“Em nghe thấy từ đâu tới đâu rồi?”
“Dạ?”
“Nghe chúng tôi nói chuyện ấy.”
“À…”
Tôi đảo mắt rồi bồn chồn trả lời.
“Em nghe thấy, một người gọi là Jenny đang tìm Lee Luda…”
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ hỏi tôi tại sao lại nghe trộm rồi nổi giận cơ. Nhưng mà không phải. Ngược lại anh ta còn đang bắt đầu nở nụ cười thoả mãn.
Ớ? Tôi đang ngỡ ngàng thì lại nghe thấy Yoo Geon hỏi tiếp.
“Thế thì bây giờ, em muốn làm gì?”
“Dạ?”
Anh ta thong thả cười rồi hất cằm chỉ vào người đằng sau tôi và nói.
“Về chuyện muốn làm bạn với nó ấy.”
“À.”
“Anh hỏi em định thế nào.”
À, đến lúc này tôi mới hiểu anh ta đang muốn nói cái gì. Đồng thời, tôi cũng nhận ra tại sao anh ta biết tôi nghe trộm bọn họ nói chuyện mà không hề nổi giận.
Đối với anh ta, đây chính là cơ hội để cắt đứt mối quan hệ giữa tôi và Lee Luda mà anh ta thậm chí còn chẳng cần phải nhúng tay vào.
Tôi cứng người một lúc, sau đó mới cót két quay người như một con robot chưa được bôi dầu trơn và nhìn Lee Luda.
Hai bờ má của Lee Luda trắng bệch như băng đá. Cô ấy cứng đờ nhìn tôi, nhưng ngay khi chạm mắt tôi thì lại ngay lập tức tránh né. Thế rồi cô ấy cắn môi và định nói gì đó.
Ngay lúc này, tôi giơ tay ra và nắm lấy tay cô ấy.
Cô ấy ngay lập tức ngẩng lên hỏi.
“S, sao vậy?”
Bàn tay của cô ấy run lên như một con chim giật mình ngỡ ngàng trong lòng bàn tay tôi.
Tôi cố gắng nắm chặt lấy bàn tay đó hơn nữa để cô ấy không thoát ra được, sau đó quay ra nhìn về đằng sau. Yoo Geon vẫn đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt hứng thú như trước.
Tôi hít một hơi thật sâu và nói.
“Em vốn đã biết chuyện Luda đang bị người ta đuổi theo rồi. À không, thật ra mấy đứa trong lớp em ai cũng biết cả.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Thế nên là, em…”
Và rồi tôi xoay đầu, nhìn thẳng vào vẻ mặt vẫn đang cứng đơ từ nãy đến giờ của Lee Luda. Đôi mắt xanh đang nhìn tôi của cô ấy như đang toả ra một thứ ánh sáng le lói.
“Em vẫn sẽ tiếp tục làm bạn với Luda.”
Hừmm.
Yoo Geon bật cười với vẻ mặt kỳ quái. Và rồi tôi lại quay đầu nhìn Luda tiếp và bật ra từng chữ một.
“Vì Luda là người đầu tiên muốn trở thành bạn với em khi em vào cấp ba mà.”
“Ra là vậy.”
“Vâng.”
Tôi nói vậy xong thì lại cúi đầu với Yoo Geon một cái.
“Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em.”
Tôi cứng giọng bổ sung thêm một câu như thế, sau đó lại lén ngẩng lên theo dõi phản ứng của Yoo Geon.
Tôi nghĩ anh ta rõ ràng là sẽ nổi giận. Đương nhiên rồi, tự dưng bên cạnh em trai mình lại có một đứa con gái thích chơi thân với một người khá đáng nghi mà.
Thế nhưng người nọ lại hoàn toàn không hề cảm thấy tổn thương một chút nào.
Anh ta chỉ chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau mới nghiêng đầu và lẩm bẩm trong miệng.
“Chắc thế thì cũng được.”
Dạ? Tôi đang định hỏi lại thì ngay lúc đó.
Yoo Geon vừa chạm mắt với tôi vừa nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười này giống y hệt với nụ cười ban nãy, vào cái lần đầu tiên anh ta chạm mặt với tôi trên hành lang nên tôi có hơi ngỡ ngàng một chút.
