Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 164

Ngay từ khi Ham Dan Yi kéo rèm bước ra, ngay từ khi bàn tay của cô ấy vẫn còn đang chạm vào tấm rèm màu hồng còn đôi mắt nâu của cô ấy lại ngẩng lên nhìn cậu, cậu đã muốn nói rằng cô ấy vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà đến cả chuyện đó cậu cũng phải giả vờ như thể cậu chỉ đang đỡ lời cho Kwon Hye Young bên cạnh mình mà thôi.

“Đúng vậy đấy. Cậu xinh lắm, Ham Dan Yi.”

Eun Ji Ho điên cuồng vò tóc mình. Đúng vậy, lời khen xinh đẹp ấy là hoàn toàn thật lòng. Phải đến sau này cậu mới nhận ra, đến cả lời nói thì thào như đang kiềm chế nỗi xấu hổ ấy cũng hoàn toàn là tiếng lòng của bản thân cậu.

Có vẻ như cậu không thể hoàn toàn cắt đứt tình cảm với cô gái ấy được đâu.

Eun Ji Ho tự cười nhạo mình. Cũng đúng, cậu cũng biết mình ngớ ngẩn đến mức nào. Không phải lúc được bố dạy dỗ cậu cũng bị mắng nhiều nhất vì điều này hay sao?

Khi Ham Dan Yi tự chủ động nói mình sẽ đến, không phải là cậu không có chút hy vọng nào. Nhưng vì cậu đã muốn bỏ cuộc mà không còn gì luyến tiếc nữa, thế nên cậu cũng nghĩ đây là lần cuối cùng, hơn nữa có khi sau đó cô ấy lại sẽ nói mình đang đùa cũng nên. Hay là tại mình tỏ vẻ gấp gáp rõ ràng quá?

Eun Ji Ho thử sờ mặt mình, nhưng cậu không thể biết nổi lúc đó mình đang có vẻ mặt như thế nào cả. Eun Ji Ho thở dài một hơi rồi lắc lắc đầu.

Được rồi, dù gì cũng là lần cuối mà.

Hết ngày hôm nay cậu sẽ chỉ đối xử với Ham Dan Yi như một người bạn thôi. Nói thật thì đây cũng sẽ là lần cuối cùng cậu để lộ tình cảm của mình ra. Trước khi đến đây, Eun Ji Ho đã tự quyết tâm như vậy.

Eun Ji Ho cũng không để ý xem Kwon Hye Young bảo Ham Dan Yi đi đâu, cậu chỉ ngồi chống cằm trên một chiếc ghế gần đó và nhìn cả hai người họ. Lúc này Ham Dan Yi đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ còn phần phụ kiện nữa thôi.

Và cuối cùng khi Ham Dan Yi quay ra nhìn Eun Ji Ho, cậu mới ném cho cô ấy một câu.

“Tại cậu xinh quá đó.”

Nghe có vẻ đơn giản không có chút gánh nặng gì, nhưng thật ra lại vô cùng thật lòng. Eun Ji Ho nghĩ mình cũng giỏi khen ngợi tuỳ đối tượng được khen. Thế nhưng phản ứng của Ham Dan Yi vẫn giống như trước.

“Điêu.”

Ham Dan Yi trả lời như vậy xong rồi lại ngậm chặt miệng lại. Eun Ji Ho nhìn vậy mà cũng suýt bật cười ra tiếng. 

Dù sao thì Ham Dan Yi có vẻ vô cùng thoả hiệp với lời đề nghị muốn coi ngày hôm nay là sinh nhật của cậu. Theo chiều hướng chấp nhận ấy. Thế nên mỗi lúc cô ấy lỡ phản bác lại theo thói quen thì cô ấy sẽ có vẻ mặt như thể đã phạm lỗi gì đó như thế kia.

‘Dù sao thì lâu rồi mới thấy cô ấy có biểu cảm buồn cười như vậy.”

