“Mẹ, con…”
“Mẹ sợ con cố tình gượng ép nở nụ cười dù trong lòng không thích chỉ để làm mọi người vui lên, chỉ vì không muốn tổn thương đến ai. Mẹ sợ lắm. Và lo lắng nữa.”
Gương mặt trắng bệch của Joo In vẫn hướng về tôi. Khi vẫn nắm tay cậu ấy, tôi mới hỏi.
“Con nhớ trước đây không, cái lúc Yeo Ryung và mẹ đều gặp khó khăn nên có lần cả bọn đến nhà mẹ nói chuyện, lúc Yeo Ryung khóc ấy.”
Cậu ấy chỉ gật gù coi như là đã trả lời. Tôi nói.
“Lúc ấy trong chúng ta làm gì có ai vui vẻ đâu. Vậy lúc ấy cảm xúc của Joo In con như thế nào? Bực mình à? Không vui giống mọi người à?”
“Không, không phải…”
“Hay là bọn mẹ cảm thấy thất vọng về con vì bọn mẹ ở cùng với con mà tâm trạng lại không vui? Con lúc nào cũng là người làm mọi người vui vẻ mà, chỉ cần con không như vậy nữa thì bọn mẹ sẽ thất vọng về con, rồi tức giận và quay lưng với con sao?”
Đến lúc này Joo In mới ngẩng đầu lên. Cậu ấy mở miệng ra như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im bặt.
Gương mặt rối rắm của cậu ấy vẫn chăm chăm hướng về tôi. Khi chạm mắt với cậu ấy, tôi chỉ cười yếu ớt, sau đó lại hỏi.
“Đương nhiên là không phải vậy đúng không?”
Joo In gật đầu. Tôi vẫn nắm tay cậu ấy và chờ cậu ấy nói gì đó.
Nhưng gương mặt của cậu ấy vẫn nhợt nhạt như trước, đôi mắt nhìn về phía xa như đang suy nghĩ gì đó mà không nói gì cả. Tôi vẫn muốn chờ thêm chút nữa. Đang nghĩ vậy thì mắt tôi tự nhiên hướng ra ngoài cửa sổ.
Thời gian trong thế giới này bị đóng băng lại giống một bức tranh trên giấy vẽ vậy, chiếc đu bên ngoài cửa vẫn đung đưa qua lại như trước, cành cây đập vào cửa sổ… Nhưng tôi chỉ có thể cảm nhận sự tồn tại của thời gian nhờ bàn tay ấm áp vẫn đang nắm lấy tay tôi của Joo In, thế nên tôi lại nắm tay cậu ấy chặt thêm chút nữa. Rồi tôi nghĩ thế này.
Bất kể thế nào thì cậu ấy cũng đã chịu đau khổ rồi.
Đến lúc này, ngay tại đây, tôi mới bắt đầu hiểu được những lời nói cay nghiệt mà Eun Ji Ho từng ném vào mặt người phụ nữ kia.
Đúng vậy, lý do đến cả một người hiếm khi ghét người khác như cậu ấy cũng phải căm thù người phụ nữ đó cũng là vì, chính cô ta là người khiến Joo In thậm chí không thể yêu nổi bản thân mình như lúc này.
Con người ta thường hay suy nghĩ nhiều hơn khi ở một mình. Mình rốt cuộc là người tốt hay người xấu, họ hay tự suy nghĩ xong đầu rồi cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
Nhưng việc tự mình kết luận mình là người tốt với việc người khác nói mình là người tốt hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần nhìn Ban Yeo Ryung là biết.
Có một Ban Yeo Ryung vừa chắp tay lại vừa nói với mình rằng ‘Mình chẳng làm gì sai hết’ với một giọng nói run rẩy, nhưng khi tôi lặng lẽ đến gần, đặt tay lên vai cô ấy và nói ‘Đúng vậy, cậu chẳng làm gì sai hết’ thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ sụp đổ và bật khóc nức nở.
Tôi biết mình cần phải ở bên cạnh Ban Yeo Ryung để cô ấy không gục ngã. Nhưng lại hoàn toàn không biết rằng Joo In cũng cần được đối xử như vậy.
Tôi dời mắt nhìn Joo in. Cậu ấy vẫn đang cụp mắt mà không nói gì cả. Tôi lặng lẽ nắm chặt lấy tay cậu ấy.
Nếu sớm biết cậu ấy như thế này thì tôi đã nói cho cậu ấy từ lâu rồi. Tôi mở miệng cất lời.
“Joo In à.”
“Vâng.”
“Bỏ qua mấy chuyện xấu tính hay tốt tính gì đó đi, mẹ thấy con là một người khá được đó.”
Nghe vậy, cuối cùng đôi môi của cậu ấy cũng hơi động đậy. Trên khoé miệng cậu ấy nở một nụ cười, mắt ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi lại bắt đầu cầm hai tay cậu ấy rồi lắc lắc như chúng tôi ngày thường hay chơi với nhau. Thế rồi Joo In lại cười tươi hơn một chút. Tôi cũng vừa cười vừa nói.
