Thấy tôi mãi mà không nói gì, Eun Ji Ho lại hỏi tiếp.
“Tôi hỏi cậu mơ cái gì cơ mà?”
“À, cái đó hả…”
“Làm sao?”
“Tôi bị cuốn đệm rơm.”
Nghe thấy câu trả lời ngắn ngủn của tôi, Eun Ji Ho chỉ nhướng mày nhìn tôi. Cậu ấy lại hỏi.
“Cậu nói cái gì cơ?”
“Tôi mơ thấy mình bị cuốn đệm rơm đấy.”
Tôi trả lời ngắn gọn như vậy rồi bắt đầu vật lộn để chui ra khỏi chăn. Eun Ji Ho nhìn tôi như vậy, phải đến một lúc sau cậu ta mới nhận ra tôi đang nói cái gì nên bắt đầu gục xuống bàn mà run rẩy cười, mãi mà không nói gì cả.
Cậu ta đâu phải là người thích im ỉm cười như vậy đâu nhỉ? Ít nhất là trước mặt tôi cậu ta chẳng bao giờ nín cười không ra tiếng như vậy cả. Với cả cái chăn này bị làm sao thế, mãi mà không ra được! Tôi cứ khua khoắng chân loạn xạ mãi, đến lúc sắp lộn cổ rơi ra khỏi giường rồi thì mới có thể bỏ chăn ra mà dựng người dậy được.
Tôi bước từng bước đến gần Eun Ji Ho, sau đó nhướn cổ nhìn từ đằng sau cậu ta. Khi nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, tôi khẽ nhăn mày lại.
Người nhận: Ban Yeo Ryung, Kwon Eun Hyung đáng sợ, Yoo Cheo Nyeong, Woo Joo In
Này ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋHam Dan Yi đỉnh vãi
Bọc kín trong chăn mà ngủ xong lúc dậy mới nói là
Mình mơ thấy bị cuốn đệm rơm đấyㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ đúng là Ham Dan Yi có khác
Á, cái thằng này! Tôi ngay lập tức với tay giật lấy điện thoại của cậu ta. Thế nhưng dây thần kinh phản xạ nhanh nhạy của Eun Ji Ho thậm chí còn không cho tôi cơ hội chạm vào nó. Cậu ta còn không nhìn về huớng tôi mà tôi đến gần cái là đã nhanh chóng bất chấp nắm chặt điện thoại để cách xa tôi, sau đó lại quay ra nhìn tôi và hét lên.
“A, này, làm sao? Đây là ví dụ xuất sắc cho việc tình trạng cơ thể ảnh hưởng đến ý thức còn gì, hả? Tôi cũng nghiên cứu chút chút rồi đấy, với cả–.”
Ô hô, nghe vô lý mà có sức thuyết phục phết nhỉ! Tôi nhăn mày lại, sau đó nháy mắt một cái rồi vươn tay về phía cái điện thoại của Eun Ji Ho. Cậu ta lại hét lên.
“Này, biết rồi! Không gửi tin nhắn là được chứ gì.”
Cậu ta làu bàu như vậy rồi hạ tay xuống. Sau đó cậu ta thành thực giơ điện thoại ra trước mặt tôi và xoá hết tin nhắn mình vừa viết từ nãy đến giờ đi. Phù, đến lúc này tôi mới có thể dựa vào bàn mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vươn tay vuốt lại mái tóc rối của mình.
Dù gì thì hôm nay cũng hơi nóng, chẳng hiểu sao tôi lại cuốn chặt chăn mà ngủ như thế nên bây giờ trán đang ướt nhẹp vì mồ hôi.
A, phải đi rửa mặt thôi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa liên tục lấy tay vuốt mái tóc hơi ướt vì mồ hôi của mình, sau đó lại quay ra hỏi.
“Nhưng mà sao cậu lại ở đây?”
Eun Ji Ho đang nhìn trán tôi, sau đó lại hướng mắt nhìn xuống mặt tôi. Ánh mắt của cậu ấy có phần ngập ngừng làm tôi càng cảm thấy hơi kỳ quái.
Tôi tự nhiên lại nhớ đến ngày hôm ấy, khi đôi tay trắng trẻo kia nắm chặt lấy tay tôi mà kéo đi.
Tiếng ve sầu kêu inh ỏi đến đinh tai nhức óc, từng tia sáng nhỏ nhặt cứ trôi qua và biến mất trong vành mắt, và rồi đến câu hỏi của cậu ấy.
