Khi chúng tôi bước vào thì người đầu tiên chúng tôi tìm là Eun Ji Ho. Lý do thì đương nhiên là do Eun Ji Ho là người cuối cùng gọi điện thoại, nhưng một phần cũng là vì mái tóc bạc sáng chói đó quá nổi bật nên ở đâu cũng có thể dễ dàng tìm cậu ấy.
A, quả nhiên.
Dù đang đứng trong góc nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy màu tóc bạc của Eun Ji Ho, thế là tôi mệt mỏi cười một tiếng. Phải thế mới đáng làm nam chính chứ nhỉ.
Dù tôi cảm thấy hơi có lỗi vì áp đặt lên cậu ấy như thế, nhưng mà dù sao thì tôi cũng đang từ từ tiến về phía ấy rồi. Mấy người họ vừa nhìn thấy bọn tôi cái là bắt đầu vẫy tay, thế là tôi cũng vẫy tay lại, rồi ngay lúc đó tôi làm cảm thấy bầu không khí của bữa tiệc tự nhiên thay đổi nên đảo mắt nhìn xung quanh.
Vừa ban nãy bầu không khí trong bữa tiệc vô cùng phù hợp với mục đích tổ chức của nó. Tất cả mọi cuộc xã giao đều xoay quanh mấy người của tập đoàn Han Wool.
Thế nhưng bây giờ thì khác. Dù Yoo Cheon Young chỉ vừa mới tuỳ tiện bước vào nhưng sự tồn tại của cậu ấy làm tất cả mọi người không thể nào lờ đi được, và không khí của cả bữa tiệc hoàn toàn bị thay đổi.
Cậu ấy rõ ràng đã được định làm nhân vật phụ của bữa tiệc này. Thế nhưng khi cậu ấy vừa bước lên đài thì tất cả mọi người đều bị sự tồn tại của cậu ấy cuốn đi, đến cái nỗi mà họ quên đi cái vai trò nhân vật phụ của cậu ấy. Sự tồn tại của cậu ấy khác biệt, và đồng thời cũng vô cùng áp đảo, làm còn người ta trở nên ầm ĩ trong sự hỗn loạn. Vầng hào quang của cậu ấy áp đảo tới vậy đấy.
Vậy nên cậu ấy chắc chắn cũng là một nhân vật chính của thế giới này. Tôi nhìn cậu ấy toả sáng như những vì sao trên trời, nhưng nỗi bất an đang lớn dần cũng đè nặng lên tim tôi.
Ánh sáng càng rực rỡ thì cái bóng càng dày đặc. Vậy nên mỗi lần cậu ấy toả sáng như vậy là tôi lại lo lắng. Tôi sợ một người luôn đắm chìm trong bóng tối như tối cuối cùng cũng không thể tìm thấy cậu ấy nữa. Một phần trong tôi cảm thấy mừng vì cậu ấy ngày xuất sắc, nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn không thể nào vơi đi nổi.
Tôi giật mình vì cậu ấy vẫn nhìn tôi từ nãy đến giờ, nhưng rồi tôi lại nhớ ra một điều nên hỏi cậu ấy.
“A, nhưng mà này.”
“Ừ.”
“Sao tự dưng cậu lại xuất hiện ở chỗ đấy?”
“A, cái đó ấy à.”
Yoo Cheon Young đưa đôi mắt vô cảm nhìn lên không trung một lúc rồi trả lời.
“Tại vì có cậu ở đó.”
“……”
Câu trả lời như một lẽ đương nhiên đó làm tôi không biết nói gì mà chỉ quay đầu lại. Sau đó tôi khẽ vươn tay chạm lên tóc và cười nhẹ. Tôi gật đầu và ừ một tiếng, sau đó lại cười tiếp. Thế rồi tôi ngẩng lên nhìn Yoo Cheon Young và nghĩ thế này.
Ở một chỗ có nhiều người như thế này, cậu lại đi tìm tôi trước. Mỗi lần tôi cảm thấy bất an vì cậu là cậu lại làm những hành động như thế này để xây dựng một cây cầu vững chắc giữa hai người chúng ta. Bởi vì những khoảnh khắc ấy tuyệt vời quá nên tôi cũng không biết đó là bản năng hay đã được tính toán trước nữa, nhưng tôi chỉ có thể cảm thấy vui vẻ mà thôi.
