Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 159

Chương 19. Đã chơi trò Lọ Lem thì phải chơi với nữ chính nó mới hay.

Buổi chiều ngày hôm đó, Eun Ji Ho đến nhà đưa tôi đi.

Trước cửa chính của khu chung cư, tôi mân mê quần áo trên người mình rồi lén liếc nhìn xung quanh.

Như tôi đoán, trong số mấy cô cậu học sinh trung học đi qua cũng có người mặc y hệt tôi bây giờ. Áo phông trắng và quần bò.

Vuốt lại tay áo hơi nhàu nhĩ, tôi chỉ biết thở dài một hơi mà nghĩ.

Đến bữa tiệc đó trong tình trạng này cũng được sao?

Tôi không đi tiệc nhiều, nhưng ít nhất tôi cũng biết là nếu tôi đến đó với bộ dạng này thì trừ khách đi du lịch ở lại khách sạn lâu ngày ra, ai cũng sẽ phải nhìn lướt qua tôi dù chỉ một lần.

Tôi lôi điện thoại ra rồi nhìn xuống mà miệng méo xệch. Dù đã hỏi mấy lần rồi nhưng câu trả lời của Eun Ji Ho cũng chỉ có thế này.

[Người gửi: Đồ điên Eun Ji Ho

Không có gì đẹp để mặc thì cứ mặc đồ phi hành gia đến cũng được]

Nói thế mà cũng nói được.

Tôi thở dài một tiếng. Luồng không khí xung quanh theo tiếng thở của tôi hình như cũng dần nóng lên. 

Không vuốt lại tay áo nữa, tôi giơ tay lên quạt quạt vào mặt mình rồi lại quay ra chào một bác gái sống cùng tầng với nhà tôi.

Ngay lúc này, một chiếc xe vừa xuất hiện ở ngã rẽ ở đằng xa đang lừ lừ đi tới và lặng lẽ dừng ngay trước mặt tôi. Chào bác gái kia xong rồi, tôi mới đưa mắt nhìn chiếc xe dài màu đen này.

Tôi chỉ biết tự thở dài trong đầu. Tôi luôn tự nhủ là mình phải giữ vững tinh thần, biết rõ đây là thế giới trong tiểu thuyết, thế nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi.

Làm gì có đứa học sinh cấp ba nào của Đại Hàn Dân Quốc lại quen thuộc với việc ngồi xe limousine dài đi đây đó được chứ, nghe vô lý không chịu được.

Tôi nghĩ vậy rồi lại cúi người về phía khung cửa sổ được che tối đen nên không thấy gì bên trong. Dù tôi có chút quen thuộc với cái xe này rồi nhưng trước khi lên cũng phải thử nhìn người ngồi trong đó trước đã, nhưng ngay lúc đó thì tôi nghe thấy tiếng gõ nóng nảy vang lên từ bên trong xe, thế là tôi khẽ nhăn mày lại.

Lúc nào cũng vội vội vàng vàng như vậy. 

Khi đã mở cửa xe và đi vào rồi thì tôi mới nói.

“Ít nhất cũng phải cho tôi ít thời gian nhìn mặt thử chứ? Cứ thấy cái xe dài nào là vào chắc, lỡ tôi bị bắt cóc thì làm sao?”

Ngay lập tức có tiếng cười khinh bỉ đáp lại.

“Ôi giời, bắt cóc cơ à?”

“Làm sao, tôi nói nghiêm túc đấy nhé.”

Tôi vừa cúi người lấy một chai nước trong tủ lạnh ở góc cửa xe ra vừa trả lời, vừa nói vừa bĩu môi. 

Tôi tất nhiên biết là mấy việc bắt cóc ít xảy ra hơn là người ta nghĩ, đặc biệt là đã bắt cóc thì người ta sẽ sử dụng mấy loại xe vừa rộng rãi vừa không nổi bật như kiểu xe tải đông lạnh hay xe van, chứ chẳng ai lại dùng kiểu xe nổi bần bật như thế này cả. Nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.

Khi tôi còn đang vừa nghĩ vậy vừa đổ nước ra cốc thì người ở phía đối diện mới bảo.

