Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 174

Mái tóc vàng chảy dài đến tận eo, thân thể mảnh mai phù hợp với chiếc váy dài màu tía nổi bật.

Cô ấy thậm chí còn đang tình cảm khoác tay người đàn ông lạ mặt kia, miệng thì cười khanh khách còn mặt thì dí sát ngay gần mặt người nọ, sau khi nói mấy lời với người bảo vệ đang canh giữ khu hành lang chật hẹp trên cầu thang thì cùng nhau bước vào khu hành lang ấy.

Không, nhưng mà…

Tôi lắc đầu và lẩm bẩm.

Chắc không phải đâu đúng không? Sao Lee Luda lại có chuyện gì mà xuất hiện ở đây chứ, đã thế còn khoác tay một người đàn ông nữa? Trong lúc hoàn toàn để lộ giới tính gốc của mình ra. Ở trường cô ấy cũng phải cải trang thành con trai để chạy trốn mà, làm gì có chuyện sẽ đến một nơi muôn vàn nguy hiểm như thế này chứ.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa cố gắng hết sức để tự phủ định suy tính trong đầu. Rồi ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.

Khi tôi quay ra nhìn về hướng đấy thì chỉ biết quên sạch mấy ý nghĩ trong đầu từ nãy đến giờ mà phá lên cười. Cặp sinh đôi họ Kim bên cạnh tôi cũng bắt đầu cười khanh khách.

Quả nhiên là hai người họ suy đoán trúng phóc. Cái kiểu vừa tiến vừa chỗ này vừa tranh cãi của Eun Ji Ho và Yoon Jung In trông như kiểu hai người bạn đã quen nhau phải vài năm vậy.

Vào lần thử thách can đảm lần trước, Eun Ji Ho bị cảm nặng nên không đến được, thế nên đây chính là lần đầu tiên hai người họ thực sự gặp nhau. Khi tôi còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng làu bàu của Yoon Jung In đang tiến đến gần.

“Không phải chứ, ai bảo cậu nói như thế? Tôi chỉ đang truyền đạt lại sự thật thôi mà?”

Eun Ji Ho cũng không chịu thua mà như gầm lên, giọng nói nghe rất hung dữ.

“Thế mà cậu còn phải gọi điện cho người khác ngay trước mặt người có liên quan?”

“Người, có thể chê, Ham Dan Yi xấu, chỉ có tôi, mà th—”

“A, có thôi đi không?”

Khi Eun Ji Ho trả lời như vậy thì cuối cùng hai người họ cũng đã tiến đến rất gần chỗ tôi và cặp sinh đôi họ Kim đứng.

Hai người đồng loạt dừng bước chân rồi quay ra gườm gườm nhìn nhau. Thế rồi Eun Ji Ho lại nhìn tôi và ngay lập tức hỏi.

“Này, Ham Dan Yi, lúc tôi không có ở cạnh cậu, ai bảo cậu đi kết bạn với mấy thằng điên như thế này hả?”

Không đâu, theo tôi thấy thì hai người cậu cũng giống nhau ra phết đấy.

Tôi vừa nghĩ thì lại nghe thấy Kim Hye Hil và Kim Hye Woo ở đằng sau lần lượt lẩm bẩm như thế này.

“Quả nhiên là Eun Ji Ho, chưa gì đã biết rõ bản chất của Yoon Jung In rồi.”

“Không đâu, chẳng cần là Eun Ji Ho, ai cũng biết điều đó mà.”

Lúc này, tôi mới nhìn qua cả Eun Ji Ho lẫn Yoon Jung In với vẻ mặt phức tạp rồi trả lời.

“Nói gì thế, bây giờ hai cậu có vẻ hợp nhau lắm mà? Ít nhất cũng có thể gọi là sinh đôi tâm linh đấy…”

Một mặt tôi lại nghĩ cứ đà này quyển tiểu thuyết còn có thể tiếp tục không nhỉ, đặc biệt là tính cách của nam chính đang có vấn đề đây này.

Tôi chỉ dám nghĩ trong đầu như vậy, còn Eun Ji Ho vừa nhăn mày vừa hỏi lại.

“Gì cơ?”

“Này, sao quá đáng thế nhỉ?”

