Phòng tiệc của khách sạn quả nhiên là tràn ngập người, chỗ nào cũng vừa sáng loá vừa ồn ào. Tôi đang bước đi đằng sau Eun Ji Ho thì tự nhiên ngẩng cổ lên.
Trên trần nhà, từng tinh thể pha lê lấp lánh toả sáng dưới đèn trùm đang lung lay như thể sắp rơi xuống. Từng cây cột làm bằng đá cẩm thạch sừng sững đứng đó chống đỡ trần nhà, tấm rèm màu đỏ velvet ánh tím, váy vóc, phụ kiện.
Tôi lén giương mắt lên, liếc qua gương mặt của Eun Ji Ho khi cậu ấy vẫn đang nhìn thẳng về phía trước.
Ban nãy tôi cũng rất ngỡ ngàng, vì ngoài màu tóc khác nhau ra thì bố của Eun Ji Ho, chủ tịch Eun Han Soo trông giống cậu ấy y xì đúc.
Tuổi của hai người thì cách nhau một thế hệ nhưng ngoại hình thì lại rất giống nhau như vậy, thế nên chủ tịch cũng không cần phải lục lại album cũ để nhớ lại ngoại hình thời trẻ của mình. Bởi vì bên cạnh đã có bản sao hoàn hảo nhất rồi. Và đồng thời, Eun Ji Ho cũng không cần phải tò mò xem lúc trưởng thành trông ngoại hình mình sẽ như thế nào. Bởi mẫu vật hoàn hảo nhất đang ở ngay bên cạnh cậu ấy đây rồi.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa lén nhìn Eun Ji Ho. Dưới ánh đèn trùm trên trần nhà, gương mặt ấy đẹp như thể đã được đẽo gọt và điêu khắc một cách chăm chút, trông cứ như một ảo ảnh trong giấc mơ vậy.
Tôi càng ngày càng cảm thấy tình hình hiện tại quá vô thực nên chỉ biết nhắm mắt lại và hít thở thật sâu. Thế rồi tự nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi vì giật mình mà vội vã mở mắt ra.
“Á.”
Hình như giọng của tôi quá lớn rồi. Bước chân của vợ chồng chủ tịch Eun đi đằng trước vẫn rất nhỏ, cả hai người dừng lại một chút rồi ngay lập tức lại đi thẳng về phía trước.
Ực. Tôi xấu hổ cắn chặt môi và nhìn sang bên cạnh. Eun Ji Ho vẫn không hề nhìn tôi mà vẫn nhìn thẳng phía trước, tay của cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi và nói.
“Đang đi đừng có ngủ gật.”
“K, không phải đâu mà.”
“Nhắm mắt còn gì.”
“Tại căng thẳng đó chứ?”
Ngay lúc này Eun Ji Ho phì cười một tiếng, bàn tay cậu ấy dời khỏi khuỷu tay tôi rồi chạm nhẹ vào phần thắt lưng. Thế rồi giọng nói vô cùng chắc chắn của cậu ấy truyền thẳng vào tai tôi.
“Tôi đang ở bên cạnh cậu mà, cậu lo lắng cái gì?”
Tôi chớp chớp mắt một lúc, sau đó mới bắt đầu đi tiếp. Tôi cũng biết có vô số ánh mắt đang chiếu thẳng vào người tôi và muốn cuốn tôi đi như từng cơn sóng lớn, nhưng bây giờ tôi không sợ những thứ như vậy nữa.
Sau khi đã bình tĩnh lại thì tôi cố gắng bước theo từng bước chân của vợ chồng chủ tịch Eun, nhưng rồi trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ làm khoé miệng tôi vô thức nhếch lên. Tôi nói.
“Eun Ji Ho.”
“Ừ.”
“Nếu ngay bây giờ có Yeo Ryung ở đây, chắc cô ấy sẽ nhào tới đánh cậu đấy nhỉ.”
Ngay lập tức có câu trả lời tinh quái của Eun Ji Ho truyền lại.
“Thế nên bây giờ không có cổ mới là cơ hội tốt đấy chứ, còn sao nữa.”
Nói vậy xong thì Eun Ji Ho ngay lập tức quay đầu sang bên cạnh rồi lại bước đi với một biểu cảm vô cùng hoà nhã.
Cái người này cũng thật là, đa nhân cách thật.
