Ham Dan Yi chớp chớp mắt. Rồi một lúc sau, trên môi cô ấy xuất hiện một nụ cười khẩy. Cô nhìn về hướng kia và hỏi.
“Này, thế chắc cậu cũng không thân được với Ban Yeo Ryung hay tứ đại thiên vương đâu? Lỡ người khác thấy cậu nói gì cũng lớn giọng hỏi ‘Cậu thân với tứ đại thiên vương nên bây giờ mới cao ngạo như thế này đấy à?’ thì cậu biết làm thế nào?”
“Cái chuyện gì chứ!”
“Tôi cũng không biết là chỉ những người xinh đẹp hay giỏi giang hay thông minh hay có gia thế thì mới được nói ra suy nghĩ của mình đâu đấy. Thôi cậu cứ nghĩ gì thì nghĩ đi, tôi thực sự đi đây.”
Ham Dan Yi nói vậy rồi lại vẫy vẫy tay. Choi Yu Ri mở to mắt, bàn tay nắm chặt lại, bờ môi run run. Cả tâm trí của cô ta sôi trào trong cảm xúc phẫn nộ. Choi Yu Ri lại lớn tiếng gọi.
“Mày, mày, đứng lại đó. Tao sẽ không để yên đâu.”
Ham Dan Yi đang mở cửa ra thì lại quay lại với vẻ mặt cạn lời.
“Cậu là ai mà không để tôi yên? Cậu đã chỉ mặt mắng tôi ngay trước mặt toàn trường là đồ hai mặt hiếm có khó tìm rồi, nói gì thì cũng nói hết rồi mà giờ còn không muốn để yên? Thế mà ban nãy cậu còn kêu là muốn khuyên tôi vì Ban Yeo Ryung và những người khác?”
Thật sự là con nhãi này chưa nắm bắt được tình hình đúng không! Choi Yu Ri lại gào lên.
“Mày, là mày đụng đến tao!”
Nhưng Ham Dan Yi vẫn chẳng có vẻ gì là hối cải.
Cô ấy chỉ đứng dựa vào cánh cổng sắt với cái vẻ mặt ‘Tôi còn cạn lời hơn’. Và rồi lời nói tiếp theo làm Choi Yu Ri giật nảy mình.
“Không, là cậu động đến tôi trước. Cậu bị tôi nói làm cho tổn thương à?”
“……”
“Vì cái lời nói vô căn cứ của cậu mà tôi bị mắng chửi, không chỉ từ cậu mà còn từ những người khác, nhưng người thậm chí tôi chẳng hề biết mặt điểm tên. Thế mà chỉ nghe mấy lời tôi nói thôi mà cậu đã bị tổn thương rồi kêu không để yên cho tôi à? Vậy thì tôi cũng phải giết chết cậu phải không?”
“M, mày ư?”
“Chỉ có vết thương của cậu là đau thôi à. Thật sự là sống có suy nghĩ một chút đi.”
Nói xong lời này thì vẻ mặt của Ham Dan Yi mới nhăn nhó như thế sắp khóc thật. Nhưng Choi Yu Ri chẳng hề thấy sảng khoái tí nào, mà cũng không thể thấy sảng khoái được. Khi chạm mắt với Ham Dan Yi, Choi Yu Ri cắn chặt môi.
Sự tiến triển hoàn toàn chệch ra khỏi kế hoạch của cô ta. Cô ta muốn nghe thấy những điều như kiểu tôi mệt quá, tôi không chịu được nữa, tôi muốn chuyển trường từ Ham Dan Yi cơ. Nhưng đây là cái gì đây?
Ham Dan Yi nói rằng mình hoàn toàn không mệt mỏi, cũng chẳng đánh mất gì vì cái tin đồn này, thế nên cũng hoàn toàn không có ý định chuyển trường. Mặt khác lại còn có cảm giác ức uất nữa. Mắt cô ta tối sầm nhìn Ham Dan Yi. Ham Dan Yi cũng đang nghi ngờ nhìn cô ta.
Mái tóc nâu bị rối bù lên trong làn gió nên bị thổi qua má, cằm thon dài, vầng trán tròn trịa, đây là gương mặt của một cô gái vô cùng bình thường. Và ngay cả bản thân người kia cũng không quá giỏi giang gì cả. Người này còn biết chửi thề đúng chất một đứa con gái tầm tuổi này nên cũng chẳng hề tốt bụng gì cả.
