Eun Ji Ho hình như cũng để ý tới tâm trạng của tôi nên có hỏi ‘Này, làm sao vậy?’, nhưng tôi lờ cậu ta đi và quay người nắm lấy tay nắm cửa.
Nghĩ lại thì lúc vào đây chúng tôi chỉ nhận được một chiếc thẻ mà thôi, mà Eun Ji Ho thì đang giữ chiếc thẻ đó nên tôi cũng không thể mở cửa đi vào được.
Nhưng mà tôi vẫn muốn mở cửa ra. Bây giờ nếu muốn không chạm mặt Eun Ji Ho nữa thì thà cứ thế rời khỏi đây còn hơn.
Eun Ji Ho từ đằng sau mới cẩn thận đặt tay lên vai tôi nhưng tôi cũng mặc kệ và chỉ gõ hai lần lên cửa, rồi cửa tự nhiên cửa bật mở, gương mặt của Ban Yeo Ryung xuất hiện ngay trước mắt tôi. Trong lúc này, tôi không hề thấy Ban Yeo Ryung xinh đẹp đến vậy nữa.
Ban Yeo Ryung nhìn mặt tôi một cái là giật mình hỏi.
“Dan à, làm sao vậy? Ở ngoài đó có chuyện gì à?”
“À, không. Tại tớ buồn ngủ quá.”
Tôi ngượng ngùng cười và nói tiếp.
“Bọn mình bây giờ đi về đi.”
Phía sau Ban Yeo Ryung, cả Yoo Cheon Young đang ngồi trên sofa lẫn Joo In đang nằm trên giường đều lần lượt nhìn về hướng tôi.
Và cuối cùng là Eun Hyung, cậu ấy trợn tròn mắt và hỏi ‘Sao vậy? Có chuyện gì à?’, xong Ban Yeo Ryung cũng ngay lập tức gật đầu với tôi và ngoái lại đằng sau nói.
“Vậy bọn tớ đi đây.”
“Hả?”
Eun Hyung hơi ngỡ ngàng mà hỏi như vậy, nhưng rồi khi nhìn với qua vai Ban Yeo Ryung mà quan sát vẻ mặt của tôi thì cậu ấy lại im lặng.
Và Woo Joo In ở đằng kia cũng lặng yên y hệt như vậy. Khi tôi chạm mắt cậu ấy, cậu ấy mới lặng lẽ giơ điện thoại lên và lắc lắc vài cái. Nhớ gọi, tôi có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy đang muốn nói như vậy nên chỉ khẽ gật đầu. Dù sao thì chuyện ngày hôm nay cũng không thể gọi mà nói cho cậu ấy được.
Người khiến tôi cảm thấy đau đớn lúc này không chỉ có mình Eun Ji Ho. Bởi vì những điều mà tôi sẽ đánh mất nếu phải quay lại thế giới cũ một lần nữa cũng không chỉ có một mình cậu ấy.
Eun Ji Ho cuối cùng cũng xoay người tôi lại. Vẻ mặt thoải mái từ nãy đến giờ đã biến đâu mất, chỉ còn lại một vẻ cứng đờ không biểu cảm. Có vẻ như cậu ấy đang nghĩ rằng trên đường đến nhà vệ sinh tôi đã gặp được ai đó và bị mắng một trận nên tâm trạng mới xấu như thế này thì phải.
Cậu ấy hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là tại mệt quá thôi.”
Eun Ji Ho ngay lập tức ngỡ ngàng nói.
“Này, mặt cậu như thế mà bảo m…”
Ngay lúc này tự nhiên có một bàn tay vươn ra và đặt lên vai tôi. Tôi quay lại đằng sau.
Vì cậu ấy rất cao, nên tôi hoàn toàn bị che phủ bởi cái bóng của cậu ấy.
Tôi nói.
“Yoo Cheon Young.”
“Để tôi tiễn cậu đến sảnh.”
Cậu ấy thậm chí còn không thèm vuốt lại mái tóc hơi rối xù của mình, đôi mắt xanh hơi liếc qua Eun Ji Ho.
“Cứ để mình tôi đi là được. Cậu ở lại đây.”
“… Được rồi.”
Eun Ji Ho hơi nhướn mày và trả lời như vậy, sau đó lại cởi giày đi vào phòng. Thế rồi đôi mắt đen của cậu ấy lại hướng về tôi.
