vậy á?”

“Còn có chuyện lớn hơn cơ, muốn nói cho không?”

Shin Seo Hyun thẳng thắn đáp lời. Lee Min Ah ở phía đối diện như không chịu được nữa mà phá lên cười, thậm chí còn không nuốt được miếng cơm xuống, Kim Hye Hil thì vẫn nhìn Yoon Jung In với ánh mắt tĩnh lặng. 

Yoon Jung In hơi đảo mắt với vẻ hoảng hốt rồi hỏi.

“C, có chuyện gì?”

“Cậu hôm qua còn mất điện thoại nên chạy đi tìm vừa hỏi nó ở đâu, ai đó tìm được nên mới đặt vào tay cậu và nói thế này. Nào, điện thoại của cậu đây. Nhưng mà cậu biết cậu trả lời như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Đây không phải điện thoại. Cậu cứ thế mãi. Xong tôi mới nói điện thoại thì đây là cái gì.”

“Ừ.”

“Xong rồi cậu tự nhiên cười như điên rồi kêu MAGIC~HOLE! rồi ngã ra đằng sau ngủ luôn. Đã nhớ chưa?”

“……”

Magic hole ấy à, đó là tên của loại điện thoại trong tay Yoon Jung In chứ sao. Tôi đang ngồi đó, đang định lặng lẽ nhìn xuống điện thoại của cậu ta thì cậu ta đã cẩn thận đút điện thoại vào túi áo rồi.

Bỏ vào xong, Yoon Jung In ngay lập tức cười haha rồi nói.

“Mấy đứa à, ăn cơm ngon miệng nha!”

“……”

Có lẽ vì cậu ta to mồm quá nên có mấy đứa ngồi đối diện và ngồi đằng sau đang chưa tỉnh rượu mà suýt nữa đâm đầu xuống khay cơm cũng phải nhìn về hướng này. Nhìn lại thì, tôi nghiêng nghiêng đầu.

Yoo Cheon Young hôm qua tự dưng gọi tôi lúc 2 giờ sáng, có vẻ mấy người kia cũng uống rượu rồi. Nhưng mà bây giờ tôi lại không thấy mấy màu tóc nổi bần bật của họ đâu. Thế là tôi cũng định tập trung ăn cơm thì thấy Lee Luda đang tiến về phía mình.

“A, Dan à.”

“Chào.”

Vẻ mặt của cô ấy sáng nay trông rất sáng sủa và rạng rỡ. Mái tóc hơi ướt và rối bù che trước vầng trán nhỏ nhắn, đôi mắt xanh ở dưới đó toả ra ý cười. Mấy đứa xung quanh hõm mắt ai cũng trũng xuống, có lẽ vì vậy mà trông Lee Luda còn trông rạng rỡ hơn mọi ngày, ngay cả tôi cũng chào đón cô ấy hơn.

Lee Luda vừa cười vừa giơ tay xoa đầu tôi, sau đó lại đi lướt qua cùng một đám nam sinh khác. Rồi Yoon Jung In ngồi cạnh tôi tự nhiên nghiêng người và thì thầm vào tai tôi.

“Này, từ sáng sớm mà đã tình cảm thế nhỉ. Hôm qua không gọi điện à?”

“Ừ, không gọi.”

“Cũng đúng, chắc cũng biết rồi. Hôm nay lúc diễn kịch sẽ đột ngột tỏ tình với cậu đấy.”

“Ôi trời, thật là. Đã bảo không phải rồi mà.”

“Cậu thì bảo không phải nhưng đằng đó trông rất rất phải đấy chứ? Này, cậu nói nghiêm túc đấy à?”

Nghe thấy Yoon Jung In hỏi như vậy mà tôi khó chịu ngậm chặt miệng. Cái gì mà đằng đó trông rất rất phải, tôi lại nhớ lại cuộc gọi của Yoo Cheon Young hôm qua. Trong cái bầu không khí hơi ẩm ướt lúc đó, ánh đèn điện thoại ấy sáng loè lên như ánh sáng của đèn pin trước mặt tôi vậy. 

