Ngày hôm sau, sau khi tạm biệt Ban Yeo Ryung thì tôi nắm lấy đôi dép lê trong tủ giày rồi ném xuống đất, sau đó xỏ dép và từ từ đi vào lớp. Bầu không khí trong lớp có chút kỳ lạ. Vì hôm nay tôi đi học muộn hơn ngày thường nên khi tôi vào lớp thì mọi người đã đến gần hết rồi.
Nhưng mà sao lại thế này nhỉ. Cảm giác như những ánh mắt ác ý và những tiếng xì xào nhỏ cứ bám theo mỗi nơi tôi đi tới, hoặc không phải ác ý thì có vài đứa con gái cũng đang nghi ngờ quay ra nhìn tôi. Tôi nhăn mày lại. Trực cảm của tôi không thể sai, tôi đã quen với việc phân biệt những ánh mắt như thế này rồi. Đó chính là thói quen được hình thành trong suốt 3 năm ở cùng với Ban Yeo Ryung đấy.
Tôi cứ để cặp sách xuống bàn và ngồi vào trước đã. Shin Seo Hyun, Kim Hye Woo và một vài đứa con trai ngồi đó khác chỉ nhìn tôi và nói lời chào một cách vô cảm. Còn Yoon Jung In, cậu ta đang đứng cùng một vài thằng con trai ở gần tủ đồ với vẻ vô cùng hào hứng.
Đằng đó có vẻ đang nói về chuyện khác, dù gì thì con trai vốn không muốn xen vào chuyện của con gái bao giờ, vậy nên chắc chắn bầu không khí lạ lùng vây quanh tôi này liên quan đến chuyện của bọn con gái. Shin Seo Hyun và Kim Hye Woo có nhìn qua tôi như thể muốn nói gì đó, nhưng có lẽ vì không đúng lúc nên lại chẳng nói được gì cả.
Khi tôi đang ngồi ở chỗ của mình mà nắm chặt tay như thế thì Lee Luda đã đi qua tôi và nói.
“Chào.”
“Chào.”
Giọng nói của Lee Luda hình như có chút mềm mại và gần gũi hơn mọi ngày. Chỉ nghe thấy giọng cô ấy thôi mà tôi tự dưng lại cảm thấy chẳng có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra cả, chẳng lẽ thực sự không có chuyện gì?
Nhưng đôi mắt xanh lanh lợi của Lee Luda nheo lại, rồi cô ấy cứ thế lướt qua tôi và ngồi vào chỗ của mình.
Cô ấy vốn đã là kiểu người lúc nào cũng cười rồi, nhưng hình như hôm nay cô ấy còn vui hơn mọi ngày thì phải. Sao vậy, chẳng lẽ cô ấy biết chuyện gì liên quan đến tôi, hay là cô ấy chỉ là thấy vui vì chuyện riêng của mình thôi? Với tâm tình vô cùng phức tạp, tôi cứ nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng của cô ấy.
Ngay lúc đó, Kim Hye Hil, Lee Min Ah cùng mấy đứa con gái khác đến gần chỗ tôi. Tôi cũng đang chờ họ đến chỗ mình đây. Tôi nghĩ thà cứ nói thẳng ra thì còn rõ ràng hơn, may mà mấy người họ cũng không có chút địch ý nào cả. Chỉ là hàng lông mày của Kim Hye Hil đang nhăn lại và cô ấy đang gườm gườm nhìn về hướng một đứa con gái khác thôi.
Cô gái bị Kim Hye Hil nhìn tên là Lee Soo Yeon, hồi đầu học kỳ cũng là cô gái này gợi chuyện với tôi rồi giữ bí mật chuyện tôi được Luda tỏ tình hay đại loại vậy đây mà.
Cũng là cái cô gái xin số của tứ đại thiên vương từ tôi, rồi lúc tôi bảo không được thì mới ròng ròng nước mắt hỏi tại sao, móng tay được sơn cẩn thận và lấp lánh đấy.
Dù tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất thì tôi biết có ai đó là trung tâm của cái bầu không khí ác ý này. Chính là cô ta, Lee Soo Yeon. Kim Hye Hil nói.
“Dan à, ra ngoài một chút đi.”
Ý là có một vài chuyện khá lớn liên quan đến tôi, nếu ở trong lớp sẽ bị bọn con trai nhìn nên ra ngoài nói chuyện thì sẽ tốt hơn. Kim Hye Woo và Shin Seo Hyun có hơi lo lắng quay ra nhìn tôi. Tôi chỉ gật đầu.
