Na Ye Ri
tel: 010-xxxx-xxxx
“…….”
Tôi lẩm bẩm trong đầu thế này.
Sao mới từng tuổi này mà đã có danh thiếp rồi nhỉ?
Tôi đang nghĩ vậy thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Na Ye Ri.
“Cô, có đi xã giao không? Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ là khi nào khó khăn quá cứ gọi!”
“À, vâng…”
“K, không phải tôi bảo cô phải gọi điện đâu nhá…? Vậy tôi đi đây!”
Cô ấy đỏ bừng mặt mà hét lên như vậy xong thì kéo cả đám con gái kia là rần rần lủi đi mất.
Tôi nhìn bọn họ cứ bước đi đồng loạt như vậy rồi dần dần biến mất đằng sau cánh cửa ban công, sau đó lại nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay mình mà lẩm bẩm.
“Không tát mà cứ thế đi à…?”
Mặt mày tôi có hơi nghiêm trọng mà lẩm bẩm.
Na Ye Ri, nghe tên đã biết là nữ phụ độc ác rồi, thế mà thậm chí còn không tát tôi mà ngược lại còn đưa tôi danh thiếp à?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
Hay là tôi đuổi theo họ rồi bảo hình như tôi hiểu nhầm rồi, hình như cậu không phải là vai nữ phụ độc ác đâu có được không nhỉ?
Không, tôi lắc lắc đầu. Nếu làm vậy thì cuộc đời của tôi sẽ càng thêm khó khăn mà thôi.
Dù sao thì mọi việc cũng đã kết thúc rồi đúng không? Đối với việc đi cùng nam chính và tham gia tiệc thì đây là một cái giá quá nhỏ rồi.
Tôi gãi gãi đầu. Và ngay lúc đó, lại có một đám người nữa đến gần tôi. Tôi cứ tưởng là đám vừa nãy vừa đi đã quay lại nên quay đầu ra nhìn, nhưng rồi mặt tôi cứng đờ lại. Lần này là một đám con trai. Tình hình lại càng không ổn. Tôi không nói gì mà chỉ nhăn mặt lại, sau đó lại thả lỏng cơ mặt.
Ầy, lẽ nào, bọn con gái thì tôi có thể đoán được đại khái lý do, chứ con trai thì thế nào?
Bọn họ không thể nào có lý do để gây sự với tôi được. Chắc là cũng không đánh đấm gì đâu, chắc họ chỉ muốn có chỗ ngồi nên ra ngoài ban công thôi nhỉ?
Tôi vừa nghĩ vậy vừa nắm lấy lan can, ánh mắt lại hướng về quang cảnh thành phố. Những đám mây trên trao cao vẫn như bị nhuộm màu đèn điện của những toà nhà cao tầng mà toả ra ánh sáng đỏ trong bầu trời đêm như trước. Và rồi ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng bàn tán vang lên ngay bên tai mình.
“Con bé đó… người yêu của… phải không?”
“Vậy nếu chiếm được nó… sẽ cùng đẳng cấp với… nhỉ?”
Đang nói cái quái gì thế?
Tôi liếc nhìn về phía đó, nhưng khi nhận ra bọn họ đều đang đồng loạt hướng mắt về phía tôi thì mặt tôi cứng đờ lại. Tôi ngập ngừng một lúc rồi vừa lén lút rút điện thoại ra vừa nghĩ.
Thật sự là có chuyện muốn gây sự với tôi à?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không hiểu nổi cả đám người này tự dưng đi tìm tôi vì cái lý do gì.
Tôi lưỡng lự quay người lại để đi về hội trường, nhưng đã muộn rồi.
Mấy người kia nhìn tôi và phì cười. Đó là nụ cười hoàn toàn không có địch ý mà còn khá thân thiện, nhưng rõ ràng là vì họ muốn làm tôi yên tâm nên tôi lại càng cảm thấy bất an hơn.
Cũng giống như đám con gái ban nãy, đám người này ai cũng cao ráo và đẹp trai giống nhau. Những mái tóc đủ màu sắc đã được chăm chút cẩn thận, trên người toàn những bộ Âu phục cao cấp hợp với dáng người, thậm chí đến cả đồng hồ trên cổ tay trông cũng đắt tiền, nhìn ai cũng giống kiểu con nhà giàu điển hình. Và cuối cùng một người trong đám đó mới bước lên một bước đến gần tôi.
Tôi hoảng hốt lùi lại. Ngay lúc này có một cái gì đó đâm nhẹ vào gáy tôi.
Lan can? Tôi suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.