“Ừm, với cả, a, đúng rồi. Người ta hay nói vậy mà! Cùng là một nhà hàng, cùng là một cái thực đơn mà nhưng mà tuỳ đối tượng ăn cùng thì cảm giác lại khác nhau đấy nhé. Đi ăn với một người đồng nghiệp khó ở sẽ không ngon bằng lúc đi ăn với một người bạn mà mình yêu quý đâu.”
“Ừ.”
Joo In như cố nín cười rồi lại gật đầu. Tôi như vừa cười vừa kêu lên.
“Con biết không? Mỗi lần ăn vặt với con, mẹ cảm giác rõ ràng là bữa ăn cũng giống mọi ngày nhưng chẳng hiểu tại sao lại ngon hơn nhiều ấy. Với mẹ con là người như thế đó.”
Nghe vậy, cuối cùng Joo In cũng mỉm cười. Lúc này bàn tay còn lại không nắm lấy tay tôi kia chống vào mép bàn, miệng thì cười khích khích. Tôi thấy vậy cũng cười cùng cậu ấy.
Ánh trăng sáng bên ngoài chiếu lên người chúng tôi. Trong mắt cậu ấy, tôi còn nhìn thấy cả vành tai đỏ bừng của tôi, dù trong đầu đang nghĩ linh tinh nhưng tôi quyết định mặc kệ. Có hơi xấu hổ nhưng nói thì vẫn phải nói. Nói ra những điều đủ để cậu ấy có thể tin tưởng.
Joo In lúc này vẫn đang nở nụ cười ôn hoà nhìn tôi. Đôi mắt nâu của cậu ấy sáng lấp lánh như đang chờ tôi nói tiếp. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, trong đầu tôi đột nhiên bật ra mình nên nói cái gì.
Tôi lại mở miệng cất lời.
“Với cả… người ta hay nói thế này này.”
Dù không cố ý nhưng chẳng hiểu sao khi nói, giọng tôi cứ dần dần nhỏ đi. Joo In nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tôi cố mặc kệ mà né tránh ánh mắt của cậu ấy rồi nói với một giọng hơi run rẩy.
“Cũng không phải câu gì thần thánh quá đâu, nhưng người ta nói là trên thế giới này không có mối quan hệ nào không làm bản thân mình bị tổn thương cả. Thế nên cuối cùng, chúng ta cũng chỉ có thể chọn một người nào khác để tổn thương thôi… Đại loại vậy đấy.”
“…….”
“Con có biết lúc nghe nói vậy mẹ nghĩ gì đầu tiên không?”
Dáng vẻ đang nhìn tôi chằm chằm của Joo In hiển hiện rõ ràng dưới ánh trăng như một lưỡi dao sắc bén, chẳng hiểu sao lại trông hơi đáng sợ.
Tôi tự dưng vươn tay lên che mắt rồi nói.
“Mẹ đã nghĩ, cuối cùng mẹ cũng sẽ chỉ bị mấy người bọn con tổn thương mà thôi. Nếu một ngày bọn con biến mất khỏi thế giới này, thế thì chúng ta không thể gặp nhau nữa. Nhưng con có biết mẹ cũng đồng thời nghĩ cái gì không?”
“……”
“Mẹ nghĩ có khi các con không nhớ được mẹ cũng là một điều may mắn cũng nên. Bởi vì dù mẹ có biến mất thì các con cũng không nhớ đến mẹ nên cũng sẽ không bị tổn thương mà…”
Tôi nói đến đây thì nhắm tịt mắt lại. Tôi cố gắng nén tiếng khóc lại trong ngực, nhưng nhờ vậy mà cổ họng của tôi nóng ran lên như đang ngậm dung nham.
Phải khi đã chắc chắn là bản thân sẽ không bật khóc rồi thì tôi mới hít vào một hơi, sau đó bỏ hai bàn tay đang che mắt ra. Sau đó tôi chậm chạp quay đầu ra.
Joo In vẫn đang nhìn tôi. Vẻ mặt lạ lẫm như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy tôi vậy. Tôi nở một nụ cười.
“Thế nên, Joo In à. Mẹ đã quyết tâm sẽ trở thành bạn của con, có nghĩa là dù thế nào mẹ cũng đã chuẩn bị tâm lý để chịu tổn thương rồi. Vậy nên con đừng có lo lắng sợ làm tổn thương mẹ nữa.”
“Mẹ.”
“Dù con có làm mẹ bị tổn thương đến thế nào thì mẹ vẫn ổn thôi. Mẹ đã chọn con là người có thể làm tổn thương mẹ rồi mà.”
Joo In cắn chặt miệng không nói gì. Tôi cũng cụp mắt và im lặng. Thế rồi, chẳng biết đã đến lúc nào, cậu ấy tự nhiên chậm rãi vươn tay và ôm lấy tôi.
Trong số bốn người kia, người ôm tôi nhiều nhất chắc chắn là Joo In. Hơn nữa thỉnh thoảng cậu ấy cũng ôm mấy đứa con gái khác nữa, nhưng ai cũng cảm thấy không hề có chút tình cảm nam nữ nào mà chỉ thấy cảm giác vô cùng tự nhiên mà thôi.