Dù có xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thì nào thì tôi cũng phải giải quyết nhanh mới được. Với cả theo tôi nhớ thì gần đây tôi chẳng làm cái chuyện gì sai. Nếu là chuyện liên quan đến tứ đại thiên vương thì, không biết nữa, tôi nhíu mày. Sự thật là tôi có giả vờ rằng mình không thân với mấy người họ.
Nhưng nếu là vì chuyện đó thì tôi sẽ chỉ bị mấy đứa con gái lao vào hỏi cung hoặc cùng lắm là nhận được vài ánh mắt không tốt đẹp thôi. Nhưng bây giờ cả Kim Hye Hil và Lee Min Ah cũng đang nhìn tôi với vẻ lo lắng, nên có lẽ là không phải về tứ đại thiên vương. Trước hết tôi chỉ nói biết rồi và đứng dậy. Nhưng ngay lúc đó, Lee Soo Yeon đang đứng dựa vào tủ sách trong lớp và nói gì đó với bọn con gái lại tự nhiên tiến về phía tôi.
Lướt qua cả Kim Hye Hil và Lee Min Ah, cô ta bước thẳng đến trước mặt tôi, trên môi nở một nụ cười méo mó. Và rồi cô ta mới nhướn mày hỏi.
“Này, cậu thực sự xấu tính quá đấy?”
Giọng Lee Soo Yeon vốn đã vừa cao vừa sắc lẹm nên mấy thằng con trai tranh thủ lúc không có cô ta thì thường thầm thì với nhau mà chê cô ta ầm ĩ. Khi cô ta vừa nói vậy, tất cả những ánh mắt trong lớp đều hướng về tôi.
Giọng của cô ta thật sự rất đặc biệt, đến cả cái người to mồm nhất lớp là Yoon Jung In cũng phải khựng lại. Và rồi cậu ta nhìn về phía này như muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra. Tôi nheo mày. Không phải chứ, cái vụ gì đây? Muốn nói gì thì ra ngoài lớp rồi nói, bây giờ cô ta lại đang muốn nói ngay trong lớp để mấy đứa không liên quan cũng quay ra nhìn à?
Vì Yoon Jung In không nói nữa nên một bầu không khí tĩnh lặng chìm xuống cả căn phòng, không hề phù hợp với ánh mặt trời sáng sủa đang chiếu vào đây. Dù bị nhiều người nhìn như vậy thì sẽ hơi có gánh nặng, nhưng Lee Soo Yeon ngược lại vẫn rất cứng rắn. Tôi hỏi.
“Chuyện gì?”
Tôi không hề giấu diếm sự khó chịu của mình. Bình thường tôi cũng hay nói đùa, dù có giận thì tôi cũng sẽ cố gắng nghĩ một lần nữa trước khi nói để không gây sự với người khác.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi ghét điều gì nhất thì chính là cái loại người tôi còn chưa kịp nói gì mà đã ăn nói kiểu như thể tôi đã làm gì sai vậy. Hơn nữa còn là cái loại người chưa nghe câu chuyện từ hai phía, chỉ nghe qua loa và cũng chẳng thèm suy nghĩ chính xác mà đã chỉ mặt tôi như thủ phạm này. Thực sự không thể ngửi nổi. Tôi hơi nheo mắt hỏi cô ta.
“Có chuyện gì? Phải nói thì tôi mới biết được chứ?”
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ phép lịch sự khi còn có thể. Không thể chỉ vì đối phương hành xử như một con chó mà tôi cũng trở thành một con chó được, thế nên tôi lặng lẽ nuốt câu chửi vào lòng. Cứ nhẫn nhịn mà nghe tiếp, nếu cô ta còn lên cơn nữa thì hẵng nổi giận sau. Tôi vẫn tự nhủ với mình như vậy.
Lúc đó, Kim Hye Hil đang đứng bên cạnh cắn môi mới nói.
“Lee Soo Yeon, cậu định làm cái gì?”
“Sao, làm sao? Cô ta xấu tính thật còn gì, mấy chuyện cô ta làm ấy.”
“Cậu nghe tin đồn từ đâu đâu rồi còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào mà đã ăn nói lung tung như thế? Đừng như vậy nữa.”
Kim Hye Hil nói một tràng như vậy, giọng nói của cô ấy lạnh lẽo hơn bình thường. Tự dưng Kim Hye Hil giống Kwon Eun Hyung quá, nghe cô ấy nói kiểu lý trí ít cảm tính như vậy thì một vài đứa trong lớp cũng gật gù đồng ý.