Sau hơn ba năm quen nhau, à không, không chỉ gặp nhau ở trường mà còn ở nhà nữa thì cũng không dễ gì mà thấy được một dáng vẻ hoàn toàn mới của người còn lại. Có gì thì cũng đã thấy hết sạch rồi.

May mà mình đề nghị như vậy, Eun Ji Ho nheo mắt lại cười, khi Ham Dan Yi đứng lên thì cậu cũng đứng dậy theo cô ấy. 

Khi đi trên sàn đã cẩm thạch, cứ nghe mỗi bước chân đến gần của Eun Ji Ho là vai Ham Dan Yi lại co rúm lại thêm một chút. Mấy cô nhân viên nữ cứ ngơ ngẩn nhìn khung cảnh đó, lúc quay ra nhìn nhau thì thấy mặt ai cũng đỏ lên.

Eun Ji Ho nghĩ từ lúc vào đây đến giờ là Ham Dan Yi đã bắt đầu lèo nhèo ca cẩm về phim ảnh gì đó rồi. Nói thật thì trong mắt Ham Dan Yi, cậu cũng đã từng làm mấy trò giống trong phim ảnh như vậy đấy. Đặc biệt là kiểu một người con trai xuất sắc đến mức ai nhìn cũng phải lên tiếng khen ngợi lại tình cảm kéo cô ấy ra đằng sau lưng mình và cứ thế bước đi cùng cô ấy.

Dù vậy nhưng lúc đó, Ham Dan Yi chẳng có vẻ gì là ngưỡng mộ hay rung động cả, vẻ mặt của cô ấy chỉ lầm lì cúi xuống mà thôi. Cũng đúng, Eun Ji Ho tự nghĩ lại về khung cảnh buồn cười đó mà cũng bật cười. Một người mà cô ấy coi là bạn suốt ba năm qua tự nhiên lại làm hành động như vậy thì cô ấy sẽ rung động ư, tất nhiên là không rồi.

Dù vậy nhưng mình vẫn mong cô ấy lay động dù chỉ một chút. Eun Ji Ho nóng nảy tự lẩm bẩm như vậy, sau đó vươn tay chạm vào lưng Ham Dan Yi. Bờ lưng của cô ấy hơi co rụt lại, sau đó đôi mắt nâu ấy mở to mà quay lại nhìn cậu. Eun Ji Ho bật cười nói.

“Chỉ đi tiệc thôi thì nhanh quá, hay là chúng ta đi ăn tối luôn?”

“…….”

“Tôi hơi lo đó, vì cậu xinh đẹp quá. Lỡ bị người xấu bắt thì biết làm sao đây?”

“Đ…”

Đ?

Eun Ji Ho không nói nữa mà lại cúi đầu xuống. Nhưng cậu có cảm giác mình chưa nghe hết cũng đã biết người kia định nói gì rồi. Và khi nghe thấy cô ấy nói thì cậu cũng chỉ biết kiềm chế nụ cười lại.

A, quả nhiên.

“Điên mất thôi…”

Biết ngay là sẽ như vậy mà.

Eun Ji Ho cố gắng không bật cười nên lén cúi đầu. Dù đã cố gắng vừa mím môi vừa sử dụng hết tài diễn xuất từ hồi cha sinh mẹ đẻ ra nhưng vẫn khó mà kìm nổi. Một lúc sau cậu mới ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy mặt Ham Dan Yi đang méo xệch.

Đúng vậy, có vẻ như cô ấy cũng biết kiểu nói chuyện ban nãy không phải là kiểu mà người yêu hay nói với nhau.

Eun Ji Ho chờ đợi, không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì. Nhưng trước khi cậu kịp để ý tới điều gì thì đã có thứ gì đó chọc vào má cậu.

“Ừm. Bớt giận đi.”

