***
Trước đây tôi cũng từng nói về điều này rồi, nhưng Ban Yeo Ryung không thân thiết với bọn con gái không phải vì tính cách vốn có của cô ấy mà chỉ là vì bản chất dễ thu hút mấy đứa con gái hay ghen tuông tùm lum của nhân vật nữ chính mà thôi, thế nên tôi cũng không nghĩ là Ban Yeo Ryung không thể làm việc ở quán cà phê. Ban Yeo Ryung vừa nhanh nhẹn vừa ngọt miệng –trừ với Eun Ji Ho ra–, đã thế lại còn có đẳng cấp nấu ăn vô cùng thần sầu khác với người anh Ban Yeo Dan của mình nữa. Bạn hỏi tài nấu ăn của anh Yeo Dan như thế nào ư? Đừng sốc nhé, mấy người bạn của anh Yeo Dan vẫn đang truyền tai nhau nghe một giả thuyết là chính tay anh ấy có thể tạo ra một loại vũ khí sinh hoá học đấy.
Phù, phù phù, tôi vừa nhớ lại về ký ức ngày xưa vừa ảm đạm cười. Vào một hôm chủ nhật nào đó tôi cùng Yeo Ryung ăn mỳ mà anh Yeo Dan nấu cho rồi tự nhủ, nếu tôi có thể yên bình dìm xuống mối tình đơn phương dành cho anh ấy thì có khi nó đã bay biến hết luôn rồi.
Dù sao thì may mà có tài nấu ăn đẳng cấp của Yeo Ryung. Tôi vừa nói vậy vừa nhìn về phía trước.
Người ngồi gần tường nhất và cũng đang liếc nhìn xung quanh là Joo In kia mới lẩm bẩm.
“Nhiều người thật đấy.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu. Rồi Eun Ji Ho bên cạnh cũng nói.
“Nhưng mà hầu như toàn con trai nhỉ.”
“Ừ.”
Lần này tôi cũng lại gật đầu. Eun Hyung ngồi đối diện nói như thì thầm với chúng tôi.
“Hình như người làm thêm kia là người khác so với lần trước nhỉ…?”
“Sao lại thế ha?”
Lần này tôi không muốn trả lời là ừ nữa nên cố đổi sang lời khác. Eun Hyung không nói gì mà chỉ nở nụ cười như đã hiểu hết. Cũng đúng, trong cả đám có ai là không biết lý do đâu. Joo In lại lầm bầm.
“Chắc là lại tỏ tình với Yeo Ryung rồi bị đá chứ gì.”
“……”
“Đáng thương thật.”
Người bị Yeo Ryung đá á? Tôi muốn hỏi như vậy nhưng lại cố nhịn trong lòng. Nói thật là cả hai người đều đáng thương cả mà. Yeo Ryung vốn đã có số mệnh hay được trai lạ tỏ tình từ khi sinh ra nên cũng đáng thương, còn người bị đá chỉ không biết về chuyện cũ của cô ấy mà thôi. Thế rồi khi chúng tôi đang ngồi yên không nói gì thì Ban Yeo Ryung đã lừ lừ tiến về bàn của chúng tôi.
Tạp dề đen, áo ngắn tay trắng cùng với váy màu be, mái tóc chỉ được buộc gọn gàng ở đằng sau thôi nhưng cũng đủ làm Ban Yeo Ryung toả sáng. Ngay khi đến đây thì đương nhiên việc đầu tiên cô ấy làm là đuổi Eun Ji Ho ra khỏi chỗ ngồi bên cạnh tôi rồi chiếm ngay chỗ đó. Mà không, nếu coi đây là việc dĩ nhiên thì thể loại của quyển tiểu thuyết này sắp thay đổi rồi, nhưng thôi đừng quan tâm đến nó nữa.
Dù sao thì sao khi dùng thủ đoạn hoà bình như vậy mà chiếm chỗ ngồi bên cạnh tôi, Ban Yeo Ryung mới vừa chống cằm vừa nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh và hỏi.
“Dan à, cậu uống gì? Cứ nói cho tớ đi. Hay tớ cho cậu thứ đắt tiền nhất ở đây nhé?”