Và rồi đến của Yoon Jung In cũng đứng ra và lầm bầm như vậy, thế là mặt Eun Ji Ho lại càng cứng đờ hơn nữa. Vừa ban nãy bọn họ còn cãi nhau ủm tỏi, thế mà bây giờ có vẻ lại rất tâm đầu ý hợp mà suy nghĩ giống nhau. Eun Ji Ho lẩm bẩm.

“Này, Ham Dan Yi, cậu quen tôi lâu vậy rồi, nói vậy không phải rất quá đáng sao?”

“Không phải chứ, này, người bị đối xử quá đáng ở đây phải là tôi mới đúng chứ?”

Yoon Jung In cũng không ngần ngại mà phản ứng như thế. Tôi vừa nhìn vậy vừa nghĩ.

Đúng là hợp nhau thật nhỉ.

Thế rồi cặp sinh đôi họ Kim vẫn đứng nhìn từ nãy đến giờ mới vừa tung vừa hứng như thế này.

“Giống nhau đến mức sít sao luôn rồi.”

“Eun Ji Ho vốn đã có cái tính như thế này à, hay là ở cạnh Yoon Jung In nên mới bị lây giống Shin Seo Hyun nói?”

“Hay là cả hai đều đúng?”

Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi cũng không dám nói ra miệng mà chỉ nghĩ thầm trong đầu, lúc này tiếng cãi cọ của hai người kia đang lớn dần lên.

“Này, ban nãy hình như cậu nghĩ là nếu Kwon Eun Hyung đến đây thì cậu ấy sẽ bênh vực cậu nhỉ, nhưng mà Kwon Eun Hyung thân với tôi hơn là với cậu đấy nhé? Bọn tôi biết nhau cũng phải vài năm rồi.”

“Làm sao, bọn tôi biết nhau chưa được lâu nhưng mà cũng thân thiết số một đấy nhé? Cậu có biết Eun Hyung dịu dàng với tôi đến thế nào không? Biết không hả? Hả?”

Nghe thấy câu hỏi của Yoon Jung In, Eun Ji Ho phì cười và trả lời. Gì chứ.

“Này, đấy là bằng chứng cho việc cậu với Kwon Eun Hyung vẫn chưa thân đấy. Đó chỉ là giả vờ thôi. Cậu có biết Kwon Eun Hyung vốn đáng sợ như thế nào không?”

“Hay là chỉ đối với cậu mới thế thôi?”

“Nói gì cơ cái thằng này?”

Tôi chỉ đứng nghe thôi mà cũng cảm thấy đầu mình im ỉm đau, thế là tôi phải giơ tay bóp trán.

Bây giờ hai người cậu không phải đang cãi nhau vì nữ chính mà là để phân xem ai thân thiết với Kwon Eun Hyung hơn à, quyển tiểu thuyết này có ổn không đây… Dù sao thì tôi cũng phải nghĩ cho hình tượng của Eun Ji Ho mà ngăn cậu ấy lại thôi.

Tôi ngẩng đầu lên. Thế rồi trong đầu tôi ngay lập tức nhớ đến việc Lee Luda đi lên cầu thang và biến mất trong khu hành lang ở tầng trên.

Tôi giơ tay hỏi.

“A, này.”

Thế là hai người họ đều đồng thời quay ngoắt đầu ra nhìn tôi. Eun Ji Ho hỏi.

“Có chuyện gì à?”

“A, chỗ đó, về chỗ cầu thang đó ấy.”

Tôi ngay lập tức chỉ về phía cầu thang và khu hành lang trên đó, thế là không chỉ Eun Ji Ho mà đến Yoon Jung In lẫn cặp sinh đôi họ Kim đều nghi ngờ nhìn tôi. Tôi hỏi.

“Chỗ đó để làm gì thế?”

“À, chỗ đó hả?”

Eun Ji Ho liếc nhìn về phía đó rồi mở miệng, trông mặt có vẻ cũng chẳng có gì quan trọng. Nhìn mấy người mặc đồ Âu đứng canh ở đấy mà tôi cứ tưởng có bí mật gì ghê gớm lắm, nhưng câu trả lời của cậu ấy lại nhạt nhẽo ngoài ý muốn.