Cô ấy vô tâm chọc vào má cậu, khi thấy người kia đang nhìn mình thì cô ấy lại càng bồn chồn, ngay khi nghe thấy tiếng gọi từ Kwon Hye Young đi trước thì cô ấy hét lên một tiếng ‘Vâng!’ rõ to và chạy đi luôn.

Khi hai người đó đã đi ra ngoài rồi thì nơi này lại tĩnh lặng như trước, lúc này Eun Ji Ho chầm chậm vươn tay chạm nhẹ vào bờ má mà Ham Dan Yi vừa chọc vào. Trước khi kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì cậu đã bật cười. Tay cậu nắm lấy tay vịn ghế mà gập người vừa cười vừa lẩm bẩm.

“Ban nãy chẳng lẽ, là aegyo à?”

Không phải là aegyo thì cũng vẫn là một hành động cực kỳ đúng chất Ham Dan Yi. Gọi là aegyo cũng quá là thê thảm rồi. Eun Ji Ho nghĩ đến đây thì lại vùi mặt vào tay mà hít một hơi thật dài. Không, dù vậy cũng không kiềm chế lại được. Dù nói thế này nghe có hơi bất lịch sự đối với tương lai sau này của Ham Dan Yi, nhưng mà cậu không thể chịu đựng nổi.

Cuối cùng Eun Ji Ho vừa bật cười vừa nói như hét lên.

“Con bé đó, sau này hẹn hò thật cũng định làm như vậy à?”

Tiếng cười đã vang lên thì không dễ kìm xuống được. Eun Ji Ho cứ dựa vào ghế mà run run vai cười như thế, phải đến khi nhận ra mấy người nhân viên ở đó vẫn còn đang nhìn mình thì cậu mới ngay lập tức dựng người dậy. Vươn tay vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, cậu thản nhiên ném cho họ vài ánh mắt coi như chào hỏi, lúc đi ra ngoài cũng vẫn cảm thấy bọn họ đang nhìn theo.

Gì chứ, nhìn theo cái gì? Eun Ji Ho khẽ lẩm bẩm như vậy rồi lại đút hai tay vào túi.

Eun Ji Ho biết rõ rằng nếu ai đó nói ra chuyện cậu ngồi ở một chỗ vắng người mà cười một mình thì sẽ chẳng có ai tin nổi cả. Tất nhiên là trừ thiểu số những người thực sự thân thiết với cậu ra. Và đối với những người ấy, dù cậu có đứng nhảy trên ghế thì cũng chẳng phải điều gì đáng ngạc nhiên nên cậu cũng không cần phải lo lắng lắm.

Eun Ji Ho lại vuốt tóc mình một lần nữa vừa lẩm bẩm.

“…Thật sự là cô ấy định hẹn hò như thế nào nhỉ.”

Lời nói vừa bật ra đã chìm xuống trong không trung. Bước chân của cậu trên khu hành lang dài dần dần chậm lại.

Ngay chính giữa hành lang, cậu bắt đầu đứng khựng lại ở đó mà đưa tay vò tóc mình. Mái tóc đã được chăm sóc cẩn thận trước khi đến đây bây giờ băt đầu rối xù lên. Chẳng sao. Cũng chỉ cần sửa lại một chút thôi.

Mấy thứ tóc tai linh tinh này chẳng có nghĩa gì, nếu cậu có thể bới hết nội tạng của mình lên để vứt bỏ cái thứ cảm xúc ghê sợ này thì cậu chắc chắn sẽ bới thử một lần. Thế nhưng cậu không thể giải quyết chuyện này như vậy được, vậy nên cậu chỉ có thể vươn tay che mặt mình và giữ im lặng mà thôi.

Một lúc sau, tiếng thở dài nặng nề vang lên trong khu hành lang dài.

“Ha…”

Eun Ji Ho vừa bước đi vừa lẩm bẩm.

