Đôi mắt to một mí tràn đầy ý cười trong trẻo. Mái tóc nâu vàng chìm trong ánh hoàng hôn.
Một cậu thiếu niên ngây thơ như thiên thần. Nhưng khi cậu ta giơ ra cái gì đó thì Choi Yu Ri có cảm giác như thể mình đang rơi xuống địa ngục không đáy vậy.
“Cái này là đồ của người cậu quen thì phải?”
“……”
Thứ trong tay Woo Joo In là một chiếc điện thoại màu đen không có đồ trang trí gì. Và tin nhắn hiển hiện trên màn hình cũng vô cùng quen thuộc.
Người gửi: Cô chủ Choi Yu Ri
Chú, giúp tôi với. Tôi muốn một đứa con gái chuyển trường, nên tôi cần có sự giúp đỡ của chú.
Hoá ra cô ta không nghe nhầm tiếng điện thoại rung, đôi mắt đắm chìm trong tuyệt vọng của Choi Yu Ri nhìn Woo Joo In, cậu ta vẫn nở nụ cười không thay đổi như trước.
Vẻ mặt của Choi Yu Ri dần biến hoá. Ban đầu là lạnh lẽo vì kinh ngạc, sau đó lại từ từ phai nhạt dần và bây giờ chẳng còn chút biểu cảm nào nữa. Nhưng má cô ta vẫn trắng bệch.
Một làn gió lạnh thổi qua sân thượng. Mái tóc của Choi Yu Ri bay phấp phới rồi dừng lại. Lúc này, cô ta chỉ đứng yên và nhìn thẳng vào Woo Joo In.
Trong lúc Choi Yu Ri không nói gì như vậy, Woo Joo In vẫn nở một nụ cười. Mà càng thế Choi Yu Ri lại càng sợ hãi không chịu được. Cô ta nghĩ người trước mặt có phải là người không. Nhưng, Choi Yu Ri cắn chặt môi. Không, cũng có thể là cậu ta chưa biết tin nhắn này có nghĩa là gì mà. Choi Yu Ri nói.
“A, đúng rồi, là người quen của mình.”
“Tất nhiên phải vậy rồi, số điện thoại gửi tin nhắn này là của cậu mà.”
Ừ, đúng vậy, Choi Yu Ri cố gắng cười gượng và giơ tay ra.
“Cứ đưa cho mình đi, mình sẽ trả lời cho người đó—”
“—Vì đây là điện thoại của vệ sỹ của cậu.”
“……”
Mặt Choi Yu Ri cứng lại, bàn tay đang giơ ra của cô ta khựng lại đó, ánh mắt chỉ nhìn Woo Joo In. Cô ta thở hổn hển nói.
“Bây giờ cậu đang xem trộm tin nhắn trong điện thoại của người khác đấy à? Sao cậu lại có thể bất lịch sự…”
“A, đúng vậy, tôi đã làm một việc vô cùng bất lịch sự.”
Không ngờ Woo Joo In cũng thản nhiên nhận tội thật. Sau đó cậu ta lại nói một câu làm Choi Yu Ri càng sốc phát khóc.
“Vì tôi cố tình cướp điện thoại của người khác mà, nên tất nhiên phải bất lịch sự rồi. À không, dù gì thì việc này cũng phải kết thúc một cách bất lịch sự thôi.”
“Gì cơ?”
Ngón tay dài trắng trẻo của Woo Joo In gõ gõ lên cằm, rồi cậu ta như đã suy nghĩ xong mà nở nụ cười vui vẻ. Rồi cậu ta nói.
“Chẳng còn cách nào khác cả mà.”
“Cách?”
“Cách để chứng minh người lập ra trang anticafe của Ban Yeo Ryung và sau đó đổ lên người Dan Yi chính là cậu. Không còn cách nào ngoài cách này cả đâu.”
Giọng nói của cậu ta nghe rất thoải mái, nhưng nội dung lời nói của cậu ta thì lại không như vậy. Cảm giác như thể có một bàn tay lạnh lẽo vuốt ngược từ xương sống lên tận gáy vậy. Cả người cô ta cứng đờ đến nỗi không thể cử động nổi. Làm thế nào, cô ta lẩm nhẩm trong miệng.
