Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 142

“Eun Hyung ơi!”

“A, đến rồi đấy à?”

Giọng nói vui vẻ của cậu ấy cũng đáp lời. Ban Yeo Ryung chưa gì đã vừa vẫy tay vừa chạy đến chỗ cậu ấy mất tiêu. Thế là ngay lập tức, chỉ còn tôi và Joo In bị bỏ lại trong bầu không khí lặng lẽ đến rợn người này. Mà không, cũng không phải là quá lặng lẽ. Vẫn còn tiếng ken két vang lên từ cái đu vẫn không ngừng đung đưa kia kìa.

Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình cũng Woo Joo In từ cái lúc tôi nghe chuyện về quá khứ của cậu ấy. Tôi mới khẽ cụp mắt. Mà không, nói là ở một mình cùng nhau thì nghe hơi lạ một chút…

Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay ra nhìn bên cạnh mình, hình như Woo Joo In cũng đã chằm chằm nhìn tôi từ nãy giờ, thế là cậu ấy lại giật mình mà quay đầu đi chỗ khác. Rồi cậu ấy mới đều đều nói tiếp.

“A, đúng rồi, mẹ ban nãy cũng hỏi về Eun Mi đúng không?”

“À, ừ.”

Tôi trả lời như vậy, nhưng não bộ lại tự động tập trung vào cái từ ‘mẹ’ mà cậu ấy cứ thế thản nhiên sử dụng để gọi tôi.

Rốt cuộc Joo In nghĩ gì mà lại gọi tôi là mẹ nhỉ, tôi vừa nghĩ vậy vừa quay ra nhìn Joo In vẫn đang tươi cười nói chuyện.

Góc mặt của cậu ấy như đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Và rồi, lời nói của cậu ấy lại làm tôi trợn tròn mắt.

“Mẹ phải giữ bí mật với Eun Hyung là con nói với mẹ chuyện này đó nhé. Là chuyện vô cùng quan trọng đó.”

“Hả?”

“Eun Mi là em gái của Eun Hyung. Kwon Eun Mi. Tất nhiên là em ruột.”

Tôi đứng khựng lại. Eun Hyung, có, em gái? Khi vừa quay đầu nhìn thì Woo Joo In cũng đang đứng ngay giữa sân và nhìn chằm chằm vào tôi, có vẻ cũng đã đoán được là tôi sẽ ngạc nhiên như thế.

Rõ ràng là thời gian chúng tôi quen biết nhau cũng không ít, thế nên ai cũng biết mấy mối quan hệ anh chị em cơ bản của nhau, như là Yoo Cheon Young có hai người anh và cả Eun Ji Ho lẫn Woo Joo In đều là con một chẳng hạn. Thế mà đến tận giờ tôi vẫn không hề biết rằng Eun Hyung có một cô em gái.

Không, không phải. Hình như tôi đã từng nghe đến việc này một lần rồi. Tôi mới chớp chớp mắt.

Vào lúc trước, khi Eun Hyung nói đến chuyện mẹ của cậu ấy bị tai nạn giao thông với tôi. Cái ngày mưa rơi tầm tã hôm ấy.

‘Khi mẹ tôi đi du lịch thì bố tôi sẽ ở nhà học để thi tư pháp và trông em gái với tôi. Khi ấy em tôi mới có hai tuổi, nhỏ hơn tôi ba tuổi.’

Một cô em gái nhỏ hơn ba tuổi. Đúng vậy. Phải đến lúc này, ký ức đó mới hiển hiện lên trong trí óc tôi cứ như một mảnh ghép cuối cùng cũng hoàn thiện bức tranh vậy. 

Lúc đó, lý do tôi nghe Eun Hyung nhắc tới một cô em gái mà tôi chưa từng biết tới nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều là vì cái gì nhỉ, tôi mới ngẩng lên nhìn Woo Joo In. Đôi mắt nâu của cậu ấy cũng đang nheo lại và nhìn về hướng tôi.

Lúc đó, tôi còn đang bị sốc vì chuyện của mẹ Eun Hyung nên cũng không quá để ý đến mấy chi tiết ngoài lề khác. Đúng vậy, Eun Hyung rõ ràng đã nói chuyện này với tôi rồi. Thế mà trước đó, và đến tận sau này cậu ấy vẫn chẳng hề nói chuyện đó ra.

