Cảm giác như có một cái búa vừa đánh mạnh lên đầu tôi vậy.
Đúng vậy nhỉ, tôi lẩm bẩm. Bây giờ Yeo Ryung đang bị trói tay lại mà. Rõ ràng là cô ấy không thể sử dụng những tuyệt chiêu Judo đáng tự hào của mình rồi. Tôi cũng vậy, hoàn toàn bất lực.
Hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra là tôi đã để ý tới sự run rẩy của cô ấy. Nói cách khác thì cô ấy thậm chí còn không đủ bình tĩnh để quan sát vẻ mặt của tôi nữa. Cô ấy vừa cười vừa nói.
“Dan Yi không giỏi đánh đấm thì ở yên đây nhé. Tớ sẽ đánh hộ cả phần của cậu nữa.”
“……”
“Dan ơi, cậu có đang nghe không? Dan ơi?”
Yeo Ryung lặp lại một lần nữa, sau đó vô thức nhìn ra đằng sau lưng mình và ngại ngùng cười. Cô ấy quay lưng mình đi, sau đó lại nói.
“Không đâu, tớ thật sự ổn mà.”
Yeo Ryung nói vậy, vẻ mặt trông vẫn có vẻ chẳng có gì sợ hãi. Nhưng vì cô ấy diễn không tới nên tôi vẫn nhìn ra nét mặt bối rối của cô ấy. Thấy tôi không nói gì, cô ấy lại gọi tôi.
“Ê, Dan ơi?”
“Ừ.”
Tôi cố đè nén giọng của mình xuống mà khó khăn trả lời.
“Thì, tại tay tớ có hơi tê tê thôi… Từ lúc mở mắt dậy đã vậy rồi.”
“Nhưng mà dây thừng cũng có bị buộc chặt đến vậy đâu.”
Thật sự là không buộc chặt chút nào. Nhưng mà cũng không phải quá lỏng lẻo. Thế rồi Yeo Ryung lại không nói gì, chỉ cắn chặt môi lại.
Tôi nhìn vẻ không muốn nói chuyện của cô ấy mà thầm nhủ trong lòng.
Sao chứ? Không ổn thì cứ nói ra đi.
Cái kiểu cứ liên tục bảo tôi là mình ổn như thể đang dỗ dành một đứa trẻ con này của Ban Yeo Ryung làm tôi nhớ đến Eun Hyung.
Vào cái ngày tôi suýt nữa bị đâm xe ngay trước mặt cậu ấy. Cả tà áo hơi rách vì bị ngã xuống mặt đường và dáng vẻ chật vật hiếm thấy của cậu ấy cũng hiện lên trước mắt tôi.
Đúng vậy, đã có lần tôi suýt nữa mất mạng trước mặt Eun Hyung. Nhưng sự kiện đó chẳng để lại cho tôi quá nhiều di chứng.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn có thể không tập trung mà gọi điện thoại ngay trước vạch kẻ đường, khi nhìn thấy xe tải thì cũng chỉ hơi tránh ra chứ cũng không làm gì hơn cả. Tôi hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi khi nghĩ lại đến sự kiện đó.
Ngược lại, Eun Hyung còn bị di chấn vì sự kiện đó nhiều hơn cả tôi. Mỗi lần có xe tải đi qua, cậu ấy sẽ đưa mắt để ý đến tôi, thậm chí dù đang đứng ở trong một chỗ an toàn rồi nhưng cậu ấy vẫn sẽ kéo tôi lùi lại đằng sau mấy người đi bộ khác ở phía trước.
Tại sao vậy? Dù tôi đã bắt đầu cảm thấy bực mình nhưng kỳ lạ là cậu ấy vẫn không ngừng làm việc đó. Sự việc đó hoàn toàn nằm trong phạm vi dự đoán của tôi, nhưng Eun Hyung thì không phải vậy.
Giữa tôi và thế giới tiểu thuyết này đã được dựng sẵn một tấm áo giáp vô cùng chắc chắn, nhưng Eun Hyung hay Yeo Ryung thì lại chẳng phòng bị gì với nó cả. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra thì người bị sốc nhất vẫn sẽ là mấy người họ.
