Trái ngược với bầu không khí yên bình giữa chúng tôi, câu chuyện của Kim Hye Hil lại đang đến hồi gay cấn. Bầu không khí xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nín thở của bọn trong lớp. Và rồi Kim Hye Hil lặng lẽ mở miệng và nói.
“Thế là, tôi mới nhổm người dậy và nhìn ra ngoài cửa, ở đó có một thứ như tóc–.”
“—Lớp 8!”
Ngay lúc này, một giọng hét như trời giáng vang lên khắp lớp. Chúng tôi đều đang tập trung vào Kim Hye Hil nên không để ý đến xung quanh, vậy là ai cũng giật mình la toáng lên. Áaaa! Có đứa còn đang ngồi trên bàn mà nghiêng ngả lật ngửa ra, có đứa đang ngồi ghế thì cũng lung lay suýt té dập mông dưới đất, ôi trời, loạn hết rồi.
Trong khung cảnh điên cuồng ấy, người tỉnh lại nhanh nhất là Shin Seo Hyun, vì lúc nào cậu ta cũng bình thản như vậy, và Yoon Jung In, người vì hôm nào cũng điên điên khùng khùng nên cũng chẳng ngạc nhiên đến thế. Hai người họ vuốt vuốt lại mái tóc hơi xù của mình rồi bước về phía cửa sau của lớp, cũng chẳng biết ai cất giọng hỏi trước.
“Ừ, làm sao? Có chuyện gì à?”
“Tôi, tôi làm gì sai à?”
Shin Seo Hyun và Yoon Jung In quay ra nhìn nhau. Shin Seo Hyun là người trả lời.
“Không, cũng không hẳn.”
“Chỉ là chọn thời điểm hơi sai thôi.”
Khi Yoon Jung In nói vậy thì cậu con trai kia mới thở phào một hơi và nhìn quanh lớp, khi nhận được mấy chục ánh mắt lườm nguýt thì cậu ta chỉ dám cuống quýt cắn môi. Sau đó cậu ta gãi đầu và nói.
“À không, chỉ là thầy giáo thể dục đang gọi thôi. Con gái bóng ném, con trai bóng rổ.”
“A, nữa hả?”
Bây giờ đã gần đến kỳ nghỉ rồi nên dạo này hầu như toàn phải tập đi tập lại như vậy, thế nên bọn trong lớp đứa nào cũng chán nản.
Lại bóng ném? Tôi cũng rất mệt mỏi và vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, sau đó lại nghe thấy tiếng hỏi của Yoon Jung In.
“Chơi với lớp nào vậy?”
“Lớp 1.”
Khi cậu ta vừa trả lời thì tất cả mọi người trong lớp đồng loạt nhìn thẳng vào tôi. Nghe vậy, đến cả Yoon Jung In và Shin Seo Hyun cũng như vừa cắn vào lưỡi mà nhìn về hướng này, thấy vẻ mặt trắng bệch của tôi thì cũng vội vã quay đi. Nhưng đã muộn mất rồi.
Ực, trời ạ, tôi thở dài một tiếng. Có vẻ như vì chuyện của tôi và Choi Yu Ri nên lớp 1 đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mấy đứa lớp tôi rồi.
Nhưng dù vậy thì, tôi gãi đầu. Dù tình hình hiện tại có hơi mơ hồ nhưng cũng sẽ không đến mức không giải quyết được đâu, chắc cũng ổn thôi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay lại để lôi bộ đồng phục thể dục ra.
***
Cả bọn tụ thành một nhóm và bước ra sân thể thao để đi ra nhà thể chất, nhưng chẳng hiểu sao cũng có khá nhiều người khác cũng đang tiến đến đó trừ lớp chúng tôi ra. Trong cái thời tiết nóng nực đến mức chỉ đụng vào thôi cũng có thể giết người này thì thường là chẳng ai muốn đến căng tin cả, nhưng sao bây giờ lại có nhiều người thế nhỉ? Tôi cẩn thận hỏi.
“Này, tôi đang nhìn nhầm hay sao ấy nhỉ? Sao bây giờ… lại nhiều người thế.”