Giọng nói của cậu ta khi ấy vẫn quanh quẩn bên tai tôi. Vẫn là giọng nói lạnh lùng như ngày thường nhưng hình như còn rất trân trọng nữa.

‘Lee Luda.’

Tôi vừa nhăn mày vừa đổ thẳng cơm vào bát canh giá đỗ. Yoon Jung In ở bên cạnh thấy vậy mới giật mình hỏi.

“Này, từ sáng mà cậu đã thèm ăn rồi à?”

“Ừ. Đói lắm.”

“Mấy đứa khác thì lại không cảm thấy tốt trong người đâu.”

Nói thật thì tôi cũng cảm thấy vô cùng không ổn trong người. Nhưng mà tôi vẫn cố nốc cơm vào miệng để đè cái cảm giác u uất trong lòng này xuống. 

Đối với tôi, tất cả những việc xảy ra xung quanh mấy người họ giống như kiểu đang đọc một câu chuyện cổ tích chưa cần giở hết mà đã biết kết cục rồi ấy. Tôi hoàn toàn không muốn lật sang trang mới tí nào. Cũng rất không tò mò. Dù vậy nhưng đối với tôi, cuốn sách cổ tích chết tiệt này cũng là một thứ mà tôi không muốn đánh mất một chút nào cả. Tôi khẽ rên lên một tiếng rồi nhắm mắt lại. Trong bụng tôi cảm thấy nôn nao.

Và đúng thật là ngay sau đó tôi lại bị rối loạn tiêu hoá luôn rồi. Tôi cứ nghĩ khi hoạt động dã ngoại chỉ cần làm ít thôi thì sẽ không sao, nhưng hoá ra lại không phải vậy.

Cuối cùng vào giờ ăn trưa thì tôi hoàn toàn mệt lả luôn, cơm cũng không ăn được mà chỉ có thể ngồi yên trên ghế. Lee Luda mới đi qua cạnh tôi với vẻ mặt ngạc nhiên rồi hỏi.

“Cậu không sao chứ?”

“Ừ, à không. Tôi chỉ là cảm thấy không khoẻ trong người thôi.”

“Thế cậu còn diễn được kịch không?”

“Phải diễn chứ, còn làm sao nữa. Có phải chỉ mình tôi diễn đâu.”

Tôi vừa trả lời như vậy thì Lee Luda cũng chỉ nhăn mày mà vỗ vai tôi như để an ủi.

Sau đó là đến bữa tối, tôi vẫn chưa ăn được gì. Lần này tôi còn không xuống được căng tin nữa mà chỉ có thể ngồi dựa vào tường trong căn phòng vắng người này rồi cầm điện thoại nhìn mà thôi.

Người gửi: Đồ điên Eun Ji Ho

Kịch lớp cậu cậu có diễn vai gì quan trọng không? Không thì nhanh nằm xuống nghỉ đi

Người nhận: Đồ điên Eun Ji Ho

Thực ra tôi diễn vai chính

Người gửi: Đồ điên Eun Ji Ho

Đùa dzui;

Trời, cái thằng này. Tôi bực bội mà gõ bàn phím.

Người nhận: Đồ điên Eun Ji Ho

Thật đó, mong chờ đi

Mãi mà không thấy tin trả lời từ Eun Ji Ho. Tôi nghĩ chắc là đang đi đến giảng đường nên mới không nhắn lại được, sau đó lại nắm lấy điện thoại.

Không lâu sau đó, Kim Hye Hil và mấy đứa con gái mới lên phòng gọi tôi. Tôi gật đầu và bắt đầu đi giày để ra khỏi phòng.

