Chương 14. Nghe nói nữ chính chỉ có một người bạn mà thôi.
Đó là một ngày không dễ ngủ một chút nào. Phần gáy và trán thì đau buốt như bị búa bổ, cả cơ thể nặng nề như một miếng bông ngấm nước. Hôm ấy tôi chỉ nằm trên giường thôi mà cứ tưởng mình đang nằm trên một cái thuyền gỗ trôi lững lờ trên sông vậy.
Tôi cứ liên tục thức dậy vài lần sau đó lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi mất. Những điều tôi mơ không hề quá kinh khủng hay tàn nhẫn chút nào, nhưng cái cảm giác sống lại trong ký ức khiến tôi không thể vui vẻ nổi.
Đặc biệt là giấc mơ cuối cùng vẫn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí tôi.
Tôi và Ban Yeo Ryung ngồi thảnh thơi trên chiếc sofa tím êm ái. Xung quanh chúng tôi chỉ có mấy bức tường, hoàn toàn không có người hay đồ vật trang trí nào cả.
Trước mặt chúng tôi có một chiếc bàn làm thuỷ tinh, mỗi đứa đều có một cái bát bằng gỗ đặt trên đó. Cái bát trước mặt tôi trống trơn.
Lúc này tôi mới nhận ra thân thể mình bị thu nhỏ lại như thể tôi đã quay về thời còn trẻ con, cũng chẳng hiểu có phải vì là trẻ con không mà bụng tôi hơi đói thật. Dù ở trong mơ cũng vẫn cảm thấy đói.
Không có gì ăn nhỉ, tôi đang quanh ra nhìn xung quanh thì tự dưng có một tiếng lộp bộp vang lên ngay đằng trước.
Ngay cạnh chiếc bát trống không của tôi, có cả đống những miếng marshmallow đang rơi xuống chiếc bát của Ban Yeo Ryung. Ngay cả khi chiếc bát đã đầy rồi mà marshmallow vẫn không ngừng rớt xuống và rơi vãi ở xung quanh.
Ban Yeo Ryung vẫn đang ngồi thẳng lưng và đặt cả hai tay lên đầu gối như một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ hướng một ánh mắt không có chút tình cảm nào nhìn khung cảnh đó. Và rồi cô ấy nói.
[Tôi không cần.]
Lời nói của cô ấy vang lên rõ ràng trong tai tôi. Khi tôi còn đang ngỡ ngàng nhìn cô ấy, Ban Yeo Ryung tự nhiên hơi liếc qua tôi rồi lại nhìn chằm chằm vào không trung và nói tiếp.
[Xin hãy dừng lại đi.]
[Tại sao?]
Không ngờ từ trong không trung có một giọng nói hỏi lại như vậy. Trước khi nói tiếp, Ban Yeo Ryung còn hơi ngập ngừng. Thái độ này giống y hệt với Ban Yeo Ryung trong đời thực.
[Những người đó sẽ ghét tôi lắm.]
[Ghét cô ư? Ai cơ?]
[Những người không thể có nhiều bằng tôi.]
Ban Yeo Ryung nói vậy rồi lại đảo mắt nhìn tôi. Đôi mắt của cô ấy trong veo như ẩn chứa hơi nước, đó là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bừng tỉnh dậy.
Ánh nắng vàng le lói qua khung cửa sổ. Tôi định dựng người dậy nhưng thân thể tôi nặng nề đến mức không thể động đậy nổi, thế là tôi lại vùi mặt vào chăn một lúc.
Có lẽ tôi sẽ nằm như vậy thêm mấy tiếng nữa nếu ở bên ngoài không có tiếng gõ cửa truyền vào. Vậy là tôi khó khăn dựng người dậy, sau đó chải qua mái tóc rối xù của mình rồi ra ngoài phòng khách.
Cả nhà tôi lặng yên không một tiếng động. Tôi nhìn qua đồng hồ, đã 9 giờ sáng rồi. Bây giờ đã hoàn toàn sang hè rồi nên tôi cứ nghĩ nhìn ánh sáng mặt trời yếu ớt như vậy chắc bây giờ chỉ mới tầm 5 giờ sáng cơ. Có vẻ thời tiết hôm nay khá u ám. Tôi đi chân trần ra ngoài và mở cửa ra. Nhưng rồi nhìn dáng vẻ của người trước mặt, tôi lại há hốc mồm ngạc nhiên.
