Chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc là có thể chịu đựng được cả một cuộc đời cực khổ.
Tôi lặp lại lời ấy trong miệng. Cảm giác như thể mình tự nhiên được an ủi trong một tình huống không ngờ đến vậy. Tôi ngập ngừng, nhìn ngài chủ tịch cười rồi lại nghĩ. Chẳng hiểu từ lúc nào tôi đã bắt đầu sống mà quá bám víu vào những thứ đó như vậy. Những thứ có thể sẽ biến mất ngay lập tức, và cả những thứ mà tôi không biết khi nào sẽ biến mất đó.
Trong đó có cả những thứ tình cảm nam nữ, tình bạn, và tất cả những điều liên quan đến mấy người Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho. Tôi vừa nghĩ vậy vừa lén nhìn Eun Ji Ho đang đi lướt qua ngài chủ tịch và tiến về hướng tôi.
Cậu ấy giơ tay về phía tôi. Tôi ngập ngừng một lúc, rồi cũng vươn tay nắm lấy tay cậu ấy. Vừa làm vậy tôi vừa nghĩ.
Dù sao thì không phải cứ như thế này vẫn rất ổn sao? Thay vì cứ phải suy tư xem mình có thể tiếp tục tồn tại trong thế giới này bao lâu, tại sao không thoải mái tận hưởng giây phút này cơ chứ?
Bộ đèn trùm đằng xa vẫn toả ra từng tia ánh sáng rực rỡ như dải ngân hà. Giữa hàng ngàn giọt mưa lấp lánh ấy, tiếng đàn violin giản đơn mà du dương và mềm mại vang qua đây. Ngay lập tức có mấy chục loại nhạc cụ khác cũng vang lên và hợp âm với âm thanh ấy. Bài nhạc giao hưởng bắt đầu.
Và bữa tiệc này cũng chính thức bắt đầu như vậy. Từng người từng người đang tập trung ở gần bục phát biểu cũng dần dần tản ra. Và lúc này, đôi vợ chồng ngài chủ tịch Eun Han Soo chào tôi.
“Vậy chút nữa gặp lại nhé, Dan à.”
“A, vâng ạ!”
“Có vấn đề gì thì đến tìm cô chú.”
Phu nhân và ngài chủ tịch thay nhau nói như vậy xong thì rời đi. Tôi vẫn nhìn theo dáng vẻ của họ mà thấy má hơi nóng nóng. Rõ ràng là từ lúc chú phát biểu xong rồi cả hai người họ nói chuyện với tôi cũng chưa được bao lâu, thế mà tôi cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu rồi vậy.
Dù sao thì vẫn có một điểm tốt. Tôi không còn cảm thấy khoảng thời gian này giống như một giấc mơ nữa. Đến lúc này mắt tôi mới nhìn rõ được tất cả mọi thứ trong khu hội trường. Thay vì suy nghĩ kiểu ‘Khi mình quay về thế giới cũ rồi thì sẽ chỉ nhìn thấy khung cảnh này trong ký ức mà thôi, không thể có dịp đến đây được nữa’ thì tôi lại muốn mình cứ thế tận hưởng hơn. Một cách đơn thuần, giống như một đứa trẻ vừa nhận được một món đồ chơi mới vậy.
Và ngay lúc đó, Eun Ji Ho đang nhìn tôi chằm chằm thì lại tự nhiên bật ra một câu nói làm tôi phải quay đầu lại nhìn cậu ấy.
“Tôi thực ra, không hiểu rõ bài diễn thuyết đó.”
“Hử?”
Tôi trợn tròn mắt và quay đầu ra.
Không hiểu ư? Eun Ji Ho cũng đang vướng mắc về mấy thứ không nhìn thấy được và không để lại hình thù như tôi à?
Không, Eun Ji Ho vẫn nhìn tôi, vẻ mặt quá chi là trầm lặng. Nếu cậu ấy không hiểu được một điều gì đó mà cảm thấy bồn chồn thì không thể có vẻ mặt đó được.
Hơn nữa Eun Ji Ho không nói ‘không hiểu’ giống tôi, mà là ‘không hiểu rõ’. Tôi chớp chớp mắt. Eun Ji Ho hờ hững nói.
“Người dạy cho tôi là, không được vì bốc đồng trong một khoảnh khắc mà phá hỏng toàn cục, lúc nào cũng phải suy nghĩ cho tương lai là bố tôi chứ ai. Thế mà bây giờ ông ấy lại đến đây nói là khoảnh khắc quan trọng hơn thế này thế kia, tôi ngạc nhiên lắm.”
“À… Ừm, ừ.”
“Vẻ mặt cậu làm sao thế?”