Tôi cảm thán một câu rồi lén nhìn vẻ mặt hoà nhã như thể người nói ra câu ban nãy không phải là mình của Eun Ji Ho. Cũng nhờ vậy mà khi chúng tôi đi gần đến bục phát biểu để chủ tịch Eun Han Soo diễn thuyết thì tôi đã hoàn toàn không còn căng thẳng nữa.
Cuối cùng ngay khi đến chỗ bục phát biểu ấy, chủ tịch Eun Han Soo tình cảm khoác tay phu nhân, hai người sóng vai nhau bước lên bục. May mà cả tôi lẫn Eun Ji Ho đều được đứng ở dưới.
Tôi cũng nghe qua rằng buổi sáng đã tổ chức xong những hoạt động nghiêm túc như kiểu diễn thuyết đối nội và đối ngoại rồi, chỉ còn bữa tiệc này là hoạt động cuối cùng thôi. Dù vậy nhưng khi đứng dưới ánh đèn trùm chói mắt và nhận được ánh mắt từ tất cả mọi người trong bữa tiệc, chủ tịch Eun Han Soo đứng trên bục hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi cả.
“Ngồi đi.”
Eun Ji Ho nói vậy rồi kéo tôi đến chỗ mấy cái ghế đã được chuẩn bị sẵn dưới bục phát biểu. Trong khi tôi vẫn còn đang chớp mắt liên hồi vì chưa quen nổi với kiểu trang điểm mắt này thì bài diễn thuyết của chủ tịch Eun Han Soo đã bắt đầu.
“Thưa những thành viên trong gia đình Han Wool, chân thành cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian quý báu của mình để tham gia vào buổi lễ vô cùng long trọng và ý nghĩa của chúng tôi ngày hôm nay.”
Bài diễn thuyết được bắt đầu theo cái cách bình thường hơn tôi tưởng. Vì tôi đã thường xuyên nghe cách nói này trên báo, trong phim hay thậm chí từ thầy hiểu trưởng trường tôi nên đầu tôi ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi. Tất nhiên là ở địa điểm này, với vai trò của mình, tôi không thể ngủ gà ngủ gật được.
Thế nhưng cuối cùng tôi cũng thấy hơi buồn ngủ. Cũng không phải vì tối qua không ngủ đủ đâu, tại hôm nay chúng tôi đã đến thư viện học từ sáng, chiều thì lại đến quán cà phê mà Ban Yeo Ryung làm thêm, xong sau đó lại còn căng thẳng thần kinh ở tiệm làm đẹp nữa. Tôi muốn biện minh rằng mình buồn ngủ như thế này không phải chỉ vì thể lực kém đâu.
Thế là khi tôi đang nửa tỉnh nửa mơ thì bài diễn thuyết đã trôi qua quá nửa rồi. Lời nói của chủ tịch bay đến và đập thẳng vào tai tôi khiến tôi hơi tỉnh táo lại một chút, thế là tôi cố gắng mở to mắt ra. Ngay lúc này.
“Đây chính là thời đại mà chúng ta khó có thể tin tưởng nổi vào những thứ không để lại hình thái và không thể nhìn thấy.”
Tôi chớp chớp mắt rồi lại ngơ ngác ngẩng đầu lên. Trong ánh đèn chói mắt, dáng vẻ của chủ tịch Eun Han Soo, đôi mắt đen sắc bén và mái tóc đen cùng với tư thế thoải mái như thể đã chuẩn bị kỹ từ trước của chú ấy tràn ngập trong mắt tôi, tôi lặng lẽ lẩm bẩm.
Những thứ không để lại hình thái, những không thể nhìn thấy.
Thật là thần kỳ, người nói ra câu này không phải là người khác mà lại là chính chủ tịch Eun Han Soo.
Tôi cảm giác chú ấy giống một người sẽ không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì không thể nhìn thấy nữa hơn.
Chủ tịch lại từ từ nói tiếp.
“Thế nhưng chúng ta đều biết rằng những thứ thật sự quan trọng là những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt và cũng không để lại hình thái. Chúng ta có thể nhận biết những thứ đó bằng các giác quan, hoặc qua kinh nghiệm của bản thân mình.”
Và rồi chủ tịch Eun Han Soo nói lời cuối cùng. Tôi vô thức lặp lại lời nói của chú ấy trong miệng.