Vì trong toà nhà có chỗ không bật đèn nên phía dưới cầu thang tối đen như thể một cái miệng đang há ra của quái vật vậy. Tôi chầm chậm, mò mẫm đi xuống cầu thang rồi cuối cùng cũng thấy ánh đèn sáng của giảng đường ở phía bên kia sân vận động. 

Bây giờ chỉ mới sẩm tối nên trên nền trời tím đậm chỉ mới lấp ló vài ngôi sao nhỏ bé. Bây giờ là mùa hè nhưng gió vẫn rất mát mẻ.

Ngay sau đó, tôi nheo mắt nhìn mấy người đang đứng trên sân khấu.

Cái gì kia. Sao thằng đó lại đứng trên đấy? Tôi đang nghĩ vậy thì Yoon Jung In đang đứng trên sân khấu mới lập tức nhìn tôi mà cầm mic hét lên.

“Các bạn đến muộn! Mau chạy quanh sân năm vòng nào!”

Mấy tiếng cười rầm trời mới nổ lên xung quanh như có thể chạm tới trần nhà. Phần lớn học sinh đã đến đầy đủ hết rồi.

Mấy đứa chạy lên để đưa tôi xuống cũng thuộc dạng đến muộn, Kim Hye Hil đang đội một cái mũ giống hôm qua mới giơ một ngón giữa về phía Yoon Jung In. Cả đám lại phá lên cười một lần nữa.

“Này! Bạn gái của cậu đúng không! Xinh vãi chưởng!”

Trong không khí náo loạn ấy có một giọng nói vang lên. Trước khi quay về hàng của lớp 8, tôi quay lại quan sát xung quanh thì thấy ở hàng của lớp 4 có một đám người đang vây quanh một cậu nam sinh. Tôi nhìn thẳng lên sân khấu.

Yoon Jung In vẫn đang mặc quần áo thoải mái như trước mà cầm mic, dáng vẻ cao lớn và khả năng làm nóng không khí của cậu ta làm cậu ta rất phù hợp với vai trò MC này. Cậu ta có một cái tài, đó là chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể làm người khác cảm thấy vui vẻ.

Đùng, với một tiếng động như vậy, một luồng ánh sáng trắng xoá chiếu xuống người cậu ta, thế là vẻ nghịch ngợm trên gương mặt của Yoon Jung In hoàn toàn thay đổi 90 độ, bây giờ cậu ta lại nghiêm túc cúi chào khán giả. Khi đứng thẳng người dậy, cậu ta nói.

“Xin chào quý vị, tôi là Yoon Jung In, người dẫn chương trình cho buổi trình diễn tài năng của trường chúng ta hôm nay.”

Cậu ta vừa chào xong thì khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay đón mừng. Tôi hơi giật mình mà lùi lại thì Kim Hye Hil bên cạnh tôi đã bật cười. Chẳng hiểu Kim Hye Woo đã đứng bên cạnh cô ấy từ lúc nào.

Ai đó giơ tay đặt lên vai tôi, khi quay đầu thì tôi thấy gương mặt của Lee Luda ở ngay gần. Cô ấy đang nhìn tôi và nở nụ cười. Tôi mới hỏi.

“Đến rồi đấy à?”

“Ừ. Không cần tập thoại lại vài lần đấy chứ?”

“Này, cẩn thận đấy. Bọn tôi nghe cái đó là thế nào cũng nôn hết ra.”

Một vài tiếng cáu bẳn vang lên đằng sau chúng tôi. Tôi với Lee Luda cùng nở nụ cười rồi ngồi vào chỗ theo lời Yoon Jung In.

Yoon Jung In là người rất quảng giao nên hầu như ai cũng biết rõ cậu ta, thế nên hiện tại rất nhiều người đang chăm chú nhìn dáng vẻ của cậu ta trên sân khấu với ánh mắt lấp lánh. Nhưng ngay cả khi đang làm chuyện mà mình giỏi nhất thì cậu ta vẫn không bỏ được cái tật ăn nói linh tinh của mình. 

