Nghe Yoon Jung In nói vậy, cái cảm xúc bị người khác đánh giá thấp và sắp sửa tụt xuống đáy sàn làm phiền tôi từ nãy đến giờ đó mới chìm xuống một chút.
Thấy tôi đang nói thì im lặng, Yoon Jung In lại nở nụ cười tự tin và hỏi tôi.
“Có phải tôi chưa bị người ta tung tin đồn bao giờ đâu. Cái này ai chẳng phải trải qua một lần trong đời chứ.”
“……”
“Cậu có biết sau vụ việc đó tôi nhận ra điều gì không? Mấy người tin lời đồn và chửi tôi dù sao thì cũng là chẳng có tí quan tâm nào đến tôi cả. Nghĩ thử mà xem, bằng chứng thì bé có một mẩu, mà có người còn chẳng thèm nghe bằng chứng nữa cơ. Chỉ là nghe người khác nói vậy, thế mà hầu hết đã chửi người khác rồi.”
“Rồi sao, cậu làm gì? Hay là cậu giải thích hả? Nói đi!”
Tôi phải làm gì để mấy người đó không ăn nói bậy bạ về tôi nữa đây? Tôi chỉ muốn hỏi như vậy.
Nhưng Yoon Jung In nghe vậy chỉ nhún vai và lắc đầu.
“Dù tôi có giải thích là không phải thì cũng chẳng có tác dụng gì. Dù gì thì người tin thì vẫn sẽ tin, còn người không tin thì vẫn sẽ không tin thôi. Cậu có phải giải thích tất cả mọi chuyện với Ban Yeo Ryung và bốn người bạn của cậu không? Có phải đến lúc đó bọn họ mới tin không?”
Tôi lắc đầu.
Không, khi Ban Yeo Ryung nhìn thấy tôi cái là đôi mắt của cô ấy đã ròng ròng nước mắt rồi. Trước khi tôi kịp nói lời giải thích thì cô ấy đã nhìn tôi và nói thế này. Cô ấy nói cô ấy tin tôi, lời nói ấy khẩn thiết như thể sử dụng tất cả sức lực từ đầu đến chân để nói ra vậy. Đó chính là tấm lòng thật tâm của cô ấy. Thế nên tất cả những câu giải thích mà tôi đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu và những nỗ lực chuẩn bị sẵn tinh thần của tôi lúc ấy, cuối cùng tôi không phải đem chúng ra nữa.
Đúng vậy, tôi không phải nói với Ban Yeo Ryung là xin hãy tin tôi hay cầu xin những thứ như vậy. Mối quan hệ của chúng tôi không cần những chuyện đó. Còn Kwon Eun Hyung thì thế nào? Cả Yoo Cheon Young nữa?
Tôi lắc đầu. Lúc này Yoon Jung In lại nói.
“Đúng vậy. Lý do cậu không nói gì mà mấy người họ vẫn tin cậu là vì họ biết cậu không phải loại người như thế. Vì những hành động của cậu trong suốt những năm tháng ở cạnh bọn họ đã đủ để chứng minh rồi. Đừng để tâm đến lời nói của những người không quen cậu. Mấy người đó ngay từ đầu đã không phải người của cậu rồi. Nếu còn để tâm đến những điều đó nữa thì cậu chỉ chịu tổn thương thôi.”
“……”
“Có một điều rất hay ho xuất hiện mỗi khi mấy chuyện như thế này xảy ra. Cậu biết là gì không, là cậu có thể biết ai thật sự là người của cậu. Chỉ có điểm đó thôi.”
Làn gió thổi qua khung cửa sổ bật mở làm lay động mái tóc tôi. Lúc này bóng dáng vừa cười vừa khoanh tay của Yoon Jung In trước mặt tôi vừa trở nên mờ nhạt, vừa trở nên rõ ràng. Tôi có cảm giác hơi xa xăm mà híp mắt lại.
Yoon Jung In ngày thường rất hay nói những câu chuyện buồn cười với cái giọng điệu đơn giản của cậu ta. Nhưng bây giờ, từng lời của cậu ta lại như nóng rực lên và khiến bầu không khí trong lớp tôi càng trở nên nghiêm túc hơn. Cũng giống như hơi nước, lời nói cuối cùng của cậu ấy như vẫn còn loáng thoáng dư âm trong không khí.