“Cậu hình như xem phim hơi nhiều rồi đấy.”

Tôi bắt đầu bực bội.

“Gì chứ? Sao cậu nhìn tôi hằn học thế? Làm sao, tôi nói gì sai à?”

Không.

Tôi hoàn toàn không thể phun ra câu đó mà chỉ có thể gườm gườm nhìn gương mặt và mái tóc bạc vẫn toả ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối của xe, trông y hệt một bức tượng điêu khắc của Eun Ji Ho.

Đúng vậy, về mặt logic thì Eun Ji Ho chẳng nói sai gì cả. Nếu có gì sai thì chỉ có là một người đứng đầu trong làng phi thực như cậu ta lại dám bảo tôi xem nhiều phim mà thôi!

Tôi vừa nghĩ vậy vừa ném cho Eun Ji Ho một ánh nhìn phức tạp. Eun Ji Ho chạm phải ánh mắt của tôi thì nhăn mày lại và hỏi.

“Gì? Sao thế?”

Thay vì trả lời cậu ta thì tôi chỉ uống nước ừng ực.

Lúc này, xe đã lặng lẽ xuất phát mà thậm chí không gây ra một tiếng động gì, chưa gì đã thuận lợi ra ngoài đường cái.

Tôi đặt cốc nước trên tay mình xuống rồi thì Eun Ji Ho mới quay ra nhìn tôi. Tôi cũng liếc qua chiếc áo phông mà tôi đang mặc và hỏi.

“Nhưng mà Eun Ji Ho, mặc như vậy có ổn không?”

“Ổn làm sao được.”

“……”

Tôi ngừng một nhịp rồi mới hỏi lại.

“Cậu bảo tôi cứ mặc đồ linh tinh đến mà.”

“Ừ.”

“Tôi tưởng thế có nghĩa là mặc gì cũng được?”

“Không, làm sao mà mặc gì cũng được được? Đây là tiệc đấy.”

Tôi nhìn vẻ mặt trơ tráo của Eun Ji Ho với sự hoang mang tràn đầy trong lòng. Một lúc sau tôi chỉ trầm lặng thở dài, quyết định mở miệng hét lên với chú tài xế là quay đầu xe lại.

Nhưng ngay lúc đó, Eun Ji Ho cứ như đọc được suy nghĩ của tôi nên ấn mạnh lên tay tôi. Khi tôi giật mình quay đầu lại thì chỉ thấy Eun Ji Ho đã đến rất gần, mắt chúng tôi chạm phải nhau.

Đôi mắt đen của cậu ấy vẫn tinh quái như mọi khi. Nhưng rồi khi ấy ta mỉm cười mà phun ra một câu thì tôi chỉ có thể há hốc mồm.

“Tôi sẽ tự biết mà làm, nên cậu mặc cái gì đến cũng được.”

“……”

Eun Ji Ho đến ngay trước mặt tôi, đôi mắt trong trẻo và sáng sủa của cậu ấy như có thể phản chiếu được bóng hình của tôi trong đó. Và rồi tôi ngay lập tức vươn tay ra rồi nắm lấy cánh tay của Eun Ji Ho, sau đó bắt đầu lắc lắc liên tục.

Á, làm sao! Thấy Eun Ji Ho hét thất thanh như vậy, chú tài xế đang lái xe cũng phải hơi liếc nhìn về phía này. Tôi cũng chẳng thèm quam tâm mà chỉ cao giọng hét.

“Này, ai bảo cậu, hả? Ai bảo cậu là cứ làm người khác lo lắng rồi chỉ cần nói mấy câu thoại y hệt nam chính trong phim thì sẽ làm người khác thoải mái hơn hả? Hả!?”

“A, này, đợi đã!”

“Toàn đi học mấy thứ linh tinh ở đâu đâu ấy…!”

Khi đang vừa nắm vừa lắc tay cậu ta như vậy thì trong đầu tôi lại bật ra một suy nghĩ, làm tôi lại thay đổi lời nói.

Nói là học thì nghe như kiểu Eun Ji Ho học cách hành động như nam chính từ người khác ấy, mà làm gì có chuyện đó. Chắc chắn là cái khí chất nam chính đã in sâu vào trong DNA của cậu ta từ lâu rồi.