Ừm, tôi muốn giả vờ không thích nhưng lại không thể không cảm thấy hứng thú được. Đây có gọi là lạm quyền không? Thế là tôi hỏi.
“Thứ đắt tiền nhất là gì thế?”
“Ừm, tấm lòng của tớ?”
“……”
Khi tôi còn đang cứng mặt không trả lời thì Eun Ji Ho ở bên cạnh đó mới giơ tay lên và nói.
“Sao cái đó lại đắt nhất? Nghe vô lý thế.”
“Haha, ai cho cậu đâu?”
“Haha, ai thèm nhận?”
Ban Yeo Ryung như gầm lên mà nắm lấy cổ áo của Eun Ji Ho. Không, chờ đã, đây là nơi công cộng mà, khi Eun Hyung vừa đứng ra can ngăn rồi tách hai người họ ra thì Ban Yeo Ryung lại thở dài một tiếng. Nhưng dù sao thì việc họ hục hặc cũng chẳng phải là chuyện gì đáng nói cả, thế nên trong lúc đó Yoo Cheon Young và Woo Joo In vẫn đang đọc menu và quyết định gọi món theo ý mình. Joo In vẫy tay nói.
“Tớ, ờ, uống Iced Americano nha.”
“Ừ, đấy là món thường được gọi đó.”
“Yoo Cheon Young uống trà thanh yên. Đá nha.”
“Á, tớ cũng uống cái đó.”
Tôi cũng vươn tay ra nói. Ban Yeo Ryung gật gù mấy lần, cũng chẳng cần phải ghi gì lại mà cứ thế rời đi như đã nhớ hết đồ của chúng tôi rồi. Nhìn bóng dáng đằng xa của Ban Yeo Ryung, tôi tự nhiên lại thấy hơi ghen tị với cô ấy. Trời ơi, tôi mà có trí thông minh như vậy thì cần gì phải học trong kỳ nghỉ chứ, có khi còn có thể đi làm thêm nữa. Và rồi tôi lại nhớ ra tờ giấy đang được gập gọn trong túi của mình. Á, quên mất. Thế là tôi hùng hổ lôi tờ giấy đó ra từ trong túi. Eun Ji Ho hỏi.
“Sao thế? Mặt cậu kiểu gì đấy?”
“Làm sao vậy hả Dan?”
Eun Hyung ở bên cạnh cũng hỏi tôi với vẻ lo lắng. Tôi không nói gì mà chỉ trải tờ giấy đó ra trước mặt bọn họ. Lúc này vẻ mặt của họ đồng loạt nhăn nhó hết cả lại. Người lầm bầm đầu tiên là Joo In.
“A, cái này. Đơn xin phân ban.”
“Hình như có hai ban là ban tự nhiên với ban xã hội.”
Tôi ảm đạm lẩm bẩm như vậy rồi lại cúi đầu thấp hơn. Mọi người cứ thế quay ra nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhiên im phăng phắc. Lúc này Eun Hyung mới nhìn tôi và hỏi.
“Sao vậy? Cậu không có việc gì muốn làm à?”
“Nói thẳng ra thì, tài phiệt đời thứ hai thì sao?”
Cả bàn lại im lặng vì phát ngôn của tôi. Tôi bổ sung thêm.
“Để đạt được giấc mơ này, bố mẹ cố lên.”
Người phá lên cười đầu tiên là Joo In. Cậu ấy ngồi đối diện tôi, cứ thế vừa ôm bụng vừa cười ngặt nghẽo. Vì ban đầu tôi cũng bảo bọn họ cứ cười đi rồi nên khi vừa nhún vai cái thì Eun Hyung cũng cười theo. Sao nào, mọi người ai chẳng đùa như thế này. Giấc mơ của tôi là tài phiệt đời thứ hai, tài phiệt đời thứ ba hay đại loại vậy ấy… Tôi vừa nghĩ vậy vừa định cười cho qua thì không ngờ, một giọng nói nghiêm túc vang lên bên cạnh tôi.