Sẽ có một lúc nào đó mình hối hận vì chuyện này. Sao mình lại tự tay chạm vào nỗi đau khổ ngọt ngào này chứ, đã biết là một khi chạm tay vào thì sẽ không thể quên được nữa cơ mà.

Nhưng nếu tính ra thì có nhiều chuyện cậu muốn thay đổi lắm.

Eun Ji Ho lắc lắc đầu rồi lại đi tiếp. Trên mỗi bước chân, khung cảnh ngày hôm đó lại như hiện lên rõ ràng trước mắt Eun Ji Ho. Cậu bắt đầu suy nghĩ.

Đúng vậy, vào cái ngày mùa hè khi tôi vừa nắm tay cậu vừa đi trên đường và giấu dáng vẻ khóc lóc của cậu ngay đằng sau lưng. Hoặc không thì là cái ngày chúng ta ngồi cạnh nhau trên sofa, khi tôi dựa đầu lên vai cậu. Hay là khi tôi ngồi ngay bên cạnh cậu mà ngắm dáng vẻ say ngủ của cậu vào giờ nghỉ giữa giờ.

Eun Ji Ho vừa bước đi vừa nặng nề nhắm mắt lại.

Nghĩ lại thì hoá ra, thời điểm bắt đầu mọi chuyện chính là cái ngày Ham Dan Yi ngồi cạnh cậu ấy đó. Chỉ cần nghĩ lại việc mình vẫn còn ghét Ham Dan Yi vào thời điểm đó mà cậu cũng phải bật cười.

Thế nhưng nếu cậu quay ngược lại thời gian và trở lại ngày hôm ấy, cậu có thể không thích Ham Dan Yi được nữa không?

Eun Ji Ho dừng lại bước chân vì câu hỏi mới xuất hện này. Nhưng rồi cậu ấy lại bước đi tiếp, vừa đi vừa nở nụ cười. Cậu vừa cảm thấy tầm mắt của mình sáng bừng lên vừa nghĩ.

“Làm gì có chuyện đó.”

Bố đã nói thế này, đến cả tình cảm cũng có thể bị điều khiển bởi lý trí.

Thế nhưng ngay vào lúc này, cậu biết rõ mình sẽ hối hận về điều gì, cũng biết là cứ đà này thì những cảm xúc hối hận đó sẽ khắc sâu trong tâm trí mình. Nhưng không, cậu vẫn đang tiến từng bước về phía Ham Dan Yi. 

Khi ra khỏi hành lang, cậu nhìn thấy Ham Dan Yi nhanh hơn là mình nghĩ. Trên mái tóc được sửa sang lại của cô ấy có một cái dây buộc tóc hình khối cubic, ánh đèn trong phòng chiếu vào đó, làm nó toả sáng như một ngôi sao nho nhỏ vậy.

Ánh sáng chói mắt ấy làm Eun Ji Ho hơi nheo mắt lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ đó thì cậu lại nở nụ cười. Dù sao thì cậu cũng không định bỏ qua cơ hội hiếm có ngày hôm nay. Cậu đã quyết tâm hôm nay sẽ thoải mái lộ ra vẻ mặt yêu thích để nhìn cô ấy rồi, thế nên bây giờ cậu từ từ bước lại gần và nói một câu.

“Ham Dan Yi, xinh đẹp quá nhỉ.”

“Ừ, biết mà.”

“……?”

Eun Ji Ho hơi nhăn mày và nhìn Ham Dan Yi. Cô ấy không hoảng hốt và cũng không đỏ mặt mà chỉ thản nhiên nhìn vào điện thoại của mình mà thôi.

Chẳng lẽ…

Eun Ji Ho nhăn mặt lại. Chẳng lẽ chưa gì đã quen rồi à?

Không, làm gì có chuyện đó. Ham Dan Yi vốn đã là người thích ứng rất chậm với tất cả mọi thứ, như kiểu công nghệ hay thời tiết chẳng hạn, vì lúc nào cũng quen chậm hơn người ta nên cô ấy cũng thỉnh thoảng bị người khác cáu gắt mà mắng cho một trận. Eun Ji Ho nói lại một lần nữa.

