Phải một lúc sau, giọng nói của Yoo Cheon Young mới vang lên.
“Đúng vậy.”
“……”
“Không phải không được đâu.”
Hai lần phủ định bằng một lần khẳng định, Yoo Cheon Young vừa nói vậy vừa nhìn tôi.
Không phải không được, nghĩa là có. Cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Tôi giương mắt lên. Phải đến lúc này, lời nói của cậu ấy mới chậm rãi vượt qua khoảng cách nhỏ bé kia và thấm đượm vào trái tim tôi như từng giọt nước mưa lấp lánh.
Phải một lúc sau, tôi mới khó khăn cất được lời. Tôi cũng chẳng biết mình có đang cười hay không nữa. Nhưng có lẽ là có. Bây giờ tôi còn chẳng cảm nhận được là gương mặt của mình có đang nở nụ cười hay không.
Cũng như khi ấy. Cảm giác như thể tôi bị một quả bóng đập vào đầu vậy. Đầu óc ong ong lên, chẳng thể nhìn rõ sự vật ngay trước mặt, tim đập nhanh đến mức làm tầm mắt mờ đi.
Và khi tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra tôi và Yoo Cheon Young cứ nhìn chằm chằm vào mắt nhau từ nãy đến giờ. Á, tôi nhanh chóng lùi người ra đằng sau và trả lời.
“Ừ, đúng, đúng vậy. Oa, nói ra miệng nghe xấu hổ ghê ấy. Ha, haha…”
“……”
“Haha, ha…”
Phù, tôi khó khăn hít sâu một hơi và cúi đầu xuống. Tự dưng tôi không còn đủ tự tin để nhìn mặt Yoo Cheon Young nữa.
Cảm giác như tôi đã nói gì đó rất kỳ lạ vậy… Tôi vừa nghĩ thế vừa thở một hơi thật dài. Nhưng ngay lúc đó, bờ vai của tôi như hơi chùng xuống. Có bàn tay của ai đó đang đặt lên vai tôi, thấy vậy tôi mới ngẩng đầu lên.
Thứ đầu tiên tôi thấy là gương mặt tự dưng đang nhăn lại như thể đang rất bực mình của Yoo Cheon Young ngồi cạnh tôi.
Phải đến khi quay đầu lại thì tôi mới biết lý do tại sao cậu ấy cảm thấy khó chịu.
“A, chào.”
“Chào cậu, Dan à.”
Cái người đang vuốt lại mái tóc vàng hơi rối và nở một nụ cười xinh đẹp này tất nhiên là Lee Luda.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy kể từ khi bắt đầu kỳ nghỉ hè. Mà không, chính xác là kỳ nghỉ hè bắt đầu từ hôm qua nên mới chỉ một ngày chưa gặp thôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ là sẽ gặp được cô ấy ở đây nên có lẽ có chút cảm giác không quen, vừa nghĩ vậy tôi vừa nhìn Lee Luda.
Mái tóc vàng của cô ấy quá nổi bật nên già trẻ trai gái khắp nơi đều đang quay ra nhìn về phía này với vẻ mặt như mất hồn. Mà không, nhìn kỹ hơn thì có cả người đang nhìn Yoo Cheon Young nữa.
Dù là Yoo Cheon Young hay Lee Luda thì cũng đều cuốn hút ánh nhìn của người khác cả. Nhưng chỉ có Lee Luda là thu hút hết không phân biệt giới tính mà thôi.
Vừa nghĩ vậy thì giọng nói sắc bén của Yoo Cheon Young mới vang lên bên cạnh tôi, nhưng hình như không phải đang nói với tôi.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao, tôi không ở đây được à?”
Lee Luda vừa nói như vậy vừa nhếch môi cười. Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô ấy nheo nheo nhìn Yoo Cheon Young. Vẻ mặt như thể muốn chọc tức cậu ấy vậy.