Khác với bộ tóc còn rối bù, gương mặt chưa rửa, chiếc áo phông trắng vẫn còn chút vết màu nhuộm cùng chiếc quần đùi của tôi thì Ban Yeo Ryung và Ban Yeo Dan đã ăn diện đàng hoàng từ sáng sớm.
Đây là cách ăn mặc nghiêm túc nhất mà tôi từng thấy trên người của anh Yeo Dan. Bộ đồ Âu màu đen vô cùng hợp với cơ thể hơi gầy mà khoẻ mạnh của anh, ở túi áo trên ngực còn được đặt sẵn một chiếc khăn tay xanh nhạt. Anh mặc một chiếc áo phông cổ tròn có màu nhạt ở trong và đi một đôi giày bệt. Ban Yeo Ryung ở đằng sau đó thì mặc một chiếc áo len không có tay màu kem cùng với một chiếc váy ren màu trắng.
Tôi cứ nắm chặt lấy tay nắm cửa mà không nói gì như thế thì anh Yeo Dan đang nhìn tôi cũng mở lời trước. Tay anh ấy còn giơ cái gì đó đến trước mặt tôi.
“Anh tưởng là 9 giờ thì em phải dậy rồi. Đây.”
“Cái này là…?”
Tôi nhận rồi mới thấy đây là một hôm socola được bọc rất đẹp. Có lẽ đây là một hộp quà lưu niệm hay được bán ở mấy cửa hàng bánh kẹo ở khách sạn hay gì đó. Tôi dụi dụi đôi mắt còn mơ ngủ của mình mà nhìn xuống hộp quà kia, sau đó ngay lập tức cười vui vẻ.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi.
“Oa, cái này ở đâu đấy ạ?”
“Lúc trước họ hàng nhà anh tặng.”
Ban Yeo Dan trả lời gọn lỏn như vậy rồi tự dưng vươn tay định đóng cửa như muốn kết thúc cuộc nói chuyện này. A, chờ đã, tôi nhanh chóng giơ tay đẩy cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại ra và nhìn Ban Yeo Ryung rồi hỏi.
“Nhưng mà hai người mới sáng sớm đi đâu mà mặc thế này vậy?”
“À, lúc trước bác của tớ có sửa sang lại cửa hàng ấy mà. Bây giờ làm xong rồi nên muốn tổ chức một bữa để kỷ niệm ấy mà. Bọn tớ định đến đó.”
À à, tôi ngay lập tức làm vẻ mặt đã hiểu ra. Tôi cũng từng nghe nói là trong số họ hàng thân thích của Ban Yeo Ryung có một nhà thiết kế của một thương hiệu rất nổi tiếng rồi.
Ban Yeo Ryung vói Ban Yeo Dan cũng rất thường xuyên được mời đến những chỗ như thế, chỉ có mỗi một lần là tôi được đi theo họ hồi học cấp 2 thôi. Sau cái vụ trở thành cái đuôi bám theo Ban Yeo Ryung và Ban Yeo Dan khi đó thì tôi đã thề với bản thân rằng dù chỗ đó có nhiều món ngon hay nhiều điều hay ho thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không được đi tiếp.
Dù sao thì sau khi vẫy vẫy hộp socola thay cho lời cảm ơn thì tôi cũng đóng cửa lại, và rồi chỉ còn lại tôi trong căn nhà trống rỗng này.
Tôi hướng mắt nhìn chiếc TV đang tắt, rồi lại nhìn đến quần áo phơi bên ngoài. Cuối cùng tôi mở cửa ra ngoài ban công.
Nhìn từng đám mây đen dày đặc trên bầu trời thì có lẽ là sắp mưa rồi. Tôi vừa gãi đầu vừa quyết định quay về phòng thì nhìn thấy cuốn sách ‘Câu chuyện Marshmallow” bị vứt tuỳ tiện trên bàn. Nhìn thấy nó, tôi vươn tay nhặt nó lên rồi để vào tủ sách, sau đó hơi nhíu mày. Đúng vậy, tôi mơ đến Ban Yeo Ryung ngồi cạnh mình rồi lại còn cái hình ảnh chiếc bát đầy marshmallow kia chắc chắn là do nhớ lại từ cuốn sách này.
Tôi không muốn nghĩ thêm đến giấc mơ kia, cũng không muốn biết nó có cái ý nghĩa gì nên cố gắng nhét cuốn sách càng sâu càng tốt. Và rồi tôi mở điện thoại ra, thấy có một vài tin nhắn được gửi đến.
