Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 117

Tôi cuối cùng cũng không thể chịu được nữa mà ôm lấy Ban Yeo Ryung. Lúc này cô ấy đã cạn nước mắt mà chỉ mở to mắt nhìn tôi. Và có lẽ là vì nhìn thấy tôi khóc nên cô ấy mới hoảng hốt vỗ lưng tôi. Tôi vừa khóc vừa nói.

“Ban Yeo Ryung, thế sao cậu cứ liên tục bỏ qua những chuyện liên quan đến cậu cơ chứ? Được xin lỗi cũng bỏ qua, không xin lỗi cũng bỏ qua.”

Ngay lập tức có câu trả lời đáp lại, nhưng nghe buồn cười quá nên tôi suýt nữa phá lên cười. Ban Yeo Ryung hét lên.

“Sao cậu lại giống với tớ được chứ! Tớ bị đối xử như vậy cũng chẳng liên quan, nhưng mà đây là về cậu mà… Tớ, tớ có khi cũng là một đứa xấu xa, vừa vô duyên vừa ích kỷ giống bọn họ nói cũng lên. Nhưng mà cậu thì không, không phải đâu!”

Và như không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, lời nói cuối cùng của cô ấy như thấm đẫm hơi nước.

“Cậu không phải đâu mà…”

Ban Yeo Ryung vừa nói vậy vừa rưng rưng nhìn tôi. Ôi trời, sao chúng tôi lại đứng trước cửa căn hộ mà làm thế này nhỉ, tôi ngập ngừng vươn tay ôm lấy cô ấy một lần nữa.

Trong vòng tay của tôi, cô ấy như yên tâm khóc lớn lên. Cô ấy vừa khóc vừa nức nở lẩm bẩm.

“Những con khốn nào dám động vào cậu, tớ phải giết hết chúng nó… Hức, sao, sao lại động vào cậu cơ chứ. Là cậu đó!”

Vì không biết phải nói gì nên tôi lại thở dài một hơi và vỗ nhẹ lên đầu Ban Yeo Ryung. Tôi trả lời.

“Ban Yeo Ryung, sau này cậu đừng chỉ mang cái tư tưởng này để nghĩ về việc của tớ mà phải dùng trong việc của cậu nữa, cứ dẫm đạphết. Vì cậu cứ tốt bụng bỏ qua nên chúng nó mới ngạo mạn như vậy đấy.”

“Hức, uuừ…”

Ban Yeo Ryung không thể trả lời được mà chỉ khóc nấc lên. Mặt trời đã lặn và chỉ để lại một bầu trời đỏ rực từ lúc nào. Từng đám mây che kín làm ánh hoàng hôn tím trở nên nhợt nhạt. 

Trên khu hành lang ẩm ướt có một luồng khí lạnh thổi qua, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo tí nào. Tôi lại vỗ nhẹ vào đầu Ban Yeo Ryung một lần nữa. Cô ấy bây giờ đã hoàn toàn không căng thẳng nữa nên chỉ nhướn người vùi mặt vào vai tôi sâu hơn mà thôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ban Yeo Ryung khóc như thế này. Ngược lại, trước kia cô ấy từng bị vướng vào một lời đồn và bị một chị tiền bối nắm tóc mà cũng không khóc thương tâm như vây giờ. Dù vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy an tâm trong lòng, vì Ban Yeo Ryung khóc đến mức này là vì tôi. Đúng vậy nhỉ, Ban Yeo Ryung quả nhiên là sẽ không vì tin đồn như vậy mà quay lưng với tôi đâu. Dù tin tưởng Ban Yeo Ryung vô điều kiện nhưng tôi vẫn không thể kiềm lại những ý nghĩ như thế. 

A, và rồi tôi nhận ra một điều khác. Khi tôi từ từ há hốc miệng vì cơn sốc ập đến như đánh vào gáy ấy thì Yeo Ryung nhìn tôi và hỏi.

“Dan à?”

Không phải đâu, tôi lặng lẽ lắc đầu. Nhưng hai bờ má tôi thì ngày càng nhợt nhạt. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Ban Yeo Ryung nên chỉ dám cúi đầu nhìn xuống đất.