Hình như lúc này cậu ấy lại bắt đầu nghĩ rằng đến tôi thành ra như thế này cũng là vì cậu ấy.
Và rồi cậu ấy sẽ bắt đầu suy đoán. Nhưng dù có nghĩ ra được rằng tôi đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và Yoo Geon đi nữa, thì cậu ấy vẫn sẽ không hiểu rốt cuộc tâm trạng tôi xấu đến thế này là vì cái gì.
Tôi nghĩ đó là một điều may mắn.
Thế nhưng đến lúc đi ra hành lang và xuống cầu thang cùng Yoo Cheon Young và Ban Yeo Ryung khi cả hai đều không nói gì thì tôi lại thay đổi suy nghĩ của mình.
Tôi đặt một tay lên trán, thế là Ban Yeo Ryung ngay cạnh tôi mới ngay lập tức tình cảm ôm lấy tôi và nói.
“Dan à, làm sao vậy? Cậu nói đi.”
Tôi mấp máy môi, sau đó lại ngậm miệng và bước đi tiếp. Tôi lén nghĩ trong đầu.
Nếu tôi cứ ôm lấy nỗi lo lắng không ai hiểu nổi trong lòng thế này, chuyện không có ai nhận ra cũng không phải là chuyện tốt gì mà là một điều khá bi thảm thì hơn.
Không ai có thể hiểu nổi, cả Eun Ji Ho lẫn những người khác đều như vậy. Càng nghĩ tới điều đó thì tôi lại càng thấy buồn.
Vì tôi nhất quyết không mở miệng nói, nên cả Yoo Cheon Young lẫn Ban Yeo Ryung cũng đều im lặng. Thấy chúng tôi như vậy, đến cả người nhấn thang máy muốn hỏi chúng tôi định xuống tầng mấy cũng phải ngập ngừng.
Với giọng nói bình thản, Yoo Cheon Young nói chúng tôi muốn xuống sảnh, thế nhưng rồi bầu không khí trong thang máy cũng chẳng hề thoải mái hơn một chút nào.
Với sự tĩnh lặng như sắp ngạt thở, thang máy cuối cùng cũng xuống đến sảnh. Phải đến khi chúng tôi bước chân ra ngoài thì người nhân viên thang máy ở đằng sau mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự đã đến đêm rồi. Trong màn đêm thăm thẳm mà ánh đèn điện từ cửa sổ hay từ những ngọn đèn đường không thể chạm tới, tôi vẫn có thể thấy bầu trời rộng lớn màu đỏ sậm giữa những toà nhà cao tầng vẫn đang bị che phủ bởi những đám mây bụi như trước.
Yoo Cheon Young đi tới một phòng bảo vệ nhỏ được ghi một dòng chữ ‘Valley Parking’ và nói gì đó.
Và rồi cậu ấy ngay lập tức quay trở lại nói với chúng tôi.
“Chờ chút là có xe đến ngay.”
Rồi như vẫn còn vướng mắc gì đó, cậu ấy còn bổ sung thêm.
“Để tôi đứng chờ với các cậu.”
Tôi và Ban Yeo Ryung nhìn nhau rồi lại lắc đầu liên tục. Ban Yeo Ryung vừa cười vừa mở miệng nói trước.
“Từ lúc ở nhà trông mặt cậu đã giống y hệt zombie rồi đấy. Cứ về ngủ thêm đi.”
“Đúng rồi.”
Tôi nói vậy. Hai người đều cùng ý kiến thì lẽ ra Yoo Cheon Young cũng nên nghe theo, nhưng cậu ấy chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm với vẻ mặt vô biểu cảm và cố chấp lắc đầu.
Có lẽ vì từ nãy đến giờ tôi chỉ toàn ở trong phòng có điều hoà nên hiện tại, thời tiết của một buổi đêm hè càng làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi giơ tay kéo cổ áo mình lên một chút.
Lúc này, Yoo Cheon Young vẫn đang nhìn tôi chằm chằm từ nãy đến giờ mới mở miệng nói.
“Ham Dan Yi.”
“Ừ.”
“Chuyện ban nãy.”
Yoo Cheon Young nói với tốc độ chậm rãi đặc trưng của cậu ấy.
“Tôi không thể hỏi, đã có chuyện gì xảy ra…”
“Ừ.”