‘Cậu ổn chứ?’
‘Không ổn đúng không?’
Hai câu hỏi làm tôi sụp đổ ấy.
Eun Ji Ho lúc đó chắc chắn là có phần khác biệt so với mọi ngày. Đó là một phần tính cách khác biệt mà cậu ấy luôn giấu diếm, cũng giống như sự tình cảm của Yoo Cheon Young, sự sắc bén của Joo In hay tính cách dứt khoát của Eun Hyung.
Bây giờ, khi hai chúng tôi đối mắt nhau trong căn phòng sáng sủa và tĩnh mịch này, ký ức về cậu ấy ngày hôm đó làm một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi.
Đôi môi của Eun Ji Ho mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng. Đôi mắt đen của cậu ấy vẫn hướng về tôi. Nhưng ánh mắt ấy lạ xa xôi đến kỳ lạ, cứ như thể cậu ấy không phải đang ở trong hiện tại cùng với tôi mà đang nhìn đến tương lai hoặc đang nhìn về quá khứ vậy.
Và ngay lúc đó, cậu ấy quay ngoắt đầu đi như bị bỏng, đồng thời cũng trả lời tôi.
“Đang định đến chỗ Ban Yeo Ryung làm ấy mà.”
“A, vậy à.”
Giọng nói quá bình thản đến khác thường ấy lại làm tôi hơi bất ngờ. Cậu ấy vừa cất lời thì bầu không khí lạ lùng giữa chúng tôi ban nãy hình như đã biến mất từ lúc nào. A, vậy à, tôi ngượng ngùng gãi trán, luồng suy nghĩ trong đầu lại làm tôi nhíu mày.
Nghĩ lại thì không phải Eun Ji Ho toàn tự tiện xông vào phòng tôi như thế này sao? Tôi mới mở miệng hỏi.
“Này, dù thế nào thì sau này cũng phải gọi trước rồi hẵng đến đấy nhé. Đúng là mẹ tôi cũng coi cậu là thành viên trong gia đình thật, nhưng mà cậu làm ơn, đang lúc mặt mũi tôi như thế này thì làm ơn…”
“Làm ơn?”
Cậu ấy vẫn không nhìn về phía này nhưng miệng thì vẫn trả lời tôi. Cũng giống như ngày hôm ấy, khi cậu ấy nắm tay tôi đi trên đường. Cảm xúc trong tôi lại trở nên quái lạ một lần nữa.
Như bình thường thì cậu ấy sẽ ngay lập tức chen miệng vào rồi vừa nở một nụ cười đáng ghét vừa bảo ‘Mặt cậu chưa rửa hay rửa rồi thì có khác gì nhau đâu’, thế mà bây giờ Eun Ji Ho lại lặp lại lời của tôi y hệt như một con vẹt vậy.
Không phải thế đâu, đó chỉ là một lời phàn nàn vô hại giống mọi ngày thôi… Vì Eun Ji Ho không hứng lấy lời nói của tôi bằng một câu đùa khác nên tự nhiên lời tôi nói lại nghe như đang công kích cậu ấy dù tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện đó vậy. Cứ như thể tôi đang nóng lòng muốn vạch ra một giới hạn vô hình trong mối quan hệ giữa tôi và Eun Ji Ho ấy.
Nếu cậu ấy không đón nhận lời nói của tôi thì nó bỗng nhiên lại trở nên nặng nề quá, cảm giác kỳ quái này như đang đè lên trái tim tôi.
Tôi ngay lập tức nhận ra, cuộc nói chuyện của chúng tôi lúc nào cũng tiến triển theo chiều hướng này. Tôi sẽ lầm bầm vài câu như muốn đẩy cậu ấy ra xa, nhưng Eun Ji Ho sẽ thản nhiên tung ra một câu đùa cợt rồi cứ thế bước qua ranh giới, thế là tôi ngay lập tức thua cuộc trong tay cậu ấy và để cậu ấy đứng trong vị trí mà cậu ấy vừa giành được.
Đó là cách chúng tôi giao tiếp trong ba năm qua, cũng là cách Eun Ji Ho từ một nhân vật trong tiểu thuyết mới dần dần đến gần tôi, và sau đó trở thành một trong những người bạn của tôi.