Rốt cuộc là vì sao?

Sao cái quyển tiểu thuyết của con mẹ tác giả kia lại phức tạp đến mức này cơ chứ, tôi thở một hơi dài và cụp mắt xuống.

Tôi không thể nghĩ ra nổi xem rốt cuộc cậu ấy không nói chuyện đó cho mọi người là vì lý do gì… Dù gì thì hầu hết các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều có quá khứ bí ẩn như kiểu chơi trò giải đố vậy, thế nên thỉnh thoảng chuyện của họ cứ từ từ lộ ra theo cái kiểu không thể ngờ tới này làm tôi vừa bối rối, vừa buồn, lại vừa cảm thấy quá hoang đường.

Cảm giác như kiểu tôi là đồ ngu ngốc vậy.

Tôi vừa nhìn xuống bàn tay mình vừa thở dài, và rồi lại bước đi tiếp. Joo in vẫn đang cười và nhìn tôi từ nãy đến giờ cũng đi theo tôi. Lúc này, trong bóng tối mờ ảo đến mức khó có thể nhìn thấy những thứ đằng trước mặt mình này, cái bóng của chúng tôi như xen vào nhau.

Và chúng tôi đã đi được đến ngay trước ngôi trường nọ. Tôi mới cẩn thận nhấn thử cái công tắc ngay bên cạnh khu hành lang với tâm lý thấp thỏm. Thế rồi khi nhìn lên, tôi suýt nữa ngã xuống ngay tại đó.

“Á!”

Tôi suýt nữa phải nhảy tapdance để giữ thăng bằng, may mà lúc này đã có Joo In ở đằng sau giơ tay ra và khó khăn đỡ lấy người tôi.

Khi đang dựa vào tay Joo in, tôi mới hít vào một hơi rồi lẩm bẩm như thế này. 

“Chỗ kia, nhìn con nhện đó đi. To quá trời.”

Đến lúc này Joo In bên cạnh tôi mới quay lên nhìn, biểu cảm cũng dần cứng lại. Trên trần nhà có một cái lỗ nhỏ đủ để ánh trăng xuyên qua, và ngay ở đó có một con nhện to bằng mặt người đang treo lơ lửng và nhìn về phía này.

Oa, cái này gọi là gì… quái vật biến dị à? Tôi vươn tay cẩn thận nắm lấy cánh tay của Joo In, cậu ấy cũng không nói gì mà cho tôi mượn tay để nắm.

Ngay bên cạnh khu chính này có một chiếc gương khá lớn, nhưng tất nhiên cũng như mấy cánh cửa thủy tinh trong ngôi trường này, nó cũng bị vỡ ra thành từng mảnh. Trên tấm gương rạn nứt không còn chỗ nào lành lặn hiện lên bóng hình của tôi và Joo In. Trong bóng tối, hai gương mặt trắng bệch được phản chiếu từ ánh trăng mờ nhạt của chúng tôi trông y hệt những linh hồn vất vưởng đang lên trần gian chơi đùa.

Và thế rồi tôi nhìn lên trên tấm gương kia. Có một vết nứt nằm ngay chính xác ở chỗ tôi và Joo In đang nắm tay nhau. Thế là tôi lại vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Joo In hơn nữa.

Joo In chẳng biết gì nên mới nhìn tôi hỏi.

“Mẹ làm sao thế? Có chuyện gì nữa à?”

“Không đâu.”

Đen đủi quá, tôi vươn tay tự xoa xoa cánh tay của mình. Ngay lúc đó, ở đầu bên kia khu hành lang rải rác toàn mảnh thủy tinh, tiếng hét của Eun Hyung như xuyên thủng bóng tối vang lên bên tai tôi.

“Joo In, Dan ơi! Đến đây nhanh lên! Mọi người sắp đến rồi.”

“A, được rồi!”

Tôi cũng hét lên như vậy và cùng Joo In bước nhanh đến đó.

Khi bước qua mấy tấm biển gỗ có ghi ‘Lớp 1 năm nhất’, ‘lớp 2 năm nhất’ thì tôi lấy điện thoại trong túi ra.

Eun Ji Ho chẳng biết sống chết như thế nào mà không thấy liên lạc tí gì, với cả, ơ? Tôi mở to mắt và vào phần tin nhắn. Có một tin nhắn được gửi đến, nhưng người gửi là một người tôi không hề ngờ đến.