Thế mà người này lại cướp hết tất cả từ cô ta.
Những thứ mà cô ta chỉ dám nhìn chứ không thể đụng vào. Được ở bên cạnh tứ đại thiên vương như một điều dĩ nhiên, được nhận tình yêu thương từ Eun Ji Ho, à không, không chỉ Eun Ji Ho mà còn từ cả Yoo Cheon Young nữa.
Choi Yu Ri cắn chặt môi. Một giọng nói như sôi trào trong miệng cô ta.
“Rốt cuộc là cậu ấy thích ở điểm gì…”
“Gì cơ?”
Ham Dan Yi còn chưa kịp hỏi lại thì Choi Yu Ri đã vô thức tiến về phía trước.
Như không thể chịu được khoảng cách gần nên Ham Dan Yi hơi lùi lại. Bàn chân của cô dừng lại ở ngay trước bậc thang dẫn xuống từ sân thượng. Cảm giác chỉ cần lùi lại một bước nữa là cô ấy sẽ ngã xuống thang ngay. Choi Yu Ri vô thức vươn tay nắm lấy cổ áo của Ham Dan Yi.
Ham Dan Yi mở to mắt nhìn cô ta. Vẻ mặt như không biết gì này khiến cô ta căm ghét đến phát điên.
Chỉ cần không có đứa con gái này thì có lẽ mình có thể tiến vào khoảng trống đó. Làm gì có điểm nào khác biệt chứ?
Dù cô ta không muốn chấp nhận điều này nhưng cô ta và Ham Dan Yi hầu như giống nhau ở tất cả mọi mặt. Về gia thế thì chỉ cần cố tình không cho ai biết là được. Cô ta nghĩ là mình sẽ cướp được vị trí của Ham Dan Yi nên mới cố gắng đến mức độ này. Nhưng Eun Ji Ho lại hoàn toàn không có chút gì là quan tâm đến cô ta. Và cả mấy người tứ đại thiên vương còn lại cũng vậy.
Tại sao? Phải làm sao? Chỉ vì đã có đứa con gái này rồi sao? Từ gương mặt đến tính cách làm gì có chỗ nào khác cô ta, tại sao nó thì được mà mình thì không được? Từng suy nghĩ đã bị nhấn chìm của cô ta dần dần nổi lên như một guồng quay ngựa gỗ đã bị hỏng. Choi Yu Ri nhìn về phía trước. Gương mặt của Ham Dan Yi có những mảng tối mờ nhạt vì ánh sáng chiếu vào bên ngoài toà nhà. Nhìn vẻ mặt đó, Choi Yu Ri nở nụ cười. Và rồi cô ta nói.
“Tao không thể để yên cho mày được. Mày sẽ phải trả giá cho cái thái độ ngạo mạn dám trêu đùa tao. Gia đình mày, và cả mày nữa… Mày có biết tao là ai không?”
“Sao, cậu có thân phận giấu diếm gì mà tôi không biết à?”
Đến lúc này Ham Dan Yi vẫn giữ thái độ thoải mái. Bàn chân của cô vẫn đặt ngay suýt soát trước bậc thang. Choi Yu Ri lén nhìn xuống.
Ham Dan Yi có biết mình đang đứng ngay trước bậc thang không nhỉ? Không, có vẻ như là không đâu. Cô ta thậm chí còn không nắm lấy lan can của cầu thang nữa kìa.
Không ai thấy đâu, Choi Yu Ri lẩm nhẩm trong miệng.
Nếu Ham Dan Yi không biết thì cô ta sẽ làm cho cô ta biết. Dù gì thì trước mặt học sinh toàn trường cô ta đã xây dựng hình ảnh cô gái tốt bụng lo lắng cho người bạn đáng thương của mình, còn Ham Dan Yi là đứa con gái xấu xa ghen tị với người bạn thân đã lâu của mình nên vừa lập ra anticafe vừa lan truyền tin đồn về người bạn ấy.
Dù người khác có làm loạn như thế nào thì tin đồn cũng chẳng là gì? Tin đồn chẳng thể ảnh hưởng đến mình? Nếu đã nghĩ thế thì cô ta phải cho con bé này thấy.
