Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 140

Eun Ji Ho giơ ngón tay trỏ chỉ lên vùng thái dương trên đầu mình. Đôi mắt đen của cậu ấy như có thể xuyên thẳng qua tâm hồn tôi.

Phải đến những lúc như thế này, tôi mới thật sự cảm nhận được Eun Ji Ho nhạy cảm với cảm xúc của người khác như thế nào. Có lẽ tài sản lớn nhất của cậu ấy sau này chính là những việc mà cậu ấy muốn làm hiện tại. Giọng nói bình thản của cậu ấy vẫn đều đều vang lên.

“Cái này hơi khác hợp lý hoá bản thân một chút. Nếu hợp lý hoá bản thân thì ít nhất cũng phải bắt nguồn từ việc tự mình tin mình là đúng đúng không? Nhưng cậu ấy lại không phải vậy.”

“Không phải vậy nghĩa là…”

Tôi vừa nói vậy vừa nhướn người về phía cậu ấy. Eun Ji Ho vẫn nói tiếp.

“Tôi không thể hiểu nổi cậu ấy. Mỗi lúc tôi muốn hiểu thì cậu ấy, đầu óc cậu ấy hoạt động nhanh quá.”

Tôi chỉ hơi nhíu mày. Eun Ji Ho có vẻ thật sự rất khó chịu nên nhăn mặt lại, nhưng giọng nói vẫn đều đều.

“Dù đã cố nói chuyện nhưng ở bên ngoài trái tim cậu ấy như có cả một hệ thống bảo vệ tầng tầng lớp lớp ấy. Cái hệ thống đó thậm chí còn có thể tự suy ra một câu trả lời thích hợp cho bất kỳ câu hỏi nào, để cậu ấy có khiến cho người khác nhìn thấy dáng vẻ mà cậu ấy muốn. Dù trong đầu có cái hệ thống khủng bố đó nhưng cậu ấy vẫn có thể thản nhiên sống cuộc sống thường ngày.”

“……”

“Tôi đã thử nói chuyện rồi, đến gần thử mới biết không có tác dụng gì cả. Đang trả lời như thế này thì tự nhiên lại trả lời thế khác, tôi mới bắt đầu thấy là lạ vì lời nói của cậu ấy như tuân thủ một nguyên tắc đã thống nhất từ trước vậy. Không hề giống hệt nhau đâu, mà như kiểu một cái máy chọn ra câu trả lời phù hợp tuỳ theo tình huống ấy. Theo tôi thấy thì trong đó chẳng có gì gọi là thật tâm cả.”

Eun Ji Ho nói đến đây thì lại hít một hơi như đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Và rồi cậu ấy thở dài một hơi.

Khục, sau khi ho một tiếng thì cậu ấy quay đầu và nhìn xa xăm vào không trung. Và rồi cậu ấy lại chậm rãi nói tiếp.

“Cậu ấy hình như tự coi bản thân mình là người không thể chấp nhận nổi nhất trên thế giới này.”

“……”

“Đang tính toán không ngừng, đang vô cùng tỉ mỉ, tình cảm và khoan dung thì tự nhiên lại thay đổi, không phải sao? Cậu cũng thỉnh thoảng cảm thấy như vậy đúng không?”

Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu.

Đúng vậy, đúng là tôi đã từng cảm thấy như thế. Thỉnh thoảng khi Joo In làm hành động nào đó, tự nhiên dáng vẻ khoan dung và nhu thuận của cậu ấy đột ngột bị xé rách và một tính cách sắc bén khác bên trong cậu ấy cứ thế xuất hiện cứ như một con quái vật trong ác mộng vậy.

Eun Ji Ho vươn tay vuốt tóc mình rồi nói.

“Với cả việc môn nào cũng bị đẩy điểm xuống, nếu cậu ấy không cố tình thì làm sao mà thành ra như vậy được, đúng không?”