Khi tôi còn đang nghi ngờ thì anh ta vẫn tươi cười như vậy mà nói.
“Thế thì chắc em cũng sẽ không làm tổn hại gì đến Cheon Young đâu.”
“Dạ?”
Và rồi Yoo Geon bật cười. Đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy anh ta chính là người anh trai ruột của Yoo Cheon Young chứ không phải là một người đáng sợ.
“Ý anh là Cheon Young kết bạn với một người tốt đó.”
Anh ta nói vậy với một giọng nói hiền hoà, song lại nhìn Lee Luda sau lưng tôi và nói.
“Anh nói vậy không phải là đang muốn tha thứ cho sự tồn tại của cậu đâu.”
“Ôi vậy sao?”
“Dù sao thì việc kết bạn với ai cũng là quyền của Dan Yi nên chỉ có thể tôn trọng em ấy thôi.”
Chẳng hiểu sao anh ta đã bắt đầu gọi tôi từ Ham Dan Yi thành Dan Yi từ lúc nào.
Mình rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy? Khi tôi còn đang nghiêng đầu thì Yoo Geon lại bắt đầu dịu dàng nhìn tôi và nói.
“Vậy, rất vui được gặp em. Sau này lại gặp nhé.”
“À, vâng!”
Thế rồi anh ta giương mắt lên và hất cằm chỉ vào Lee Luda rồi nói.
“Với cả về nó, nó cũng nguy hiểm như anh thôi nên đừng quá tin tưởng nó làm gì.”
Đây cũng là lời khuyên với tư cách anh trai của bạn à? Tôi kỳ quái gật đầu.
Lee Luda ở đằng sau tôi mới hét lên.
“Cái gì, như anh á? Đừng làm tôi cười nữa, ai như anh cơ!?”
Yoo Geon không nói gì mà chỉ cười và quay người đi. Lee Luda tỏ ra hung dữ một lúc, sau đó lại không nói gì giống tôi và chỉ nhìn bóng người xa dần của anh ta.
Thế rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài bên cạnh mình nên quay đầu lại. Chẳng hiểu từ lúc nào cô ấy đã đang ngồi chềnh ềnh dưới đất với cái dáng hình chữ M như thể hai chân đã mất hết sức lực, hai cánh tay vắt ở giữa hai chân mà thở dài.
Ặc! Tôi vừa nhìn thấy cái dáng của cô ấy là chẳng hiểu sao mấy điều đang lo lắng trong đầu bị vứt đi đâu hết sạch, chỉ biết vội vàng ngồi xuống theo cô ấy mà hét lên.
“Luda à, cậu đang mặc váy đấy! Đừng có ngồi như thế!”
“A, trong có quần rồi.”
Cô ấy nói vậy rồi ngay lập tức vén làn váy màu tím lên làm tôi cạn lời.
Và rồi khi vén váy lên tận eo như thế, tôi chỉ thấy ở trong cũng đã có một cái quần đùi màu đen rồi, còn Lee Luda thì đang ngẩng cổ nhìn lên trời mà dần dần thở một hơi thật sâu. Phùuuuu.
Rồi cô ấy quay ra nhìn tôi hỏi.
“Không ngạc nhiên à?”
“Hả?”
“Chỉ thấy xinh là thôi á?”
Lee Luda nói vậy, vừa giơ tay áo mình lên vừa bổ sung thêm.
“Ý tớ là cảm nhận của cậu về bộ dạng này ấy.”
À, lúc này tôi cũng từ từ gật đầu.
Bảo không ngạc nhiên thì tất nhiên là giả rồi, nhưng ngạc nhiên cũng chỉ vì quá xinh đẹp thôi, chứ hoàn toàn không phải vì cô ấy đang mặc đồ nữ.
Tôi lại tỉ mỉ ngắm nhìn Lee Luda thêm một lần nữa.
Cô ấy đang ngồi đặt hẳn mông xuống sàn, dưới chiếc quần đùi màu đen là một đôi chân dài, dáng vẻ này trông bê tha hơn ngày thường một cách kỳ quái.