Không phải, lan can không có chiều cao bằng đầu tôi. Thế rốt cuộc là cái gì? Tôi vừa nghĩ vậy thì lại hoảng hồn vì có một bàn tay của ai đó đang bao bọc lấy mu bàn tay được thả bên người của tôi.
Tôi lén nhìn xuống dưới. Bàn tay to lớn và trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu ấy hơi chạm vào tay tôi, sau đó lại giơ lên và nắm lấy vai tôi.
Từ khi cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền lại từ lòng bàn tay là tôi đã ngay lập tức nhận ra đây là ai. Thế rồi bàn tay đang nắm lấy vai tôi của cậu ấy xoay người tôi lại và để tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.
Ánh đèn vàng cam phản chiếu trên mái tóc xanh của cậu ấy. Dưới bầu trời Seoul vẩn đục, tôi lặng lẽ nhìn đôi mắt xanh màu bảo thạch đang toả ra ánh sáng lấp lánh của cậu ấy.
Tôi mải nhìn và gương mặt toả ra khí chất tĩnh lặng của cậu ấy mà còn nghĩ rằng, hình như đến cả tiếng nhạc du dương bên trong bữa tiệc cũng phải dừng lại thì phải.
Đây là gương mặt mà tôi đã được nhìn ngắm rất nhiều rồi. Tôi còn đang không biết nói gì mà chỉ biết nhìn cậu ấy, khi chúng tôi vừa chạm mắt nhau thì cậu ấy có hơi nhếch khoé miệng và mở miệng nói.
“Chào.”
“Chào.”
Đến cả câu chào đương nhiên này cũng nghe vô cùng đặc biệt bên tai tôi. Cậu ấy đang ôm lấy vai tôi như vậy, thậm chí còn không nhận ra rằng chúng tôi đang đứng rất gần nhau, thế rồi tôi ngẩng mặt lên và nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới.
Yoo Cheon Young nhìn tôi và mờ nhạt nở nụ cười, sau đó hỏi.
“Sao vậy?”
“Dáng người mẫu của cậu thực sự không đùa được đâu.”
Nghe vậy, chẳng hiểu sao cậu ấy lại tỏ vẻ chán nản. Sau một hồi bồn chồn thì cậu ấy lại quay về với vẻ mặt uể oải và lạnh nhạt giống mọi ngày, ánh mắt hướng về đám người đằng sau lưng tôi.
Và rồi ngay sau đó vẻ mặt của cậu ấy lại thay đổi. Tôi nhìn cậu ấy mà cũng giật mình chớp mắt.
Ôi trời, Yoo Cheon Young. Ánh mắt ban nãy của cậu không phải hơi lạ sao?
Bàn tay đang nắm lấy vai tôi của cậu ấy dần thả lỏng. Đến là này tôi mới tự nhận ra là chúng tôi đang đứng rất gần nhau nên lại càng mê man và đang định lùi lại một bước, nhưng ai đó đã ngay lập tức ôm lấy vai tôi, và rồi tầm mắt của tôi tối sầm lại.
Yoo Cheon Young tự nhiên ôm lấy vai tôi và kéo tôi vào vòng ôm của cậu ấy.
Ớ, tôi ngỡ ngàng đảo mắt hỏi.
“Cậu làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ một lát thôi.”
Yoo Cheon Young nói vậy, giọng nói trầm tĩnh như thể việc tự dưng kéo tôi vào ôm không phải là chuyện gì quan trọng vậy. Mà không, ngược lại nghe còn lạnh lùng hơn mọi ngày nữa. Tôi bỗng thấy hơi thất vọng, rồi ngay sau đó lại lắc lắc đầu. Không, tôi thất vọng cái gì chứ. Thế là tôi hỏi.
“Một lát cái gì?”
Cậu ấy im lặng một lúc như đang chọn lời để nói, sau đó mới nhỏ giọng trả lời.
“Tại hơi chóng mặt.”
Tôi phụt cười.
“Đấy là giọng của người đang chóng mặt à? Nói dối cũng phải có thành ý một chút chứ.”
“Thế người chóng mặt có giọng như thế nào?”
Chẳng hiểu giọng nói của Yoo Cheon Young đã trở về với kiểu lạnh nhạt giống ngày thường từ lúc nào.
Thôi được rồi. Đừng nói nữa. Tôi đẩy cậu ấy ra và ngẩng đầu lên. Lúc trước khi ôm tôi ánh mắt của cậu ấy có điều gì đó khác với ngày thường, thế nên tôi đã nghĩ bây giờ mình sẽ thấy một ánh mắt mang đầy tính công kích và sắc bén như một con dao đã được mài dũa, nhưng nhìn lại thì chỉ thấy dáng vẻ như ngày thường của cậu ấy.