Nhưng sau sự việc kia, có một lần Eun Hyung nói với tôi thế này. Trên đường đi về nhà từ sự cố ấy, cậu ấy từng vừa phủi bụi trên tóc tôi vừa nói với tôi tận mấy lần rằng.
‘Dan à, ổn rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi.’
Cậu ấy nghỉ một nhịp và lại nói tiếp.
‘Tớ sẽ làm cho mọi chuyện ổn thôi.’
Nhớ đến đây, tôi lại đưa mắt nhìn về phía trước. Yeo Ryung không thể nào biết về cuộc nói chuyện giữa tôi và Eun Hyung khi đó được. Dù vậy nhưng cô ấy vẫn nói như thế này.
“Không phải đâu, cái này… Tớ thật sự ổn mà, tớ chỉ sợ Dan Yi không vui thôi.”
“……”
“Dan à, sẽ ổn thôi… Tớ sẽ làm cho mọi chuyện ổn thôi.”
Nghe Ban Yeo Ryung nói vậy, phải đến lúc này tôi mới nhận ra rằng vẻ mặt của cô ấy còn trắng bệch hơn ngày thường rất nhiều. Thế rồi tự nhiên cô ấy lại cố vặn vẹo phần thân trên vẫn đang bị trói của mình.
Định làm gì vậy nhỉ? Tôi cứ nhìn cô ấy một lúc rồi mới nhận ra.
Ban Yeo Ryung làm vậy không để tháo dây thừng ra. Mà cô ấy chỉ đang muốn nắm lấy tay tôi mà thôi. Ánh mắt của cô ấy vẫn đang hướng thẳng vào bàn tay tôi.
Khi tôi còn không biết nói gì thì giọng nói của Ban Yeo Ryung lại càng đến gần bên tai tôi hơn.
“Không ai động được tới cậu đâu. Tớ bảo đảm.”
Khi cô ấy nói vậy, tôi tự nhiên lại thấy hơi nghẹn ngào. Dù không thể giơ tay lên nhưng lúc này, cô ấy đã nắm được lấy tay tôi rồi. Từ lời nói, đến ánh mắt của cô ấy đều như vậy.
Tôi nhìn đôi mắt đen như đang bừng sáng pháo hoa của Ban Yeo Ryung mà lẩm bẩm.
Rốt cuộc tại sao các cậu toàn cư xử như thế này vậy?
Rõ ràng là đây là câu chuyện của các cậu mà.
Bị tai nạn giao thông trước mặt Eun Hyung là để làm dao động cậu ấy, còn sự kiện bắt cóc này là để làm dao động Ban Yeo Ryung. Ấy vậy mà bọn họ còn nghĩ cho tôi trước khi nghĩ đến bản thân mình nữa.
Rõ ràng là mấy người họ sợ hãi hơn cả tôi mà.
Tôi cứ chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, sau đó từ từ mở miệng nói.
“Cậu phải bảo đảm không ai động được vào cả hai chúng ta chứ, Ban Yeo Ryung.”
“À…”
“Tớ cũng sẽ bảo đảm, là không ai động được vào cậu.”
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi của Ban Yeo Ryung mở to ra. Cô ấy ngay lập tức nở một nụ cười rực rỡ và gật đầu. Nụ cười ấy toả sáng cứ như thể hiện tại chúng tôi không hề bị trói trong khu nhà kho tối tăm này vậy.
Và rồi tiếng lách cách của xích sắt vang lên ngay bên tai chúng tôi.
Cả hai đều quay ngoắt đầu lại với vẻ mặt căng thẳng, như thể người nở nụ cười ban nãy không phải là chúng tôi vậy.
Phải đến một lúc sau thì tiếng lách cách mới dừng lại, và rồi chúng tôi nghe thấy tiếng ném xích sắt xuống đất vang lên ngay ngoài cửa. Chắc là vì ổ khoá vừa bị rơi ra.
Khi cả tôi và Ban Yeo Ryung đều khẩn trương nhìn về phía đó thì cửa bật mở. Không ngờ không chỉ có người mà một chiếc xe cũng đang từ từ tiến vào đây nữa.
Đèn pha của ô tô vẫn chưa bị tắt đi, ánh đèn chiếu lên từng dáng người tạo ra những cái bóng vừa dài vừa mảnh khảnh in dưới sàn nhà kho.