Và rồi ai đó nói.
“Gì đấy, Yoon Jung In. Ngầu quá đi.”
Ai đó nói vậy xong thì đồng thời cũng có một giọng nam hồ hởi cất lên.
“Này, tôi ban nãy suýt rung động luôn. Nguy hiểm quá.”
Cậu ta vừa nói vậy vừa giả vờ nắm ngực của mình, thế là Yoon Jung In lại quay về với biểu cảm ngày thường và nhảy lên nói.
“A, cậu nói gì cơ? Ôi điên rồi, đừng có đến gần tôi.”
“Yoon Jung In, chờ đã! Tôi phải ôm thử một lần thì mới biết tấm lòng của mình được.”
“Thằng điên!”
Yoon Jung In vừa cười sặc sụa vừa nói như vậy, sau đó nhanh chóng nhảy qua tận hai cái ghế và chạy ra khỏi lớp. Cậu con trai vừa bảo suýt rung động và ôm ngực ban nãy cũng ngay lập tức đuổi theo rồi kêu lên là muốn xây dựng tình yêu, thế là cả bọn cũng rầm rầm chạy ra cùng. Và rồi phòng học lại quay lại với vẻ tĩnh lặng vốn có.
Cơn gió thổi qua làm chiếc rèm cuốn màu xám của khung cửa sổ rung động, lung lay ngay trước mặt chúng tôi. Quyển sách giáo khoa trên bàn tôi bị gió lật ra mấy trang, và lúc này Kim Hye Hil tự nhiên lại phá lên cười.
“Yoon Jung In thật là, đến cuối thì hết cả ngầu luôn.”
Lee Min Ah ngồi gần đây cũng đang nhe răng cười. Vì sự việc ban nãy nên bọn con trai hầu như đã rời đi hết, chỉ để lại bọn con gái ở trong lớp.
Tôi ngẩng lên nhìn liếc qua chỗ ngồi của Lee Soo Yeon. Cô ta vẫn đang cố gắng để chạm mặt tôi càng ít càng tốt. Thật là buồn chán, tôi vươn tay vuốt tóc và ngồi vào chỗ thì Lee Min Ah hỏi.
“Cậu bây giờ đã ổn chưa?”
Câu hỏi ấy rất cẩn thận, không hề giống cô ấy chút nào. Tôi đảo mắt một vòng rồi thoải mái cười và gật đầu.
“Ừ.”
Chẳng có lý do gì để không ổn cả. Tôi lại nở nụ cười một lần nữa.
***
Ngôi trường sau giờ tan học rơi vào trầm mặc. Chỉ còn học sinh năm 3, nhưng đến cả họ cũng đang yên lặng tự học nên cả trường hầu như không có chút động tĩnh gì. Mới chỉ vừa tan học thồi nhưng đã có vài đám lũ lượt tụm ba tụm bảy kéo nhau đi ra cổng trường rồi.
Vì bây giờ là mùa hè nên dù đã 6 giờ chiều nhưng trời vẫn còn rất sáng. Chỉ có đường chân trời là loé lên tia sáng đỏ le lói mà thôi, có một đám mây to lớn như một con thuyền trên bầu trời lững thững trôi đi. Gió bây giờ có chút lạnh.
Choi Yu Ri dựa vào lan can tầng thượng và nhấn điện thoại.
Người gửi: 010-9944-xxxx
Để tôi đưa Ban Yeo Ryung đi rồi sẽ đến sau. Nếu cậu giữ bí mật.
Tiếc thật, Choi Yu Ri cắn chặt môi.
Nói thật thì lần đầu gửi tin nhắn cô ta còn kỳ vọng là người này sẽ chửi thề. Vì tin nhắn là bằng chứng rõ ràng nhất, thế nên sau này nếu cô ta vừa giả vờ không cho người khác xem nhưng vẫn cố tình giơ tin nhắn ra thì Ham Dan Yi sẽ bị đẩy vào đường cùng, không còn đường leo lên nữa.
Cuối cùng những người đến tận giờ vẫn không chịu nói câu nào về Ham Dan Yi là Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương cũng sẽ quay lưng với con nhỏ đó. Mắt của Choi Yu Ri hấp háy.
Đó chính là điều mà cô ta muốn. Choi Yu Ri nở một nụ cười méo mó và cứ thế đút điện thoại vào túi.
