Gì cơ? Tôi chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Yoo Cheon Young. Không phải, thứ làm tôi chú ý nhất, thứ làm tôi nghẹn họng đến mức không thể làm gì nổi không phải là lời nói không thể hiểu nổi của Yoo Cheon Young mà là biểu cảm trên gương mặt cậu ấy.
Tôi chưa từng thấy Yoo Cheon Young nói cái gì mà lại có biểu cảm như đau đớn mà lại như vô cùng gấp gáp như thế này, thế nên tôi chỉ có thể tròn mắt nhìn cậu ấy mà không biết làm gì khác.
Một lúc sau, tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ dài. Giọng nói của tôi hơi bàng hoàng hỏi cậu ấy.
“Cậu nói gì thế? Cậu đợi tôi á? Khi nào? Hôm nào đó có tuyết á?”
Lần này lại đến lượt Yoo Cheon Young không nói gì. Tôi vẫn bối rối nói tiếp.
“Cậu bảo cậu đợi tôi vào một ngày có tuyết à? Nhưng mà tôi không đến? Khi nào vậy? Ở đâu?”
Đôi mắt trong suốt ẩn giấu sự cô độc của Yoo Cheon Young vẫn chỉ hướng về tôi. Tôi ngay lập tức nhận ra biểu cảm của cậu ấy hoàn toàn không thay đổi một chút nào.
Cứ như thể cậu ấy không thể nghe được lời tôi nói vậy. Khi vừa nghĩ vậy thì vạn vật xung quanh bỗng nhiên trở nên méo mó.
Cả phòng học tràn ngập ánh hoàng hôn này, từ tấm bảng xanh toả ra ánh sáng chói mắt đến từng bộ bàn ghế được đặt ngay ngắn trong lớp đều như đang bị một cái gì đó hút vào mà trở nên nhăn nhúm, méo mó. Và rồi, cả Yoo Cheon Young trước mặt tôi cũng vậy.
Tôi muốn giơ tay ra nắm lấy Yoo Cheon Young, nhưng cậu ấy đã biến mất từ lúc nào rồi. Ánh hoàng hôn cam vàng chói mắt dần bị bóng tối đen thẳm thay thế. Mọi việc chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Tôi cảm thấy mình cứ như bị vứt bỏ trong tâm bão, chỉ có thể đứng đó mà trơ mắt nhìn mọi thứ xung quanh mình biến mất mà thôi.
Và rồi, tứ phương tràn ngập trong bóng tối.
Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn xuống. Khi từ nhà đi, tôi chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay đơn giản cùng với chiếc quần bò dài, bên dưới đi một đôi giày thể thao chứ không phải dép lê, trong tay vẫn đang cầm điện thoại.
Tiếng nhạc của bài ‘stan’ mà tôi vừa nghe trong tai nghe của Yoo Cheon Young vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi.
Trần nhà giăng đầy tơ nhện, bàn ghế bị vứt chỏng chơ trong phòng, và rồi ngay sau đó, tôi cảm thấy có ánh đèn màu cam đang di chuyển xung quanh mình nên mới quay đầu lại. Ngay lúc đó…
“Áaaaaa!”
“Ứ áaaaaaa!”
“G, gì vậy! Ôi mẹ ơi!”
“Ma kìa! Á! Á!”
Khắp nơi vang lên tiếng hét thất thanh hỗn loạn, đồng thời mười bóng người cũng hiển hiện ngay trước mặt tôi. Tôi nhìn mấy bóng lưng đang điên cuồng chạy ra khỏi cửa sau mà lại thấy vô cùng quen thuộc.
Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Phía dưới có ba, bốn cây nến được mua để chuẩn bị riêng cho lần thử thách lần này, cây nến nào cũng vẫn đang cháy sáng.
“Ớ?”
Tôi trống rỗng lẩm bẩm như vậy. Lúc này, bên tai tôi vang lên một giọng nói mà tôi đã chờ đợi từ nãy đến giờ.
[Dan à, sao từ nãy đến giờ cậu không nghe máy vậy? Joo In cũng thế. A, Joo In đến đây rồi. Nhưng mà sao cậu lại ở một mình thế, Dan à, cậu đang ở đâu? Joo In, cậu nói gì cơ? Hả?]
“A, Eun Hyung, ừm…”
Phải một lúc lâu rồi tôi mới nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nên tôi bắt đầu suy nghĩ không biết mình nên nói cái gì để giải thích tình hình hiện tại.
Nhưng mà vẫn như mọi khi, vốn từ vựng yếu kém của tôi lại làm tôi không thể trả lời nổi, nên cuối cùng tôi chỉ biết lắc đầu liên tục rồi bật cười.
Tôi đút một tay vào túi, sau đó vừa cầm lên một cây nến vừa nói.
“Đến đó rồi nói. Cậu đang ở đâu thế?”