Làm thế nào? Làm thế nào mà cậu ta biết thủ phạm là mình để mà mạo hiểm cướp cả điện thoại của vệ sỹ của mình được? Không, làm sao cậu ta lại biết mình lợi dụng người vệ sỹ ngay từ đầu được chứ?
Không phải đâu, Choi Yu Ri cắn chặt môi và lấy hai tay ôm mình.
Làm bằng cách nào cũng không quan trọng. Đúng vậy, nó không hề quan trọng. Vấn đề là, Choi Yu Ri giương mắt lên. Ánh mắt của họ chạm vào nhau trong không khí. Ban đầu Woo Joo In vẫn còn nở nụ cười trên môi. Bây giờ thì trên mặt của cậu ta không hề còn chút biểu cảm nào nữa. Ánh hoàng hôn đỏ rực càng làm cậu ta trông y hệt như một ác ma.
Cô ta lại cảm thấy ớn lạnh. Choi Yu Ri nắm chặt mắt lại. Vấn đề là, Woo Joo In đã biết hết tất cả về chuyện này mất rồi.
Bầu không khí im phăng phắc. Lúc này, Choi Yu Ri cố gắng hết sức để mở lời với vẻ mặt trắng bệch. Không thể cứ tiếp tục im lặng thế này được. Nếu cứ thế thì Woo Joo In sẽ mất hứng thú rồi thản nhiên quay lưng bỏ đi mất. Mà đã vậy thì ngày hôm sau không biết cậu ta sẽ lan tin gì cho cả trường đâu! Choi Yu Ri vội vã hỏi.
“C, cậu muốn gì? Cậu muốn gì từ tôi nên mới làm thế này đúng không?”
Đôi mắt của cô ta run rẩy nhìn Woo Joo In. Nhưng Woo Joo In vẫn nhìn cô ta với một vẻ mặt thản nhiên và chẳng thèm cảm thông cho cô ta tí nào. Đôi mắt dưới mái tóc nâu vàng của cậu vô cùng bình ổn, và rồi cậu bật cười.
Cười ư? Với vẻ tươi cười như thế, cậu ta nói.
“Không biết nữa? Tôi muốn gì từ cậu nên mới giơ vật này cho cậu xem ư? Cậu có gì đáng để tôi đánh đổi nào?”
“Xin lỗi? Xin lỗi là được đúng không? Tôi sẽ xin lỗi cả Ban Yeo Ryung lẫn Ham Dan Yi, thế là được đúng không?”
Thật sự là cậu muốn cái gì! Choi Yu Ri vừa nghĩ như vậy vừa ngẩng đầu lên. Nhưng cô ta lại bắt đầu cạn lời.
Woo Joo In hình như chẳng tập trung vào cuộc nói chuyện này tí nào. Cậu ta vẫn đang quay đầu và nhìn ra một nơi rất xa. Khi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, Choi Yu Ri nhìn thấy Eun Ji Ho và Ham Dan Yi đang đi cùng nhau. Họ sóng vai đi qua cổng trường, vì ở xa nên không nhìn rõ được nhưng hình như vẫn đang nắm lấy tay nhau. Lúc này một ngọn lửa lại bừng lên trong lòng cô ta. Tất cả là tại con khốn đó, nên mình mới rơi vào cái hoàn cảnh đáng ghét này!
Và ngày lúc đó.
Woo Joo In vẫn đang nhìn về hướng đó mà không có biểu cảm gì trên mặt, cậu ta thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ nói.
“Có biết vấn đề của những người không biết suy nghĩ là gì không? Là nghĩ như kiểu chỉ cần xin lỗi là coi như xong việc đấy. Xin lỗi thì sẽ được tha thứ, đương nhiên sẽ được tha thứ, cái cách suy nghĩ đó chính là vấn đề đấy. Như thể không có chút cảm giác tội lỗi gì nên việc được tha thứ là điều đương nhiên vậy.”
“Cậu… không phải là Joo In mà tôi biết.”
Ngọn lửa trong lòng không hề bị dập tắt dễ dàng như vậy. Choi Yu Ri khó khăn bật ra được một câu. Woo Joo In chỉ vui vẻ cười và nhìn cô ta.