Tôi đang nói vậy thì thấy cả mấy anh chị năm 3 đang choàng tay nhau rồi từ từ tiến đến phía nhà thể chất, thế là lời nói của tôi cứ thế nhỏ dần. Chờ đã, không phải là năm nhất chúng tôi mà giờ có cả năm 3 á? Hay là trường đang có hoạt động gì vậy? Tôi đang nghĩ thế thì Yoon Jung In ngay lập tức trả lời.
“Ừm, có khi tại vì lớp 1 đó.”
“Lớp 1?”
“Hiếm khi có cơ hội được xem Ban Yeo Ryung với tứ đại thiên vương học thể dục mà? Với cả giờ hết chương trình học rồi nên giáo viên sẽ không trông chặt nữa.”
Yoon Jung In nói vậy rồi tự dưng làm vẻ mặt khá khó ở, sau đó cậu ta gọi Shin Seo Hyun đang tỉnh bơ đi bên cạnh mình. Khi Shin Seo Hyun quay lại nhìn với vẻ khó hiểu thì cậu ta mới nói.
“Này, chúng ta cũng may mắn ra phết đấy.”
“Cái gì?”
“Vì thoát được cái danh hiệu tứ đại thiên vương.”
“……”
Và rồi Yoon Jung In cùng với cả Kim Hye Hil, và đến cả Kim Hye Woo cũng bắt đầu sôi nổi thảo luận về chủ đề ‘Thật may là tứ đại thiên vương trường Ji Jon quá xuất sắc’. Ừm, tôi cũng đã nghĩ rồi, thật may là có mấy người như họ ở trên đỉnh. Tôi thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Khi quay đầu lại thì chúng tôi đã đến gần khu nhà thể chất từ lúc nào. Một đám đông toàn đầu người đang vây quanh đó. Trông y hệt như một đám mây đen đặc sịt vậy.
Oa, tôi đang nghĩ không biết phải làm thế nào mới vào đó được nhưng cửa của nhà thể chất vốn đã khá rộng rồi nên cũng không khó như tôi nghĩ. Khi vừa đi vào thì mùi sơn, mùi cây cối bên ngoài cộng thêm mùi mồ hôi của đám người ở đây như sộc lên. Làn gió cứ thổi qua là tôi lại ngửi thấy tiếp. Khi quay đầu ra, tôi chỉ có thể há hốc mồm nhìn về phía chỗ ngồi tầng 2 nhà thể chất mà thường chẳng được sử dụng bao giờ.
Cái quái gì đây? Cả trường đến thật đấy à? Tất cả chỗ ngồi đều đông nghịt học sinh. Thậm chí có cả người đang dựa vào lan can mà lấy hết sức bình sinh hét lên.
“Anh Ji Ho! Anh ngầu quá!”
Ji Ho? Eun Ji Ho? Tôi lúc này mới nhìn về phía trước. Phía đằng kia đám đông chật kín, Eun Ji Ho đang đứng ở trên sân khấu nhà thể chất và vươn người giãn cơ.
Người đang buộc tóc thật cao và đi vào hàng là Ban Yeo Ryung, ở gần đó có Yoo Cheon Young và Kwon Eun Hyung, cũng thấy cả Woo Joo In luôn.
Chẳng hiểu sao Woo Joo In có thể nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của tôi nên ngay lập tức nhìn về phía này, sau đó cậu ấy cười và vẫy tay với tôi.
Và rồi đám con gái của lớp 1 đang đứng thành hàng để tập bài thể dục khởi động cũng quay ra nhìn thẳng về hướng tôi luôn. Ừm, tôi đang định giơ tay lên để chào nhưng rồi lại lưỡng lự hạ tay xuống. Ừm, tôi đảo mắt một cách ngượng ngùng, trong lúc đó Yoon Jung In đã tìm thấy đường tắt nên kéo vai tôi đi. Khi tôi quay lại thì cậu ta mới hạ giọng thì thầm.
“Này, bọn họ thật sự muốn ăn thịt cậu đấy. Nhìn ánh mắt mà xem.”