Kể từ sau lễ nhập học, khi một mình tôi bị chuyển vào lớp 8, Joo In hiếm khi ôm tôi một lần nào nữa. Tôi vừa nghĩ đến điều này vừa bật cười. Nhưng rồi tôi lại hít sâu một hơi, vành mắt có hơi ê ẩm.
A, đúng vậy, Joo In toàn làm tôi bối rối bằng cách này mà. Những lúc như thế này sao Joo In cứ tự dưng biến thành một người vừa cao lớn vừa trưởng thành thế không biết, cứ cảm thấy như vậy là tôi lại càng ngỡ ngàng.
Cậu ấy lúc nào cũng cao hơn tôi nhưng lại có khí chất đáng yêu như một đứa trẻ con vậy đó, tôi hơi ngập ngừng rồi vùi mặt lên vai cậu ấy. Joo In vẫn đứng yên đó.
Tôi vừa ôm lấy lưng cậu ấy vừa nghĩ. Những lúc như thế này, tôi lại thấy Joo In giống anh trai tôi hơn. Thế nên tôi có thể thoải mái dựa vào vòng tay của cậu ấy mà khóc lóc cho thoả thích.
Tôi vẫn vùi mặt vào vai của cậu ấy. Và ngay lúc này, tôi cảm thấy hình như Joo In đang muốn mở miệng nói. Giọng nói của cậu ấy gọi tôi.
“Mẹ này.”
“Ừ.”
“Mẹ, chắc mẹ cũng biết rồi, đến cả Ji Ho cũng công nhận cơ mà.”
Ừ, tôi vừa nói vậy vừa gật gật đầu. Cậu ấy chỉ bật cười và nói tiếp.
“Con thông minh lắm. Đúng vậy không? Đến cả Eun Ji Ho cũng phải công nhận cơ, không phải thần kỳ lắm sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế nên là dù ai đó có muốn xoá mẹ khỏi trí nhớ của con thì con chắc chắn cũng sẽ không quên mẹ đâu.”
Tôi mở to mắt.
Tôi không thể tin vào tai mình. Đầu tôi ong lên như bị ai đó đánh, cảm giác cả người lâng lâng như đang bay bổng trong một giấc mơ, cứ như tôi đang chìm dần xuống đáy hồ vậy.
Tôi giương mắt lên nhìn cậu ấy.
Khi bốn mắt chạm nhau, Joo In nheo mắt lại và từ từ nở một nụ cười. Đó là nụ cười dễ thương đặc trưng của cậu ấy. Hình như đây là lần đầu tiên trong ngày tôi nhìn thấy nụ cười đó, thế nên tôi không nhịn được cũng bật cười, nhưng đồng thời nước mắt cũng chảy ra.
Khi đang vừa cười vừa khóc như thế, tay tôi vẫn ôm chặt lấy lưng của Joo In. Joo In lại nói tiếp.
“Con hứa. Con tuyệt đối sẽ không để mẹ lại một mình đâu.”
“Joo In à.”
“Con có thể gọi điện cho một số điện thoại không tồn tại suốt 6 tiếng giống lần trước mà. Tất cả những việc từng làm cùng mẹ, tất cả những nơi cùng đến với mẹ, còn tuyệt đối sẽ không quên đâu. Rồi con sẽ nói cho mấy người kia nữa, tất cả mọi người sẽ cùng nhớ tới mẹ và cùng tìm mẹ. Con hứa đó.”
Joo In vừa nói vậy vừa nắm lấy hai vai tôi, ánh mắt tình cảm vẫn nhìn thẳng vào tôi, lúc này tôi chỉ biết khóc oà mà không nói được gì cả.
Tôi chớp chớp mắt rồi cố mở bờ môi đã ướt vì nước mắt ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói lời nào nên lại chỉ có thể lấy hai tay ôm mặt rồi ủ ê khóc lóc. Joo In cũng chỉ nhìn tôi và không nói gì.
Phải đến một lúc sau, tôi mới khó khăn hít thở đều rồi mở miệng nói.
“C, cái bà cô đó, thật là vô lý.”
“Gì cơ?”
Joo In hơi hoảng hốt hỏi lại như vậy.
Gương mặt tôi vẫn ướt nhẹp vì nước mắt, nhưng tôi cũng chẳng kịp lấy tay lau mặt mà vẫn nói.
“Cái bà cô đó đó, sao lại nói con kỳ lạ chứ, thật là vô lý. Con kỳ lạ ở chỗ nào, con, con tốt bụng như thế này cơ mà…”
“Không phải đâu, mẹ à.”
Joo In nói vậy rồi nở một nụ cười an ủi tôi. Nụ cười ấy sáng sủa như bầu trời quang đãng sau khi mưa vậy. Cậu ấy vừa cười vừa nói nốt một câu.
“Con chỉ là đáp trả lại những gì mình nhận được thôi.”