Tôi quay đầu đi và lầm bầm trả lời.
“Không có gì.”
Tôi thật ra là cảm thấy như được an ủi vì cậu ấy nói là mình ngạc nhiên, nhưng mà cậu ấy đã nói vậy thì…
Rồi tôi ngay lập tức nhăn mày lại. Không phải, từ đầu Eun Ji Ho cũng có phải bị rơi xuống một thế giới khác như tôi đâu?
Hơn nữa, thật ra cách tư duy phải coi trọng tương lai hơn hiện tại và chỉ nghĩ đến những thứ còn lại ở tương lai của Eun Ji Ho cũng là do cậu ấy phải gánh vác rất nhiều thứ mà. Con đường trước mặt cậu ấy đã được trải sẵn, không còn một sự lựa chọn nào khác cả.
Tôi lúc nào cũng ghen tị với Eun Ji Ho, nhiều khi còn cảm thấy đồng tình với cậu ấy. Nếu tôi mà nói với cậu ấy ‘Tôi không biết các cậu khi nào sẽ biến mất nên muốn trân trọng tất cả những khoảnh khắc ở bên cạnh các cậu, thế nên cậu cũng phải coi trọng từng khoảnh khắc hơn đấy nhé’ thì nghe quá là buồn cười. Vì trách nhiệm mà hai người chúng tôi phải gánh vác hoàn toàn khác nhau.
Có cảm giác như tôi vừa thấy được một vách đá sâu hun hút ngay giữa Eun Ji Ho và tôi qua màn sương mù dày đặc vậy.
Tôi yếu ớt nhăn mặt lại. Eun Ji Ho vẫn quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt của tôi, rồi cậu ấy lại hỏi.
“Sao, làm sao thế?”
“A, không có gì.”
Tôi đảo mắt và cố tìm cách đổi chủ đề, thế nên tôi nhìn ngay đến đám người đã vây lấy ngài chủ tịch Eun Han Soo và phu nhân như một đám mây dày đặc từ lúc nào và hơi nói lớn lên.
“Á, nhìn đằng kia kìa! Nhiều người quá nhỉ.”
“Hử? À ừ.”
Eun Ji Ho thờ ơ quay đầu nhìn về phía bên đó và trả lời như vậy.
“Như thế cũng là dĩ nhiên thôi. Bố mẹ là nhân vật chính của bữa tiệc này mà.”
“A, đ, đúng vậy nhỉ?”
Tôi đang lắp bắp như vậy thì Eun Ji Ho vừa nhìn tôi vừa ném cho tôi một câu.
“Này, Ham Dan Yi.”
Thấy vẻ nghi ngờ trong mắt cậu ấy đã dần biến mất và thay vào đó là vẻ nghịch ngợm giống mọi ngày, chẳng hiểu sao tôi lại thấy bất an.
“Ừ?”
Ngay khi tôi đáp lại thì cậu ấy phì cười nói.
“Hình như cậu quên điều gì đó rồi.”
“G, gì cơ?”
“Nhân vật chính của bữa tiệc này, không chỉ có bố mẹ tôi đâu.”
Nói gì cơ?
Tôi vừa nhăn mày vừa hỏi lại như vậy thì lại nghe thấy cậu ấy trả lời.
“Nhìn đằng sau mà xem.”
À, hít thở sâu vào nhé.
Nghe cậu ấy bổ sung thêm như vậy, tôi cũng hít thở sâu thật và quay về phía sau. Lúc này mặt tôi ngay lập tức cứng đờ lại.
Khi tôi cứng người như một con búp bê gỗ mà quay ra nhìn Eun Ji Ho, cậu ấy vừa nhìn thẳng vào mắt tôi vừa nở một nụ cười tinh quái, sau đó nghiêng người về hướng tôi.
Đôi mắt đen của cậu ấy khép hờ, cậu ấy thì thầm.
“Rốt cuộc cậu nghĩ con trai duy nhất của tập đoàn Han Wool là cái gì thế? Nghĩ là mọi người cứ để yên à?”
Tôi lúc này mới có thể trả lời cậu ấy.
“Nhưng vừa ban nãy….”
Lúc đầu tôi còn tưởng chỉ có một đám người muốn xông đến thôi, nhưng nhìn kỹ hơn thì ai cũng muốn chạy tới cả. Tôi nhìn đám người không biết đã tiến đến gần ngay trước mũi mình từ lúc nào mà lùi lại một bước, sau đó chọc vào sườn Eun Ji Ho và thì thầm.
“Hoá ra vì thế này, nên cậu mới gửi tín hiệu SOS cho tôi đấy à?”