Những thứ không để lại hình thái, những không thể nhìn thấy.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bài phát biểu của ngài chủ tịch đã đến hồi kết thúc.
“Mong quý vị sẽ không quên những điều này, để tập đoàn Han Wool của chúng tôi có thể tiếp tục phát triển trong thời gian tới. Xin cảm ơn.”
Xin cảm ơn, lời nói ấy vừa vang lên thì bốn phía đều rộn ràng tiếng vỗ tay. Tôi cũng vừa vỗ tay theo vừa lén nhìn bên cạnh mình.
Eun Ji Ho vẫn ngồi thẳng lưng như mọi khi, lấy tư thế của một cậu học sinh gương mẫu để lắng nghe từng câu diễn thuyết của chủ tịch Eun Han Soo, rồi ánh mắt của cậu ấy tự nhiên lại hướng về tôi. Thế nhưng vì cậu ấy phải ngay lập tức bày ra bộ dáng thân mật đối với ngài chủ tịch vừa đi xuống bục phát biểu nên cũng không thể để tâm đến tôi thêm được nữa.
Ngay khi cậu ấy đứng dậy và nở nụ cười với ngài chủ tịch thì khắp nơi lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Còn có mấy tiếng xì xầm cảm thán chỉ mang tính xã giao của mấy người xung quanh.
“Thật sự giống nhau thật đấy!”
“Chắc chắn là tương lai của tập đoàn Han Wool đã được đảm bảo rồi. Cha con họ giống nhau đến vậy cơ mà.”
Nghe họ nói vậy mà tôi chỉ biết lẳng lặng nghiêng đầu.
Giống nhau à, phải vậy không?
Nói thật thì hình ảnh của chủ tịch Eun Han Soo mà tôi hay tự tưởng tượng trong đầu từ đó tới giờ trông khá giống với Eun Ji Ho. Không bao giờ mất đi năng lực phán đoán, nói cách khác là trông lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng thái quá. Nghĩ đến đây thì tôi lại nghiêng đầu một lần nữa.
Thế nhưng khi nghe thấy mấy lời cuối cùng trong bài diễn thuyết của chủ tịch, tôi lại nghĩ là có khi mình tưởng tượng sai rồi.
“Thế nhưng chúng ta đều biết rằng những thứ thật sự quan trọng là những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt và cũng không để lại hình thái.”
Những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt, không để lại hình thái. Nếu tôi còn chưa hiểu lời nói này có ý nghĩa gì thì có phải tại tôi vẫn còn chưa trưởng thành không?
Tôi vừa nghĩ vậy vừa lặng lẽ nhìn khung cảnh vô cùng thân thiết của hai cha con nhà họ Eun, lúc này mẹ của Eun Ji Ho tự nhiên đến gần tôi. Ngay khi tôi còn đang chưa biết phải làm gì thì cô đã cúi đầu chạm mắt với tôi và tủm tỉm cười.
Tôi đúng là có nghe nói mẹ của Eun Ji Ho bằng tuổi chủ tịch Eun Han Soo, nhưng cô trông vẫn còn giống thiếu nữ lắm. Lông mày cô nheo nheo lại tạo thành hình vòng cung xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, nụ cười trông y hệt tiên nữ, dù cô đang mặc một chiếc váy màu bạc hoa lệ có những đường thêu vô cùng phức tạp được thiết kế riêng cho mình nhưng tôi vẫn cảm giác như cô là một nàng tiên nữ lạc trong rừng vậy.
Dù chỉ mới gặp tôi một lần vào bữa tiệc sinh nhật của Eun Ji Ho hồi cấp hai nhưng cô vẫn có vẻ rất thân thiện với tôi. Khi cúi người xuống nhìn tôi, cô thì thầm như thể đang muốn nói một bí mật gì đó.
“Dan à, cháu mệt rồi phải không? Phải nghe bài diễn thuyết của chồng cô mà còn phải ngồi hàng đầu nên không ngủ được nhỉ.”
“Á, không phải đâu ạ!”
Tôi lắc đầu thật mạnh rồi nắm cả hai tay vào và nói.