***
“Chết tiệt”
Một đám con trai đứng gần chỗ ban công bên ngoài mới lầm bầm như vậy. Ban nãy bọn họ đều ít nhiều có ý định không lành mạnh để tiếp cận một cô gái lần đầu gặp. Và lý do khiến muốn bọn họ tiếp cận cô ta cũng vô cùng đơn giản.
Vì đó là đứa con gái mà Eun Ji Ho để mắt đến.
Nếu so sánh bữa tiệc này như một chuỗi thức ăn, thì người đứng đầu chuỗi thức ăn đó chắc chắn chính là Eun Ji Ho. Và người như Eun Ji Ho lại xuất hiện với một đứa con gái lần đầu thấy mặt.
Cô ta có mái tóc nâu và váy trắng tinh, nhan sắc tầm thường, hoàn toàn không hợp với Eun Ji Ho một chút nào. Ngay cả cái vẻ mặt khờ khạo trước sau như một của cô ta cũng vậy. Thế nhưng với họ, đây lại là một cơ hội hiếm có.
Nào, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Eun Ji Ho thật sự có tình cảm với một đứa con gái đấy. Thế thì nếu bọn họ chiếm được cảm tình của cô gái kia, không phải điều đó có nghĩa là bọn họ giỏi hơn Eun Ji Ho hay sao?
Trong đầu bọn họ, thứ kết luận đó vừa chắc chắn lại vừa rõ ràng.
Bọn họ lởn vởn xung quanh Ham Dan Yi để chờ đợi một cơ hội như những con linh cẩu đói khát. Và rồi cuối cùng cơ hội cũng đã tới. Ham Dan Yi cuối cùng cũng bị tách ra với đám bạn xuất chúng ồn ào kia và đi ra ban công một mình. Thế nhưng đã có người đến trước. Là đám con gái với Na Ye Ri dẫn đầu. Lúc đó bọn họ nghĩ nếu nhảy ra làm trò anh hùng cứu mỹ nhân thì có khi sẽ quyến rũ được cô ta dễ hơn, nhưng không ngờ một mình Ham Dan Yi cũng có thể đẩy lùi sáu đứa con gái bao gồm cả Na Ye Ri như vậy.
Con mồi này không ngon ăn như bọn họ tưởng. Bọn họ đã có dự cảm như thế. Quả nhiên là Eun Ji Ho có một lý do gì đó để chọn đứa con gái này. Dù vậy nhưng tất nhiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Với tâm lý ổn định như vậy, bọn họ lại chờ đợi tới cơ hội của mình, sau đó mạnh mẽ tiến vào khu ban công.
Lúc đầu Ham Dan Yi hoàn toàn không để ý đến bọn họ. Nhưng có lẽ cô ta nhận ra bọn họ có dụng ý lạ nên mặt của cô ta bỗng dưng chuyển màu trắng bệch, sau đó xoay người chuẩn bị quay về hội trường. Bọn họ nhanh chân chặn đường đi của cô ta, sau đó trao đổi ánh mắt cho nhau và lén lút nở một nụ cười. Họ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Nhưng biến cố mà bọn họ không ngờ tới lại xảy ra ngay sau đó.
Mấy người họ lơ đãng nhìn ra đằng sau Ham Dan Yi, sau đó đồng loạt hoảng hốt vì thấy có ai đó đã xuất hiện từ lúc nào và đang gườm gườm nhìn bọn họ. Đôi mắt xanh dương ẩn sâu trong bóng tối chiếu thẳng về phía họ mang ý cảnh cáo. Và khi cậu ta vươn tay ra nắm lấy tay của Ham Dan Yi thì mấy người họ đều giật mình thon thót.
So với bọn họ thì Ham Dan Yi chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Thậm chí cô ta hình như còn biết rõ là có một bàn tay quen thuộc chạm vào tay mình, đến khi bàn tay ấy đã giơ lên nắm lấy vai của cô ta rồi mà cô ta vẫn cứ đứng nguyên đó, thế rồi cô ta hoàn toàn không chống cự gì mà chỉ quay ngoắt người lại. Khi bọn họ nghe được giọng của người kia, Yoo Cheon Young, thì ai cũng đồng loạt hít sâu một hơi.