“Không phải đâu, muốn làm tài phiệt đời thứ hai cũng phải dựa vào số lượng anh chị em nữa.”
“……”
Tôi cứng mặt mà nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy vẻ nghiêm túc chưa từng có trên mặt Eun Ji Ho. Đôi mắt đen phía dưới mái tóc bạc ánh lên trông có vẻ cực kỳ trầm trọng. A, quên mất đấy… Tôi lẩm bẩm trong đầu. Trong đám này đâu có thiếu gì mấy người đẹp mã, học giỏi và đánh nhau giỏi đâu, đến tài phiệt đời thứ hai cũng phải có ít nhất tầm một, hai người nữa là. Cái thứ tiểu thuyết mạng chết tiệt này…
Eun Ji Ho vẫn nghiêm túc nói.
“Đã hiểu chưa? Nếu ai muốn biến cậu thành tài phiệt hai đời thì cậu phải cẩn thận suy nghĩ đến số lượng anh chị em của mình rồi hẵng quyết định. Nếu là con một á? Chết luôn cho nhanh. Đây, nhìn Yoo Cheon Young đi.”
Thấy Yoo Cheon Young tự nhiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tôi mới trợn tròn mắt nhìn cậu ấy. Mặt khác, Yoo Cheon Young đang ngồi yên chống cằm và nghe chuyện cũng từ từ mở hờ đôi mắt xanh ra với vẻ bực dọc. Và rồi khi nghe câu nói tiếp theo của Eun Ji Ho thì tôi mới nhăn mặt lại. Ôi trời.
“Nhìn đi, nhìn cái gương mặt không có tí stress nào đó đi. Nếu muốn làm con nhà giàu đời thứ hai thì phải làm em út như thế.”
Yoo Cheon Young vừa nhăn mày vừa lẳng lặng trả lời.
“Nói linh tinh gì thế?”
“Không phải bây giờ đúng là cậu không có tí stress nào hay sao? Thế mới bảo điều quan trọng là có anh chị em hay không đấy…”
Nghe lời nói đều đều của Eun Ji Ho, tôi thấy chẳng có ý nghĩa gì nên mới quay đầu đi. Không phải chứ, phải làm tài phiệt đời thứ hai đã rồi thì mới có thể nghĩ đến chuyện này được. Lúc này Ban Yeo Ryung đã mang đồ uống ra rồi ngồi ngay cạnh tôi. Cô ấy quay ra hỏi Eun Ji Ho.
“Làm sao thế?”
“Không biết, làm sao thế nhỉ? Cậu ấy hôm nay lạ lắm.”
Ngay lúc đó Joo In ngồi đối diện đã trả lời như vậy rồi lại cười khúc khích. Cậu ấy biết cái gì à? Tôi trợn tròn mắt. Lúc này, giọng nói của Eun Ji Ho cứ thế nhỏ dần nhỏ dần, rồi cuối cùng tắt ngóm luôn. Rồi cậu ấy lại che mặt mà thở dài một hơi. Gì thế, Ban Yeo Ryung hỏi.
“Làm sao thế?”
“……”
“Joo In à, cậu biết không?”
Joo In vừa hút Americano vừa mỉm cười. Thế rồi cậu ấy nheo mắt nhìn Eun Ji Ho và mở miệng nói.
“Còn sao nữa. Làm gì có cái gì làm Eun Ji Ho đệ nhất thiên hạ ghét đến sởn da gà như thế ngoài cái đó đâu.”
“À, lại tiệc à?”
Ban Yeo Ryung ở bên cạnh lẩm bẩm với giọng khô khốc. À, phải đến lúc này tôi mới hiểu ra và gật gù. Thể nào hôm nay thấy cậu ấy hơi hơi lạ. Khác với vẻ ngoài, dù gì thì Eun Ji Ho cũng là loại nhân vật tài phiệt đời thứ hai thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết, thế nên cậu ấy cũng có nghĩa vụ là phải tham gia mấy bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu hay được tổ chức ở một chỗ khách sạn nào đó. Mỗi lần như vậy cậu ấy toàn bám lấy chúng tôi rồi vừa liệt kê ra đủ thứ bệnh như đau đầu, đau bụng, đau răng vừa làm phiền chúng tôi, nhưng cuối cùng cậu ấy lại chỉ lẩm bẩm với một giọng không có chút tự tin nào.