Vẻ mặt của Yoo Cheon Young hiện rõ sự khó chịu không thèm che giấu và chỉ nhìn Lee Luda. Thế là cái bầu không khí ấm áp giữa tôi và Yoo Cheon Young ban nãy đã biến mất sạch bách.
Chỉ cần xuất hiện thôi là đã hoàn toàn thay đổi được bầu không khí xung quanh à, tôi lén nhìn Lee Luda với vẻ mặt cảm thán.
Lee Luda giỏi quá rồi. Xuất hiện cái là biến thành nhân vật chính của quán cà phê này ngay và luôn. Thật sự là tất cả những người trong quán như kiểu đã biến thành mấy nhân vật qua đường trong phim rồi vậy, họ không thể rời mắt khỏi khung cảnh Yoo Cheon Young và Lee Luda đang trừng mắt nhìn nhau lúc này.
Thế nên cái này gọi là, tôi đang ngẫm nghĩ tìm cách ví dụ thích hợp thì à lên một tiếng.
Đúng vậy, phản ứng của họ cũng giống như phản ứng của mấy đứa học sinh trong trường khi tứ đại thiên vương xuất hiện vậy.
Hay đây là cảnh gì quan trọng trong tiểu thuyết nhỉ, tôi vừa chống cằm nhìn hai người họ vừa nghĩ. Có khi đây là tiến triển tiếp theo sau màn đánh nhau của họ cũng nên.
Hai người cứ không nói gì mà nhìn nhau chằm chằm thế này thì làm gì có ai nghĩ họ sắp đánh nhau chứ, trông giống kiểu đang phải lòng nhau thì hơn đấy. Tôi đang ngẫm vậy trong đầu thì lại thấy, tự dưng ngồi đây như kiểu làm bóng đèn cho họ khiến tôi thấy gánh nặng quá.
Tôi nghĩ, hình như mình không ở lại đây được đâu. Như người xưa hay bảo trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hơn nữa nếu là đánh yêu nữa thì ruồi muỗi như tôi sẽ chết trong uất ức mất.
Tôi lén rút chân lại. Nhưng mà ngay lúc đó, Lee Luda tự nhiên nở nụ cười rồi ngồi ngay đối diện tôi. Thế rồi như một người đã quyết tâm không thèm để tâm đến Yoo Cheon Young nữa, cô ấy bắt đầu tặng cho mình tôi một nụ cười quyến rũ nhân tâm.
Gương mặt tươi cười của Lee Luda thật sự rất đáng kinh ngạc. Chỉ mới ban nãy cô ấy vừa căm ghét nhìn Yoo Cheon Young đến rợn tóc gáy, ấy thế mà bây giờ thứ cảm xúc đó đã chìm đi đâu hết mà chỉ càng bầu không khí mềm mại và dịu dàng như đang bay lững lờ về phía tôi. Nụ cười của cô ấy làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải hoàn toàn gỡ bỏ cảnh giác.
Quả nhiên là cô ấy không cố tình cũng có thể tạo ra một nụ cười như vậy. Mà không, tôi vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lee Luda. Hình như không phải vậy đâu.
Nghĩ lại thì gương mặt lúc cười với lúc không cười của Lee Luda vô cùng khác nhau.
Với cả cũng có một người cũng có nụ cười như vậy nữa.
Là Joo In.
Nụ cười của cậu ấy cũng có thể khiến người khác có hảo cảm với cậu ấy giống như Lee Luda lúc này vậy. Khi nghĩ như vậy thì tôi lại giật mình. Không phải đâu, tính cách của hai người họ rất khác nhau mà.
Có lẽ về tính cách không được phơi bày thì lại giống nhau chăng? Tôi vừa nghĩ thế vừa lén nhìn Lee Luda.
Ngay lúc đó, tự dưng cô ấy lại nghiêng hẳn người ra đằng sau. Có lẽ vì nghiêng nhiều quá nên trông nhìn như kiểu sắp ngã xuống đến nơi.