Nhưng cô ta không chửi thề câu nào. Đã cheo leo trên vách đá rồi mà đến chết vẫn muốn giả vờ cứng cỏi, không thể ngửi nổi, nhưng dù gì thì cô ta cũng không thể giả vờ như không có gì được nữa đâu. Choi Yu Ri chống cằm lên lan can và nhìn xuống dưới.
Cô ta không nghi ngờ rằng mọi việc sẽ không tiến triển theo kế hoạch của cô ta, nhưng có một điều làm cô ta hơi để tâm. Choi Yu Ri chán nản lôi điện thoại ra.
Người nhận: Kang Min Ho
Sao từ sáng đến giờ chú không liên lạc? Nếu cứ như vậy thì tôi sẽ gọi cho bố đấy. Nói là chú không làm việc tử tế. Rồi chú định làm thế nào?
Choi Yu Ri vừa bấm phím vừa cắn chặt môi. Đúng vậy, nếu nói cô ta còn vướng bận chuyện gì thì chính là việc vệ sỹ của cô ta đã không liên lạc được từ sáng tới giờ rồi.
Nếu không có sự giúp đỡ của vệ sỹ thì cô ta không thể tiến hành việc lần này được rồi. Nhưng cái người vệ sỹ có vai trò quan trọng như vậy mà tại sao không thể liên lạc từ sáng chứ? Anh ta đã bảo vệ Choi Yu Ri được 2 năm rồi nhưng vẫn chưa bao giờ thấy làm việc cẩu thả cả.
Choi Yu Ri chán nản ấn vào nút gọi, và ngay lúc đó.
– Ringggg
Choi Yu Ri mở to mắt. Ban nãy cô ta vừa nghe thấy tiếng rung đấy à? Cô ta ngay lập tức quay đầu lại. Nếu là người vệ sỹ đã ở chung với cô ta bấy lâu nay thì phải nói gì đó chứ, sao lại không có chút động tĩnh gì!
Choi Yu Ri nhăn mặt quay đầu lại. Hành động của cô ta quá gấp gáp làm mái tóc của cô ta tung bay. Nhưng trước mặt cô ta chỉ có bầu trời rộng thăm thẳm và mặt sàn sân thượng mà thôi, không hề có bóng người nào cả. Cũng chẳng thấy động tĩnh ở đâu.
Gì vậy chứ? Một làn gió lành lạnh thổi qua gáy cô ta. Dù trời vẫn còn chưa tối nhưng Choi Yu Ri chưa gì đã cảm thấy rợn tóc gáy rồi.
Gì vậy chứ? Cô ta vô thức vươn tay ôm lấy mình. Lúc đó cô ta rõ ràng đã nghe thấy tiếng rung mà.
Dù không có Kang Min Ho nhưng điện thoại của anh ta chắc chắn phải ở chỗ này. Nếu vậy thì có người khác cũng đang ở trên sân thượng sao, ánh mắt của cô ta chỉ nhìn thấy được mảng trắng trống rỗng. Cô ta vô thức nhìn về phía cửa sân thượng.
Tia nắng mặt trời mùa hè le lói còn lại làm rủ xuống một cái bóng dài. Đúng vậy, nếu ở đây có chỗ nào giấu được người thì chỉ có đằng sau cánh cửa sân thượng mà thôi. Trái tim của Choi Yu Ri đập thình thịch trong lồng ngực. Cô ta nắm chặt tay lại.
Có nên ra đó xem thử không? Có thể là tình cờ đúng lúc đó thôi. Thật ra có ai đó đang cầm điện thoại và ngủ ngày, nhưng điện thoại lại rung lên đúng lúc cô ta gọi mà thôi. Nếu là vệ sỹ của cô ta thì chỉ cần nghe giọng cô ta cái là ngay lập tức xuất hiện mới đúng.
Choi Yu Ri nắm chặt lấy tay lại và đi về phía đó.
Ngay lúc đó, cánh cửa sân thượng kêu lên một tiếng ‘kẽo kẹt’ và từ từ mở ra. Mắt cô ta vẫn nhìn về hướng đó.
Thứ đầu tiên mà cô ta nhìn thấy là mái tóc nâu quay lưng lại với khu cầu thang tối tăm. Và tiếp đó là gương mặt trong trẻo, đôi mắt nâu một mí to tròn và đuôi mắt hơi xếch của người kia.