“Yoo Cheon Young?”

Người này là dạng người nếu có chuyện gì muốn nói thì sẽ ngay lập tức nói ngắn gọn bằng một cuộc điện thoại, nhắn tin cũng viết sai rất nhiều vì tính cách có hơi gấp gáp một chút. Vậy nên tôi mới đang hoảng hốt xem tin nhắn của cậu ấy như thế này, nhưng rồi mặt mày lại nhăn hết cả lại. Nghe Joo In bên cạnh hỏi có chuyện gì, tôi với giơ điện thoại cho cậu ấy xem và hỏi.

“Cái này là cái quái gì thế?”

Người gửi: Yoo Cheo Nyeong

toikhoigsnauj

“…Ám hiệu cổ đại à?”

Joo In cũng phải nhíu mày mà nhìn tin nhắn này mãi, cuối cùng cậu ấy vẫn không thể giải mã nổi. Tôi lần này lại tiến về phía trước rồi vỗ nhẹ vào lưng Eun Hyung.

Eun Hyung quay ra nhìn. Mái tóc đỏ rực của cậu ấy trong bóng tối lại như tỏa ra một ánh sáng u ám như màu máu. Tôi ngay lập tức nhớ đến cô em gái của cậu ấy. Kwon Eun Mi. Cô bé đó bây giờ đang ở đâu nhỉ?

Eun Hyung quay đầu về hướng này và cúi đầu xuống, sau đó hỏi.

“Cái gì đây…?”

“Yoo Cheon Young đó.”

“À, nếu là Cheon Young… thì rất có thể.”

Ơ kìa, bây giờ không phải lúc nhận xét xem có thể hay không thể đâu Eun Hyung à…

Ban Yeo Ryung bên cạnh đó cũng đọc tin nhắn và tỏ vẻ đã biết bằng cách gật đầu. Cô ấy nói.

“Đúng rồi, nếu là Yoo Cheon Young thì có khả năng lắm, viết ẩu đến mức này cơ mà…”

“Riêng viết ẩu thì không ai thắng được Cheon Young đâu.”

Woo Joo In ở gần đó cũng chen vào một câu. Nhưng mà bây giờ chuyện có thể hay không thể đâu có quan trọng đâu, tôi hơi khó chịu nhìn xuống điện thoại.

Yoo Cheon Young, cũng biết là cậu ấy lâu rồi không nhắn tin nhưng ít nhất cũng phải viết ra chữ chứ.

Ban Yeo Ryung trước mặt tôi lại hỏi.

“A, với cả nghe nói là lúc trước Yoo Cheon Young gặp Lee Luda ở quán cà phê à? Hai người họ sau đó không liên lạc gì à?”

“À, cái này ấy à…”

Việc Yoo Cheon Young không liên lạc gì cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng Lee Luda thì không đến mức đấy, thế mà tôi lại quên mất điều đó. Tôi vừa chớp chớp mắt vừa định trả lời thì chẳng hiểu sao vẻ mặt của Eun Hyung đang đi trước tôi tự nhiên trở nên trắng bệch.

Cậu ấy lẩm bẩm.

“Không phải hai người họ đánh nhau đến mức gãy cả ngón tay đấy chứ…?”

Cái cách giải thích cực đoan này nghe chẳng giống Eun Hyung gì cả. Không phải đâu, làm gì đến mức đó, tôi định trả lời như vậy nhưng lại quay ra nhìn Joo In.

Joo In thì vẫn đang cười vô cùng ảo diệu và chỉ né tránh ánh mắt của tôi và thở dài một tiếng. Đúng vậy, cậu cũng nghĩ là có khi bọn họ đánh đến mức đó thật đúng không? Phải gọi điện thử thôi.

Tôi cuối cùng cũng nhấn phím gọi. Khi trong máy vẫn vang lên tiếng chuông chờ tút tút thì cánh cửa phòng có tấm biển gỗ ghi ‘1-8’ tự nhên mở ra, thế là mấy gương mặt quen thuộc cứ thế đứng đối diện Eun Hyung. Tôi cũng nhận ra mấy người họ nên chỉ vẫy tay chào.