“Cậu là người bảo sẽ giúp tôi mà. Với cả nếu bây giờ mới hối hận thì không phải đã quá muộn rồi sao?”
Eun Ji Ho cụp mắt xuống và cười như thể thích thú lắm, còn tôi thì không nói ra lời nên chỉ biết lặng lẽ che mắt lại.
A, đúng vậy, tôi mới là đứa ngu ngốc vì không tưởng tượng ra cuộc sống của một tên nam chính trong tiểu thuyết mạng nó sẽ như thế này mà…
Trả lại ân huệ của cậu ta xong, sau đó tuyệt đối, tuyệt đối phải vứt cậu ta lại một mình. Lúc này tôi mới tự nhủ như vậy. Nhưng giờ tự nhủ thì cũng đã quá muộn rồi.
“Người ta hầu như sẽ tới chỗ bố tôi, nhưng mà có cả những người cùng tuổi chúng ta nữa. Chỉ cần cười là được.”
Tôi lén lút gật đầu.
Khi cậu ấy vừa nói xong, ngay lập tức có một người đàn ông ăn mặc lịch sự trong độ tuổi có vẻ đã có con cái tầm độ tuổi của chúng tôi tiến về phía này để chào hỏi.
“Đã bao lâu rồi nhỉ! Cháu càng lớn càng đẹp trai đó.”
“Chào giám đốc.”
Đôi mắt của Eun Ji Ho ngay lập tức ánh lên ý cười và trả lời như vậy. Thế rồi cậu ấy ngay lập tức nắm lấy cánh tay tôi và đặt vào tay cậu ấy, nên tôi cũng chỉ có thể làm theo mà thôi. Và rồi người đàn ông kia cũng hỏi tới tôi.
“Cô bé ở bên cạnh xinh đẹp quá!”
“Cảm ơn chú. Đây là bạn cháu ạ.”
May mà đây là một sự kiện nghiêm túc nên cậu ấy cũng không bổ sung thêm lời vô lý nào nữa. Tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm và cũng ngượng ngùng cười rồi chào người nọ.
Ngay lúc đó, lần này có một đám người trông có vẻ tầm tuổi chúng tôi cũng xuất hiện một cách vô cùng náo nhiệt để chào hỏi. Với những người này thì Eun Ji Ho không cười nữa, cậu ấy chỉ bày ra một vẻ mặt khá lạnh lùng để giao tiếp với họ.
Cũng chỉ có Eun Ji Ho là có thể dễ dàng và cũng vô cùng thuần thục thay đổi thái độ tuỳ theo người đối diện như vậy thôi.
Sau khi nói mấy câu chào theo Eun Ji Ho, tôi lén lút nhìn gương mặt của cậu ấy. Mái tóc bạc của Eun Ji Ho lấp lánh trong ánh đèn phía trên, gương mặt như có thể tạo ra đủ loại biểu cảm đa dạng bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn gương mặt của cậu ấy một lúc rồi lại nghiêng nghiêng đầu.
Không biết nữa, người ta nói là con người lúc nào cũng phải có sự nhất quán, nhưng nhìn dáng vẻ của Eun Ji Ho hiện tại chẳng có gì là nhất quán cả. À không, có một điều. Chúng hoàn toàn không phải là dáng vẻ mà cậu ấy hay bày ra trước mặt chúng tôi ở trường.
Với cả trông cậu ấy tự nhiên bày từng dáng vẻ một như thể vừa sinh ra đã có như vậy, chứng tỏ là cậu ấy đã bị huấn luyện đóng giả thành người khác đến nhuần nhuyễn luôn rồi.
Nghĩ vậy mới thấy Eun Ji Ho giỏi đến thế nào. Tôi chỉ có thể lặp lại kết luận này một lần nữa.
Tôi có thể đoán được để trở thành con người như hiện tại, Eun Ji Ho đã phải hy sinh cả tuổi thơ của mình, phải nín nhịn không được làm điều mình thích, không được có những thứ mình muốn chỉ để học tập và chuẩn bị cho tương lai. Nếu không phải như vậy thì bây giờ cậu ấy không thể biến thành con người hoàn hảo như thế này được.
Quả thật là cậu ấy không hề hợp với câu ‘coi trọng khoảnh khắc hiện tại hơn tương lai’ một chút nào.
Tôi đang nghĩ vậy và nhìn cậu ấy chằm chằm thì Eun Ji Ho ngay lập tức hỏi.
“Làm gì thế? Nhìn về phía trước đi.”
“Ơ? Ừ.”
Ngay khi tôi quay đầu ra thì gương mặt ngay đằng trước làm tôi phải nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Á!