Ra là như vậy. Mỗi lần có tin đồn không tốt về Ban Yeo Ryung bị lan truyền ra… cô ấy đều sợ tôi sẽ vì tin đồn đó mà quay lưng với mình.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ trường về nhà mà tôi đã không thể chịu được với những viễn cảnh đầy bất an trong đầu mình rồi. Tôi từ từ nhắm mắt lại. Đây, đây mới chỉ là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này. Nhưng Ban Yeo Ryung đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi. Tôi mới nghĩ.

Hoá ra lúc nào Ban Yeo Ryung cũng có cảm nghĩ như vậy về tôi. Nếu cậu ấy rời xa mình thì sao, nếu Dan Yi tin những tin đồn ấy thì sao, nếu bây giờ Dan Yi căm ghét mình thì sao, cô ấy luôn luôn, luôn luôn nghĩ như vậy.

Vì cảm xúc mông lung trong lòng mà tôi không thể làm gì nổi, cuối cùng tôi chỉ có thể thở dài một hơi và nhẹ nhàng vỗ lên đầu Ban Yeo Ryung.

“Thật sự là, không ổn một chút nào mà…”

Ổn cái gì chứ, khi Ban Yeo Ryung nghi ngờ nhìn tôi thì tôi lẩm bẩm trong miệng như vậy.

Sau khi đã khó khăn nín khóc rồi thì Ban Yeo Ryung mới bỏ tôi ra và quay người lại. Chúng tôi chào nhau với một nụ cười, sau đó mở cửa nhà mình và đi vào. Đến tận khi tôi vào rồi, Ban Yeo Ryung vẫn lén nhìn tôi qua khe cửa và cười, thật sự rất đáng yêu.

Tôi bỏ giày và đi vào nhà, trong nhà không có bóng dáng ai cả. Đèn cũng chưa bật lên, thế là tôi nghĩ hoá ra là chưa có ai về nên định vào phòng. Ngay lúc đó, điện thoại của tôi rung lên.

Đó là một tin nhắn từ Ban Yeo Ryung. Ban nãy cô ấy còn vừa ở cạnh tôi và nói chuyện với tôi xong. Tôi như cạn lời mà mở điện thoại ra. Nhưng tin nhắn của cô ấy làm mặt tôi càng thêm nhăn nhó.

Người gửi: Ban Yeo Reng

Nhưng mà này Dan à theo tớ nghĩ thì nếu cậu là nữ và tớ là nam thì tớ chắc chắn sẽ tỏ tình với cậu

Người gửi: Ban Yeo Reng

Dù tớ là nữ và cậu là nam thì tớ vẫn sẽ tỏ tình

Cậu nói cái gì đấy, tôi vừa nghĩ vừa cởi áo ngoài ra. Nhưng khi cởi áo thì điện thoại của tôi lại rung lên tiếp. Lần này vẫn là Ban Yeo Ryung, không phải chứ, cái gì nữa đây? Tôi vừa nghĩ vậy vừa mở điện thoại.

Người gửi: Ban Yeo Reng

Nếu tớ là người mà cậu là cây thì tớ sẽ nuôi cậu cả đời

“……”

Người gửi: Ban Yeo Reng

Nếu cậu là thú ăn kiến thì tớ sẽ là kiến!

Tôi không chịu được nữa mà nhanh chóng gõ tin trả lời.

Người nhận: Ban Yeo Reng

Làm ơn dừng lại dùm đi

Tất nhiên là Ban Yeo Ryung sẽ không dừng lại rồi. Ngược lại cô ấy lại càng nghiêm túc hơn mà trả lời thế này.

Người gửi: Ban Yeo Reng

Dan à chúng mình mãi mãi làm bạn nhé

Người nhận: Ban Yeo Reng

Nghe có vô tâm quá không nhỉ, tôi cứ phân vân mãi rồi cuối cùng cũng nhấn nút gửi. Gì chứ, cô ấy có phải là không biết tôi cảm thấy thế nào đâu, tôi đang định cứ nghĩ vậy rồi bỏ qua thì lại có tin nhắn tới. Gì, lại nữa à? Tôi mở điện thoại ra.