Thứ ánh sáng này làm tôi phải nheo mắt lại, sau đó mới trợn tròn mắt.
Chờ đã, đó là ai thế?
Mấy người bước vào nhà kho lần lượt có đủ loại màu tóc, nào là tóc xanh dương đậm, tóc đỏ và tóc vàng. Tôi nhìn tổ hợp màu hiếm có khó tìm đó mà há hốc mồm! Chờ đã, chẳng lẽ!
Một lúc sau, khi thấy người vào cuối cùng lại có màu tóc đen như gỗ mun thì tất cả những hy vọng tràn trề trong lòng tôi hoàn toàn bị vò lại và vứt đi mất.
Cũng đúng nhỉ. chẳng lẽ tứ đại thiên vương lại đi bắt cóc chúng tôi, làm gì có chuyện đó. Có phải tổ chức tiệc bất ngờ hay gì đâu.
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì đám người kia đã đường hoàng bước vào nhà kho như đang đi trên sàn catwalk và từ từ tiến về phía này. Cuối cùng bọn họ cũng dừng ngay trước mặt chúng tôi, hất cằm nhìn từ trên xuống.
Dưới ánh đèn điện của nhà kho, tôi càng nhìn mặt mày của mấy người nọ càng cảm thấy cạn lời mà lẩm bẩm.
Cái quyển tiểu thuyết chết tiệt này, có thể đừng lãng phí nhan sắc lên đám nhân vật phụ có được không vậy?
Tại sao đám người bắt cóc này lại trông đẹp trai y hệt người nổi tiếng vậy chứ?
Tuổi tác của họ khoảng tầm đầu đến giữa độ tuổi hai mươi, họ mặc một bộ Âu phục đen từ đầu đến chân, đến cả cà vạt cũng phải đen mới vừa, nhưng nhìn không hề ảm đạm mà vì mấy màu tóc sáng lạn giống tứ đại thiên vương nên trông bọn họ giống một nhóm idol mặc đồng phục giống nhau theo concept thì hơn.
Thế rồi người tóc đỏ cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Nhìn bề ngoài trông cũng có vẻ bình thường thôi mà. Rốt cuộc mấy nhóc đã làm cái gì thế?”
Nghe thấy anh ta ném cho một câu mà cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung đều ngay lập tức nhăn mặt lại.
Tôi lẩm bẩm. Anh hỏi tôi là tôi đã làm gì á, thế chẳng lẽ mấy anh cũng không biết lý do tại sao lại bắt cóc bọn tôi à?
Rồi thằng cha tóc xanh bên cạnh người tóc đỏ ban nãy cũng nói.
“Hay là vì vấn đề điểm số nhỉ? Có mấy cái chuyện đó ấy. Kiểu một đứa chỉ toàn được hạng hai trong trường quyết tâm đẩy đứa đứng hạng nhất xuống.”
“Lại ăn nói linh tinh. Sao lại mang cái chuyện linh tinh từ hồi nào ra để nói ở đây hả?”
Tóc đỏ trả lời như thể mệt mỏi lắm, rồi tóc vàng ở đằng sau tóc đỏ cũng nhướn cổ ra và nói.
“Hay là vì trai?”
Vâng, bọn tôi mà cũng được biết lý do thì tốt quá. Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa nhanh chóng động não. Lúc đầu thì nói điểm số, sau đó lại nói vì trai? Cả hai lý do này đều liên quan đến trường lớp.
Nếu vậy thì chẳng lẽ? Tôi lẩm bẩm.
Vậy chẳng lẽ người yêu cầu bắt cóc chúng tôi cũng là một đứa học sinh tầm tuổi này?
Nhìn lại tình hình từ đó tới giờ thì chắc chắn là đúng rồi.
Cái thứ tiểu thuyết mạng chết tiệt! Học cùng trường mà không ưa ai thì cứ lôi nhau ra bãi đổ rác hay sân thượng như bình thường không được hay sao! Đâu ra lại thuê người bắt cóc nhau vậy? Người bình thường mà làm thế à?
Không, không phải đâu. Tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi.
