Lee Luda nhìn vậy rồi cuối cùng cũng mở miệng. Nếu vậy thì.
“Có khi Dan Yi vì sự việc lần này mà rời xa các cậu cũng nên.”
Vẻ mặt của Woo Joo In không có chút thay đổi mà vẫn rất chú ý lắng nghe. Cậu ta không hề có phản ứng gì cả, người khác nhìn vào lại tưởng cậu ta nghe không hiểu lời Lee Luda nói. Woo Joo In chỉ chớp chớp mắt và đút tay vào túi. Một lúc sau, cậu ta mới hỏi.
“Cậu không phải là thích Dan Yi à?”
Lời nói này có chút thận trọng. Nghe vậy, Lee Luda mới bật cười mà hỏi lại.
“Đã thích rồi thì tôi còn lý do gì để cho cô ấy cứ tiếp tục ở gần bên cạnh các cậu nhỉ?”
“Không phải, vấn đề không phải là việc rời xa hay không. Quan trọng là qua sự việc của Choi Yu Ri lần này thì Dan Yi sẽ bị tổn thương. Và cô ấy sẽ không chỉ rời xa chúng tôi đâu, sự việc lần này có khi sẽ làm cô ấy bị cô lập cũng nên.”
“Vậy thì đúng như tôi muốn rồi.”
“Cậu muốn như vậy ư?”
Woo Joo In vừa hỏi như vậy vừa nhăn mày. Lee Luda lại cười và gật đầu.
“Nếu tôi thích Dan Yi thì tất nhiên là tôi muốn việc đó xảy ra rồi.”
“Nếu đối phương đã không chọn tôi rồi thì không phải tôi nên diệt trừ hết những con đường còn lại ngoài tôi ra sao?”
“Khi không còn con đường nào nữa thì người kia còn lựa chọn được nữa không?”
“Ít nhất nếu đối phương không biết rằng người dọn dẹp đường kia là tôi, thế thì tôi tin rằng người ấy sẽ chọn tôi thôi. Quan trọng là cái đó.”
Không phải sao? Lee Luda vừa cười vừa bổ sung thêm. Đôi mắt xanh chan chứa ý cười dưới hàng lông mi dài vẫn đang hướng về Woo Joo In. Diệt trừ hết tất cả những sự lựa chọn khác. Woo Joo In thầm nhẩm lại những lời ban nãy trong miệng.
Dù không hiểu cũng không làm được gì cả, Lee Luda nghĩ. Dù sao thì cũng chẳng cần cậu ta hiểu, hơn nữa đây cũng là một cách để làm người đối diện rùng mình đến mức căm ghét mình đây mà.
Là cách của Lee Jenny, mẹ của Lee Luda. Khi có một điều gì đó làm bản thân mình thực sự muốn nắm lấy thì Lee Luda lại cứ thế lặp lại hành động của Lee Jenny. Dù sao thì bản tính ích kỷ của bà ấy đã được truyền lại trong từng mạch máu rồi, Lee Luda cay đắng cười và vuốt lại tóc.
Nhưng ngay lúc đó, Woo Joo In lại nhếch mép nở nụ cười. Cười ư? Tự nhiên bầu không khí hoàn toàn thay đổi. Bầu không khí lạnh lẽo và cái cảm xúc căng thẳng ban nãy bây giờ lại trở nên lười biếng, thong thả.
Đôi mắt nâu đang nhìn Lee Luda kia trông rất thoải mái. Cứ như thể đang muốn nhìn xuyên vào tâm hồn cậu ta vậy, Lee Luda nhăn chặt mày lại. Lúc này, Woo Joo In mới mở lời nói.
“Cậu biết không, ngay từ lần đầu gặp cậu tôi đã biết rồi.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Chúng ta cùng là dạng người để đạt được mục tiêu sẽ không từ một thủ đoạn nào hết. Cả tôi, cả cậu cũng sẽ chẳng thèm tính toán sẽ cái thủ đoạn đó có hợp đạo đức không. Chỉ đến khi nào đạt được mục tiêu rồi mới dừng lại. Trong lúc đó có ai bị tổn thương hay có ai bị tổn hại hay không thì cũng chẳng liên quan gì. Chúng ta chẳng hề có cảm giác tội lỗi nên mới có thể làm được những điều như vậy. Không phải sao?”