Thế là tôi mải mê suy nghĩ mà không lắc tay Eun Ji Ho nữa.

Eun Ji Ho cũng dừng việc la hét thất thanh lại và tránh thoát khỏi cánh tay tôi. Cậu ấy kêu lên.

“A, nói bằng lời đi, bằng lời ấy! Càng ngày cậu càng giống Ban Yeo Ryung!”

“Gì cơ? Nghe giống lời khen thế!”

“……”

Mặt Eun Ji Ho tỏ vẻ không biết nói gì nổi, cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc quay lại nhìn tôi thì mới cẩn thận hỏi một câu.

“Cậu coi đó là lời khen à?”

Thấy tôi không ngần ngại gật đầu, Eun Ji Ho chỉ giơ tay che mặt lại.

“Haa…”

Nghe tiếng thở dài thườn thượt phát ra từ trong miệng cậu ta, tôi cũng bỏ tay ra mà quay lại chỗ của mình.

Gì chứ, dù sao thì tôi cũng đã nhận được câu trả lời về trang phục mà mình muốn rồi. Cậu ta còn bảo là mình sẽ tự biết mà làm nên đừng lo lắng nữa kìa.

Chắc là cậu ta đã chuẩn bị trước trang phục cho tôi rồi, có điều sao không nói từ trước cho tôi đỡ lo? Sao cứ phải làm người ta căng thẳng thế không biết? 

Khi tôi đang thở dài một hơi và chán nản mân mê tay của mình thì cậu ấy đã ngay lập tức nhận ra tâm trạng của tôi. Eun Ji Ho chớp chớp mắt, lông mày hơi nhăn lại mà gọi tên tôi.

Lúc này, tôi vẫn vừa mân mê tay mình vừa mở miệng hỏi.

“Ê này, hay là tôi không đi nữa nhỉ?”

“A, gì chứ.”

Eun Ji Ho ngay lập tức bất mãn nói.

“Thế cậu chỉ đùa thôi à? Sao không nói sớm để tôi không phải chuẩn bị chỗ cho cậu…”

“Không, không phải vậy.”

Ngay khi bị ngắt lời thì đôi mắt đen của Eun Ji Ho lại hướng về tôi. Tôi cũng liếc nhìn cậu ấy, sau đó lại cụp mắt xuống. Động tác mân mê tay của tôi dần dần trở nên gấp gáp.

“Chỉ là, bây giờ nghĩ lại mới thấy đi cùng cậu không biết có giúp được gì không…”

Eun Ji Ho lại chớp chớp mắt, nhìn tôi như thể đang muốn cổ vũ tôi nói tiếp. Tôi cũng ngập ngừng nói tiếp thật.

“Cậu cũng biết rồi đó, tôi thật sự không có quần áo phù hợp với hoàn cảnh này, đến đó cũng không biết ai, cũng không giỏi ăn nói nữa. Càng không xinh đẹp giống Ban Yeo Ryung… á á á.”

Tôi không nói được nốt câu vì chẳng hiểu từ bao giờ đã có một bàn tay đến gần tôi rồi véo má tôi rồi. Khi quay ra, tôi chỉ thấy dôi mắt đen của Eun Ji Ho đang gườm gườm nhìn tôi. Ban nãy vẫn còn vui vẻ đùa cợt với tôi như thế cơ mà, sao tâm trạng chưa gì đã xấu đi là thế nào, tôi nghi ngờ nghĩ. Khi tôi vừa lúng búng định hỏi có chuyện gì thì Eun Ji Ho đã tranh nói trước.

“Cái gì mà cậu không giúp được gì tôi hả, ai bảo thế?”

“Không, nưng màa. Đúng nà thế còng gìiii….”

Tôi định trả lời nhưng vẫn bị véo má nên không nói năng hẳn hoi được. Thế là tôi giương ánh mắt oán giận nhìn Eun Ji Ho. Cậu ta vẫn vừa lắc má tôi vừa nói.