Nói thẳng ra thì cũng khó có thể gọi mối quan hệ của tôi với người này là quen biết. Tôi với người này chạm mặt nhau được mỗi một lần, và cuộc gặp mặt đó cũng vô cùng ngắn ngủi. Nhưng địa điểm lẫn tình hình lúc đó đều rất khốc liệt, thế nên tôi khó mà quên nổi người này.
Và người nọ cũng phản ứng y hệt như vậy, anh ta vừa thấy tôi đứng cạnh Eun Ji Ho cái là ngay lập tức nhăn mặt lại.
Đúng vậy, không muốn gặp lại tôi đúng không? Tôi cũng vậy đấy.
Mặt tôi hiện lên sự bất lực. Và rồi tôi lại suy nghĩ một lúc.
Hay là tôi nói là tôi quen người đó và đi ra chỗ khác nhỉ? Không, rồi cậu ấy sẽ hỏi vì đâu mà tôi quen, nếu vậy thì tôi biết nói gì?
Khi tôi còn đang phân vân thì khoé miệng Eun Ji Ho tự nhiên nở một nụ cười nhạo, và rồi cậu ấy vươn tay kéo lấy tôi. Tôi giật mình chớp chớp mắt. Eun Ji Ho vẫn thản nhiên ôm lấy lưng tôi và nhìn về hướng đó, miệng nở một nụ cười và nói.
“Xin chào. Đã lâu không gặp nhỉ, lúc đó em chưa nhớ được ra anh.”
Ngược lại với vẻ mặt vui cười không có một mảng tối của Eun Ji Ho, người kia lại ngượng ngùng cố gắng nở nụ cười và trả lời.
“Đ, đúng vậy. Rất vui được gặp em… Em họ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
Mái tóc bạch của anh ta lấp lánh trong ánh đèn. Dưới mái tóc ấy vẫn là một gương mặt đẹp như trước, thậm chí anh ta còn đang mặc một bộ vest ánh tím phù hợp với bữa tiệc hoa lệ này nên trông anh ta lại càng có vẻ ra gì và này nọ.
Lúc thấy anh ta ở biển là tôi đã biết anh ta chắc chắn không phải là dạng nhân vật qua đường rồi, nhưng mà… Tôi nhìn anh ta với vẻ rối rắm hiện rõ trên mặt và lẩm bẩm.
“Em họ?”
Chẳng để tâm đến câu hỏi của tôi, Eun Ji Ho tiến một bước về phía trước, miệng vừa cười vừa nói.
“Lâu rồi không gặp, anh Kyeom.”
Anh, Kyeom…
Tôi vừa ngơ ngẩn lẩm bẩm cái danh xưng đó vừa nhìn Eun Kyeom, người đàn ông của biển.
Tất nhiên là anh ta là dạng trai đẹp có tiếng, họ Eun cũng không phổ biến đến thế, và yếu tố quyết định là mái tóc bạc đó, nếu nhuộm thì cũng không thể trông y như thật như vậy được. Nếu vậy thì Eun Kyeom với Eun Ji Ho, dù ai có nói hai người này có quan hệ huyết thống thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng điều là làm tôi nghi ngờ là hai người này là họ hàng thì chắc chắn phải quen biết nhau ở một mức độ nào đó, thế mà thái độ của Eun Kyeom trông như kiểu đang gặp phải thần chết vậy.
Tôi nghiêng đầu. Chẳng lẽ là vì chuyện hồi đi biển à?
Không, rõ ràng là lúc đó Eun Hyung đã chạy đến trước và đuổi Eun Kyeom đi rồi, thế nên ba người đến sau là Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young và Joo In không thể thấy mặt của Eun Kyeom được.
Nếu thế thì Eun Ji Ho cũng không thể biết Eun Kyeom là người cầm đầu cái vụ ở trên biển được, thế mà anh ta có cái phản ứng gì kia? Hay là có chuyện gì khác?
Và rồi ngay lúc đó, trong đầu tôi lại hiện lên tin đồn nổi rần rần trong trường về thứ hạng 0 không lâu trước đây, khiến tôi nhăn mày lại.
Tôi giơ bàn tay còn lại không nắm lấy tay của Eun Ji Ho lên và day day vầng thái dương, vừa day vừa lẩm bẩm.
“Không phải đâu nhỉ, chẳng lẽ nào…”
Eun Ji Ho, riêng về vẻ ngoài của cậu thì tôi thấy không chỉ hạng 0 toàn quốc mà hạng 0 toàn thế giới cũng có khả năng, nhưng mà xin cậu đừng có dính líu gì đến cái chuyện đó nhé…
Khi tôi còn đang cố gắng hết sức để bình tĩnh lại thì Eun Kyeom trước mặt tôi cũng đang gắng sức cười và nói tiếp.