“……”
Chúng ta, cậu ta nói vậy. Nghe lời nói như thể hiểu tất cả về mình như vậy, Lee Luda ngậm chặt miệng lại rồi tự dưng lại thả lỏng và nở một nụ cười.
Quả nhiên, cậu ta phải nghĩ lại xem lúc trước cậu ta nhìn gương mặt của người kia kiểu gì. Cái thằng trước mặt này đáng yêu và đơn thuần ở đâu? Khi hai người chạm mắt với nhau, Woo Joo In vừa cười vừa nói tiếp.
“Thử nghiệm Trolley, cậu có biết không?”
“Không. Sao tự nhiên lại nói đến cái đó.”
“Nếu muốn chứng minh giữa trí thông minh của con người và khả năng phán đoán đạo đức hoàn toàn không có mối liên quan nào thì đây là ví dụ tốt nhất.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa cười lạnh lẽo. Lee Luda ngay lập tức cảm thấy khí lạnh.
“Trolley, một chiếc tàu hoả nhỏ đang đi trên đường ray. Nó đang tiến thẳng đến hai tuyến đường ray khác nhau. Trước mặt cậu là một chiếc cần có thể thay đổi tuyến đường ray của tàu hoả.”
“Rồi sao?”
“Bây giờ trên tuyến đường ray của tàu hoả có năm người đang đứng. Còn tuyến đường ray kia chỉ có một người thôi. Nếu cậu kéo cần gạt thì tàu hoả sẽ chỉ chèn qua một người và chỉ có một người chết mà thôi. Nhưng nếu cậu không kéo thì tàu hoả sẽ giết luôn năm người. Vậy cậu sẽ làm thế nào?”
“Không biết nữa, chắc là sẽ kéo cần gạt thôi. Có lẽ việc giảm số lượng người bị hại thấp nhất là chuyện cần làm.”
“Vậy thì lần này cậu đang đứng trên cầu vượt đi. Hoàn toàn không có cần gạt nào cả.”
“Gì cơ?”
Woo Joo In vẫn tiếp tục cười lạnh lẽo và nói.
“Tàu hoả đang đến. Năm người kia vẫn đang đứng trên đường ray. Cậu đứng trên cầu vượt nên có thể nhìn thấy rõ chiếc tàu hoả kia. Và trước mặt cậu có một người vô cùng béo.”
“Thì sao?”
“Nếu tàu hoả cứ tiếp tục đi thì cả năm người kia sẽ chết mất. Nhưng nếu cậu đẩy người béo kia từ cầu vượt xuống đường ray thì có thể dừng tàu hoả lại. Cậu thì không được, cân nặng của cậu không đủ để dừng cái tàu đó. Nhưng nếu không làm vậy thì không còn cách nào để dừng tàu cả, nếu cậu cứ đứng nguyên thì cả năm người kia đều sẽ bị chèn chết.”
Cái quái gì chứ, Lee Luda như bị ngạt thở và nhìn Woo Joo In. Woo Joo In vẫn tươi cười như cũ. Cậu ta hỏi.
“Nào, lần này cậu định làm gì?”
“Tôi…”
Không hề dễ trả lời một chút nào. Rất may là Woo Joo In cũng không mong đợi câu trả lời từ Lee Luda. Cậu ta ngay lập tức nói tiếp.
“Lần này thì 90% người được hỏi sẽ trả lời là ‘Không đẩy’. Họ lựa chọn như vậy thì năm người kia sẽ chết. Nếu đó là câu trả lời đúng thì cậu có biết tại sao không?”
“……”
“Lý do là vì ‘Không thể sử dụng sinh mạng của con người như sử dụng đồ vật được”. Nhưng những người kia trả lời xong rồi mà mãi vẫn loanh quanh không thể tìm được lý do đó. Tại sao? Là vì điều này gần với vấn đề vô ý thức hơn là về phán đoán đạo đức. Nào, vậy hãy thay đổi lời nói đó đi.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa liếc qua Lee Luda. Rồi cậu ta lại cười nói.