“Cái này, đúng vậy…”

Woo Joo In lần này cũng đẩy điểm xuống, lúc nhìn thấy dáng vẻ vừa thi xong đã hớn hở và vui vẻ chạy đến của cậu ấy thì tôi mới dần cảm thấy nghi ngờ. Thật sự là đã có lúc tôi nghĩ Joo In có lẽ không muốn tôi nản chí nên mới cố tình đẩy từng môn xuống cho bằng điểm của tôi.

Tôi cắn chặt môi và chờ Eun Ji Ho nói tiếp.

“Cậu ấy cũng cực kỳ ghét việc để lộ cho người khác biết là mình thông minh. Có lẽ cậu ấy không muốn mình thông minh đến vậy, còn không thì tại cậu ấy sợ nếu mình để lộ ra thì sẽ lại bị lợi dụng như ngày xưa, có lẽ vì hai lý do đó thôi.”

“Ha…”

“Không tự nhìn thấu bản thân mình, cũng không có ý định nhìn, căm ghét và sợ hãi việc để người khác nhìn thấy bản chất thật của mình. Không thể tự chấp nhận bản thân thì tất nhiên là sẽ không muốn cho người khác thấy rồi.”

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng không tiếng động. Tôi không biết phải nói gì nên chỉ giơ tay chống cằm và đứng yên đó.

Có lẽ phải một lúc lâu sau thì Eun Ji Ho mới cất lời trước. Đôi mắt đen của Eun Ji Ho khẽ động đậy và nhìn về phía tôi, cậu ấy lặng lẽ mở miệng nói.

“Tôi cũng không phải nói mấy lời này để bảo cậu đồng cảm hay bảo cậu quan sát cậu ấy… Dù chắc cậu cũng đã nghĩ đến rồi.”

“Ừ.”

“Chỉ là, tôi, muốn nói. Ha… Khụ khụ khụ!”

Eun Ji Ho đang thở ra thì lại tiếp tục ho dữ dội. Tôi cứ tưởng là cậu ấy ho một chút thì sẽ dừng lại nên cứ đứng ngẩn ngơ nhìn, nhưng khi thấy cậu ấy cứ tiếp tục ho thì lại cuống lên. Tôi nhanh chóng đến gần rồi vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.

Cuối cùng khi cơn ho đã ngơi dần, cậu ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi và nói. Đôi mắt đen ấy ẩn chứa một tia khẩn thiết mà tôi chưa từng thấy bao giờ, làm tôi lại hơi cảm thấy kỳ lạ.

Giọng nói của cậu ấy nặng nề chìm xuống trong căn phòng này.

“Theo một cách nào đó, cậu là người duy nhất mà cậu ấy từng cứu giúp bằng khả năng nhớ mà cậu ấy vẫn luôn ghét bỏ.”

***

Dáng vẻ của khu vườn trong nhà Eun Ji Ho vẫn đúng như tôi nghĩ, lộn xộn và bất quy tắc trong ánh hoàng hôn lấp lánh. Bụi cây uốn éo như những con rắn hoa, vòm cây lá kim hướng thẳng lên trời cùng với những hòn đá kỳ quái đủ màu sắc được bày biện ở khắp nơi. Mặt hồ ở gần đó như in bóng bầu trời trên cao.

Tôi đút hai tay vào túi, cứ thế vừa bước đi vừa hướng mắt nhìn phong cảnh xung quanh. Cơn cảm cúm của Eun Ji Ho cuối cùng vẫn không hề giảm đi, thế nên chỉ có một mình tôi là đang đi dạo trong khu vườn rộng lớn này.

Tôi từ từ nhớ lại cẩn thận cuộc nói chuyện với Eun Ji Ho và rồi nhăn mày lại. Bình thường Eun Ji Ho hiểu rất rõ là mình nên nói gì, cậu ấy cũng có tính cách và sở thích khá giống với tôi, nhưng mỗi khi nói những chuyện như thế này thì cậu ấy cứ như đã biến thành một con người khác vậy.