Trông cứ như thể nhìn thấy bản thân mình qua một tấm gương vậy. Choi Yu Ri chứng nhận điều này. Đúng như Ban Yeo Ryung và những người khác nói, Choi Yu Ri và Ham Dan Yi trông rất giống nhau. Đó chính là lý do khiến Choi Yu Ri khó chịu nhất.
Cô ta nghĩ có khi vừa nhìn thấy mình là người kia sẽ xông vào nắm lấy cổ áo mình cũng nên. Nhưng không ngờ Ham Dan Yi lại rất bình thản. Cô ta lấy tay thản nhiên vuốt mái tóc hơi rối của mình rồi tiến đến gần ngay trước mặt Choi Yu Ri.
Một bầu không khí tĩnh lặng chìm xuống khi hai người chạm mắt nhau. Người mở miệng đầu tiên là Choi Yu Ri.
“Xin lỗi nhé… Vì đã làm lộ ra những suy nghĩ mà cậu cố giấu kỹ. Dù cậu có làm sai thì tôi cũng không nên tự tiện nói trước mặt mọi người như thế. Có khi có người biết bản tính của cậu nên cảm thấy bị phản bội và chửi cậu cũng nên. Cậu mệt mỏi lắm phải không?”
Chắc cô ta sẽ chửi chứ, Choi Yu Ri lẩm bẩm trong miệng. Và rồi cô ta ngẩng lên nhìn Ham Dan Yi với đôi mắt rưng rưng muốn khóc. Nhưng khoé miệng của cô ta lại hơi nhếch lên. Cô ta đã luyện tập đầy đủ từ giọng nói thảm thiết đến lời thoại đánh trúng trọng tâm rồi. Vậy nên cô ta có thể diễn lại hoàn hảo như khi tập vậy. Đến mức độ này rồi mà còn không bộc phát thì đúng là không phải người, Choi Yu Ri nghĩ. Nhưng khi cô ta ngẩng đầu dậy thì biểu cảm của người trước mặt lại khác với dự đoán của cô ta.
Ham Dan Yi vẫn vô cùng thản nhiên. Cô ta nói với giọng hơi yếu ớt.
“Cậu muốn nói cái gì?”
Nghe rất mệt mỏi, Choi Yu Ri thầm thở phào một hơi trong đầu và lại nở một nụ cười. Cô ta nói với chất giọng vô cùng từ bi.
“Chuyển trường thì thế nào? Cậu cũng không nổi tiếng gì mà chỉ khá tầm thường thôi, nên dù đến nói khác thì sẽ không có ai biết chuyện của cậu đâu. Nói thật thì đây là nghĩ cho cậu thôi. Dù gì thì việc cậu bị ăn chửi vì làm sai cũng là từ tôi mà ra cả, nên nếu cậu chuyển trường rồi thì tôi sẽ xoa dịu tin đồn dùm cậu.”
Lần này thì Ham Dan Yi có một cái biểu cảm vô cùng cạn lời. Thế là tôi phải coi đây là may mắn đấy à? Choi Yu Ri bên ngoài thì bày ra một vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng lại đang nở một nụ cười. Đây chính là cơ hội mà cô ta tìm kiếm bây lâu nay để biến những điều cô ta mong muốn trở thành sự thật.
Ham Dan Yi chuyển trường, nếu vậy thì Ban Yeo Ryung hay tứ đại thiên vương sẽ không xoay quanh cô ta nữa. Nếu học sinh trong trường thấy Ham Dan Yi cuối cùng cũng chuyển trường thì sẽ nói ‘Con nhỏ mặt dày đó lại định đi đâu nữa’ nhưng rồi lại cao giọng vui vẻ nói ‘Cuối cùng nó cũng đi rồi’. Để Ham Dan Yi tự mình chuyển trường thì giai đoạn này là quan trọng nhất, phải làm cô ta tin mình mới được. Tất nhiên là cô ta hoàn toàn không có ý định xoa dịu tin đồn rồi.
Nếu vậy thì, Choi Yu Ri không thể dấu được sự hy vọng mà nắm chặt tay lại. Nếu thế thì! Và ngay lúc đó, cô ta nghe thấy giọng nói của Ham Dan Yi vang lên.