“Được sao?”
Yoo Cheon Young nói vậy, giọng điệu nghe còn cẩn thận hơn cả ngày thường.
A. Tôi há miệng một lúc, rồi lại ngậm lại. Yoo Cheon Young nói xong rồi cũng chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vừa lạnh nhạt đón nhận ánh mắt của cậu ấy vừa lẩm nhẩm trong đầu.
Cậu ấy không hỏi ‘Có được không?’, mà lại hỏi là ‘Không được sao?’.
Rõ ràng là trả lời ‘Ừ, không được’ dễ dàng hơn việc trả lời ‘Không, không được’ rất nhiều.
Khiến một người như cậu ấy phải để ý tới chút chi tiết nhỏ nhặt này thì có lẽ tình trạng của tôi hiện tại đã rơi vào đường cùng mất rồi, chẳng hiểu sao tôi lại khẽ bật cười.
Tôi vừa nhếch mép cười thì mặt ngay lập tức nhăn lại.
Ở bên cạnh Yoo Cheon Young, Ban Yeo Ryung lại tiếp tục hướng đôi mắt trong trẻo của cô ấy về hướng tôi và tỏ vẻ vô cùng lo lắng. Hình như cô ấy cũng đang chờ đợi câu trả lời của tôi giống Yoo Cheon Young thì phải.
Tôi nhìn qua lại giữa hai người họ rồi đưa tay che mặt. Vẻ mặt của tôi chắc phải tồi tệ lắm.
Tôi cảm thấy từng ánh mắt đang hướng về mình làm má tôi hơi tê tê, cuối cùng tôi cũng run rẩy mở miệng nói.
“Không, chỉ là, không có chuyện gì đâu. Thật sự là không có chuyện gì mà… Chỉ là nghĩ tới một vài chuyện đã quên từ lâu rồi thôi.”
“Chuyện gì…”
Ban Yeo Ryung có hơi run rẩy và hỏi lại. Tôi cắn chặt môi rồi mới nói tiếp.
“Chuyện, tại sao người duy nhất phải rời khỏi thế giới này lại là tớ.”
“……”
“Chỉ là, tớ đã quên chuyện đó từ lâu rồi, mà tự nhiên…”
Sau khi ngượng ngùng nói vậy, tôi cuối cùng cũng vươn tay lên và hơi day day vành mắt mình.
Mãi mà không thấy Ban Yeo Ryung và Yoo Cheon Young nói gì. Chúng tôi chỉ đứng yên đó trong bầu không khí tĩnh lặng. Và lúc này, một mình tôi là vừa che mắt vừa lẩm bẩm.
A, chết tiệt. Tôi phải nhanh chóng bình tĩnh lại để sửa lời mới được. Rằng tôi nói vậy không phải là đang muốn rời xa các cậu một lần nữa đâu.
Rằng ngay từ đầu, khi vào cấp ba, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tận hưởng một cuộc sống học sinh hạnh phúc cùng với mấy người họ rồi. Rằng dù sau này bọn họ có quên tôi đi nữa, dù chỉ có mình tôi là nhớ được đi nữa, nhưng tôi vẫn muốn ở bên cạnh mấy người họ.
Thế nên là đừng hiểu nhầm, không sao đâu, dù các cậu có quên tôi đi cũng không ảnh hưởng gì cả, xin hãy tiếp tục ở bên cạnh tôi, tôi muốn nói như vậy.
Nhưng đến tôi cũng không thể ngờ nổi rằng lời nói từ miệng mình lại thành thế này.
“Tớ không muốn mình biến mất. Cũng không muốn mình bị quên đi.”
“Dan à.”
Yeo Ryung nhỏ giọng thì thầm. Tôi giơ cả hai tay lên rồi lại che mặt nói tiếp. Giọng nói của tôi nghe vừa run rẩy vừa lộn xộn.
“Tớ cũng sẽ không quên các cậu, dù sao thì người bị quên đi cũng là tớ, dù tớ có biến mất thì cũng không ảnh hưởng gì đến các cậu cả… Tớ thì sao, chưa từng mong các cậu phải nhớ đến tớ, cũng chưa từng mong rằng khi tớ biến mất thì các cậu có thể để ý tới sự vắng mặt của tớ và đau lòng vì tớ.”