“Nghe hay lắm ạ. Có mấy phần hơi khó nên cháu không hiểu được nhưng mà…”
Ngay lúc này, cô vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Và đằng sau lưng cô, chẳng hiểu ngài chủ tịch đã nói chuyện xong với Eun Ji Ho từ lúc nào nên đang từ từ tới gần đây. Cô vươn tay ra rồi tình cảm ôm lấy tay chồng mình, sau đó lại nói.
“Mình ơi, hình như Dan Yi thích bài diễn thuyết của anh lắm. Đây là lời khen của một cô bé mười bảy tuổi đa cảm đó, anh phải thấy tự hào đi.”
“Vậy à? Vậy thì may quá.”
Giọng nói dịu dàng như ngày xuân của chủ tịch Eun Han Soo làm tôi giật nảy mình.
Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây thật sự chính là cái người nghiêm khắc dạy dỗ Eun Ji Ho từ nhỏ tới giờ đấy à?
Tôi ngập ngùng một lúc, sau đó lại bị giọng nói ngay trước mặt làm giật mình.
“Nhưng mà chồng này, phải giảm độ khó hiểu của bài phát biểu đi. Cô bé còn bảo là có phần nghe không hiểu nữa.”
“Hử? Phần nào vậy?”
Ngài chủ tịch không hề có ý muốn chỉ trích tôi đần độn mà ngược lại còn dịu dàng hỏi lại tôi như một người giáo viên có tâm với nghề. Mặt của tôi đỏ bừng lên.
Ực, nói linh tinh rồi, đâu ra mà có phần nào không hiểu chứ.
Tôi đang đảo đảo mắt một lúc như đang suy nghĩ nhưng ngài chủ tịch vẫn thực sự muốn nghe câu trả lời của tôi. Mặt khác, Eun Ji Ho đã quay lại đây từ hồi nào và đang nhìn chằm chằm vào tôi cũng vậy. Cuối cùng, tôi lắp bắp mở miệng nói.
“Ờ, cái, cái phần những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt, không để lại hình thái ấy ạ.”
“A, ừ. Đúng vậy, phần đó.”
“Cháu không biết mấy thứ đó là gì ạ.”
Nghe vậy, ngài chủ tịch tự nhiên chớp mắt vài cái và ngay lập tức nở một nụ cười vô cùng dịu dàng. Chú ấy trả lời.
“Nói đơn giản thì ở bên cạnh chúng ta cũng có đấy.”
“Dạ?”
“Nói cách khác thì là ngay lúc này, ngay khoảng thời gian này này.”
“À.”
Tôi gật gù. Chú vẫn mỉm cười và nói tiếp.
“Có cả những thứ mà chỉ có cháu và Ji Ho có vào thời điểm hiện tại này mà thôi.”
“Dạ?”
“Tuổi trẻ.”
Tôi chớp chớp mắt rồi lại từ từ gật đầu.
Đúng vậy nhỉ. Đúng là tuổi trẻ hay thời gian đều không thể nhìn thấy và không để lại hình thái. Một khi chúng ta bừng tỉnh ra thì chúng đã biến mất hết rồi.
Thứ đơn giản như vậy mà tôi nghĩ không ra, tôi hơi xấu hổ đỏ bừng mặt rồi đang định nói cảm ơn thì ngay lúc đó.
“Hãy trân trọng những thứ có thể sẽ biến mất ngay lập tức đi nhé.”
“Dạ?”
Chủ tịch Eun Han Soo nhẹ nhàng cười và nói tiếp.
“Hồi trẻ chú cũng không nhận ra điều này, nhưng chúng ta không cần phải rối rắm nghĩ xem những điều thực sự quan trọng khi nào sẽ bị bỏ lại đằng sau đâu. Khi thấy một bông hoa nở thì không cần phải cảm thấy buồn vì nghĩ một khi nào đó bông hoa ấy sẽ úa tàn. Điều quan trọng nhất là chính khoảnh khắc lúc đó.”
“A.”
“Chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc thôi là chúng ta có thể chịu đựng được cả một cuộc đời cực khổ rồi.”
Trong bữa tiệc ồn ào và hỗn loạn này, lời nói ấy vẫn sắc bén đâm thẳng vào tim tôi. Trước khi não bộ tôi kịp hiểu ý nghĩa của nó thì trái tim của tôi đã thực sự đập mạnh đến mức tôi có thể nghe thấy rõ nhịp tim bên tai mình.