Sao lại vậy được.
“Chào.”
Cậu ta vừa nói vậy vừa cười dịu dàng. Dù thực ra biểu cảm trên mặt cậu ta cũng khá mờ nhạt, chưa đủ để gọi là đang cười, thế nhưng mấy người họ đã gặp cậu ta từ hồi nhỏ rồi thì biết rất rõ. Biết rõ rằng mọi người phải khó khăn đến thế nào chỉ để nhận được một nụ cười từ cậu ta!
Ham Dan Yi cất giọng trả lời, cứ như thể cô ta hoàn toàn không biết rằng đó là một điều đáng ngạc nhiên đến mức nào. Giọng nói bình thản của cô ta vang lên.
“Chào.”
Và rồi hai người họ bắt đầu nói chuyện với nhau với vẻ tình cảm khó thấy.
“Sao vậy?”
“Dáng người mẫu của cậu thực sự không đùa được đâu.”
Đến cả câu nói đó cũng làm bọn họ kinh ngạc ngước nhìn.
Con bé Ham Dan Yi này, nó có biết đây là chuyện thần kỳ đến mức nào không chứ?
Và rồi bọn họ ngay lập tức nắm lấy trái tim ngỡ ngàng của mình mà lẩm bẩm.
Không, có khi đây là chuyện tốt cũng lên. Ngược lại, có khi đây chính là bằng chứng cho chuyện thực ra Yoo Cheon Young cũng chẳng đặc biệt gì giống tin đồn và vẻ ngoài của cậu ta cũng nên.
Yoo Cheon Young, đứa con trai thứ ba của tập đoàn Bal Hae chính là một nhân vật vô cùng thần bí đối với mấy người họ. Nói thẳng ra thì cậu ta là người duy nhất có khả năng đứng đầu trong chuỗi thức ăn cùng Eun Ji Ho, thế nhưng thường thì cậu ta chẳng tham gia những sự kiện như thế này bao giờ cả. Vì vậy nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội để nắm bắt cậu ta. Thế nhưng tin đồn về cậu ta thì có vô số, tin đồn thường thấy nhất trong số đó là khác với ngoại hình sắc bén như thể chỉ cần chạm tay vào cũng có thể bị đứt tay của mình, tính cách của cậu ta thực ra lại hơi khờ khạo.
“Thế nên là tất cả mọi chuyện tuyệt đối chỉ xoay quanh hai anh em Yoo Geon và Yoo Shin bên đó mà thôi.”
“A, vậy à?”
“Nghe nói còn không biết nổi giận nữa.”
“Thế thì tiếc cho gương mặt đó quá.”
Bọn họ chỉ vừa nói chuyện với nhau như vậy khi bữa tiệc vừa mới bắt đầu mà thôi. Ai cũng thầm nhẩm lại đoạn đối thoại này trong đầu.
Đúng vậy, cậu ta không đặc biệt như mọi người nói đâu.
Và rồi bọn họ nghĩ, dù Yoo Cheon Young có phản ứng như thế nào thì mình cũng phải kéo Ham Dan Yi ra khỏi cậu ta mới được, thế là bọn họ tiến lên một bước.
Ngay lúc đó, Yoo Cheon Young tự nhiên vươn tay ra và ôm Ham Dan Yi vào lòng. Để cô ta không thể quay lại nhìn được nữa.
Rốt cuộc là cậu ta bị sao vậy? Mấy người họ chỉ kịp ngờ vực một lúc rồi ngay lập tức căng giò chạy trốn khỏi chỗ đó.
Yoo Cheon Young ôm lấy Ham Dan Yi nhưng ánh mắt vô cùng hung dữ của cậu ta vẫn chiếu thẳng lên người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy chỉ đứng đó thôi mà cứ như đang bị xuyên thủng từ đầu xuống dưới chân.
Ai đó hỏi.
“Cái gì mà thằng ngốc không biết nổi giận cơ, ai nói thế?”
Không có một ai trả lời.