Đó không phải điều tôi muốn nói đâu, tôi vừa nghĩ vừa lầm bầm theo phản xạ, bàn tay đang giơ lên cũng từ từ hạ xuống.
Thấy tôi mãi mà không nói gì, lần này lại đến lượt cậu ấy quay ra nhìn tôi. Đôi mắt của cậu ấy vẫn tĩnh mịch như nước. Nhìn đôi mắt toả ra ánh sáng hoàn toàn khác với ngày thường như vậy, tôi lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Sau một lúc ngập ngừng thì tôi mới lại mở miệng nói.
“Làm ơn, đừng như vậy nữa… ạ?”
Vì đang bối rối nên giọng của tôi nghe buồn cười hơn bình thường. Tôi hơi cao giọng ở đoạn cuối nên cuối cùng lại thành ‘đừng như vậy nữa ạ?’, ạ ạ cái quần què! Chắc tôi thành thiếu nữ thời Joseon thật rồi, tôi vừa nghĩ vậy vừa nhăn mặt lại.
Tự dưng lúc đó, Eun Ji Ho lại bật cười. Đúng là giọng cười quen thuộc thường ngày. Thế rồi cậu ấy lại thoải mái chống cằm nhìn tôi, khoé miệng hơi nhếch lên.
Với vẻ tươi cười không khác gì mọi ngày ấy, cậu ta trả lời.
“Ừ, sẽ không như vậy nữa đâu.”
“……”
“Này, mặt cậu dù chưa rửa hay rửa rồi thì không khác gì nhau đâu, nhưng mà đấy là ưu điểm lớn đấy. Tổ quốc ta đang lâm vào tình trạng thiếu nước mà.”
“A đm, Eun Ji Ho!”
Tôi vừa nói vậy vừa quay lại và vươn tay nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng rồi Eun Ji Ho lại cất giọng gọi tôi một lần nữa. Xoay lưng lại với ánh đèn bên ngoài phòng khách, tôi hỏi.
“Sao?”
“Cậu, ban nãy.”
Eun Ji Ho chỉ nói vậy, ánh đèn từ ngoài phòng khách không chiếu đến nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt của cậu ấy. Tôi nheo mắt nhìn. Với vẻ chần chừ, cậu ấy nói tiếp.
“Ban nãy, cậu vừa ngủ vừa gọi tên tôi ấy.”
“À.”
Bà Ji Ho, ý cậu là cái đó ấy hả. Tôi gật gật đầu. Eun Ji Ho lại hỏi.
“Sao cậu lại gọi tôi?”
Gương mặt của cậu ấy vẫn rất khó nhìn vì ánh đèn mờ ảo bên ngoài. Ừm, cái đó, tôi mê man nhăn mặt lại, sau đó bắt đầu suy tính thử.
Phải trả lời sao, không thì chẳng lẽ trước khi đến cửa hàng nhà Ban Yeo Ryung lại cãi nhau một trận, với cả trong cái bầu không khí kỳ lạ hơi khác với ngày thường này, chẳng hiểu sao tôi lại sợ nói chuyện đó ra. Tôi lùi một bước về phía sau, mắt hướng về phía Eun Ji Ho.
Dù không nhìn được rõ vẻ mặt của cậu ấy nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt bên ngoài, đôi mắt đắm chìm trong bóng tối của cậu ấy vẫn vô cùng nghiêm túc, thế nên dù tôi có muốn né tránh thì cũng không thể nào làm nổi.
Cuối cùng tôi cũng đành bỏ cuộc, sau đó vừa nhún vai vừa trả lời.
“Ừm, trong giấc mơ của tôi, cậu là… vợ quan đấy.”
Dù đã cố gắng hết sức để nói với cái giọng thản nhiên nhưng quả nhiên tôi không thể nào chịu đựng được. Lông mày của Eun Ji Ho ngay lập tức co rúm lại. Cậu ấy hỏi.
“Vợ quan? Không phải quan à?”
“Ờ, ừ. Vợ quan, với cả cậu còn mặc váy hanbok nữa.”
“… Rồi sao nữa?”
Càng hỏi thì vẻ mặt của cậu ấy càng kỳ quái. Tôi không hiểu cậu ấy đang cố nhịn cười hay cố kiềm chế nỗi tức giận nữa. Thế là tôi lại thở dài nói.