“Chỉ là mấy căn phòng thôi. Tại đây là tiệc đứng nên không có chỗ ngồi ấy. Cùng lắm là có khu ban công.”

Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa hướng mắt về phía bữa tiệc bên trong. Ừ, tôi gật đầu. Eun Ji Ho lại nói tiếp.

“Thế nên là nếu muốn ngồi nghỉ hay làm ầm ĩ gì đó thì có thể đặt một phòng trên đó. Cũng giống với phòng khách sạn bình thường thôi. Mỗi tội là phải đặt trước thì mới được dùng, nhưng mà chúng ta cứ lên đó cũng được nên muốn dùng cứ nói.”

“Íiiiii.”

Tôi vẫn chưa trả lời gì nhưng bên cạnh đã có tiếng reo lên. Thế là tôi chớp chớp mắt và quay đầu lại. Cả Yoon Jung In lẫn cặp sinh đôi đều đang mân mê cằm và nói.

“í, con trai của tập đoàn Han Wool có khác. Tại vì đây là khách sạn của cậu đúng không?”

“Hay quá, còn có phòng nữa.”

“Không muốn đứng nữa đâu…”

Thấy không chỉ Yoon Jung In mà cả Kim Hye Woo lẫn Kim Hye Hil đều đang nói vậy mà tôi chớp mắt vì ngạc nhiên. Khi quay đầu lại thì tôi thấy Eun Ji Ho đang có cái biểu cảm tinh quái đặc trưng mà cậu ấy chỉ bày ra trước mặt người thân quen và nói với họ ‘Hay là tôi cho một phòng nhé?’.

Tôi nghĩ trong đầu thế này.

Ừm, nói vậy là ở trên đó chỉ có phòng riêng thôi à?

Thế rồi mặt tôi ngay lập tức chuyển màu trắng bệch. Thế là hiện tại Lee Luda đang ăn mặc xinh đẹp như thế để đi cùng một người đàn ông lạ mặt vào phòng riêng ư? Chờ đã, Lee Luda, việc này không phải hơi nguy hiểm à?

Và ngay lúc đó, ai đó mới kéo lấy tay tôi làm tôi giật bắn mình. Hoá ra là cặp sinh đôi họ Kim.

Mỗi người nắm lấy một bên tay của tôi rồi lại nói.

“Không cần, cảm ơn cậu nhưng mà dù sao thì bọn tôi cũng sắp phải đi rồi. Này, Dan à, cậu đi lên đó nhé?”

“Ơ, hả?”

Tôi chớp chớp mắt và hỏi lại. Nói thật thì cũng không phải là tôi không nghĩ đến chuyện lên đó thử xem có Lee Luda ở đó thật không, nhưng ngay khi tôi nghĩ vậy thì lại nghe thấy Kim Hye Hil nói như làm nũng.

“Cậu không đi không được à? Đi cùng bọn tớ đi. Ở đây chán lắm. Chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì thú vị.”

“Á, không thú vị?”

“Hả? Ừ.”

Nghe câu hỏi của tôi, Kim Hye Hil trợn tròn mắt một lúc rồi lại gật đầu và nói tiếp.

“Làm gì có gì thú vị đâu? Chỉ là một buổi tiệc thôi mà, tất nhiên là sẽ chán rồi.”

Tôi ngỡ ngàng nghĩ.

Đúng vậy nhỉ, làm gì có chuyện trong tiểu thuyết mà lại có mấy bữa tiệc điên cuồng toàn bỏng ngô đâu…

Sự thật là tôi cũng đã kỳ vọng rằng khi đến bữa tiệc này chắc cũng phải có vài sự kiện xảy ra cơ.

Nhưng mà nơi này lại bình thường hơn là tôi nghĩ, nên tôi thấy vừa nhẹ nhõm mà cũng vừa tiếc nuối.

Tôi vừa nhìn về phía cửa ra vào đằng xa vừa nghĩ vậy. Và ngay lúc đó, hình như có ai đó vừa đi vào nên đằng đó lại náo loạn hết cả lên. Có mấy nhóm người cứ tụm ba tụm năm vào nói chuyện riêng nhưng rồi cũng dần quay ra nhìn về phía cửa, mặt ai cũng hơn hở tiến đến hướng ấy.