Cũng đúng, công kích gì chứ. Trên thế giới này không có người nào không phù hợp với từ đó bằng Yoo Cheon Young đâu. Núi là núi và nước là nước, bạn ghét tôi thì bạn có thể làm gì được nào, tôi nghĩ đó chính là triết lý của cuộc đời Yoo Cheon Young, thế nên chắc chắn thứ tôi thấy ban nãy chỉ là do tôi hoa mắt nhìn nhầm thôi.
Tôi nhìn đôi mắt xanh của cậu ấy được hàng lông mi dài bao bọc và sóng mũi thẳng mà tự lẩm bẩm.
Ừ, chắc là ảo ánh thị giác hay là đại loại vậy thôi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì cậu ấy hất cằm chỉ ra đằng sau lưng tôi. Ý muốn nói chúng ta về hội trường thôi.
Nghĩ lại thì mấy người đứng đằng sau lưng tôi từ nãy đến giờ đâu rồi? Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay lại đằng sau thì chỉ thấy chẳng có ma nào ở đây cả, thế là tôi bất chợt im lặng.
Ơ kìa, đi đâu hết rồi? Rõ ràng là có chuyện gì đó muốn nói với tôi mà…
Vừa nghĩ vậy thì Yoo Cheon Young ở bên cạnh đã thản nhiên nắm lấy cổ tay tôi làm tôi giật bắn mình. Khi tôi quay đầu ra nhìn thì cậu ấy nói.
“Đi thôi.”
“Hử? À, ừ. Ơ, nhưng mà…”
Tôi giơ tay lên và định hỏi, ban nãy cậu có nhìn thấy mấy người đứng ở đây đi đâu rồi không. Nhưng ngay khi thấy vẻ mặt của Yoo Cheon Young có vẻ không vui thì tôi lại quay ngoắt đầu đi, miệng lẩm bẩm.
Đúng vậy, mấy người đó đi đâu thì ảnh hưởng gì đến tôi.
Khi tôi đang định sóng vai bước đi cùng cậu ấy thì Yoo Cheon Young lại hỏi một câu như muốn chê trách.
“Sao cậu lại ở một mình? Eun Ji Ho với mấy người khác đâu?”
“À, tôi hơi đau đầu một tí nên ra đây hóng gió một chút thôi.”
“Sao lại đi một mình?”
“Ờ, chỉ là, muốn thay đổi tâm trạng thôi?”
Tôi không thể nói là mình không thể chịu nổi đống tình tiết phim ba xu trong đó nữa nên phải một mình chạy ra đây được. Tôi vừa trả lời như vậy vừa ngờ nghệch cười, thế là Yoo Cheon Young đang nhìn tôi cũng phải thở dài một cái.
Phù. Thế rồi ánh mắt của cậu ấy lại hướng tới tấm danh thiếp mà tôi cầm trong tay từ nãy đến giờ. Cậu ấy hỏi.
“Này là cái gì đây?”
“A, cái này ấy à.”
Tôi vừa nói vậy vừa sờ nhẹ vào tấm danh thiếp trắng một lần nữa, sau đó lại giơ nó đến gần ánh đèn ở ngay gần mình.
Ô.
Tôi trầm trồ kêu lên. Tôi cứ tưởng đây chỉ là một tờ giấy trắng bình thường thôi, nhưng hoá ra nó còn được in chìm một hình hologram con bướm nữa. Tôi chăm chú nhìn tờ giấy theo từng góc độ chiếu sáng khác nhau, sau đó mới nhớ ra ánh mắt của Yoo Cheon Young vẫn hướng về phía mình.
A, cái này.
“Ban nãy có người ở ban công đưa cho tôi cái này ấy mà. Còn nói gì nhỉ, à, đúng rồi, khi nào khó khăn quá thì cứ gọi.”
“……”
Yoo Cheon Young im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi.
“Ham Dan Yi.”
Cậu ấy gọi tôi xong thì lại im lặng. Tôi nghiêng đầu.
“Hử?”
“Có thể… vứt tấm danh thiếp đó đi được không?”
“Ơ, tại sao?”
Người ta bảo khi nào khó khăn thì gọi kìa, thích thế cơ mà… Nghe thấy câu nói lưỡng lự của tôi, cậu ấy ngay lập tức ngắt lời.
“Khi nào khó khăn thì gọi cho tôi cũng được mà.”
“……?”
Ngay trước khi bước vào hội trường thì tôi đứng khựng lại. Thấy tôi dừng lại thì bước chân của Yoo Cheon Young cũng dừng theo.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy rồi mở miệng nói.