***
“A, ban nãy mấy người lớp 1 vừa khóc vừa chạy đến bảo là nhìn thấy ma đấy, ra là cậu à?”
Yoon Jung In vừa nói vậy, vừa úp mặt xuống và đập đập tay lên bàn như thể đang nghe chuyện gì đó hài hước lắm.
Shin Seo Hyun thì mắng ‘Cái thằng điên này’ và nhìn Yoon Jung In với ánh mắt vô cùng mệt mỏi, đôi mắt của Kim Hye Hil và Kim Hye Woo lấp lánh hướng về phía tôi, và rồi lại đến lượt Joo In cũng quay ra nhìn tôi nữa.
Cậu ấy hơi ngập ngừng mà thấp giọng hỏi.
“Mẹ, mẹ cũng vào nhà vệ sinh đúng không?”
Tôi đang suy nghĩ xem cậu ấy đang định nói gì, sau đó mới à một tiếng và gật đầu.
Cậu ấy đang hỏi tôi quay về từ cái thế giới kỳ lạ đó bằng đường nào đây mà, nếu vậy thì chắc cái trải nghiệm quái lạ ban nãy không phải là mơ rồi. Mà không, khoan đã, tôi nhíu mày.
Nếu vậy thì cái chuyện tôi gặp được Yoo Cheon Young trong một phòng học tràn ngập ánh hoàng hôn ban nãy là sao? Rốt cuộc là thế nào? Tôi mê sảng à? Hay là ngôi trường hoang này còn định cho tôi một bất ngờ khác?
Tôi nhìn chằm chằm xuống bàn tay trống không của mình. Và rồi tôi lại nhớ ra đến bây giờ tôi vẫn chưa thể giải nghĩa nổi tin nhắn khó hiểu ban nãy của Yoo Cheon Young.
Tôi quay đầu nhìn Eun Hyung và hỏi.
“A, đúng rồi. Cậu đã liên lạc thử cho Yoo Cheon Young chưa? Cậu ấy có bảo cậu ấy nhắn cái gì không?”
“A, cái đó hả?”
Eun Hyung vừa sắp xếp lại mấy cái giá nến rồi trả lời tôi với giọng đều đều.
“Cậu ấy bảo cậu ấy không tới được. Hình như có buổi chụp hình đột xuất.”
“À.”
“Dù sao thì Yoo Cheon Young cũng chỉ có thể gọi điện được thôi. Có đánh được chữ đâu.”
Eun Hyung hơi nhăn mày và nói với vẻ mặt tiếc nuối như vậy, cứ như thể Yoo Cheon Young là một người có bệnh ở đầu ngón tay ấy.
Tôi hơi ngập ngừng và mở miệng nói.
“A, nhưng mà có việc này.”
“Ừ.”
Joo In với Ban Yeo Ryung đều đồng thời quay ra nhìn tôi. Thế là tôi ngượng ngùng ngọ nguậy ngón tay và nói tiếp.
“Tớ nhìn thấy Yoo Cheon Young đấy?”
“Gì cơ?”
Ban Yeo Ryung trợn tròn mắt hỏi. Tôi gật gật đầu rồi nói tiếp.
“Ừ, nhưng mà lại như thế này cơ. Cả Yoo Cheon Young với tớ đều mặc đồng phục hồi cấp 2, ngoài cửa sổ mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ừm. À, còn nghe nhạc cùng nhau nữa.”
“Ừ…”
“Ừm, với cả còn có câu nói cuối cùng của cậu ấy nữa, cái này mới là quan trọng nhất này.”
Lần này đến cả Eun Hyung đang hí hoáy sắp xếp mấy thứ trong góc cũng quay ra nhìn tôi. Tôi chỉ có thể nở một nụ cười nhợt nhạt và yếu ớt nói.
“Tớ hình như sắp ngất rồi.”
Đó là câu nói cuối cùng của tôi, trước khi vạn vật trước mắt tôi tối sầm lại.
***
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy ở nhà của mình với một cảm giác trống rỗng trong lòng, đang định đưa tay lên gãi đầu thì điện thoại của tôi reo lên. Tôi hoàn toàn không nhớ được mình về nhà như thế nào, cứ như kiểu uống rượu vào nên đầu óc loạn hết cả lên vậy, khi cố nhớ lại thì ký ức của ngày hôm trước trải đều trong đầu tôi.
A, đúng rồi, tôi rời tay ra khỏi mái tóc rối bù của mình mà lẩm bẩm.
Đúng rồi, tham gia buổi thử thách can đảm, sau đó bị rơi vào một thế giới kỳ quái với Joo In… Người đàn ông vô diện, cảm giác tội lỗi…
‘Con hứa. Con tuyệt đối sẽ không để mẹ lại một mình đâu.’