“K, không đến mức đó đâu.”
“Đúng rồi còn gì.”
Shin Seo Hyun ở bên cạnh đó mới nói một câu với chất giọng bình thản. Bình thường cậu ấy cũng chẳng bao giờ quan tâm đến mọi việc xung quanh, nên nếu cậu ấy đã nói vậy với cái giọng đó thì chắc chắn là đúng rồi. Tôi hơi nhăn mày và bước đằng sau Yoon Jung In rồi đến gần lớp 1.
Dưới tấm cửa kính trong suốt trên vòm mái hình cầu, ánh nắng chiếu thẳng xuống nhà thể chất như những cây cột đình chắc chắn. Nơi được ánh nắng ấy chiếu sáng như spotlight chính là chỗ đứng của Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương.
Bình thường nếu đứng ở chỗ quá sáng chói thì sẽ không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng tất nhiên Ban Yeo Ryung không phải người bình thường rồi. Ánh sáng mặt trời như xuyên qua làn da trong trẻo của cô ấy. Hàng lông mi óng ánh, vầng má mềm mại như vẽ, khi mọi người chẳng hề di chuyển nổi thì tôi lại quay đầu nhìn xung quanh.
A. Tất cả những người trong nhà thể chất đều đang chú ý đến Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương. Bầu không khí ấy tĩnh lặng như một phép màu, đến cả tiếng thở cũng bị trói buộc lại bởi họ. Và lúc đó, tôi cảm thấy có một vách đá sâu thẳm ngăn giữa tôi và Ban Yeo Ryung cùng mấy người tứ đại thiên vương. Xa xôi đến mức không thể chạm tới nổi.
Và sau đó, tiếng la hét ầm ĩ cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng của hiện tại.
“Tứ đại thiên vương! Tứ đại thiên vương, đẹp trai quá!”
“Ban Yeo Ryung! Nhận lấy tình yêu của anh đây!”
“Yeo Ryung à! Yêu anh đi!”
Nghe thấy tiếng hét của các tiền bối, Ban Yeo Ryung nhăn mặt lại với vẻ rối rắm. Nhưng khi quay mặt về phía tôi thì gương mặt ấy lại trở nên rạng rỡ. Phải đến lần này tôi mới vẫy tay chào và đứng vào hàng của Yoon Jung In.
Sau khi đã khởi động xong rồi thì cuối cùng thầy thể dục cũng xuất hiện. Vẫn với vẻ ngoài như thường ngày, thầy mặc một chiếc quần thể thao nam cùng với một chiếc còi treo trước ngực, như cảm thấy có gì đó kỳ quái nên thầy quay đầu ra nhìn đám người ngồi hàng ghế trên tầng hai và nhăn mặt lại. Rồi thầy quay ra nhìn chúng tôi và hỏi.
“Hôm nay có hoạt động gì khác à?”
Yoon Jung In và Ban Yeo Ryung đột ngột nhận được ánh mắt từ thầy nên lại quay ra nhìn nhau. Sau đó Yoon Jung In mới ngập ngừng nói.
“À, k, không phải đâu thầy ạ. Thầy không cần để tâm đâu.”
Nghe thấy cậu ta khó khăn trả lời như vậy thì thầy giáo mới bực mình quay đi.
Tôi cùng Lee Min Ah và Kim Hye Hil bước từ từ đến sân bóng ném, còn bọn con trai thì lại đi ra khu bóng rổ. Tiếng xôn xao của khán giả cũng ầm ĩ vang lên. Mấy người nam sinh thì chậm rãi đến gần chúng tôi, còn nữ sinh thì ra sân bóng rổ bên kia.
Thầy giáo cầm lấy quả bóng trắng trong tay và bước vào vạch ngăn trong sân, mắt thầy đảo qua nhìn học sinh hai bên. Lee Min Ah là người giỏi thể thao nhất lớp tôi nên đang đứng ở vị trí đầu với vẻ mặt căng thẳng.
Nữ sinh lớp 1 đứng ở phía đối diện là người mà tôi đã từng thấy ở nhà ăn. Một trong những người bạn của Choi Yu Ri.