Nếu tao đẩy mày xuống từ đây, Choi Yu Ri vô thức mỉm cười. Mày sẽ nói cho người khác đúng không, Choi Yu Ri đã đẩy tôi xuống đấy. Nhưng dù vậy thì có ai tin được mày đây? Mày đã là một đứa con gái xấu xa rồi mà? Còn tao, tao chỉ cần khóc lóc và nói là tao nghĩ cho mày nên mới khuyên nhủ, nhưng chưa gì mày đã nổi giận với tao, thế nên ai cũng sẽ nghĩ là mày nói dối. Làm gì có ai tin được mày nào?
Choi Yu Ri nắm chặt lấy cổ áo của Ham Dan Yi như bị mê hoặc. Đôi mắt của Ham Dan Yi dần mở to. Và cuối cùng, Choi Yu Ri cũng hít vào và đẩy tay ra.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo như giá băng vang lên ngay đằng sau cô ta.
“Cô đang làm cái gì thế?”
Từ ban nãy cô ta đã cảm thấy hình như bóng hoàng hôn đổ xuống sân thượng có hơi tối tăm. Nhưng cô ta nghĩ, chắc mình chỉ nhìn nhầm thôi. Vì đã phát điên trong cơn phẫn nộ nên cảm giác về hiện thực của cô ta trôi hơi xa một chút.
Nhưng không phải vậy. Thực sự đang có ai đó đứng đằng sau cô ta. Người này cao đến nỗi che khuất cả cô ta. Và sở hữu được giọng nói này thì chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Cậu ta thường ngày rất thích nói đùa theo tâm trạng của mình. Nhưng thỉnh thoảng, cậu ta lại thích bày ra bộ dạng này trước mặt người lạ. Mái tóc trắng như sương giá cùng đôi mắt đen sắc bén, và cả giọng nói của cậu ta. Trơn tru không thể bắt lỗi ở điểm nào, nhưng lại có gì đó rất lạnh lẽo như lưỡi dao vậy.
Choi Yu Ri cứng người lại. Vì cô ta biết người đứng sau mình là ai nên càng không thể quay lại nhìn. Lúc đó, chủ nhân của giọng nói kia đã không ngần ngại lướt qua cô ta và đứng cạnh Ham Dan Yi. Cậu ta nắm lấy tay Ham Dan Yi và kéo về phía mình.
Lúc này cậu ta mới chính diện nhìn Choi Yu Ri, và cũng vì thế cô ta mới nhìn được rõ ràng gương mặt ấy. A, Choi Yu Ri cảm thấy tầm mắt mình mờ đi.
Còn ai vào đây nữa, là Eun Ji Ho. Chính là cậu ấy.
Cậu ấy đang nhìn mình với ánh mắt sôi trào tức giận mà mình tuyệt đối không bao giờ mong muốn.
Bàn tay của cậu ấy vẫn đang vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Ham Dan Yi. Cứ như Ham Dan Yi là một món đồ thủ công dễ vỡ vậy. Nhìn thấy thế, Choi Yu Ri lẩm bẩm. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nào.
Bầu không khí tĩnh lặng chìm xuống. Lúc đó, Eun Ji Ho lặng lẽ mở miệng hỏi.
“Cô ban nãy vừa định làm cái gì?”
Giọng nói ấy vô cùng trầm thấp như xen lẫn cả băng giá. Nó cứ như một con dao găm cắm chặt vào tim Choi Yu Ri và mang sinh mạng của cô ta đi vậy. Dù có há miệng và cố nói gì đó nhưng cô ta chẳng thể bật ra lời nào. Đến cả việc hít thở cũng không khăn.
Không phải, không phải vậy đâu, Choi Yu Ri ngẩn ngơ lắc lư rồi ngẩng lên nhìn Eun Ji Ho.
“Ji Ho à. K, không phải, không phải vậy đâu…”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì cậu đang định đẩy Ham Dan Yi xuống đúng không?”
“Không phải vậy!”
Choi Yu Ri vô thức hét lên. Cô ta thở hổn hển với vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt. Vẫn chưa muộn đâu. Choi Yu Ri vừa lẩm bẩm như vậy vừa nắm chặt tay. Vẫn có thể quay lại được. Dù thế nào cũng vẫn có thể đảo ngược lại mà, chỉ cần nói Ham Dan Yi mắng chửi mình quá đáng trước.