“Con người đương nhiên không chỉ có một vẻ mặt rồi.”
Lời nói như một hòn đá bị ném ra này càng làm bùng lên ngọn lửa trong lòng Choi Yu Ri. Cuối cùng nhúm lửa nhen nhóm kia biến thành một ngọn núi lửa bùng cháy. Lúc này mắt của cô ta cũng nóng lên. Nhìn Woo Joo In đang đứng trước mặt mình, Choi Yu Ri cuối cùng không thể chịu được nữa mà hét lên.
“Tôi làm sai rồi! Đúng vậy, tôi biết là tôi có lỗi chứ! Vậy nên xin cậu… đừng nói với Ji Ho!”
“Cậu biết cậu đã làm gì sai không?”
“Đúng vậy, tôi không thể chịu nổi Ban Yeo Ryung. Tôi ghét cô ta. Tại sao à, dù những đứa con gái khác bao gồm cả tôi có cố gắng tiếp cận Eun Ji Ho như thế nào thì cậu ấy cũng chẳng thèm chớp mắt một cái. Thế mà Eun Ji Ho lại nhìn Ban Yeo Ryung cười! Vừa cười vừa nói chuyện! Rốt cuộc nó là cái quái gì chứ? Xinh đẹp với học giỏi là tất cả à? Những người học cùng trường cấp hai với cô ta nói rằng cô ta thậm chí còn chẳng thèm cố gắng! Cô ta có tất cả những gì mà tôi không có từ khi sinh ra tới giờ, chẳng cần phải nỗ lực mà vẫn có tất cả! Một đứa con gái như thế lại dám dính tới chàng trai mà tôi thích, cậu nghĩ thử xem, nếu cậu là tôi thì có không ghét cô ta được không?”
“……”
“Ham Dan Yi nữa, cô ta cũng vậy! Thà là một Ban Yeo Ryung xuất sắc thì thôi đi. Còn Ham Dan Yi, cô ta thậm chí còn không xinh đẹp, học cũng không giỏi, cô ta chẳng làm tốt cái gì cả! Thế mà cô ta lấy cái thứ tự tin gì để mà dính với Eun Ji Ho, dính với các cậu chứ? Nếu cô ta làm được thì sao tôi không làm được? Tôi có gì không hơn cô ta nào! Không thể ngửi nổi con bé đó!”
Choi Yu Ri cắn chặt răng. Từ lần đầu tiên gặp cậu ấy vào 5 năm trước cô ta chưa có một ngày nào mà không nghĩ đến cậu ấy cả. Dù vậy nhưng bên cạnh cậu ấy có nhiều người quá, sợ nếu mình đột nhiên đến gần cậu ấy thì cậu ấy sẽ bất ngờ nên cô ta đã định sẽ từ từ tiếp cận cậu ấy. Bấy lâu nay cô ta đã luôn chuẩn bị để có thể đứng cạnh cậu ấy, thế nên cô ta đã cố gắng suốt 5 năm rồi!
Thế mà chuyện gì đây. Người con trai mà Choi Yu Ri lưu giữ trong tim suốt 5 năm lại xuất hiện và nhìn một đứa con gái khác với ánh mắt yêu thương. Bàn tay của cậu ta thản nhiên đặt trên mái tóc nâu ấy nhưng đôi mắt đen thì thấm đẫm tình cảm.
Và vào ngày tập huấn ấy, cô ta tình cờ nghe được một cuộc nói chuyện khi đang đứng ngoài ban công. A, Choi Yu Ri nhắm chặt mắt lại.
“Nhưng mà tôi cũng không ngờ là mình lại tự dưng thích cô ấy như thế, a, thật là… Khi tôi tỉnh ra thì chẳng hiểu từ lúc nào, mắt tôi chỉ có thể nhìn cô ấy mà thôi.”
“Cô ấy?”
“Ham Dan Yi.”
Giọng nói của cậu ấy, a, đến cô ta cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra giọng nói ấy.
Đó là lần đầu tiên cô ta sụp đổ trước mặt người khác đến mức này. Choi Yu Ri thở hổn hển. Và rồi cô ta hướng mắt nhìn lên.