“Ai mà hỏi cậu là tại sao cậu đến đây ấy, thì cậu cứ trả lời là Eun Ji Ho quỳ xuống cầu khẩn xin cậu đến đây đi.”

“……?”

“Này, sao cậu ngốc thế nhỉ? Tôi muốn ở bên cạnh cậu thì còn cần những lý do khác à? Sao phải đưa ra mấy tiêu chuẩn đấy?”

Khi cậu ấy nói thì tôi vẫn còn đang bận chớp mắt mà vùng vẫy ra khỏi bàn tay đang véo má tôi đi, nhưng rồi nghe cậu ấy nói xong thì lại khựng lại. Và đằng trước tôi, Eun Ji Ho vẫn khẳng định như đinh đóng cột.

“Chỉ cần cậu thở bên cạnh tôi thôi đi đã giúp tôi ổn định tinh thần rồi, hiểu không?”

“À, ừ.”

Nói như kiểu tôi là một cái cây nhả ra oxi vậy. Tôi lờ mờ gật đầu. Thế mà Eun Ji Ho vẫn kéo nhẹ má tôi và nói.

“Nếu ai còn ăn nói với cậu như vậy nữa thì đem đến gặp tôi. Hiểu chưa, bắt buộc đó. Đừng có nhẫn nhịn rồi cười nói nói cho qua như hồi Ch… như mọi ngày nữa.”

Eun Ji Ho đang nói vậy thì tự dưng lại cắn chặt môi, sau đó lại nhanh chóng bổ sung thêm câu khác vào. Tôi biết rõ cậu ấy định nói cái gì.

Choi Yu Ri. Tôi lặp lại cái tên ấy trong miệng. Tôi vẫn luôn nghĩ đó là chuyện đã qua rồi, nhưng không ngờ đến bây giờ cái tên đó vẫn được Eun Ji Ho nhắc đến.

Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên những lời mà Choi Yu Ri nói với tôi khi đứng trên sân thượng ngày hôm đó. Tôi đảo mắt một vòng rồi nghĩ.

Cô ta thích Eun Ji Ho đúng không? 

Thế thì Choi Yu Ri đã thành công để lại ấn tượng không thể bị xoá nhoà trong trí nhớ của Eun Ji Ho rồi đấy.

Lại còn thành công đóng dấu tôi thành một đứa bị động đến bức bối nữa. Tôi chỉ lờ mờ nở nụ cười, tay đưa lên sờ bờ má vẫn còn tê tê vì bị Eun Ji Ho véo từ nãy tới giờ.

Tôi có thể hiểu một phần lý do tại sao Eun Ji Ho và Woo Joo In liên tục nói tôi ‘bị động’ sau ngày hôm đó.

Nói thẳng ra thì nếu tôi nhờ vả tứ đại thiên vương thì lời đồn ở lớp 1 đó sẽ bị xử lý nhanh hơn thật. Lời nói của họ có sức ảnh hưởng tuyệt đối tới tất cả mọi người, tôi đương nhiên biết điều đó.

Nhưng khi mọi chuyện không còn liên quan đến anticafe của Ban Yeo Ryung nữa mà biến thành chuyện của tôi thì tôi không thể mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của ai được cả.

Với nữ chính có cách giải quyết vấn đề như thế này, nhưng với bạn của nữ chính thì lại có cách giải quyết vấn đề như thế khác. Tôi nghĩ bản thân mình biết thân biết phận lắm. Nhưng mà tại sao…, tôi khẽ cắn chặt môi.

Tại sao họ cứ làm tôi có suy nghĩ khác như vậy? Tại sao cứ liên tục làm tôi tin rằng tôi có thể thoải mái làm mọi việc theo ý mình, dù có mong muốn bất cứ thứ gì cũng không sao cả như thế?

Có cảm giác như tôi đang được đền đáp cho toàn bộ khoảng thời gian tôi cứ nơm nớp lo lắng đến mức không thể thở nổi chỉ vì sợ nếu tôi làm như thế thì sẽ biến thành một kẻ quá phận trong mắt của Eun Ji Ho, Ban Yeo Ryung hay những người khác vậy. Cảm giác yên ổn này gây nghiện không khác gì ma tuý.