Dưới ánh đèn pin của điện thoại, mấy người đang đứng cười nghịch ngợm này tất nhiên là Yoon Jung In, cặp sinh đôi họ Kim và Shin Seo Hyun. Vẻ mặt của Shin Seo Hyun có vẻ không tốt lắm.

“Mấy cậu cũng chăm chỉ làm việc lắm đấy…”

Nghe Shin Seo Hyun lầm bầm như vậy, Yoon Jung In vẫn nở nụ cười nghịch ngợm như thường ngày và nắm lấy vai của Kwon Eun Hyung. Thế rồi cả Yoon Jung In cùng Kwon Eun Hyung đều quay ra nhìn Shin Seo Hyun và nói.

“Này, bọn tôi chỉ là đang cố gắng hết sức để hai lớp hòa giải với nhau mà thôi! Tinh thần từ thiện tỏa sáng, hay đại loại vậy ấy?”

“Nói hay đấy.”

Eun Hyung nói vậy với vẻ mặt như đang nhịn cười. Nghe vậy, tự nhiên Shin Seo Hyun lại quay ra nhìn Eun Hyung chằm chằm rồi lén thở dài. 

Tôi có thể hiểu đại khái suy nghĩ của Shin Seo Hyun, chắc cậu ấy còn nghĩ lớp trưởng lớp 1 có tâm lý bình thường nhưng không ngờ lại hợp tính Yoon Jung In đến thế này. Đến cả tôi quen bọn họ lâu rồi cũng còn thấy ngạc nhiên cơ mà.

Đằng sau hai người đang choàng vai nhau rất vui vẻ là Eun Hyung và Yoon Jung In, bóng hình của Kim Hye Hil tự nhiên xuất hiện. Tôi mới quay ra nhìn vào trong lớp.

Bàn ghế được chống lên tùy ý sát tường, có cái còn ngã chổng chơ ngay giữa phòng. Ngoài ra còn có năm bộ bàn ghế được đặt thành hình ngũ giác, trên bảng vẫn còn nguyên mấy đường kẻ vòng vèo chẳng rõ hình thù cùng một mảng bụi dày. Bên ngoài cửa sổ, từng bóng đen của cây cối xung quanh cứ thế lắc lư theo từng ngọn gió thổi vào.

… Oa, thật sự đáng sợ vãi chưởng.

Kim Hye Hil tự nhiên đưa cái gì đó cho tôi, nhìn lại thì hóa ra là một cái cần câu. Tôi quay ra nhìn Kim Hye Hil. Trong căn phòng học tối tăm này, gương mặt của cô ấy vẫn trắng bệch như bình thường nên tôi càng cảm thấy giống hồn ma.

Tôi nhìn xuống vật mà cô ấy đưa cho và chớp chớp mắt. Cái gì đây, tôi mới rời tay khỏi cái điện thoại vẫn còn vang lên tiếng chuông chờ kia và hỏi.

“Cần câu? Này là sao?”

“Ừ, là thế này này, chỉ cần đứng ở phòng học tầng trên rồi khua khua cái này ra ngoài cửa sổ cho bọn ở dưới xem là được. Tớ đã sửa chiều dài cho đủ rồi nên không cần phải nhoài người ra ngoài nữa đâu.”

“À.”

Ý tưởng này vừa không cần phải khổ sở lại còn khá là hiệu quả đấy. Chúng tôi trước đây cũng có lần suýt nữa ngất đi vì tự dưng có quyển tạp chí từ tầng trên bay xuống đầu rồi.

Khi nhìn kỹ hơn vào thứ đang bị treo trên cần câu thì tôi mới thấy mấy tấm mặt nạ người được làm vô cùng cẩn thận. Oaa, ai làm cái này đây? Khi tôi vừa sợ hãi hỏi thì Kim Hye Hil mới chỉ vào anh trai mình và trả lời.

“Cái người lãng phí tài năng vào mấy chuyện vô bổ này này.”

“Kim Hye Hil, để anh dính từ ‘anh’ vào mồm mày nhé?”

“Bây giờ em càng ngày càng không muốn gọi anh là anh đó.”

“A, tại sao!”

Thấy Kim Hye Hil và Kim Hye Woo lại bắt đầu võ mồm như mọi ngày làm tôi suýt nữa phá lên cười, nhưng rồi Kim Hye Hil lại đến gần tôi và giơ ra một cái cần câu nữa.

“Với cả cần một người làm nữa đấy, ai làm đây?”