“Tôi nói là, tôi đã đẩy người đó mất rồi.”
“……”
“Không biết nữa, từ bé tới giờ dây thần kinh phán đoán đạo đức của tôi như bị hỏng vậy. Từ nhỏ đã vậy rồi, tôi không biết lúc nào phải cười, lúc nào phải khóc, chịu thôi, tôi cũng không thể đồng cảm với cảm xúc của người khác được.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Tôi không thể cảm nhận được cảm xúc thì làm sao có thể ngần ngại khi làm tổn thương người khác được đây?”
Woo Joo In vừa nói vừa dịu dàng cười và chớp chớp mắt.
Lee Luda vô thức xoa gáy mình. Thằng này là cái dạng quái gì, cậu ta nghĩ. Thà là cậu ta nói câu đấy với một vẻ mặt vô biểu cảm hay ít nhất là lạnh lẽo thì còn không đáng sợ như thế này. Nhưng bây giờ cậu ta vẫn đang tươi cười mà vẫn có thể nói vậy được, chẳng lẽ cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn cứ mang cái vẻ đơn thuần đó đi khắp nơi trong khi trong lòng lại suy nghĩ đáng sợ như vậy à?
Khi Lee Luda còn đang nghĩ vậy thì Woo Joo In lại cụp mắt xuống và lặng lẽ nói tiếp.
“Nếu cứ làm cô ấy bị tổn thương và cô lập mà có được cô ấy thì lúc đó phải làm luôn rồi.”
Lee Luda vô thức hỏi lại.
“Cậu sao?”
“Dù không phải tôi thì cũng sẽ có nhiều người khác làm thế, đúng vậy, cứ nói vậy đi. Hiếm có ai không ngần ngại khi làm tổn thương người khác bằng tôi cả.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa nhún vai cười. Lee Luda khẽ nhăn mày. Cậu ta không thể hiểu nổi chuyện này. Cậu ta chỉ có khoảng thời gian vài tháng trong khi Woo Joo In thì đã có tận 3 năm học cấp hai rồi. Cậu ta hỏi.
“Nếu vậy, thì sao cậu không làm? Dù có làm cô ấy tổn thương mà có thể có được cô ấy thì sao lúc đó không làm?”
Đúng như lời cậu ta nói. Xem xét cách suy nghĩ của Woo Joo In hiện tại, nếu cậu ta đã muốn cái gì thì đều có thể dễ dàng chiếm lấy nó. Woo Joo In có vẻ không ngờ đến câu hỏi này nên lại chớp chớp mắt nhìn Lee Luda. Và rồi cậu ta cười.
“Có lúc tôi cũng nghĩ dù làm vậy cũng chẳng sao. Nhưng mà bây giờ tôi đã biết đến dáng vẻ của Dan Yi khi bị tổn thương rồi.”
“Gì cơ?”
“Dù tôi không làm gì thì Dan Yi cũng đã tự nghĩ bản thân chỉ có một mình. Tôi có nghĩ thế nào thì trên thế giới này cũng hiếm có ai tự cô lập bản thân nhiều như Dan Yi.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa mân mê tay mình. Đến cả Lee Luda cũng không hiểu nổi.
Cô ấy có một gia đình thường hay đấu khẩu linh tinh nhưng lại có mối quan hệ rất tốt, cũng sẽ có rất nhiều người chắc chắn sẽ đứng ra bênh vực nếu nhìn thấy cô ấy bị tổn thương mà khóc. Nhưng cô ấy lại bị cô lập ư? Từ này ít nhất cũng không hề phù hợp với cô ấy. Nhưng Lee Luda cũng không thể ngay lập tức phản bác lại được.