Tôi cũng trợn tròn mắt. Mái tóc nâu nhạt của người nọ được cài lên một loại kẹp tóc theo phong cách phương Đông khác với mấy loại trang sức nhã nhặn của phương Đông, dưới mái tóc thấp thoáng cần cổ trắng trẻo và trơn bóng. Bên dưới là một chiếc váy ren trắng dài dưới đầu gối, trông rất giống một chiếc váy cưới nhỏ nhắn. Dưới chân cô ấy là một đôi giày cao gót cao tầm 15 phân, khi vừa bước đi là có thể thấy đôi chân dài ấy thấp thoáng đằng sau làn váy.

Đôi mắt của người nọ to tròn, đuôi mắt hơi trùng xuống, ngũ quan trông có vẻ rất dễ thương, đôi mắt ấy ngay khi được chiếu sáng sẽ chuyển sang một màu vàng chói mắt, đây quả là gương mặt đẹp đã xuất hiện rất nhiều lần trên TV. 

Kim Hye Hil ở bên cạnh lẩm bẩm với giọng chẳng hào hứng gì.

“Lee Na Ra à?”

“Thường là chị ta không hay đến những sự kiện như thế này đâu, bữa tiệc này quả là lớn thật.”

Kim Hye Woo ở bên cạnh cũng lẩm bẩm cảm thán.

Có người nổi tiếng xuất hiện ngay trước mũi mà phản ứng của họ nhạt nhẽo đến mức này đây, cảm giác như kiểu hoàn toàn không phải mấy đứa bạn mà tôi gặp ở trên lớp vậy.

Thế rồi tôi nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm thử thách can đảm, gì chứ, lúc đó tôi cũng được thấy Lee Na Ra ngay trước mắt mình rồi mà.

Chỉ là lúc đấy chị ấy đang đeo kính râm, với cả trời hôm đấy tối quá nên tôi không nhận ra được thôi.

Khi tôi quay ra, hình như người duy nhất cảm thán vì sự xuất hiện của Lee Na Ra chỉ có mỗi Yoon Jung In mà thôi. 

Cậu ta đứng ngơ ngẩn một lúc, sau đó mới bắt đầu lắc lắc cánh tay của Kim Hye Woo bên cạnh mình.

“Trời, này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lee Na Ra bằng xương bằng thịt đấy.”

“Ừ, tôi cũng vậy.”

Kim Hye Woo trả lời với ngữ điệu vô cùng bình thản. Và rồi lần này Yoon Jung In lại quay sang nhìn Kim Hye Hil và nói.

“Này, không phải mặt của Lee Na Ra rất nhỏ sao? Như kiểu sắp biến mất ấy.”

“Ừ… Nhưng mà mặt Ban Yeo Ryung cũng nhỏ như vậy mà.”

Kim Hye Hil cũng trả lời với vẻ mặt lãnh đạm không thua gì Kim Hye Woo.

À, cũng đúng. Đúng vậy đấy.

Tôi gật gù. Đây vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của Ban Yeo Ryung đó. Vì quá xinh đẹp nên chỉ cần có ai quen thuộc với nhan sắc của cô ấy là sẽ không thể cảm thán với vẻ đẹp của người khác nữa.

Khoan đã, vậy còn mặt của tôi thì…!

Ực, tôi cố nuốt nước mắt mà cúi đầu xuống, bên tai vẫn nghe thấy tiếng hét của Yoon Jung In.

“Không phải chứ, sao mọi người lại phản ứng thế này? Chỉ có mỗi tôi lần đầu nhìn thấy người ta thôi à? Này, Kim Hye Woo, cậu cũng chưa thấy bao giờ mà? A, ặc, này, có thấy Lee Na Ra vừa cười không? Hic, đúng là giống thiên sứ mà.”

“Nếu thiên thần mà có tính cách như vậy thì thiên đường cũng đáng đến thử lắm.”

Người trả lời như vậy là Eun Ji Ho. Tôi ngay lập tức ngẩng đầu lên, không chỉ tôi mà đến cả Yoon Jung In lẫn cặp sinh đôi đều trợn tròn mắt nhìn Eun Ji Ho vì lời nói đường đột đó. Eun Ji Ho hỏi lại. Sao, làm sao?