“A, tôi cũng không phải hội trưởng hội học sinh của trường mà lại được làm MC như thế này, chắc cũng có nhiều người tò mò tại sao lắm. Theo tôi nghĩ thì… chỉ vì tôi đẹp trai thôi ấy mà.”

“Booooooooo!”

“Này, kéo nó xuống!”

Khắp nơi đều vang lên tiếng hò hét như vậy nhưng chẳng có người nào thực sự đứng ra kéo cậu ta xuống cả. Yoon Jung In vẫn một mình một vẻ đứng cười, sau đó cậu ta lôi ra một tờ giấy khá dài từ trong túi ra rồi phe phẩy trong không trung. Ánh mắt của tôi cũng di chuyển theo tờ giấy đó.

Tôi có thể cảm thấy hơi nóng trong không khí truyền qua da thịt. Thứ mùi cổ thụ lâu đời trộn lẫn với mùi mồ hôi thoang thoảng của bọn học sinh. Mặt của Yoon Jung In hơi đỏ lên, cậu ta nói.

“Vâng, thưa các bạn. Nếu các bạn muốn biết tờ giấy này là gì thì đây chính là tờ giấy ghi tên các đội trong cuộc thi tài năng này của chúng ta. Nhưng trong này chỉ ghi tên chứ không ghi số thứ tự. Có nghĩa là tôi sẽ được thoải mái quyết định thứ tự thi theo ý của mình.”

Yoon Jung In mới chỉ nói đến đây thôi nhưng đã làm bầu không khí như nóng bừng lên rồi. Kim Hye Hil ở cạnh tôi cúi đầu cười, Shin Seo Hyun vừa chống cằm vừa thở dài một tiếng. Lúc này Yoon Jung In vẫn tươi cươi mà giơ tay lên như để làm mọi người chú ý lại về mình.

Cậu ta hắng giọng hai tiếng rồi nheo mắt nói.

“A, tất nhiên là tôi chỉ đùa thôi. Tôi có quyền quyết định thứ tự nhưng nếu làm thế thì tính mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm mất… Thế nên chúng ta sẽ chơi một trò chơi đơn giản.”

“Trò gì?”

“Vụ này là do cậu ta tự bịa ra hay là có sẵn trong kịch bản thế?”

Kim Hye Woo vừa hỏi vậy thì Kim Hye Hil cũng cất lời theo. Hai người chỉ nhìn nhau chằm chằm, nhìn mãi cũng không tìm được câu trả lời nên cứ thế quay đầu về phía trước.

Dưới ánh đèn điện, bóng lưng của hai người họ trông rất giống nhau. Cùng có một mái tóc đen và cần cổ trắng ở phía dưới, bầu không khí xung quanh họ lại trở nên vô cùng tĩnh lặng trong khu giảng đường nóng nực này. Khi tôi đang nhìn họ thì Yoon Jung In đã nói tiếp.

“Trò chơi gì ấy à, hừm hừm, chơi xem ai chịu được lâu hơn đi!”

Mấy đứa đang ngồi thoải mái nghe vậy cũng phải dựng người lên mà nhăn mày. Dù nhận được rất nhiều ánh mắt từ những người phía trước nhưng Yoon Jung In vẫn hoàn toàn không hề bị lay động một chút nào mà vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Mỗi lớp cử ra một bạn nữ và một bạn nam. Rồi khi tôi hô ‘Bắt đầu’ thì bạn nam bắt đầu bế bạn nữ theo kiểu bế công chúa. Cặp nào ngã trước thì lớp đó bắt đầu đầu tiên, cứ vậy rồi cặp nào chịu được lâu nhất thì diễn cuối! Mọi người đã hiểu chưa?”

“Rồiiiii!”

“Vậy mỗi lớp hãy cử ra một cặp nam nữ lên đây đi nào!”

Khi Yoon Jung In vừa phất phơ tờ giấy trong tay mà nói vậy thì phía dưới giảng đường mới loạn hết cả lên.