Phải khi hết tiết đầu của chủ nhiệm rồi thì Lee Soo Yeon và đám con gái kia mới từ từ quay về lớp. Mấy đứa kia thì vây quanh và ôm Lee Soo Yeon cứ như vệ sỹ, còn Lee Soo Yeon đứng giữa thì mắt sưng phù lên, có vẻ đã khóc rất nhiều.
Chắc thấy Lee Soon Yeon có vẻ mặt như vậy nên Lee Min Ah cũng chẳng nói gì được nữa mà chỉ tặc lưỡi. Nhưng cô ấy lại cố tình lướt qua chỗ ngồi của Lee Soo Yeon mà sẵng giọng nói thế này.
“Ối giời ơi, khóc cái là xong hết kìa, sống sung sướng thật đấy.”
“……”
“Bây giờ người bị hại chẳng nói gì cũng chẳng khóc lóc gì, thế mà ai đó khua môi múa mép linh tinh mà sai hết từ đầu đến cuối nhưng khóc cái là xong à, thích thế nhỉ? Ôi giời ơi, quaaá là thích luôn, tôi cũng phải đi tung tin đồn bậy cũng được!”
Vì mấy lời trêu chọc của Lee Min Ah nghe quá là buồn cười nên Yoon Jung In đang định bật dậy với vẻ mặt ‘lại đánh nhau mất thôi’ thì lại phá lên cười.
Lee Min Ah có cái tài năng vô cùng xuất sắc, câu nói của cô ấy nhìn qua thì là một câu châm chọc sắc bén nhưng lại đồng thời cũng vẫn có thể được hiểu như là một câu chọc nghẹo đáng cười thôi. Cô ấy chính là người giỏi làm nóng bầu không khí nhất sau Yoon Jung In trong lớp tôi đấy.
Yoon Jung In gập người mà cười khúc khích, thế là mấy đứa ngồi cạnh cũng tự nhiên cười theo. Cả lớp dần biến thành một biển tiếng cười. Có mấy đứa còn nói với Lee Min Ah là ‘A, Lee Min Ah, cậu buồn cười quá’ với đôi mắt vô cùng vui vẻ nữa kìa. Còn Lee Soo Yeon chỉ gườm gườm nhìn Lee Min Ah với đôi mắt sưng đỏ của mình, sau đó để tay lên bàn che kín mặt.
Sau khi lôi quyển sách giáo khoa ra và để lên bàn, tôi mới ngửa cổ lên nhìn trần nhà và thở dài một hơi. Bầu không khí ồn ã đặc trưng của lớp học như một ngọn sóng lớn muốn cuốn lấy tôi.
Những âm thanh chói tai bình thường này, những lời nói đầy tình cảm và những ánh mắt hướng về tôi, tự nhiên tôi có thể cảm nhận được tất cả. Dù không phải là trung tâm của những ánh mắt lạnh lẽo ấy nhưng tôi cũng đã từng đứng cạnh trung tâm nên tôi biết rất rõ cái cảm giác ấy khó chịu đựng đến thế nào.
Cũng giống cái cảm giác tự nhiên mệt lả sau khi vượt qua một con núi cao, tim tôi chẳng hiểu sao lại đập vô cùng nhanh. Tôi cảm thấy bàn tay của mình mướt mồ hôi lạnh. Sau khi nắm tay rồi lại thả ra vài lần, tôi mới lẩm bẩm thế này.
Được rồi, kết thúc rồi. Dù sao thì cũng kết thúc rồi, chỉ qua vụ này là xong. Và rồi tôi bắt đầu lôi tờ bài tập để chuẩn bị cho kỳ thi thử chỉ còn vài ngày sắp tới ra. Những lúc rảnh rỗi tôi thường hay giải bài tập như thế này.
Phải vài ngày sau đó, tôi mới biết được rằng vụ việc này hoàn toàn chưa hề kết thúc.
***
Về dự đoán của Ham Dan Yi, nếu kết luận lại thì quả thật là có chệch hướng. Nhân vật chính của lời đồn là Ban Yeo Ryung ở lớp 1, thế nên tất nhiên thông tin phải được truyền đến đó nhanh nhất rồi. Khoảng thời gian người quảng giao nhất trong tứ đại thiên vương là Woo Joo In biết được tin này thì đã đến 9h45, khi đã gần hết tiết một.
Kwon Eun Hyung cảm thấy tức tối nhất là vì đến cả việc anticafe của Ban Yeo Ryung tồn tại mà mình cũng không biết, và Woo Joo In thì không thể ngờ tin đồn đó sẽ động chạm đến cả Ham Dan Yi.