Giọng nói của cậu ấy cứ như từng giọt nước mưa rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi cứ lẳng lặng cười mà không biết nhìn đi đâu một lúc, sau đó mới mở điện thoại ra.
Thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là tin nhắn của Eun Ji Ho.
Người gửi: Đồ điên Eun Ji Ho
Nghe nói cậu ngất xỉu à?
Chỉ cần một tin nhắn là tôi có thể nắm được đại khái tình hình rồi. Ở cái thế giới khác kia tôi muốn ngất đi lắm mà phải cố gắng chịu đựng tiếp, may là tôi ngất xỉu trước mặt mọi người. Ừm, đúng vậy, chịu đựng giỏi lắm. Tôi gật gù.
Tôi cũng không phải nhân vật chính trong mấy bộ phim kinh dị giật gân gì cả, thế nên tôi làm sao có thể nhìn thấy một người đàn ông không có mặt mà vẫn có thể tỉnh táo quay về như không có gì xảy ra được? Và tôi cũng không phải Ban Yeo Ryung, dù có xỉu thì tôi cũng không hề cảm thấy tội lỗi vì mọi người phải vác tôi về tí nào cả.
Chắc mọi người thấy tôi ngất xỉu cũng không đưa đến bệnh viện đâu nhỉ. Tôi nghĩ chắc là Joo In cũng giải thích rõ cho mọi người rồi… Là hai đứa chúng tôi nhìn thấy vài thứ vô cùng đáng sợ lúc tách ra.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa lật lật tin nhắn, sau đó ngón tay tôi dừng lại ở tin nhắn của Yoon Jung In.
Người gửi: Yoon Jung In
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋNày cậu làm thế nào đấy? Mấy đứa con gái lớp 1 bảo là cậu tự dưng xuất hiện từ không khí kìaㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋDù gì cũng là happy ending? Chắc mấy người họ thấy cậu đáng sợ quá không dám động chạm gì nữa đâu
Người gửi: Kim Hye Hil
Yoon Jung In lại phấn khích rồi đáng ghét quá
Nguời gửi: Kim Hye Woo
Đồng cảm
Hai người họ gửi tin nhắn liên tục với nhau như kiểu sợ người khác không biết họ là cặp sinh đôi vậy, tôi vừa khúc khích cười vừa định gập máy lại thì lại thấy số của Yoo Cheon Young.
Sau một hồi ngập ngừng, tôi cũng quyết định bấm vào nút gọi cậu ấy rồi co đầu gối lại, sau đó phủ chăn lên người mình. Tôi cứ vừa ôm chăn vừa ôm chân như vậy và ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chờ đợi tín hiệu chờ kết thúc.
11 giờ, cũng không phải quá sớm, có lẽ vì vậy nên ngay lập tức có giọng nói truyền lại từ đầu dây bên kia.
[Ham Dan Yi?]
“Yoo Cheon Young.”
Tôi vừa nói vậy vừa bật cười.
Yoo Cheon Young sẽ không hiểu tôi đang cười vì cái gì nên chỉ ngẩn ngơ đứng nguyên đó mà thôi. Chỉ cần tưởng tượng ra dáng vẻ đó là tôi lại muốn phá lên cười.
Cuối cùng vì tôi không nhịn cười nổi nên hai vai cứ rung lên liên tục, rồi Yoo Cheon Young cũng hỏi.
[Cậu bị ốm à?]
“A, không! Không phải đâu! Con người cũng phải được cười chứ, nói gì thế?”
Sau khi hét lên như thế thì tôi cũng ngừng cười luôn. Ánh nắng mùa hè le lói qua khe cửa sổ kia chẳng hiểu sao lại trông tình cảm hơn mọi ngày. Nghe được giọng của Yoo Cheon Young vào buổi sáng như thế này làm tôi cứ thấy vui vui.
Yoo Cheon Young lãnh đạm hỏi.
[Nghe nói hôm qua cậu ngất xỉu.]
“Ừ.”
[Tôi còn tưởng Ban Yeo Ryung sẽ ngất xỉu cơ.]
“Đúng vậy đấy, tôi cũng tưởng Ban Yeo Ryung sẽ ngất xỉu.”
[Hôm qua trước khi ngất đi cậu còn nói gì nữa ấy. Nhìn thấy tôi, rồi đồng phục hồi cấp hai, ừm, đại loại vậy.]
“À, cái đó hả?”
Vì nói đến đúng chủ đề nên tôi cũng hồ hởi cao giọng nói như vậy.
A, đúng, phải rồi! Tôi định hỏi cậu ấy cái này nên mới gọi mà. Tôi mới vui vẻ hỏi.
“Tối qua cậu có mơ đến tôi không?”
[Không hề.]
Câu trả lời xúc tích này thẳng tay đánh gãy kỳ vọng của tôi.