Tôi lập tức nhớ ra một chuyện và cũng gật gù. Tên thật của Lee Na Ra là Woo Ri Na Ra, chị ấy là chị họ của Joo In, và quan hệ của Joo In với mấy người anh chị em họ cũng vô cùng thắm thiết. Nếu vậy thì người đã quen Joo In từ năm bảy tuổi như Eun Ji Ho cũng không thể nào không biết Lee Na Ra được. Thế rồi mặt tôi ngay lập tức cứng đờ lại.

Không, đến cả Eun Ji Ho cũng nói như vậy thì rốt cuộc tính cách của bà chị này thần kỳ đến mức nào chứ?

Yoon Jung In ở bên cạnh vừa lắc người Eun Ji Ho vừa hỏi.

“Gì đấy, cậu quen Lee Na Ra à? Thân không?”

Eun Ji Ho trả lời vẫn trong cái trạng thái như sắp chết như trước.

“Ừ, quen từ khá lâu rồi, nhưng mà không thân…”

Và cũng không muốn thân.

Nghe thấy lời lẩm bẩm bổ sung vào của cậu ấy, tôi lại bắt đầu suy ngẫm thử một lần xem rốt cuộc Lee Na Ra có tính cách như thế nào.

Và rồi ngay lúc đó, đám đông vây quanh Lee Na Ra như một đám mây đen lại trở nên ồn ào một lần nữa.

Ơ kìa? Tôi lại kiễng chân lên và nhìn về phía đó. Kim Hye Woo còn nắm bắt được tình hình nhanh hơn cả tôi. Vì cậu ấy vừa cao hơn tôi mà mắt cũng tinh hơn tôi nên chỉ nhìn về hướng đó một lúc đã nói.

“Ơ, Woo Joo In kìa? Này, Eun Ji Ho. Bạn của cậu đến rồi kìa.”

“A, thật à? Ừ, cũng đúng.”

Cậu ấy nuốt lời nói lại và lẩm bẩm thế này.

Chắc là đến cùng nhau rồi. Tôi cũng gật đầu theo cậu ấy. Ra là đến cùng Woo Ri Na Ra.

Và rồi tiếng hét của mấy người bên kia cũng truyền về hướng này.

“Cái chuyện gì đấy? Lee Na Ra với… đang đánh nhau à?”

“Rốt cuộc là tình hình gì đây vậy trời?”

Gì cơ, đợi đã, Lee Na Ra đang đánh nhau với ai cơ? Trong một sự kiện trang trọng như thế này á?

Và ngay lúc đó. Kim Hye Woo ở bên cạnh vừa quan sát tình hình với vẻ mặt vi diệu rồi mãi mà vẫn không nói gì. Kim Hye Hil vô cảm kéo tay cậu ấy và hỏi.

“Anh, làm sao thế? Có chuyện gì thế?”

“À, à không, chắc tại anh nhìn nhầm thôi…?”

“Hả?”

Với vẻ mặt không thể nghiêm trọng hơn, cậu ấy vẫn tập trung nhìn về hướng đó và trả lời.

“Bây giờ, Lee Na Ra đang đánh nhau với… Nhóm trưởng của Daydream, Woo Ri Hon.”

“Gì cơ!?”

Không chỉ tôi mà Yoon Jung In cũng hét lên thất thanh như vậy. Lần này đến cả Kim Hye Hil cũng vô cùng ngỡ ngàng.

Tôi lẩm bẩm, trời ơi, Woo Ri Hon á! Anh ấy không chỉ là trưởng nhóm của Daydream, một nhóm nhạc idol 5 năm tuổi mà còn là nhân vật nổi tiếng toàn thế giới đấy.

Đùa nhau đấy à.

Nhưng tôi đang nghĩ vậy thì lại nhớ ra cái kiểu đặt tên kỳ quái đến đáng sợ này.

Woo Ri Na Ra, Woo Ri Hon, tôi nhẩm lại hai cái tên ấy trong đầu, sau đó lại cảm thấy đau đầu đến mức phải giơ hai tay ôm trán.