Người gửi: Ban Yeo Reng

Kiếp sau cũng phải làm bạn với tớ

“……”

Lần này thì tôi cạn lời thật. Và rồi điện thoại lại rung lên, lần này là Eun Hyung gọi đến. A, hay quá, tôi ngay lập tức nhận điện thoại. Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi hốt hoảng hỏi tôi.

[A, cậu nhận nhanh thật đấy.]

“Ừ!”

Tôi trả lời vô cùng khí thế như thế làm Eun Hyung không nói gì một lúc. Gì đây, bị sao vậy, sau đó tôi mới nhận ra. A, mấy người bên lớp 1 chắc cũng phải nghe tin là tôi khóc rồi, hơn nữa Eun Hyung và Joo In là người có mối quan hệ quảng giao với toàn trường mà. 

Cậu ấy ngập ngừng một lúc rồi hỏi.

[Dan à, cậu… nghe nói cậu gặp chuyện. Không sao chứ?]

“Ừ, hoàn toàn không sao cả.”

[Có không sao thật không đấy?]

Giọng của cậu ấy vẫn hơi bối rối như trước. Mấy người họ đã nhìn quen một Ban Yeo Ryung chuyên gia giả vờ là mình ổn từ lâu rồi, hoặc có khi họ đang nghi ngờ là tôi giận quá hoá điên cũng nên.

Sao chứ, không phải có những người càng tức giận thì càng lanh lợi sao, theo tôi biết thì Eun Ji Ho là ví dụ tiêu biểu đấy. Lúc giận cậu ta còn có khả năng vui vẻ chọc tức người đối diện nữa. Nhưng tôi thật sự ổn thật mà.

Tôi trả lời.

“Thật đấy! Tớ hoàn toàn ổn luôn!”

[Thật à?]

“Ừ, bởi vì Yeo Ryung vừa bảo là sẽ nuôi tớ rồi cho tớ ăn, rồi cả kiếp sau vẫn sẽ làm bạn với tớ nữa. Bây giờ tớ vô cùng vững tâm.”

[……]

Eun Hyung hoảng hồn quá mà mãi không nói được gì. Nhưng rồi đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng cười vô cùng sảng khoái.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng cười sảng khoái mà Yoo Cheon Young không đọ nổi ấy nên tôi chỉ có thể bất ngờ ngồi yên. Và rồi cuối cùng tôi cũng bật cười. A, thật là, Ban Yeo Ryung quá hài hước nên tôi không thể nhịn cười nổi. Eun Hyung khó khăn nín cười lại rồi tiếp tục hỏi tôi.

[Dan à. Yoo Cheon Young ngồi trước đây cũng vậy,]

“Hả?”

Cheon Yeong cũng ở đó à? Cũng đúng, Yoo Cheon Young và Kwon Eun Hyung chỉ sống khác toà nhà nhưng trong cùng một khu mà. Với cả nghe nói nhà Yoo Cheon Young rộng lắm.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa chờ Eun Hyung nói.

[Cheon Young cũng rất, a, — Young,] 

“Eun Hyung ơi?”

Khi tôi nâng cả hai tay cầm điện thoại và lớn tiếng gọi nhưng lại không có tiếng trả lời. Tự dưng có tiếng động ầm ĩ như thể điện thoại vừa rơi xuống vậy. Nghe thấy tiếng động đó, tôi bắt đầu phân vân không biết có nên gọi 112 không.

Nhưng khi tôi đang lo nghĩ thì điện thoại đã bị ngắt rồi. Chắc họ ổn thôi.

Hừm, tôi vừa gãi đầu vừa nhìn xuống điện thoại. Eun Ji Ho và Woo Joo In vẫn chưa thấy liên lạc gì. Lạ thật đấy, nếu là bình thường thì hai người họ không thể không gọi tôi được.

Nghe giọng của Eun Hyung thì có vẻ là cậu ấy hoàn toàn không tin một chút nào, rõ ràng là mấy người họ vẫn đang liên lạc với nhau, thế nên tôi cũng chẳng cần phải lo lắng chỉ vì không thấy hai người kia đâu. Mà không, tôi lo lắng vì chuyện khác. 