Tôi mới ỉu xìu một lúc, sau đó lại lắc đầu thật mạnh. Không, đúng vậy, trả lời thế mới là Yoo Cheon Young chứ… Yoo Cheon Young hỏi tôi.
[Thế trong giấc mơ tôi đã làm gì vậy?]
“Hả?”
[Đã làm gì?]
Ừm, tôi ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, sau đó giơ từng ngón tay liệt kê những việc đã xảy ra. Tôi vừa nghĩ vừa chậm rãi kể ra cho đầu dây bên kia nghe.
“Ừm, tôi đến gần cậu này, à, cậu có nhớ phòng học của chúng ta hồi cấp hai không? Trên cửa sổ có treo một cái rèm cửa màu trắng ấy, à, bây giờ cũng vậy nhỉ. Cửa sổ được mở ra hết, mặt trời đang lặn, nghĩ lại thì chúng ta hầu như chưa bao giờ ở lại trường đến tận lúc mặt trời lặn mà, hay thật đấy. Ừm, với cả… Cậu ngồi một mình trong lớp rồi nghe nhạc đó? Thế rồi tôi chỉ ngồi ngay bên cạnh cậu rồi lấy một bên tai nghe và đeo vào…”
[Ừ.]
“Nhưng mà cậu lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái như kiểu nhìn người lạ vậy ấy. Thế nên tôi mới hỏi là có chuyện gì thế, cậu trả lời là…”
[……]
“Cậu đã đợi tôi.”
Tôi nói vậy xong rồi cũng tự giật mình vì lời nói của bản thân nên khẽ nhăn mặt lại.
Lúc đó thì không sao, nhưng nghĩ lại thì cái cách Yoo Cheon Young nói là đã đợi tôi nghe như kiểu cách nói đặc biệt được sử dụng giữa những người yêu nhau vậy, thế nên chẳng hiểu sao tôi lại hơi mê man một chút. Tôi cố gắng ho một tiếng để che giấu lại cảm xúc trong lòng. Lúc này Yoo Cheon Young lại hỏi lại.
[Rồi sao?]
“……”
[Sau đó tôi nói gì nữa?]
“A, ừ. Sau đó à, không biết nữa? Cậu chỉ bảo tôi là cậu đã đợi tôi vào một ngày tuyết rơi, nhưng mà tôi không đến, với cả, ờ, cậu cũng không mắng tôi đâu mà có vẻ oán giận tôi lắm, à không, nói gì ấy nhỉ? Chờ tí đã.”
Má tôi đỏ bừng lên, miệng thì bắt đầu lắp bắp nói linh tinh.
Đến cả tôi cũng không biết mình bây giờ đang nói cái quái gì nữa, nhưng mà tôi không thể ngừng lại được. Có cảm giác nếu tôi không nói nữa thì bầu không khí sẽ lại trở lên tĩnh lặng đến ngượng ngùng như ban nãy, bầu không khí ấy làm tôi nhớ đến mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy, và tôi thì hoàn toàn không muốn cái thứ cảm xúc kỳ quái đó xuất hiện trong lòng tí nào cả.
Thế là tôi cứ cố né tránh sự im lặng bằng cách nói liên tục như vậy.
Và rồi lúc đó, giọng nói lãnh đạm và lạnh lùng như dòng nước mát của Yoo Cheon Young làm tôi ngậm miệng lại.
[Cậu.]
“Ừ…”
[Cậu có làm chuyện gì có lỗi với tôi không?]
Cứ như một quả bóng bị xì hơi, sự căng thẳng vẫn luôn tràn ngập trong người tôi cứ thế bay biến đi đâu mất.
Tôi cứ nắm lấy điện thoại như thế, sau đó chỉ trống rỗng cười hai tiếng ha, ha. Và rồi trước khi Yoo Cheon Young kịp nói gì đó thì tôi đã đóng máy vào trước.
“Phù.”
Tôi lén thở dài một hơi, sau đó thận trọng ném điện thoại trong tay xuống mặt giường.
Đương nhiên là vì mặt giường mềm mại như nước nên dù có bị ném thì cái điện thoại chỉ nảy lên hai lần rồi hạ xuống trên chăn mà không hề bị xước xát chút nào cả. Tôi lườm nó với đôi mắt như sắp khóc, miệng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, làm gì có chuyện có ý nghĩa đặc biệt nào khác chứ, làm gì có chuyện Yoo Cheon Young mơ thấy mình cơ chứ.”
Thế mà tôi vẫn nói chuyện đó ra như một con ngốc vậy. Tôi nhăn mày, sau đó lật tung chăn lên.
Nói ra cũng chẳng để làm gì! Tôi vừa nghĩ vậy vừa thẳng chân đá vào chăn. Trong mắt tôi, ánh nắng chiếu vào qua khe cửa sổ kia trông chẳng hề tình cảm như ban nãy được nữa.