Lúc này cô ta cảm giác như thể có một bàn tay đang bóp nghẹt cổ cô ta khiến cô ta không thể thốt ra lời nào vậy. Woo Joo In vẫn nở nụ cười như trước.
Tại sao? Tại sao lại cười? Cái người đứng trước mặt cô ta này, từ nãy đến giờ cô ta đã khẩn thiết nói nhiều đến vậy mà cậu ta vẫn có thể cười thản nhiên ư? Lúc này vẻ tươi cười của Woo Joo In lại biến mất. Cậu ta nói.
“A, tôi hình như… vừa tức giận một chút thì phải.”
“Gì cơ?”
“Tôi vốn cũng chẳng quan tâm đến cậu đâu? Chỉ đến mức nghĩ là ‘cô ta vừa làm chuyện phiền phức này, khó chịu thật’ thôi. Mấy chuyện này không đáng để tôi nổi giận. Nhưng giờ thì tôi lại sắp nổi giận rồi đây.”
Nói cái quái gì, Choi Yu Ri đang cố nén câu này vào lòng thì Woo Joo In lại cười.
“Này, sao cậu lại ngu ngốc đến mức phát giận như thế này nhỉ?”
“Điều tôi muốn biết không phải lý do tại sao cậu lại ghét Yeo Ryung hay Dan Yi. Mấy cái lý do đó dù là gì thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu cậu ghét thì cứ ghét, chẳng liên quan. Nhưng cậu cũng không có quyền lợi dụng người khác rồi làm tổn thương và cô lập người khác chỉ vì ghét họ đâu.”
“J, Joo In à.”
“Điều làm tôi tức giận là, vì những người như cậu mà Yeo Ryung còn tự không thể tin tưởng chính mình. Cô ấy tự mình rằng a, ai đó làm những điều này với mình là vì bản thân mình có vấn đề. Thế nên dù buồn, dù muốn khóc nhưng cô ấy vẫn tự mình coi đó như một điều đương nhiên. Thậm chí không thể khóc thành tiếng. Tôi tức giận vì điều này nhất đấy, hiểu không?”
Woo Joo In nói xong thì giơ tay lên vuốt tóc. Động tác này có hơi nóng nảy hơn ban nãy, tóc của cậu ta hơi rối xù lên, và rồi cậu ta lại lẩm bẩm xen lẫn tiếng thở dài.
“A, tại sao, tại sao lại vì những người như thế này mà…”
Choi Yu Ri không thể nói gì nổi. Cô ta chỉ nhìn Woo Joo In với ánh mắt ngạc nhiên mà thôi. Cô ta, cô ta chưa bao giờ tưởng tượng ra dáng vẻ của Woo Joo In vào lúc này. Cả dáng vẻ lạnh lùng và dáng vẻ nổi giận của cậu ta nữa. Lúc đó, Woo Joo In vừa vuốt tóc vừa nhìn cô ta và nói thế này.
“Ban nãy cậu hỏi tôi muốn gì phải không? Ngày mai tự nói trước trường đi. Cậu là người lập trang cafe, cậu là người tung tin đồn bậy về Dan Yi. Chỉ cần nói ra hai điều đó là được, còn cậu có muốn nói mấy câu chuyện cụ thể chi tiết mà cậu vừa nói trước mặt tôi ra không thì tuỳ cậu.”
Nghe vậy, Choi Yu Ri ngay lập tức ngẩng cổ lên. Không được, cô ta, cô ta vì cái gì mà bị phải kéo lại Woo Joo In như thế này cơ chứ! Choi Yu Ri ngay lập tức hét lên.
“Không được, nếu vậy, nếu vậy thì Ji Ho!”
“Chỉ Eun Ji Ho thôi ư? Cả những người khác cũng phải biết.”
Giọng của cậu ta vẫn ẩn chứa sự tức giận như trước. Nếu xong rồi, cậu ta nhìn xuống nở một nụ cười khinh bỉ rồi nói.
“A, vậy không nói cũng được. Nếu cậu không nói thì để tôi nói, cũng không khác gì nhau cả.”