Khi tôi còn đang nhìn Kim Hye Hil thì Lee Min Ah ở bên cạnh tôi đã nói với một vẻ mặt giận dữ.
“Này, các cậu định cư xử như thế này trước mặt người khác à? Quá đáng thật đấy. Còn chưa rõ ràng mà đã đem ra ngay trước lớp như thế này, sau này mà có mấy tin đồn bậy bạ liên quan đến Dan Yi thì cậu biết làm thế nào? Cậu có tự tay dẹp tin đồn được không? Này, với cả dù tin đồn có đúng thì cũng không phải là chuyện của cậu.”
Quả nhiên là Lee Min Ah có khác, bình thường tính cách của cô ấy cũng thoải mái và gãy gọn như thế này nên rất hợp để chơi bóng rổ hay bóng đá với bọn con trai khác.
Có một tin đồn là cô ấy đã tức lên thì không ai ngăn nổi nữa. Khí thế của cô ấy bừng bừng bùng cháy, ngày thường tôi đã thích cô ấy rồi nhưng bây giờ lại càng thấy cô ấy ngầu hơn.
Đã đứng trước một Lee Min Ah giận dữ thì không có đứa con gái nào dám không cụp đuôi cả. Lee Soo Yeon hơi kêu ư ử rồi nói.
“Cái gì mà không phải chuyện của tôi, ai bảo thế. Này, nếu tin đồn đúng sự thật thì cô ta thật sự không phải là con người nữa rồi.”
“Rồi sao, thế tôi hỏi cậu bây giờ cậu đã chắc chắn là tin đồn đúng thật rồi à? Không phải đúng không, thế thì tại sao cậu ăn nói chắc chắn thế? Này, cậu cũng xấu tính lắm đấy. Dù tin đồn là đúng hay sai thì cậu cũng đứng trước cả lớp rồi xin lỗi vì ăn nói kiểu không giống người đấy với Dan Yi dùm đi. Giờ mà tôi cũng đứng trước tất cả mọi người rồi nói thẳng vào mặt cậu ‘này, nghe nói cậu làm mấy hành động rác rưởi à’ thì cậu có vui không? Mọi người dù không hiểu gì nhưng vẫn sẽ coi cậu là một đứa đã làm gì mất dạy đấy?”
“Này, nếu mà tin đồn đúng thì sao, đúng thì làm thế nào?”
“Chẳng liên quan, xin lỗi đi.”
Lee Min Ah nói vậy, một luồng sát khí toả ra từ người cô ấy.
Nhưng Lee Soo Yeon ngay từ đầu học kỳ đã để lộ bản chất rồi, cô ta là một người rất cố chấp, nói cách khác là đã cắn thì sẽ cắn chặt không nhả ra. Thế nên cô ta lại giận dữ đáp lại.
“Làm sao! Nếu Ham Dan Yi thực sự làm chuyện đó thì chúng ta cũng phải biết với tư cách bạn cùng lớp chứ. Không phải sao? Tôi cũng chẳng biết cô ta là người như thế nào, nhưng sao chúng ta có thể làm bạn với cô ta được?”
“Quen biết nhau với tung tin đồn sau lưng nhau là hai chuyện hoàn toàn khác đấy, không phải à?”
Kim Hye Hil lạnh nhạt xen vào. Sau chất giọng khàn khàn của Lee Soo Yeon là chất giọng lạnh lẽo và trong veo như nước nên bầu không khí đã có chút bình tĩnh lại. Tôi lặng lẽ nhìn Kim Hye Hil với ánh mắt biết ơn.
Ngay lúc đó, Lee Soo Yeon vuốt ngược tóc mình lên với vẻ mặt vô cùng tức tối. Cô ta hung bạo lườm Kim Hye Hil và nói.
“Cái gì chứ, tin đồn thỉnh thoảng cũng có lúc đúng sự thật đấy. Ví dụ như, nghe nói bạn trai của cậu có thời từng phải nhận trị liệu ở bệnh viện tâm thần hả? Hỏi mọi người xem đó là sự thật hay chỉ là tin đồn?”
“Cậu nói hết chưa?”
“Chưa, chưa hết. Sao, là sự thật mà. Tôi đang nói sự thật theo cách khách quan đấy chứ. Cũng có vài trường hợp tin đồn không được đính chính là thật hay giả bao giờ, nhưng bây giờ thì không phải vậy đâu. Không phải các cậu đã quá ủng hộ Dan Yi rồi đấy à?”