‘Cậu nghĩ tôi có cáo ốm vì lý do đó được không?’
Mỗi lần như thế, Joo In cũng thường dịu dàng cười và trả lời.
“Tỉnh mộng đi.’
Tôi tặc lưỡi, sau đó lấy ống hút ngoáy ly đồ uống mình vừa gọi. Khía cam thanh yên lượn vòng vòng trong ly nước. Nói thật thì tôi cũng không biết tại sao Eun Ji Ho lại ghét tiệc đến mức đấy, nhưng Ban Yeo Ryung thì lại vô cùng thấu hiểu mà dịu dàng đánh vào lưng… à không, vỗ vào lưng Eun Ji Ho. Cũng đúng, gia thế của Ban Yeo Ryung thì bình thường nhưng vì cô ấy là nữ chính nên họ hàng của cô ấy thì lại không bình thường tí nào, thế nên hình như cô ấy cũng hay ăn diện rồi đi tiệc với anh Yeo Dan thì phải. Nhưng mà Yoo Cheon Young ở phía đối diện ngay lập tức ngẩng đầu lên và hỏi.
“A, ra là tiệc nhà cậu à?”
“Cái gì?”
“Hôm nay tôi cũng phải đi.”
“……”
Vẻ mặt của Eun Ji Ho vô cùng kỳ quái. Một lúc sau cậu ấy mới hào hứng hỏi.
“Ơ, cậu định đến à?”
Ban Yeo Ryung nghe vậy cũng trợn tròn mắt và xen vào.
“Chờ đã, tại sao? Yoo Cheon Young cậu vốn không tham gia tiệc bao giờ mà.”
Đúng vậy nhỉ. Tôi cũng ngỡ ngàng nhìn Yoo Cheon Young. Dù tôi không muốn công nhận nhưng theo như Eun Ji Ho nói về tầm quan trọng của anh chị em đối với tài phiệt đời thứ hai ban nãy, đúng là giữa Eun Ji Ho với Yoo Cheon Young có sự khác biệt thật. Vì cuộc sống sinh hoạt của họ là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau luôn. Người trả lời thay lại là Eun Hyung.
“A, cái này ấy à? Tại lần này mấy người anh nhà Cheon Young vừa về nước rồi. Mấy anh cứ hỏi cái này cái kia xong lại nghe là Yoo Cheon Young không đi giao lưu nhiều lắm nên là…”
“À, ra là vậy nhỉ.”
Tôi vừa gật đầu thì Eun Hyung cũng gật gù theo và nở nụ cười.
“Thế nên tối nay bị bắt phải đi rồi đây.”
Eun Ji Ho ở bên cạnh co chân lại rồi lầm bầm.
“A, gì chứ. Đến với anh trai thì làm sao ở cạnh tôi được?”
Nghe vậy, đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young đang nhìn xuống sàn thì lại ngẩng lên nhìn. Cậu ấy trả lời.
“Dù tôi có không đến với anh trai thì cũng không ở cạnh cậu đâu.”
“Gì cơ? À, vậy tôi rốt cuộc phải lấy ai ra làm bia đỡ đạn đây…”
Quả nhiên Eun Ji Ho hoàn toàn không bị sự thẳng thắn của Yoo Cheon Young tấn công mà chỉ quay đầu đi. Người đầu tiên mà Eun Ji Ho nhìn là Joo In. Khi vừa nhận được ánh mắt của người kia, Joo In chỉ mỉm cười và dịu dàng nói.
“Đi vui vẻ.”
Nội dung lời nói thì không dịu dàng gì cho lắm. Đm, Eun Ji Ho nhăn mặt rồi lại quay đầu một lần nữa. Lần này cậu ấy lại nhìn Eun Hyung. Eun Hyung cũng lại mỉm cười trả lời.
“Tôi đi với Cheon Young rồi.”
“……”