Nhưng đến cả một Ban Yeo Ryung vô cùng cao thượng, vì đã trải qua mấy chuyện này quá nhiều rồi nên khi nghe tin này cũng sẽ nói một câu ‘A, lại có người ghét mình xuất hiện nữa à? Thế cơ à’ rồi bỏ qua, lần này cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Trong thời gian nghỉ, cả tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung đều tụ tập trên sân thượng.
Khi Ban Yeo Ryung nghiến răng kèn kẹt một cách hung ác thì bầu không khí xung quanh dù là mùa xuân cũng trở nên lạnh lẽo. Cô ấy dữ dằn nói.
“Bọn đấy bị điên à? Nghe bảo ở lớp Dan Yi có đứa tin cái lời đồn đó?”
“Từng là vậy.”
Eun Ji Ho cũng chỉ mới nghe qua và trả lời với giọng bình thản. Nghe vậy, lông mày của Ban Yeo Ryung nhăn chặt lại. Cô ấy hỏi tiếp.
“Từng là vậy? Sao lại là thì quá khứ?”
Eun Ji Ho đảo mắt trả lời.
“Có chuyện này. Có một đứa con gái tin lời đồn đó và ăn nói linh tinh với Ham Dan Yi đấy. Nhưng may mà bạn bè của Ham Dan Yi tốt bụng ra phết nên mới đứng ra bênh vực, sau đó Ham Dan Yi cũng đứng ra giải thích luôn hay sao ấy. Cô ấy vốn nếu hoảng hốt hay tức giận quá thì sẽ không nói được gì mà. Bình thường bầu không khí cũng quan trọng lắm, thật may nhỉ.”
“Đúng là may thật.”
Woo Joo In trả lời như vậy nhưng vẻ mặt vẫn rất bất mãn. Khác với thường ngày, trên mặt cậu ấy chẳng có chút ý cười nào cả.
Yoo Cheon Young im lặng đứng nghe từ nãy đến giờ mới mở lời.
“Kỳ lạ thật.”
Yoo Cheon Young dạo này rất hay không đến trường vì công việc chụp hình, lâu rồi cậu ấy mới quay lại trường thì lại gặp chuyện như thế này, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn rất thản nhiên.
Ban Yeo Ryung hỏi lại.
“Cái gì lạ?”
“Sao chuyện đó có thể nhảy vọt lên tận đấy nhỉ?”
Lời nói của Yoo Cheon Young bình thường cũng đã bị giản lược cực kỳ nhiều rồi, nên người thường sẽ chẳng hiểu ‘chuyện đó’ là chuyện gì hay ‘tận đấy’ là tận đâu.
Nhưng thật may với Yoo Cheon Young là ở đây có một Woo Joo In với IQ vượt 160, hơn nữa còn một Kwon Eun Hyung đã quan sát Yoo Cheon Young lớn lên từ bé đến giờ nữa.
Kwon Eun Hyung ngay lập tức nghe hiểu và hỏi lại.
“Ý của cậu là, Ban Yeo Ryung có một trang anticafe, người lập anticafe là người thân thiết với Ban Yeo Ryung và chắc chắn là người học cùng trường này. Chỉ vậy thôi mà sao đã nhảy vọt đến cái kết luận ‘Người lập ra trang cafe đó chính là Ham Dan Yi’, ý của cậu là vậy phải không?’
Yoo Cheon Young gật đầu. Khi Kwon Eun Hyung nói ‘Ban Yeo Ryung có một trang anticafe’ thì đến lúc này mấy người tứ đại thiên vương mới nghĩ không biết cô ấy có ổn không và đồng loạt quay sang nhìn Ban Yeo Ryung.
Nhưng nhìn lại thì Ban Yeo Ryung chỉ đang tức giận vì có người dám động vào Ham Dan Yi mà thôi. Cô ấy chẳng có vẻ gì là bị tổn thương mà chỉ đang tức giận nắm chặt lấy tay lại.
Cũng đúng, làm sao mà khác được. Nghĩ lại thì Ban Yeo Ryung cũng đã trải qua việc này nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên sự việc động chạm đến cả Ham Dan Yi. Cô ấy khó mà xoá bỏ cái ý nghĩ Ham Dan Yi bị vướng vào mấy chuyện linh tinh chỉ vì mình được. Đôi mắt nâu trong trẻo của Woo Joo In vẫn hướng về Ban Yeo Ryung. Và rồi cậu ấy nở một nụ cười ngây thơ giống như thường ngày.