Mái tóc vàng vẫn đang đung đưa trên bờ vai của cô ấy. Tôi vô thức vươn tay ra và sờ thử vào mái tóc đó, và cô ấy cũng giật mình nhưng rồi cứ để tôi muốn làm gì thì làm.
Cô ấy tự nhiên hỏi.
“Thần kỳ không?”
“Ừ.”
“Tóc nối đấy.”
Hình như cô ấy chưa gì đã không muốn giải thích thêm gì về chuyện này nữa rồi. Thấy vẻ mặt như đã từ bỏ tất cả ấy, tôi chớp chớp mắt hỏi.
“Cậu đến tiệm làm tóc à?”
“Không, tớ tự làm.”
“Oaa.”
“Cả trang điểm nữa.”
A, tuyệt thật.
Nói thật thì chuyện trang điểm đối với tôi cũng không phải là chuyện gì đáng để tự hào cả.
Khi tôi vừa liếc nhìn cô ấy với ánh mắt ghen tị thì cô ấy bắt đầu thả lỏng cơ mặt như thể đã hết căng thẳng rồi.
Cô ấy đặt khuỷu tay lên gối và chống cằm, sau đó nói.
“Tớ còn biết nói cả giọng nữ nữa.”
“Thật á?”
“A, bây giờ thì không được. Hôm nay tớ dùng nhiều quá rồi. Dùng nữa chắc nôn ra mất.”
Cô ấy vừa nói vậy vừa bắt đầu trở nên vui vẻ giống mọi ngày nên tôi mới dần yên tâm hơn. Nhưng cũng chỉ được một lúc. Gương mặt của cô ấy ngay lập tức trở nên u uất.
Tôi mới hỏi.
“Luda ơi?”
“Tất cả đều do mẹ của tớ dạy đấy.”
Cô ấy lại dời mắt khỏi tôi và lẩm bẩm.
“Mẹ?”
“Lee Jenny.”
“À.”
Tôi cụp mắt nghĩ. Vậy là cái người tên là Jenny mà bọn họ nhắc đến ban nãy là mẹ của Lee Luda. Cô ấy đang chạy trốn khỏi mẹ của chính mình.
Dù cũng đã đoán được một chút rồi nhưng bây giờ đột nhiên biết đó quả đúng là sự thật làm miệng tôi hơi đắng ngắt. Lúc này, giọng nói của Lee Luda lại vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên. Lee Luda vẫn đang cụp mắt xuống, hàng lông mi dài lấp lánh trong ánh đèn.
“Tớ thực sự tuyệt đối không muốn trở thành người như mẹ nên mới chạy trốn khỏi bà ấy. Thế mà để chạy trốn khỏi bà ấy, tớ chỉ có thể sử dụng tất cả những điều mà bà ấy dạy.”
“……”
“Hôm nay cũng vậy. Nếu tớ không được học mấy thứ đó thì rốt cuộc cũng không thể trốn vào trong nơi này một cách hoàn hảo như vậy được. Tớ vốn là người không thể đến đây nổi mà…”
Cô ấy nói vậy, tâm trạng xấu đi một cách kỳ quái.
Tôi ngập ngừng một chút rồi định đặt tay lên vai cô ấy, nhưng lúc này, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
“Tớ thấy các cậu rồi.”
“Hử?”
“Cậu với Yoon Jung In với cặp sinh đôi họ Kim ấy…”
À.
Tôi gật đầu.
Đúng là như vậy. Lúc Lee Luda bước lên cầu thang và đi vào nơi này là tôi cũng đã gặp ba người kia rồi, nếu trước đó cô ấy đảo mắt nhìn quanh hội trường thì khả năng cao sẽ thấy ba người kia thôi.
Tôi ngay lập tức muốn hỏi tại sao cô ấy không gọi chúng tôi, nhưng lại ngậm miệng lại. Lee Luda lúc ở trường lúc nào cũng mặc đồ nam mà bây giờ lại đang mặc đồ nữ, tất nhiên là tuyệt đối không thể gọi rồi.