Khả năng hành động của Eun Ji Ho rất xuất sắc, còn Joo In thì lại cực kỳ thông minh nên họ chỉ cần muốn là có thể dễ dàng loại bỏ ai đó. Có lẽ là vì họ im ắng quá nên tôi mới lo lắng linh tinh thôi, tôi đảo mắt nghĩ vậy. Chẳng lẽ, chắc không đâu đúng không, cả hai mới chỉ là học sinh cấp ba thôi mà. Thế là tôi thay đồng phục ra và im lặng vùi mặt vào gối.

***

[Suy nghĩ kỹ rồi đấy à?]

Vẫn là cái giọng nói đơn thuần đến phát bực đấy. Càng nghĩ cậu ta giấu cái ý nghĩ gì trong đầu là càng bực bội, Lee Luda lẩm bẩm. Nhưng cậu ta cũng không thể hồ đồ mà bỏ qua lời của người kia được. Dù bình thường có thù ghét nhau đến thế nào, hơn nữa cả hai lại muốn chung một người, nhưng bây giờ hai người họ phải hợp lực lại.

Lee Luda vừa nghĩ vừa nhíu mày. Hai vùng thái dương đau nhức chỉ vì nghĩ đến dáng vẻ rơi nước mắt của Ham Dan Yi.

Cậu ta vốn rất ghét người khóc. Cậu ta nghĩ, trong lúc khóc thì thà đi tìm cách giải quyết hữu hiệu không phải tốt hơn gấp trăm lần sao. Vậy cảm xúc bây giờ của cậu ta là khó chịu à? Không, lần này thì lại hơi khác một chút.

Dáng vẻ vừa đi vừa liên tục dụi mắt của Ham Dan Yi chính là điều Lee Luda muốn. Mọi chuyện diễn ra quá trôi chảy rồi, cứ như vậy thì cậu ta có thể dễ dàng cướp Ham Dan Yi khỏi tay của Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương nhanh hơn là cậu ta nghĩ cũng nên.

Nhưng tại sao? Dù đây là tình huống mà cậu ta muốn nhưng cậu ta vẫn cảm thấy tức giận đến phát điên như vậy?

Không biết nữa, Lee Luda trầm thấp thở dài và cụp mắt xuống. Đúng là cậu ta muốn mọi chuyện thành ra như thế, nhưng đồng thời cậu ta cũng không muốn để yên cho một con Choi Yu Ri dám làm Ham Dan Yi khóc. Cậu ta chỉ nghĩ như vậy mà thôi.

Khi đứng trước vạch kẻ đường, Lee Luda cứng rắn nói như thế này.

“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu.”

[Nghĩ hay đấy.]

Giọng của Woo Joo In sáng bừng lên. Nhưng Woo Joo In cũng hoàn toàn không nghĩ là Lee Luda lựa chọn như vậy là vì sợ đoạn ghi âm của mình. Đây chỉ là may mắn mà thôi. Lee Luda hỏi.

“Mang điện thoại đến là được đúng không? Hoặc không thì mang bằng chứng đủ để chứng minh Choi Yu Ri là người lập ra trang anticafe đó cho các cậu là được chứ gì. Đây là giới hạn quyền hành của con trai giám đốc Reed System rồi.”

[Chính xác. Cậu cần bao nhiêu thời gian?]

“Hết ngày mai là xong.”

Cậu nghĩ tôi là gì, nghe thấy giọng nói như nghiến răng nghiến lợi như vậy thì đầu dây bên kia phá lên cười. Ngay lập tức có câu trả lời xen lẫn tiếng cười vang lên.

[Tôi không thể ưa nổi cậu tí nào.]

“Còn tôi thì ghét cậu.”

[Biết rồi!]

Woo Joo In hoàn toàn không bị tổn thương gì mà trả lời như vậy rồi ngay lập tức tắt điện thoại. Khi đi qua vạch kẻ đường, Lee Luda tự nhiên quay lại nhìn đằng sau mình. Trong khung cảnh bầu trời u ám này, hình như cậu ta vừa thấy bóng hình của Ham Dan Yi lướt qua.

-Hết quyển III-