“Rõ ràng là nhảy vọt quá nhiều. Hơn nữa con còn nghe nói tin đồn đó có chứng cứ là ‘Hồi cấp 2 bạn bè thân thiết với Ham Dan Yi hầu như sau này ai cũng quay lưng với Ban Yeo Ryung’, mà trong cái trường này người biết chuyện của Yeo Ryung với mẹ hồi cấp 2 có được mấy người chứ?”
“……”
Vẻ mặt của mấy người đang nghe tối dần đi. Woo Joo In thở phù một hơi dài rồi nói tiếp.
“Ai đó cố tình lôi mẹ vào tin đồn này. Nếu không thì tin đồn không thể chỉ chính xác vào mẹ như vậy được. Và người đó rõ ràng còn biết về mối quan hệ giữa mẹ và Yeo Ryung hồi cấp hai nữa.”
“Vậy thì sao?”
Yoo Cheon Young hỏi. Woo Joo In mới khúc khích cười và bổ sung thêm.
“Nhưng mà chúng ta ban nãy đã đồng ý là người lập ra trang cafe kia là người biết rõ về chuyện của mẹ và Yeo Ryung hồi cấp 2 đó còn gì? Người biết rõ về mấy chuyện của Yeo Ryung và mẹ hồi cấp 2, hơn nữa lại còn học trường này, theo tớ nghĩ thì đây không phải là hai người riêng biệt đâu.”
“Ý cậu là…”
Woo Joo In lạnh giọng cắt lời Kwon Eun Hyung.
“Theo tớ nghĩ thì người lập ra trang cafe và người làm lộ ra mấy tin đồn không tốt hướng vào mẹ đều là một.”
Một bầu không khí nặng nề chìm xuống. Một lúc sau, Ban Yeo Ryung mới nói với một vẻ mặt hung ác.
“Rốt cuộc là đứa khốn nạn chết tiệt nào.”
“……”
Kwon Eun Hyung thấy Ban Yeo Ryung càng nói thì nghe càng dữ dằn đến phát sợ nên không thể nói gì mà chỉ thở dài. Dù sao thì lời của Ban Yeo Ryung cũng ít nhiều thể hiện được tâm trạng của bọn họ lúc này, bọn họ cũng không làm được gì khác.
Khi Kwon Eun Hyung cụp mắt và vuốt mái tóc đỏ của mình thì chuông lại reo lên. Mấy người tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung không nói gì được nữa nên chỉ có thể đi về lớp. Vừa mở cửa lớp đi vào, Choi Yu Ri đã chạy đến hỏi Ban Yeo Ryung với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Yeo Ryung à, cậu không sao chứ?”
Choi Yu Ri ngay lập tức nắm lấy tay Ban Yeo Ryung và nói. Tôi có gì mà không ổn, Ban Yeo Ryung đang định nói như vậy thì chỉ ngẩng đầu và nhìn mọi người. Sau đó, lông mày cô lại nhíu chặt lại.
Đúng vậy nhỉ, có cả một trang anticafe, phải nghe những lời đàm tiếu ác độc của những người hoàn toàn xa lạ, với những người khác thì đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi như với cô thì lại quá quen thuộc. Cô đã quen quá rồi.
Cô có thể cảm giác được ánh mắt đồng tình của những người trong lớp hướng về phía mình. Dù biết là họ đang lo lắng cho mình nhưng cô chẳng hề cảm thấy thoải mái tí nào cả.
Mấy người này lo lắng cho cô chính là vì tin lời đồn đó, mà tin lời đồn đó có nghĩa là họ nghĩ Dan Yi—nghĩ đến đây thì Ban Yeo Ryung nặng nề nhắm mắt lại. Cô cố gắng nói với giọng bình thản nhất có thể.
“Không cần lo lắng quá. Tôi không tin lời đồn đó.”
“Gì cơ? N, nhưng mà, bằng chứng có đủ–“
Choi Yu Ri chẳng hiểu sao lại có vẻ mặt bối rối.
“Bằng chứng ấy hả? Chỉ là linh cảm mà thôi. Tuỳ theo cách nghĩ.”
Ban Yeo Ryung nói vậy rồi cố gắng hắng giọng. Suýt chút nữa là cô đã gầm lên rồi. Đúng vậy, thật sự là tuỳ theo cách nghĩ, nhưng con người vẫn sẽ tin những điều mình muốn tin. Họ thậm chí còn chẳng để tâm đến suy nghĩ của nhân vật chính.