Píppppppp!
Tiếng còi sắc bén vang lên trong nhà thể chất. Cả Lee Min Ah và cô gái lớp 1 bên kia đều đồng thời vọt đến.
Cô gái lớp 1 chạm tới quả bóng trắng nhanh hơn. Khi vừa cướp được bóng thì cô ta ngay lập tức ném tới Lee Min Ah đang đứng ngay trên vạch với vẻ mặt tức giận. Sau đó, mắt của Lee Min Ah loé lên một tia sáng, cùng lúc đó là một tiếng ‘bộp’ vô cùng lớn.
Chết, chết rồi à? Ngay khi bọn lớp tôi đang hoảng hốt vươn người đến thì Lee Min Ah với gương mặt dữ tợn đã nhảy lên và vung tay thật mạnh.
Vụtttt, trái bóng bay mạnh đến mức có một tiếng rít chói tai và đánh thẳng vào người ba đứa đang đứng gần vạch mà không chạy kịp. Lee Min Ah vươn tay cầm lấy quả bóng, sau đó lấy tay tâng bóng xuống sàn, vừa tâng vừa cười khúc khích.
Tôi không giỏi vận động nên chỉ đứng yên trong một góc mà nghe tiếng trầm trồ của thầy thể dục ở bên cạnh.
Với gương mặt cảm động, thầy vừa nhìn Lee Min Ah vừa lẩm bẩm.
“Kya, quả nhiên, con bé này dù có chơi bóng ném với con trai đi nữa thì cũng vẫn sẽ là đứa thắng thế mà. Đúng là nam sinh có khác.”
Ừm, đúng vậy nhỉ, tôi vừa lén cười vừa gật gù. Nam sinh là cái tên mà thầy thể dục đặt cho Lee Min Ah. Lee Min Ah có khiếu vận động vô cùng xuất sắc nên cô ấy là người con gái duy nhất không hề thua kém nam sinh trong bất cứ môn thể thao nào.
Nhưng nếu nói đến một nữ sinh có thể đối đầu với nam sinh khác thì—tôi đảo mắt nhìn sang phần sân đối diện. Và cũng cùng lúc đó, ai đó đã dùng tay không bắt được quả bóng bay vun vút như pháo hoa kia.
Dù trái bóng này bay khá cao nhưng cô ấy vẫn có thể nhảy bật lên không trung và bắt lấy nó, sau đó tiếp đất một cách vô cùng vững vàng. Trong đôi mắt đen ấy như ẩn chứa ánh sáng tím lấp lánh.
Chẳng cần phải hỏi là ai, tất nhiên là Ban Yeo Ryung rồi. Cô ấy hình như cuối cùng cũng đã cáu lên. Nhìn từ cánh tay đến vòng eo của cô ấy đều vô cùng mảnh mai và chẳng có tí cơ bắp nào, thế nên bọn nam sinh bên ngoài cũng không thể đoán được là cô ấy sẽ giỏi thể thao đến mức này. Bọn họ ngay lập tức gào lên khen ngợi.
“Gì đấy, ngầu quá đi!”
“Huýttttt, Ban Yeo Ryung!”
Ban Yeo Ryung chẳng có vẻ gì là bị phân tâm bởi tiếng hét ấy mà chỉ nhìn Lee Min Ah với đôi mắt rực lửa, sau đó cô ấy chạy lên trước và ném bóng. Mấy người không giỏi thể dục giống tôi cũng đều sợ hãi mà nghĩ nếu trúng phải đường bóng ấy thì sẽ chết mất thôi. Cô gái đứng cạnh tôi ngay lập tức bị ném trúng chính diện và bị loại.
Đây chính xác là sàn đấu của hai con quái vật mà. Khi đang chạy trốn như điên, chỉ cần rảnh ra là tôi sẽ quay ra đằng sau lén nhìn về sân bóng rổ của bọn con trai.
Tôi chỉ nhìn thấy trái bóng rổ kia bay thật cao và đang lung lay mãi mà chưa rơi xuống rổ. Khi nhìn lên về phía ấy, tôi gần như muốn ngừng thở.