Lúc này cô ấy lại nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu lên.
“Tớ thật quá là đáng thương.”
“Hả?”
Cô ấy vẫn ngồi yên dưới sàn và nhìn xuống, sau đó lặng lẽ nghiêng đầu để mái tóc hơi xoã trên vai, rồi cô ấy nói.
“Con người ta chỉ có thể sống theo những điều mà bọn họ được dạy, thế nên tớ cứ tự mình dối trá và thầm lấy cớ như vậy trong đầu. Lúc nào cũng vậy, dù là ở lớp hay ở bữa tiệc này. Nói thật thì tiến vào bữa tiệc này làm tớ yên tâm hơn một chút. Ở đây không chỉ có tớ mà người khác cũng cư xử hoàn toàn khác biệt với mọi ngày, ai ai cũng hành động một cách dối trá. Nhưng khi nhìn thấy các cậu…”
Về rồi Lee Luda nhăn mặt lại như thể đang cực kỳ đau khổ rồi vươn tay ôm mặt mình. Cô ấy lẩm bẩm.
“Nhưng mà, các cậu vẫn luôn như vậy. Dù là ở lớp hay ở đây…”
“……”
“Dù là tớ không thể đến bắt chuyện với các cậu với cách ăn mặc này được, nhưng mà giả như tớ có đang mặc đồ nam thì tớ cũng sẽ không thể đến bắt chuyện được đâu.”
Tôi lại lẩm bẩm một lần nữa. Lee Luda…
Lúc này cô ấy đang rụt vai vào mới ngẩng đầu lên. Chẳng hiểu vành mắt của cô ấy đã đỏ bừng như đang khóc từ lúc nào. Cô ấy tránh né ánh mắt của tôi như thể rất xấu hổ và nói tiếp.
“Tớ không hợp với các cậu, hơn nữa còn làm các cậu gặp nguy hiểm. Có khi cái tên Yoo Geon đó nói lại đúng đấy. Mà không, ngay từ đầu tớ đã không biết mình tại sao lại đến đây rồi.”
Cô ấy đã kể một câu chuyện buồn. Rõ ràng là đang kể một câu chuyện buồn, thế mà cô ấy lại đang cười. Như thể đang khinh thường chính mình vì nói ra chuyện này vậy.
Tôi ngay lập tức nhận ra. Cái kiểu nở một nụ cười vụng về chỉ để tự phớt lờ vết thương bên trong của Lee Luda lúc này có khi chính là dáng vẻ gần nhất với bản chất của cô ấy cũng nên.
Tôi lại nhớ đến việc Woo Joo In bỗng dưng có ý định đeo bám ráo riết Lee Luda. Rồi còn gọi là anh nữa. Có phải là với ánh mắt nhạy cảm của mình, cậu ấy vốn đã nhìn thấy được đặc điểm này từ Lee Luda không? Cậu ấy vốn cũng luôn là người sẽ nhận ra tổn thương của người khác đầu tiên mà.
Với cả, việc nở nụ cười mỗi khi bị tổn thương, gặp hoàn cảnh khó khăn hay tức giận chính là cách làm thường thấy của Joo In. Nếu ngay từ lúc đó cậu ấy đã nhận ra Lee Luda đồng bệnh tương liên thì…
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì Lee Luda đột nhiên dựng người dậy. Cô ấy phủi phủi chiếc váy màu tím xong rồi lại sờ lên bộ tóc của mình, sau đó lại quay ra nhìn tôi.
Chẳng hiểu cô ấy đã quay lại với dáng vẻ thục nữ hoàn hảo giống ban nãy từ lúc nào. Và rồi cô ấy lại giơ tay về phía tôi và nói.
“Nào, nắm tay tớ đứng dậy đi.”
Tôi ngập ngừng một lúc rồi cũng nắm tay cô ấy đứng dậy. Bàn tay đang nắm lấy tôi vô cùng cứng rắn.
Tôi đang muốn nói thêm gì đó, nhưng hình như cô ấy đang muốn tránh né nơi này.
Đôi mắt xanh lục chứa đầy ý cười của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, và rồi cô ấy chầm chậm quay đi và nói.