Và rồi tự nhiên Kim Hye Woo từ đằng sau Lee Soo Yeon mới xen vào mới một vẻ mặt giận dữ. Cậu ấy hỏi với một giọng nói lạnh lẽo giống Kim Hye Hil nhưng còn xen vào cả cảm xúc phẫn nộ nữa.
“Lee Soo Yeon, cậu vừa vừa phai phải thôi. Lee Ji Han là bạn của tôi.”
Cậu ấy gầm lên như vậy, như thể nếu nói câu nữa thì cậu ấy sẽ ra tay đánh người mất. Shin Seo Hyun đang chỉ mê man sờ bìa sách cuối cùng cũng thở dài và bổ sung thêm.
“Xin lỗi, nhưng mà không phải là không có ai là bạn của Lee Ji Han trong lớp này đâu. Có cả Yoon Jung In, có cả tôi nữa, cậu đang cậy là cậu học khác lớp mà tuỳ tiện đào bới quá khứ của người ta đấy à? Cậu có chịu trách nhiệm lời nói của mình được không?”
“Này, này này này, chờ đã. Cứ dừng lại đã.”
Yoon Jung In nói vậy rồi bật người lên khỏi tủ giữ đồ. Thế rồi đôi chân dài của cậu ta vội vã xen vào giữa chúng tôi.
Khi cậu ta thì thầm gì đó vào tai Kim Hye Hil, cô ấy dù đang tức giận cũng không nói gì thêm mà chỉ lùi lại. Yoon Jung In nhìn Lee Soo Yeon và nói.
“Này, hình như các cậu sắp xông vào cãi nhau đến nơi rồi nên tôi phải đứng ra đây, nhưng mà sau này cậu cũng phải đến tìm Lee Ji Han rồi xin lỗi cậu ấy đi. Điều cậu vừa nói ban nãy hơi quá đáng rồi đấy. Cậu đã gặp cậu ấy bao giờ đâu mà phải động vào cậu ấy nhỉ?”
“……”
“Yoon Jung In.”
Lee Soo Yeon đang cắn chặt môi thì Kim Hye Hil mới gọi cậu ta như thể đang khá bất an. Gì đấy, ngay khi Yoon Jung In quay lại thì Kim Hye Hil mới nói.
“Có tin đồn lọt ra mà lại còn là tin đồn không tốt tới Ji Han nữa, nếu bạn bè của Ji Han quay lưng lại với cậu ấy thì phải làm thế nào bây giờ?”
“Không sao đâu, cậu cũng biết mà, cậu ấy lúc nào cũng may mắn ngầm đấy. Tôi nghĩ bạn bè của cậu ấy sẽ không để tâm đến việc cậu ấy vào bệnh viện tâm thần đâu, đây cũng không phải là chuyện làm người khác khinh bỉ hay gì.”
Yoon Jung In vừa nói vậy vừa liếc qua Lee Soo Yeon. Lee Soo Yeon mới hơi bứt rứt mà lùi lại.
Đúng như lời cậu ta nói, việc phải vào bệnh viện tâm thần chẳng phải là chuyện gì đáng để bị khinh bỉ cả. Đó chỉ là một trong những phương pháp giải quyết nỗi đau mỗi khi tinh thần quá mỏi mệt đến mức không thể chịu đựng nổi nữa mà thôi. Yoon Jung In, tôi lặng lẽ cảm thán. Cậu ta suy nghĩ thấu đáo hơn so với vẻ ngoài của mình đấy.
Yoon Jung In vừa cười khì một tiếng vừa nhìn Kim Hye Hil như đang muốn khuyên cô ấy đừng lo lắng nhiều, sau đó nói tiếp.
“Nếu bạn bè của cậu ấy mà biết chuyện đó thì sẽ nói kiểu, này, có chuyện gì mệt mỏi thì cứ nói với anh đây, rồi sẽ quan tâm đến cậu ấy đấy chứ. Ít nhất là sẽ không có ai vì chuyện này mà quay lưng với cậu ấy đâu.”
“Cũng đúng nhỉ.”
“Kim Hye Hil, tin bạn trai của cậu đi. Cậu ta chính là hot boy của lớp 4 đấy.”
Kim Hye Hil cũng ít nhiều an tâm hơn mà gật đầu một cái. Lee Min Ah ở bên cạnh đó vẫn đang làm vẻ mặt đay nghiến mà nhìn thẳng vào Lee Soo Yeon. Gương mặt của cô ấy thật sự rất đáng sợ, đến nỗi tôi cảm thấy thật may mắn là mình không ở phe đối địch với cô ấy.