Tôi không tồn tại ở tương lai của cậu không phải là vì tôi muốn vậy đâu, Eun Ji Ho.
Lời nói cuối cùng này không thể bật ra ngoài mà chỉ có thể bị nuốt lại trong lòng.
Cuối cùng tôi cũng ngồi hẳn xuống. Ban Yeo Ryung và Yoo Cheon Young vội vã bước mấy bước đến gần tôi. Trước mặt mấy người họ, tôi cúi người thật thấp rồi vùi mặt vào đầu gối.
Tất nhiên là Eun Ji Ho chưa từng nói sẽ không làm bạn với tôi nữa. Tôi biết điều đó.
Nhưng Eun Ji Ho rõ ràng cũng nói rằng sẽ chỉ lựa chọn một tương lai tốt đẹp, và để làm điều đó thì cậu ấy sẽ dần dần từ bỏ những thứ không có giá trị và chỉ đón nhận những thứ cần thiết mà thôi. Những thứ có thể mang lại cho cậu ấy lợi ích trong tương lai.
Nếu vậy thì một người có lẽ sẽ biến mất không còn dấu tích bất cứ lúc nào như tôi không phải sẽ luôn là một thứ không có giá trị đối với cậu ấy sao?
Tôi thật sự rất sợ điều đó.
Nếu Eun Ji Ho ở bên cạnh tôi trong sáu tiếng đồng hồ nhưng rồi cậu ấy không thể nhớ được khoảng thời gian đó thì không phải cậu ấy đã lãng phí sáu tiếng trong đời rồi sao? Cả tứ đại thiên vương lẫn Ban Yeo Ryung nữa, tất cả bọn họ.
Tôi nhận ra rằng đối với bọn họ, tôi thậm chí còn không thể chắc chắn rằng sau này liệu tôi có thể để lại bất cứ dấu tích nào trong tương lai của họ nào hay không.
Dù vậy nhưng tôi vẫn lẩm bẩm.
“Dù tớ không thể để lại bất cứ thứ gì, nhưng nếu tớ muốn ở lại đây, nếu tớ muốn ở cùng các cậu thì chẳng lẽ là do tớ quá ích kỷ sao?”
“Dan à.”
Ban Yeo Ryung cũng ngỡ ngàng và ngay lập tức ngồi xổm xuống đối mặt với tôi.
Tôi có thể cảm thấy bàn tay đẹp đẽ của cô ấy đặt lên hai tai tôi. Dù vậy nhưng tôi vẫn không ngẩng đầu lên. Đầu tôi vẫn chỉ cúi thấp xuống và vùi mặt sâu vào đầu gối.
Lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân của một người khác. Cậu ấy thong thả bước đến và đứng ngay trước mặt tôi. Cho đến lúc này, Ban Yeo Ryung vẫn ôm khư khư lấy hai tai tôi.
Có một giọng nói vang lên ngay trên đầu tôi.
“Ai bảo cậu phải để lại cái gì sao?”
Tôi không trả lời. Lúc này Yoo Cheon Young lại nói tiếp.
Cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung, ngay cả khi đang buồn như thế này nhưng chúng tôi cũng không thể kiềm chế lại tiếng cười được.
“Cậu cũng có phải là cổ phiếu đâu…”
(‘để lại’ với ‘sinh lời cổ phiếu’ là cùng một từ)
“Phụt.”
“Haha.”
Chết tiệt. Tôi cuối cùng vì bật cười mà mất thăng bằng, đang ngồi xổm thì bị ngã người ra đằng trước.
Yeo Ryung bên cạnh tôi đứng cười một lúc, thấy tôi bị ngã thì vội vã kéo tôi dậy và nói.
“Dan à, không sao chứ!?”
“A, không.”
Tôi trả lời. Có sao đấy chứ. Không phải vì tôi suýt nữa ngã, mà là vì phản ứng vô cùng khó hiểu, nhưng cũng cực kỳ đậm chất Yoo Cheon Young khi nói đến nỗi phiền muộn của tôi.
Tự nhiên tôi lại thấy đầu lưỡi lại trở nên trơn tru như vừa được bôi dầu. Tôi ngẩng lên, nhìn vẻ mặt sáng sủa như thể người vừa có cái phát ngôn cổ phiếu kia không phải là mình của Yoo Cheon Young mà nói tiếp.