“Khi nào cậu chăm nhận điện thoại thì hẵng nói câu đấy…”
Tôi nói thật lòng đấy. Thế là vẻ mặt không có biểu cảm của Yoo Cheon Young ngay lập tức bay đi đâu mất.
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt rối rắm và ngay lập tức nói.
“Sau này tôi sẽ chăm chỉ nhận điện thoại.”
“Hả?”
“Tôi sẽ nhận mà, thế nên tờ danh thiếp này…”
Khi tôi còn đang đần mặt nhìn thì cậu ấy vừa vuốt tóc của mình vừa nhìn ra chỗ khác và nói tiếp. Chỉ nói một câu thôi mà trông có vẻ vô cùng khó khăn với cậu ấy. Cậu ấy cố gắng nói thành câu.
“Tờ danh thiếp đó, cho tôi được không?”
“A… Không được.”
“Tại sao?”
Lần này Yoo Cheon Young cực kỳ ức uất mà hỏi lại. Tôi hơi lưỡng lự, sau đó cố gắng hỏi cậu ấy với thái độ cẩn thận như tổng đài tư vấn tâm lý thanh thiếu niên.
“Sao cậu lại cần tấm danh thiếp này? Chẳng lẽ…”
Tôi nghỉ một nhịp rồi mới dò hỏi.
“Cậu sống có gì khó khăn à?”
“Không.”
Thấy cậu ấy ngay lập tức trả lời với vẻ nghiêm trang như vậy thì tôi gật gù.
Vậy à, xin lỗi vì không nhận ra là cuộc sống của cậu chẳng có gì là khó khăn cả nhé.
Thế là tôi lại thờ ơ nhìn xuống tờ danh tiếp đó. Sau một lúc phân vân thì tôi lại trả lời.
“Ừm… Không cho cậu đâu.”
“Tại sao?”
“A, tại sao ấy à… Vì người đưa cho tôi tờ danh thiếp này là một người cực kỳ xinh đẹp đấy nhé.”
“…….”
Yoo Cheon Young ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi.
“Con gái à?”
Tôi gật đầu.
“Tên là Na Ye Ri, xinh đẹp cực ấy. Lâu rồi mới thấy một người xinh bằng Ban Yeo Ryung như vậy.”
“……”
“À, với cả, từ lần đầu gặp đã bảo người ta là nếu có gì khó khăn thì gọi, không phải quá giống thiên thần sao? A, đã xinh đẹp mà tâm hồn cũng thánh thiện nữa, sao thế giới này bất công thế nhỉ…”
Tôi nói xong như vậy, rồi lại nghe Yoo Cheon Young ở bên cạnh giơ tay lên che mặt mà thở một hơi dài mà giật mình ngạc nhiên. Khi nhìn sang bên cạnh, tôi nghe thấy giọng nói của Yoo Cheon Young truyền qua kẽ hở của bàn tay.
“Cậu ấy mà, lúc trước tôi đã nghĩ thế này rồi…”
“Ừ.”
“Đúng là toàn làm người khác biến thành kẻ ngốc…”
“Ơ…”
Tôi suy nghĩ xem lần cuối cùng tôi nghe thấy lời này là vào khi nào, sao đó lại cứng mặt lại.
Khá lâu trước đây, từ trước khi chúng tôi bắt đầu học cấp ba, vào cái hồi mà tôi làm loạn lên với Yoo Cheon Young vì cậu ấy nghe được tôi nói muốn chuyển trường đó.
Tôi khẽ co rụt vai lại, lén nhìn gương mặt vẫn đang bị che lấy của Yoo Cheon Young.
Gì đấy, không phải đang tức giận đây chứ? Không đâu, sao tự dưng lại tức giận được.
Và ngay lúc này, Yoo Cheon Young từ từ hạ tay xuống. Biểu cảm của cậu ấy làm tôi ngỡ ngàng đến giật mình.
Trên môi của cậu ấy đang nở một đường cong hoàn hảo, trông có vẻ rất vui. Đôi mắt xanh của cậu ấy lấp lánh hướng về tôi, làm tôi lại càng hoảng hốt hơn. Tôi giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống vì không biết phải làm gì, lúc này Yoo Cheon Young lại giơ tay về hướng tôi với thái độ tình cảm và nói.
“Đi thôi.”
“À, ừ.”
Tôi vừa nắm lấy tay cậu ấy vừa bước đi. Khi vừa bước chân vào trong hội trường, ánh sáng rực rỡ bên trong lại làm tôi chói mắt.