Nhưng không ngờ trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi cái ghế bị lật ngửa ra đằng sau thì Lee Luda đã ngay lập tức chống tay vào ghế và nhảy lên không trung.
Rầm, chiếc ghế cuối cùng cũng rơi xuống sàn. Nhưng Lee Luda thì vẫn bình yên vô sự.
Ơ kìa, cái chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cái ghế đang yên đang lành sao tự dưng lại đổ xuống, tôi quay ngoắt ra nhìn bên cạnh mình.
Yoo Cheon Young ngồi bên cạnh tôi vẫn đang ngồi yên chống cằm và có cái vẻ mặt không biểu cảm như bình thường. Đôi mắt xanh dưới hàng mi dài đang nhìn về phía Lee Luda.
Hình như trên môi của cậu ấy đang nở một nụ cười mờ nhạt thì phải. Ớ? Tôi lại quay đầu ra.
Lee Luda ngay lập tức dậm chân đến gần và vừa đập xuống bàn vừa hét lên.
“Này, đâu ra cái kiểu đẩy ghế người ta đang ngồi thế hả!?”
“Đẩy á?”
Tôi ngạc nhiên hỏi. Lee Luda quay ra nhìn tôi với một vẻ mặt vô cùng ức uất mà trả lời.
“Đúng rồi đó. A, thật là, cậu ta lấy chân đẩy cái ghế tớ đang ngồi đó. Dan à, thằng này phải đẩy mạnh lắm thì cái ghế mới ngã xuống như vậy đúng không? Đã thế còn đẩy ghế tớ đang ngồi nữa!”
Ờ, à ừ, tôi chỉ lơ mơ cười và quay ra nhìn người bên cạnh. Tôi vừa nhìn Yoo Cheon Young vừa nhíu mày.
Cậu ấy là người đẩy á? Cậu ấy á? Cái người trầm tĩnh thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất là Yoo Cheon Young này á?
Yoo Cheon Young chẳng thèm chớp mắt một cái mà chỉ trả lời với vẻ mặt như bình thường.
“A, xin lỗi nhé. Tại chân bị tê nên duỗi chút thôi.”
Nghe vậy, đôi mắt xanh của Lee Luda như bừng cháy. Cô ấy vừa chống cả hai tay lên bàn vừa cúi đầu nhìn về phía Yoo Cheon Young. Khi gương mặt của cả hai đã dí sát nhau, cô ấy nói như gầm lên.
“Đùa nhau à? Duỗi chân kiểu gì mà đổ được cả ghế?”
So với vẻ tức giận ấy, Yoo Cheon Young vẫn bình thản đến ngỡ ngàng.
Cậu ấy vươn tay mân mê bờ môi không có chút hồng hào nào rồi trả lời, trên mặt không có vẻ gì là đang cười. Nhưng lời nói của cậu ấy làm tôi suýt sặc.
“Chắc tại chân dài quá đấy.”
“……”
Tôi ngay lập tức quay đầu, vừa lấy tay giữ ngực để không bị sặc nước ra ngoài vừa nghĩ.
Không phải chứ, cái người Yoo Cheon Young này, sao cậu ấy có thể tỉnh bơ thế nhỉ… Sao lại có thể chính mồm tự nhận là chân mình dài chứ, dù cũng đúng đấy.
Có lẽ con người ta làm người mẫu được mấy tháng là sẽ bắt đầu tự nhiên biến thành như vậy đấy nhỉ, hoặc không thì do lây nhiễm từ Eun Ji Ho… Cái người chúa tự luyến đó. Tôi đang nghĩ vậy thì giọng nói giận dữ của Lee Luda vang lên.
“Cậu nói vậy nghe có có lý không?”
“Làm sao, cậu cũng ngồi đó mà thử duỗi chân ra thử xem.”
“Đùa đấy à!? Chiều cao của tôi…!”