“Ừ, tôi chỉ nhìn cậu một cái thôi, nhưng mà bị quan thấy nên là, à, quan là Ban Yeo Ryung đấy! Nhưng mà Ban Yeo Ryung lại nhìn tôi xong bảo ‘Ngươi dám nhìn trộm nương tử của ta à!’ xong rồi làm loạn lên.”
“Ờ.”
“Không phải chứ, lúc đấy tôi nhìn cậu mặc váy mà còn thấy tình trạng không tốt bằng bình thường mà? Nên là, có cho cũng không lấy đâu! Nhưng mà quan lại bảo tôi vô lễ xong đòi cuốn đệm thả sông. Nên là tôi, mới bảo cậu, ờ, ừm, bảo cậu cứu tôi… như vậy đấy.”
Ngập ngừng nói đến đó thì tôi chỉ biết im bặt rồi nhìn gương mặt của Eun Ji Ho, trông có vẻ không được tốt cho lắm. Với vẻ mặt như thể đang chìm trong sự đau khổ tận cùng ấy, cậu ấy giơ cả hai tay lên để ôm trán mình. Hàng lông mi dài cụp xuống vẫn rất lấp lánh.
Ơ, giận rồi à. À, chắc là tại tôi bảo cho cũng không lấy đâu đấy mà. Cũng đúng, tôi cũng thấy mình mà bị ai bảo có cho cũng không lấy thì lòng cũng sẽ tổn thương lắm, mà không, đối tượng ở đây là Eun Ji Ho mà, làm sao mà tổn thương được.
Dù gì thì, tôi ngọ nguậy ngón tay và đứng nguyên đó, nghĩ cậu ấy sẽ không trả lời đâu nên lại mở miệng nói.
“À, nhưng mà ấy, cậu cũng sẽ không lấy đâu đúng không?”
“Lấy cái gì?”
Lúc này đằng đó mới có phản ứng lại. Khi đang vẫn ôm mặt bằng cả hai tay mà không nói gì như chết rồi, Eun Ji Ho cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Nghe thấy giọng nói run run giống thường ngày của Eun Ji Ho mà tự nhiên tôi lại hơi thả lỏng tâm tình.
“Thì là, nếu tôi cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu giống vậy thì cậu sẽ có cho cũng không lấy đúng không?”
Đôi mắt điển trai của Eun Ji Ho nhăn lại. Tiếp đó, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi mà sưng sỉa trả lời với một giọng nói thản nhiên giống ngày thường.
“Ai bảo thế?”
“……?”
Tôi vô cùng nghi ngờ câu trả lời này. Gì chứ, nói gì thế? Tôi hỏi là có phải nếu ai cho tôi cậu ấy cũng không lấy không, cậu ấy bảo không, mà hai lần không thành một lần có… Nghĩ đến đây thì tôi ngừng lại luôn. Thế rồi tôi hơn nhướn cổ ra mà nhìn kỹ Eun Ji Ho một lần nữa.
Bây giờ cậu ta đang… A, có phải tại điều kiện tiền đề khác của tôi không? Tôi lại hỏi.
“Không phải đâu, cậu nghĩ thử đi, gì nhỉ, trong mơ cậu mặc váy với hanbok đấy. Thế nên là nếu đổi lại là tôi mà cũng mặc hanbok giống như vậy, à không, thế thì còn lạ gì nữa! Cứ nghĩ tôi mặc cái gì đó như kiểu đồ của phi hành gia đi.”
“Ừ.”
Eun Ji Ho vẫn vô cùng thản nhiên mà gật đầu. Nhưng một cậu học sinh ôn lại bài trước khi vào tiếp, cậu ấy nghe tôi nói với một thái độ rất hợp tác. Tôi lại hỏi.
“Kể cả như vậy?”
“Như vậy thì sao?”
Cậu ấy hỏi lại rồi hất cằm nhìn tôi. Thấy vậy, tôi sợ run người rồi nhanh chóng kéo tay nắm cửa ra.
Này, cậu đi đâu đấy? Eun Ji Ho mới ngỡ ngàng mà hỏi như vậy, lần này tôi cứng rắn kéo tay nắm ra rồi mở miệng hỏi.
“Này, thế, ờ, nếu tôi trùm da hổ thì sao?”
“Ờ.”
“Da cá sấu?”
“Rồi sao?”
“Này, vậy còn da dê…”
“A, cậu định thử lột da của tất cả các loài động vật trên thế giới đấy à?”