Bình tĩnh lại đã, người này lắm tiền nhiều của đến mức có thể lợi dụng người khác để bắt cóc một đứa mà mình không ưa. Thế thì chắc chắn là tôi đã gặp người nọ ở bữa tiệc của tập đoàn Han Wool kia rồi.
Trong khi tôi đang nhanh chóng điểm danh lại từng người ở đó thì một giọng nói vô cùng dịu dàng làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của tôi.
“Vậy mấy người rốt cuộc là ai?”
Ban Yeo Ryung! Đã bị bắt cóc rồi thì làm ơn cứ tỏ ra ngoan ngoãn cái đã! Hoặc không thì ít nhất cũng phải dùng kính ngữ chứ? Lỡ kích thích mấy tên này rồi sao?
Đúng như tôi nghĩ. Điều khiến tôi lo lắng nhất không phải mấy tên bắt cóc nọ mà là chính Ban Yeo Ryung đây. Với tâm trạng thấp thỏm, tôi nhìn Ban Yeo Ryung rồi lại quay đầu ra.
Thật quá may là hình như bọn bắt cóc hoàn toàn không để tâm tới thái độ lồi lõm của Ban Yeo Ryung. Ngược lại mấy người họ còn đang vừa chỉ vào Ban Yeo Ryung vừa cười bảo cô ấy kỳ quái như thể vừa nhận ra một thú vui mới. Rồi họ hỏi lại.
“Bọn này là ai ư?”
Thái độ này như kiểu đang ban phát lòng từ bi vậy.
Thế nhưng tôi hoàn toàn không có kỳ vọng gì nhiều mà chỉ chán nản quay đầu đi. Tất nhiên là bọn họ sẽ không cho chúng tôi biết danh tính thật của họ rồi.
Cứ nghĩ mà xem, làm gì có chuyện kẻ bắt cóc lại cứ thế tuôn một mạch rồi cho con tin biết tên của mình bao giờ? Bình thường là còn che cả mặt ấy, nói gì đến tên.
Tôi nghĩ đến đây thì lại ngay lập tức nhận ra. Mấy người này thậm chí còn không đeo khẩu trang mà cứ thế cho chúng tôi nhìn thấy vẻ ngoài vô cùng ấn tượng của họ. Nếu vậy thì chẳng lẽ, cái tình tiết này là…?
Nghĩ đến đây thì tôi ngơ ngẩn quay đầu và nhìn vẻ mặt của họ.
Nhìn xem, cái kiểu dương dương tự đắc đó! Ừ đúng rồi, thể loại của cuốn tiểu thuyết này là tiểu thuyết mạng mà.
Nếu vậy thì chẳng lẽ! Đây là cái loại người xấu mà con tin chỉ cần hét lên một câu là bọn họ sẽ nói ra từ tên đến cả kế hoạch cụ thể đó ư?
Đúng là không thể may mắn hơn được nữa. Đúng vậy, tôi gật đầu. Quả nhiên là cái thể loại tiểu thuyết này chẳng ra đâu vào đâu cả. Thấy tôi cứ liên tục lầm bẩm, Yeo Ryung mới nhìn tôi và hỏi.
“Cậu nói gì thế Dan?”
“Suỵt, Yeo Ryung. Im lặng đi. Bây giờ mấy vị kia sắp nói rồi kia kìa.”
“……”
Yeo Ryung bày ra một vẻ khó hiểu mà nhìn tôi, lúc này tôi đã cúi thấp người và cố gắng nhìn bọn họ với một ánh ghen tị một cách gượng ép. Bọn họ tận hưởng ánh mắt này một lúc rồi mới lại mở miệng.
Vào lúc này, tôi sử dụng hết sức lực mà cầu trời khấn phật. Ngay bây giờ, cái tên và mục đích bắt cóc do chính mồm bọn họ nói ra sẽ quyết định tới giới hạn tuổi và cái kết của cuốn tiểu thuyết này đấy.
Thế rồi mấy người họ lại mở miệng.
“Chúng ta là.”
Làm ơn! Tôi lẩm bẩm.
“Tên của bọn ta là.”
Xin mày đấy, giới hạn tuổi ơi!
Khi tôi còn đang sử dụng hết sức mạnh tâm linh của mình mà cầu nguyện thì cuối cùng cũng có một giọng nói trầm thấp xen vào và tuyên bố.