Lee Luda chỉ nói đến đây rồi lại ngậm miệng lại, mãi mà không nói gì nữa. Khi tôi quay ra và thấy gương mặt đỏ lựng của cô ấy, tôi chỉ biết thầm lặng nuốt nước bọt.
Có vẻ như cô ấy không muốn chính mồm nhận là mình chân ngắn hơn Yoo Cheon Young đây mà. Lâu rồi tôi chưa nhìn thấy vẻ mặt như bị chặn miệng của Lee Luda như thế này. Lee Luda vốn là người dù trong hoàn cảnh này cũng luôn có một bộ dáng thản nhiên đến kỳ quặc mà, tôi vừa nghĩ vừa lén nhìn Yoo Cheon Young.
Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young vẫn đang ánh lên một tia cảnh giác mà tôi không hiểu tại sao. Rồi sau đó, bọn họ tự dưng như đã bàn trước mà đột ngột quay ra nhìn tôi làm tôi phải hít vào một hơi.
Ơ kìa, sao tự dưng, sao đang đánh nhau lại quay ra nhìn tôi…
Lee Luda vừa giơ tay phe phẩy quạt mặt mình vừa hỏi tôi.
“Dan à, cậu có nghĩ cậu ta quá vô lý không? Thật sự là đáng ghét muốn chết…”
“Đừng lôi cả Ham Dan Yi vào.”
“Ha, đây là trưng cầu ý kiến khách quan của người thứ ba.”
“Tôi vẫn chưa quên lời của cậu đâu.”
Giọng nói của Yoo Cheon Young tự dưng lại làm nổi lên một ngọn gió lạnh lẽo đến nổi da gà khiến tôi giật bắn mình. Bầu không khí ngay lập tức đông lại.
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn Lee Luda, ánh mắt của cô ấy cũng băng giá chẳng kém gì Yoo Cheon Young và cũng đang hướng về cậu ấy.
Cái dáng vẻ vừa đỏ mặt ban nãy của Lee Luda đã biến mất không còn giấu vết. Với gương mặt đã bỏ mặt nạ ra ấy, cô ấy nhìn thẳng vào Yoo Cheon Young một lúc rồi nhếch mép lên cười.
Sau đó Lee Luda dựng ghế lên và ngồi xuống. Cô ấy đặt khuỷu tay lên bàn rồi chống cằm, sau đó nhìn về phía này và vừa cười vừa hỏi.
“Nói gì vậy nhỉ?”
“Những lời mà cậu lúc trước nói với tôi trong nhà vệ sinh.”
Nhà vệ sinh? Tôi khẽ nhăn mày. Phải đến lúc này trong đầu tôi mới nhớ đến vụ Lee Luda và Yoo Cheon Young đánh nhau trong nhà vệ sinh hồi đầu học kỳ.
Đó là khoảng thời gian mối quan hệ giữa họ xấu đi đáng kể. Dù trước đó thì hai người cũng chẳng phải thân thiết gì mà chỉ không hề quen biết nhau thôi.
Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young như ẩn chứa ý vị gì đó mà nhìn về phía bên này. Khi mắt vẫn hướng về phía tôi, cậu ấy chầm chậm mở miệng.
“Lúc đó tôi nghĩ những lời nói của cậu là một sự can thiệp trơ tráo, đến bây giờ vẫn nghĩ vậy.”
“Rồi sao?”
Lee Luda trả lời, ánh mắt vẫn cứng lại như cũ. Nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa hề biến mất đi. Yoo Cheon Young bình thản nói tiếp.
“Tôi biết người đó ngốc nghếch đến mức nào. Đây không phải là vấn đề đơn giản như bề ngoài, nhưng tôi vẫn tự tin là mình sẽ đợi được. Cậu sẽ gọi đây là cố chấp, nhưng dù gì đây vẫn là vấn đề của tôi.”
“Thì sao?”
“Nếu cậu còn muốn xen vào nữa thì tôi sẽ không để yên đâu.”