Dù sao thì bản thân cậu ta cũng thỉnh thoảng nhìn thấy vài điều từ Ham Dan Yi, một bầu không khí hoàn toàn khác, ánh mắt lơ mơ nhìn vào tờ giấy thi ngày hôm nay, cũng như khi cô ấy thỉnh thoảng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khi một làn gió hoàn toàn khác lạ thổi qua từng lọn tóc nâu nhạt của cô ấy. Sự thật là cậu ta cũng nhìn ra có điều gì đó kỳ lạ về cô ấy. Lời nói của Woo Joo In vẫn chậm rãi quanh quẩn bên tai.
“Với Dan Yi thì thế giới này, không biết nữa, phải ví dụ như thế nào nhỉ. Cứ như một giấc mơ ngắn ngủi vậy. Không phải giấc mơ của người khác mà là giấc mơ của một mình mình, nên nếu tỉnh dậy thì cô ấy chỉ còn một mình. Dan Yi đã chịu đủ cô đơn và buồn tủi lắm rồi.”
“……”
“Cậu trông có vẻ tò mò lắm nhỉ, nhưng tôi cũng không thể cho cậu biết thêm gì được đâu. Đây là một bí mật vô cùng lớn.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa nhảy xuống khỏi khung cửa sổ. Và với vẻ thoải mái như lần đầu họ gặp nhau, Woo Joo In bước từng bước đi ngang qua căn phòng học tối tăm.
Khi Lee Luda tỉnh táo trở lại mà quay đầu ra thì Woo Joo In đã gần như ra khỏi hành lang, chỉ cách cánh cửa sau của lớp một cánh tay nữa và đang quay đầu nhìn cậu ta.
Ánh mắt của cậu ta hơi hấp háy ý lạnh nhưng vẫn cười. Và rồi cậu ta nghịch ngợm bật cười và nói.
“Nghĩ cho kỹ đi. À, còn nữa, tôi đã ghi âm hết cuộc nói chuyện ban nãy rồi.”
Lời nói cuối cùng kia làm Lee Luda bị sốc đến mức suýt nữa ho sặc sụa. Cậu ta, cậu ta vừa nói cái gì!
Cậu ta không tự chủ được mà suýt ngã khỏi ghế, khi khó khăn đứng thẳng lại được thì chỉ còn nghe được giọng nói của Woo Joo In vang lên từ xa.
“Vậy chào nha! Tôi mong đợi câu trả lời tích cực từ cậu.”
“Này! Mấy thằng tứ đại thiên vương của cái trường này toàn là lũ điên hết đấy à!?”
Hoàn toàn không có ai trả lời, hình như người kia đã nhanh chóng tháo máy ghi âm ra rồi cao chạy xa bay rồi. Nhưng khi Lee Luda đang nghĩ sẽ không có câu trả lời thì ở phía cuối hành lang lại có tiếng vọng dội lại đây.
“Đừng có nói vậy! Bất lịch sự với Ji Ho lắm đấy!”
Vậy là trừ thằng tóc bạc tên là Eun Ji Ho kia ra thì tất cả những thằng còn lại đều là lũ điên phải không, Lee Luda mới hoảng hốt gãi gãi đằng sau gáy và giơ chân đá mạnh vào cái ghế mình vừa ngồi. Cậu ta bị lừa bởi cái bản mặt đơn thuần đó từ đầu đến cuối rồi!
Nhưng mà, Lee Luda đang bừng bừng lửa giận thì lại thở ra một hơi và dừng lại. Vẻ mặt của cậu ta bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về chỗ khung cửa mà Woo Joo In vừa ngồi lên.
Luồng khí lực màu đỏ ở chỗ trống đó đã nhạt dần. Lee Luda lẩm bẩm.
“Đã cô đơn và buồn bã sẵn rồi sao? Tại sao chứ?”
Cậu ta nói là có một bí mật. Một bí mật rất lớn. Không biết nữa, Woo Joo In có thể chỉ nói thế để đùa thôi, nhưng khi nói đến nỗi buồn của Ham Dan Yi thì giọng nói của cậu ta vô cùng nghiêm túc.
Bí mật đó, rốt cuộc là gì nhỉ? Lee Luda vừa suy nghĩ vừa từ từ bước đi. Dù sao thì cậu ta cũng cần phải nghĩ lại về đề nghị của Woo Joo In đã.
***