Nhưng tình hình không tốt giống như cô ta nghĩ. Lời nói tiếp theo của Eun Ji Ho càng làm mặt cô ta trắng bệch.
“Cô nghĩ tôi đã nghe cuộc nói chuyện này từ lúc nào? Từ đầu đến cuối đấy. Dù cô có phản biện là mình muốn nói cái gì thì tôi vẫn không thể nghe nhầm được. Cô còn nói là sẽ không để yên cho cô ấy đấy. Hay tai tôi có vấn đề? Và giờ cô còn định đẩy cô ấy xuống? Cô thật…”
Khi Choi Yu Ri còn cứng đờ chưa biết nói gì thì Eun Ji Ho đã cứ thế nắm chặt lấy vai Ham Dan Yi và cẩn thận kéo cô ấy xuống cầu thang. Khi Ham Dan Yi còn nhìn cậu ta với ánh mắt nghi ngờ thì cậu ta đã nói.
“Này, Ham Dan Yi, ở đây bẩn tai lắm nên cứ đi trước thôi. Cậu từ nãy đến giờ đã muốn đi rồi mà cô ta cứ kêu không để yên và chẳng hiểu sao cứ đeo bám cậu còn gì. Bây giờ cứ mặc kệ rồi quên cô ta đi thì sẽ tốt hơn trăm lần đấy.”
“……”
“Còn Choi Yu Ri, cô thật sự… Cô mà còn động đến Ham Dan Yi nữa thì tôi thực sự sẽ không tha cho cô đâu.”
“Ji, Ji Ho à!”
“Ban nãy cô cũng nói với Ham Dan Yi như vậy phải không? Sẽ không để yên cho gia đình của mày và cả mày nữa. Thế thì tôi sẽ trả lại lời này cho cô. Cô cứ thử động vào cô ấy xem. Ngày đó sẽ thành ngày giỗ của cô đấy.”
Cứ như đang bảo vệ một người em thân thiết, Eun Ji Ho cứng rắn ôm lấy vai Ham Dan Yi và vừa nói vậy vừa thực sự bước đi thật.
Bước chân của cậu ta nhanh đến mức Ham Dan Yi không thể đuổi kịp, thực sự thì cô ấy phải nhảy mỗi lần hai bậc thang để theo kịp tốc độ của cậu ta. Và khi quay vào góc rẽ thì bóng dáng của cả hai người họ biến mất khỏi tầm mắt của Choi Yu Ri.
Chỉ còn một mình Choi Yu Ri đứng trong bóng tối tĩnh lặng và nhìn chằm chằm xuống cầu thang. Cô ta ngẩn ngơ lẩm bẩm.
“Gì chứ.”
Ban nãy, Eun Ji Ho… đã nghe hết rồi sao? Tất cả những lời mình nói? A, như vậy sao. Khi Ham Dan Yi và cô ta đứng nói chuyện thì hoàn toàn không có một ai tiến vào sân thượng cả, thế mà ban nãy Eun Ji Ho lại đi đến ngay đằng sau cô ta.
Rõ ràng là cậu ấy ở trên sân thượng từ nãy đến giờ. Khi nhận ra điều này, một luồng khí lạnh ngay lập tức lan toả khắp người cô ta.
Tất nhiên là nghe thấy rồi, nghe từ đầu đến cuối!
Việc Eun Ji Ho đưa Ham Dan Yi đi và biến mất trước tầm mắt của cô ta chỉ vừa mới xảy ra vài giây trước nhưng cô ta cảm giác như một chuyện đều chỉ là một giấc mơ thôi vậy. Không, xin hãy là một giấc mơ đi, thà rằng cả việc mình gọi Ham Dan Yi ra đây cũng là một giấc mơ còn hơn, Choi Yu Ri lẩm bẩm trong miệng.
Ngay lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy vai cô ta. Choi Yu Ri liếc đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt của mình quay lại đằng sau. Và bốn bề lại im lặng một lần nữa. Cũng như sự xuất hiện không thể ngờ đến của Eun Ji Ho, người trước mặt cô ta đây cũng là một gương mặt quen thuộc khác.