Người duy nhất mà cậu ấy từng cứu giúp bằng khả năng nhớ đó…

Ký ức vào ngày mùa đông lạnh giá có tuyết rơi trắng xoá ấy như xẹt qua tâm trí tôi.

Eun Ji Ho mặc chiếc áo khoác của Yoo Cheon Young trên vai và vừa bước đi vừa tỏ ra vui vẻ, Yoo Cheon Young dù chỉ mặc áo ngắn tay và bị tuyết rơi vào người nhưng cũng chẳng có biểu cảm gì mấy, Eun Hyung lo lắng hướng về phía tôi và hỏi sao tôi không đi giày, Ban Yeo Ryung đi bên cạnh và khoác lấy cánh tay tôi, dù đã về nhà từ lâu rồi nhưng vẫn chưa thay bộ đồng phục ra, và đoạn ký ức đó tua lại đến đoạn Woo Joo In đến gần tôi khi tôi còn đang ngồi co ro trước cửa nhà cậu ấy. 

Cảm xúc khi đó sợ hãi và tuyệt vọng, vì tất cả những gì mà tôi tin rằng sẽ tiếp tục tồn tại, tất cả những gì đã trở thành một phần trong tôi cứ thế biến mất không còn một dấu tích, chỉ còn để lại những bãi hoang tàn và giọng nói của những người hoàn toàn xa lạ.

Tôi khi ấy đứng trước cửa nhà Joo In, bởi vì đó là niềm hy vọng mỏng manh cuối cùng của mình nên không dám xác nhận mà chỉ dám ngồi co chân lại ngay trước đó.

Lần đầu nghe thấy giọng nói của Woo Joo In, cái lúc gương mặt của cậu ấy mờ nhạt xuất hiện trước mặt tôi, tôi cứ tưởng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

‘Ngày hôm đó, con đã gọi cho mẹ suốt 6 tiếng liền.’

Cái ngày trước khi vào học cấp ba, dưới ánh hoàng hôn lấp lánh, cậu ấy đã nói với tôi như vậy.

Cậu ấy đã cố đẩy điểm xuống và không hề nói với mọi người về điều này. Phải đến khi Eun Ji Ho nói ‘Đó đâu phải năng lực thật sự của cậu đâu’ thì chúng tôi mới biết được mà thôi.

Một Woo Joo In mà mọi người nhớ đến vô cùng khác với dáng vẻ thật sự của cậu ấy. Mọi người luôn thấy cậu ấy là một người bình thường, nhận được tình yêu của tất cả mọi người, vô cùng rạng rỡ, làm mọi người nở nụ cười bằng sự vui vẻ của bản thân mình, có thể biến bầu không khí xung quanh trở nên sáng lạn như ban ngày. Đó chính là dáng vẻ mà Woo Joo In bắt buộc người khác phải nhìn thấy.

Cậu ấy nghĩ mọi người sẽ dễ dàng yêu thương một người có tính cách như vậy, chứ hoàn toàn không thể yêu tính cách thật của bản thân mình.

‘Người như mày làm tao rùng hết cả mình! Sởn hết cả da gà! Đừng, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó! Làm như mày hiểu tất cả về tao vậy!’

Không thể làm lộ ra tính cách thật của bản thân mình, không thể sống một cách thoải mái mà còn phải dựng nên một hệ thống tự động trả lời tầng tầng lớp lớp và tự che giấu bản thân ở trong đó.

Tôi nắm chặt tay lại.

‘Tôi không thể hiểu nổi cậu ấy.’

Lời nói của Eun Ji Ho như đang vang vọng trong bầu trời chiều tà. Bước chân của tôi khựng lại.

Ngay cạnh bàn chân tôi là một vũng nước khá nông. Khi nhìn xuống nó, tôi lặng lẽ mở miệng.

“Tôi… hình như đã hiểu rồi.”

Khi cụp mắt xuống, tôi lẩm bẩm trong miệng như vậy.