Eun Ji Ho, Kim Hye Hil, Yoon Jung In, Eun Hyung, Woo Joo In, Kim Hye Woo, tôi cứ vô thức kéo qua đống tin nhắn như vậy thì lại nhận ra mình đang tìm tên của ai. Tôi há hốc miệng ngỡ ngàng, cái tên tôi đang muốn tìm chính là ba chữ ‘Yoo Cheon Young’.
Đã 2 tuần trôi qua kể từ sau sự kiện đó. Bây giờ đang là cuối tuần được nghỉ ngơi thoải mái mà Yoo Cheon Young cũng không hề gọi hay nhắn tin, chắc chắn cũng là cố tình.
Nói thật thì mối quan hệ giữa tôi với Yoo Cheon Young cũng không phải là dạng liên lạc nhiều đến thế. Cũng không phải vì chúng tôi không thân nhau, chỉ là khi ở cạnh nhau sẽ cảm thấy rất thoải mái, cũng không biết có phải chỉ có tôi cảm thấy như vậy không nhưng chúng tôi dù không nói câu nào nhưng vẫn sẽ rất vui, mấy hành động kỳ lạ và ngốc nghếch của Yoo Cheon Young lúc nào cũng làm tôi bật cười. Ngay từ đầu đã không phải dạng quan hệ hay liên lạc với nhau, thế nên không có chuyện gì quan trọng thì chắc chắn sẽ không gọi điện hay nhắn tin.
Khi Yoo Cheon Young và tôi bắt đầu học khác lớp nhau như thế này thì việc chúng tôi mấy ngày chẳng thèm liên lạc với nhau cũng chẳng có gì là lạ cả. Nhưng đã 2 tuần rồi mà chưa thấy gì thì đúng là hơi lạ lùng thật.
Sau sự kiện hôn má tôi như một nghi thức chào kia thì Lee Luda vẫn đối xử với tôi chẳng khác gì trước. Thế nên tôi mới yên tâm nghĩ có lẽ lúc đó Lee Luda chỉ đang đùa thôi. Nhưng mà nếu Yoo Cheon Young cũng có suy nghĩ như vậy thì sau đó không phải cậu ấy cũng nên đối xử với tôi như trước sao? Việc hai tuần rồi không liên lạc chỉ là ngẫu nhiên, hay là đã có chuyện phức tạp gì đó xảy ra mà tôi không biết?
Tôi lo nghĩ một lúc rồi lại ngồi phịch xuống giường. Phòng của tôi hơi tối tăm nhưng tôi cũng chẳng muốn bật đèn lên. Tôi lặng lẽ nhìn chiếc ghế không người trước mặt mình rồi từ từ nhắm mắt lại. Hai tay giơ lên ôm lấy mặt. Tại sao tôi lại trở nên như thế này chứ, tôi nghĩ.
Cái ngày đầu tiên rơi vào thế giới này, tôi vừa viết một dòng ‘Cuộc sống trong tiểu thuyết bắt đầu’ và vừa tự hứa với bản thân một vài điều.
Tuyệt đối không được vô duyên vô cớ vướng vào mấy người họ. Vì tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
Cũng đừng trao quá nhiều tình cảm cho họ. Cái dạng nhân vật trong tiểu thuyết ngay từ đầu đã thất thường rồi, họ hành động theo ý tác giả nên tôi không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Những lời hứa mà tôi từng lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại trong đầu ấy đã tan vỡ trong tay tôi từ lâu lắm rồi. Tôi cắn chặt môi.
Ai lại ngờ được mấy người xuất sắc như họ lại gửi gắm quá nhiều tình cảm và sự quan tâm vào tôi như vậy, đã thế thì mấy năm qua tôi còn có thể cứng rắn kiên quyết không chấp nhận làm bạn với họ hay không muốn dính tới họ được sao? Thế nên tôi mới cam chịu số phận của mình. Khi ấy, tôi hoàn toàn không ngờ rằng thế giới này có thể bị đảo lộn một lần nữa.
Vào lúc ấy, khi tôi nhìn khu nhà đã trở thành bãi bỏ hoang, khi tôi nghe thấy tiếng báo đây là số không tồn tại trong ống nghe, khi những gương mặt đằng sau cánh cửa quen thuộc ấy lại là những gương mặt hoàn toàn xa lạ với tôi, cái khoảnh khắc những con người vô cùng bình thường với tôi lại trở nên bất thường một lần nữa và tiến về tôi. Khi ấy, tôi đã vô cùng hoảng sợ khi nhận ra rằng họ có thể sẽ biến mất trước mắt tôi bất cứ lúc nào.