“Này, Ham Dan Yi. Tôi bảo cậu xinh đó?”

Vì đang ngỡ ngàng nên cậu cũng không nhận ra là mình đã quay lại với cách nói của ngày thường rồi. Khi Eun Ji Ho còn đang ngạc nhiên nhìn Ham Dan Yi thì cô ấy vẫn nắm chặt lấy điện thoại và ngẩng lên, sau đó phun ra một câu.

“Ừ, biết rồi mà.”

“Biết cái gì?”

Cậu cũng biết là mình nói câu này nghe có vẻ không có ý gì tốt nhưng hỏi thì vẫn phải hỏi. Kwon Hye Young ở phía đối diện ngay lập tức ném cho Eun Ji Ho một ánh mắt bàng hoàng.

Quý khách, không phải như vậy! Tín hiệu báo động! Báo động cho tình yêu đơn phương của quý khách đấy!

Nhưng Ham Dan Yi thậm chí cũng chẳng phản ứng lại với lời nói đó. Lúc này Eun Ji Ho bắt đầu lo lắng không biết có phải mình bắt ép Ham Dan Yi hơi quá không. Rồi Ham Dan Yi lại ngẩng lên và nói.

“Ừm. Cậu đang dùng cách nói ngược mà.”

“Gì cơ? Nói ngược?”

Cậu không thể hiểu nổi cách giải thích này. Rốt cậu nghe cái gì mà lại nghĩ vậy, ngay khi cậu bật ra câu đó thì Ham Dan Yi mới bắt đầu bước đi và nói.

“Hôm nào cậu chẳng kêu Ban Yeo Ryung xấu xí?”

“… Rồi sao?”

“Rồi bây giờ lại khen tôi xinh đẹp.”

Đến lúc này, động cơ nhỏ bé trong đầu Eun Ji Ho mới bắt đầu hoạt động, cậu nhận ra một điều.

Eun Ji Ho muốn tự bóp cổ mình. Cái gì mà xem phản ứng xấu hổ của người ta, cái gì mà thoải mái tận hưởng cuộc nói chuyện như hai người yêu nhau, đổ xuống sông xuống bể hết rồi.

Eun Ji Ho cứ nhăn chặt mày lại mà đứng như vậy một lúc, phải đến khi tự nhiên thấy Ham Dan Yi quay ngoắt người đi và tiến đến chỗ nào đó thì cậu mới cất bước đi theo. Và rồi cậu vội vã hét lên.

“Này, Ham Dan Yi! Cậu rất xinh đẹp mà!”

“Ừ, biết rồi. Biết rồi mà.”

“Không phải, không phải là nói ngược đâu, a! Chết tiệt!”

“Ừ, đã biết, đã biết.”

“Cậu biết cái gì mà biết!”

Nghe thấy tiếng hét của Eun Ji Ho, mấy người nhân viên bắt đầu chụm đầu vào với nhau mà bàn luận. Dù vậy nhưng Ham Dan Yi vẫn vô cùng cứng rắn và không có phản ứng gì cả. 

Một lần tin là sẽ bắt đầu tin đến cuối luôn, có thể gọi là kiên trì, nhưng cũng có thể gọi là không biết tiếp thu ý kiến của người khác. Nói chung cô ấy đã nghĩ cái gì thì trong một khoảng thời gian dài sẽ không có gì thay đổi được suy nghĩ của cô ấy cả.

A, chết tiệt thật.

Eun Ji Ho vừa lặng lẽ vuốt trán vừa lẩm bẩm.

“Ban Yeo Ryung, bình thường cậu đã cản trở tôi rồi mà bây giờ vẫn có thể cản trở tôi từ xa nữa sao…”

***