Dù Ban Yeo Ryung đã cố bình thản nhất có thể nhưng tiếng nói chuyện vẫn vang lên khắp lớp, chỉ cần nhìn là biết. Những đứa con gái nghiêng người vào nhau mà thì thầm gì đó, những ánh mắt lén liếc về hướng này, từng từ ngữ được phát ra trong miệng họ, ‘Ham Dan Yi’, ‘Ban Yeo Ryung’, ‘tứ đại thiên vương’… Trong số đó có một giọng nói vang lên rất rõ.
“Nghe nói cô ta cố tình muốn thân thiết với tứ đại thiên vương nên mới làm vậy à? Đúng là lũ điên ở đâu cũng có.”
Nghe lời công kích quá rõ ràng đó, Ban Yeo Ryung ngay lập tức quay ngoắt đầu lại. Một trong những đứa con gái ngồi đó hình như bây giờ mới nhận ra là mình nói quá to nên chỉ hoảng hốt che miệng lại và nhìn về phía này.
Yoo Cheon Young định tiến đến nhưng Eun Ji Ho đã ngay lập tức nắm lấy cánh tay của cậu ta. Vì cậu ta nắm rất nhanh nên trừ những người ở gần ra thì những người khác không để ý đến hành động của họ. Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young gườm gườm nhìn Eun Ji Ho, lúc này Eun Ji Ho mới lắc đầu.
“Đừng đứng ra.”
Giọng của cậu ta trầm thấp và cứng cáp đủ để những người xung quanh không nghe thấy. Woo Joo In ở đằng sau cũng lặng lẽ gật đầu tỏ ý tán thành. Rõ ràng là Eun Ji Ho có khả năng nắm bắt cảm xúc của người khác nhanh nhạy hơn Yoo Cheon Young, Woo Joo In tự lẩm bẩm như vậy rồi mới nói.
“Bây giờ người ta đang bàn luận là mẹ lợi dụng Ban Yeo Ryung để trở nên thân với chúng ta rồi làm những việc đó rồi. Nếu chúng ta còn đứng ra bênh vực mẹ nữa thì mọi chuyện sẽ còn biến tướng đến đâu?”
Nghe vậy, Yoo Cheon Young nhìn qua giữa Eun Ji Ho và Woo Joo In rồi lại giật tay mình ra. Yoo Cheon Young là người không giỏi nghĩ ra kế sách nên rất chậm hiểu mấy chuyện tính toán này, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng không phải là người ngốc nên Woo Joo In cũng yên tâm và quay đầu lại. Cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Kwon Eun Hyung bên cạnh mình.
“Thông minh đấy. Nếu là tin đồn như thế này thì chúng ta không thể xen vào được.”
Lần này Eun Ji Ho cũng gật đầu. Thế là mấy người họ đều đồng loạt quay về chỗ ngồi. Bây giờ bọn họ thực sự phải chuẩn bị cho tiết học sau.
Woo Joo In ngồi vào chỗ và mở sách giáo khoa ra, sau đó nhìn một lượt trong lớp. Ánh mắt của cậu ấy ngay lập tức chạm tới Choi Yu Ri, người đang ngồi cạnh Ban Yeo Ryung và nói gì đó với cô ấy với vẻ mặt tình cảm. Ánh mắt của Ban Yeo Ryung rõ ràng là đang rất rối rắm, Woo Joo In nheo mắt lại.
Khi nhìn qua Kwon Eun Hyung hay Yoo Cheon Young thì bọn họ đã bình tĩnh trở lại và có vẻ mặt rất thản nhiên. Lời đồn dạng như thế này bị truyền ra, đúng như Ban Yeo Ryung nói thì đây chỉ là kiểu linh cảm thôi, cũng không có bằng chứng cụ thể nên cũng rất khó để làm rõ lời đồn này. Hơn nữa nghe nói là bạn cùng lớp của Ham Dan Yi hoàn toàn không tin tưởng lời đồn này. Nếu không để ý nữa thì sẽ nhanh chóng xẹp xuống thôi, mấy người kia đều tin là như vậy.
Có thật vậy không? Woo Joo In thấp giọng gọi Eun Ji Ho ngồi bên cạnh mình.
“Ji Ho này.”
“Ừ?”
“Không được rồi, phải làm nhanh lên thôi.”
Nếu cứ ngồi yên thì không thể biết được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Woo Joo In vừa nghĩ vậy vừa quay ra nhìn Choi Yu Ri. Và rồi cậu ấy lại nở một nụ cười lạnh lẽo trên môi.
***