Khi nghĩ đến đây, tôi lén bật cười một tiếng. Dù gì cũng đã trở thành bạn mất rồi, nếu tôi dám nói ‘Các cậu là những người có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, vậy nên tôi không muốn chấp nhận làm bạn với các cậu nữa’ thì không biết bọn họ sẽ có phản ứng hài hước hay là sẽ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ nhỉ? Vậy nên cuối cùng tôi không thể nói gì nổi, chỉ dám cố gắng ngó lơ nỗi bất an đang dần dần trào lên như sóng biển này đi và tiếp tục duy trì mối quan hệ với mấy người họ.
Vào năm 3 cấp hai, sau khi sự kiện đó xảy ra, tôi lại tự hứa với bản thân một điều khác. Lần này lại hơi khác với mấy lời hứa lúc trước.
Tôi hứa rằng sẽ không yêu ai cả.
Nói thật thì cái tên tứ đại thiên vương đúng là nghe rất kỳ cục thật nhưng lại rất phù hợp với phẩm chất của mấy người họ, họ là những chàng trai xuất sắc như vậy đấy.
Loại người dù ngày nào cũng chơi nhưng có thể dễ dàng duy trì thứ hạng cao chót vót của mình, đầu óc thì thông minh, đánh nhau cũng giỏi, đến cả những người trong họ hàng cũng toàn thiên tài như thế này không phải các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết tình yêu thì còn là gì được nữa? Với bốn người xuất sắc tồn tại xung quanh mình như vậy thì làm sao tôi lại không rung động được đây?
Dù vậy nhưng tôi cũng tự thề thốt với bản thân mình. Dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không được thích bốn người đó. Đó là lời hứa mà tôi tự lập ra vào đầu năm 3, bởi vì ở gần bên họ còn có một Ban Yeo Ryung nữa.
Khi ở cạnh theo dõi mấy người họ thì tôi cũng đã lờ mờ có suy nghĩ như thế này. A, may mà tôi biết đây tất cả chỉ là thế giới trong tiểu thuyết. Thật may mà tôi không rơi vào một tình yêu chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm tới như những nhân vật bên rìa khác.
Khi nghĩ đến đây, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi từ từ hạ hai bàn tay đang che mắt mình xuống. Chân tôi nâng lên giường, hai tay ôm lấy đầu gối rồi nghĩ thế này. Bây giờ nghĩ lại thì, không biết, không biết nữa. Có thật là may mắn không?
Chiếc đồng hồ tinh tế như đồ cổ thời vua chúa mà Woo Joo In tặng vẫn đang kêu từng tiếng tích tắc trên đầu tôi. Khác với vẻ ngoài vô cùng tĩnh lặng này, trong thâm tâm tôi lại đang bị giằng xé bởi vô số những giọng nói hỗn loạn và ầm ĩ đến điên cuồng. Tôi vùi mặt vào đầu gối. Rốt cuộc chuyện đó có gì may mắn không? Nếu tôi không biết gì cả thì sao?
Nếu tôi không biết trước rằng dù mình có cố gắng như thế nào thì chỉ cần ở bên Ban Yeo Ryung, tôi sẽ không bao giờ nhận được tình cảm chân thành từ mấy người họ thì liệu tôi có hạnh phúc hơn bây giờ không? Nếu vậy thì tôi thậm chí còn không biết rằng bản thân mình không có khả năng nữa.
Tôi vẫn luôn cố gắng phủ định rằng bản thân mình đã nghĩ đến Yoo Cheon Young từ khi thức dậy tới giờ, à không, ngay cả trước đó, trước trước đó, từ rất lâu rồi nữa.
Gì thì gì, người duy nhất biết rằng hai người chúng tôi không có khả năng cũng chỉ có tôi mà thôi. Thế nên bây giờ tôi đang làm một hành động cực kỳ ngu ngốc. Mắt tôi hơi đau buốt.
Khi tôi đang không nói gì mà xoa lấy hai tròng mắt hơi nhói đau của mình thì điện thoại của tôi lại rung lên. Gì đây, tôi mới mở mắt ra và nắm ngay lấy điện thoại. Tầm mắt của tôi vẫn hơi mờ mịt.
Là Yoo Cheon Young phải không, tôi vô thức nghĩ vậy nhưng hoá ra là không phải.