“Bọn ta là Tứ phương thần.”
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Im lặng như lúc nhân vật chính trong phim biết được sự thật là vị hôn phu của mình hoá ra lại là cô em gái thất lạc từ lâu vậy.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng đã bớt sốc mà len lén ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là vẻ mặt của Ban Yeo Ryung.
Không ngờ là cô ấy vẫn chưa bớt khẩn trương chút nào cả.
Với vẻ mặt không thể nghiêm trọng hơn, cô ấy lẩm bẩm.
“Tứ phương thần? Đấy là cái gì?”
Ban Yeo Ryung! Tôi thầm hét lên vì tiếc hận! Rốt cuộc nữ chính như cậu còn có gì không làm được không thế?
Nhân vật nữ chính của tiểu thuyết mạng học giỏi đến mức lần nào thi thố cũng phải chiếm gọn hạng 1 toàn quốc, ấy thế mà hoàn toàn không biết đến loài thánh thú của nước bạn. Cũng như kiểu cả trường gọi tứ đại thiên vương là tứ đại thiên vương nhưng chỉ có một mình cô ấy là không biết đấy là cái gì vậy.
Thế rồi lúc này, tôi lại quay đầu quan sát vẻ mặt của mấy người kia.
Đúng như tôi đoán, mặt họ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đùa cả. Nhìn đến đây thì tôi tự lẩm bẩm.
Cái khả năng được giới hạn tuổi của cuốn tiểu thuyết này, đã hy sinh rồi.
Mà không phải chỉ hy sinh đâu thôi mà còn bị ném xuống đất nữa ấy! Không chỉ thế còn bị dẫm lên vài cái rồi bị đắp đất phủ lên chôn luôn nữa!
Tôi rất cảm ơn nó, nhưng mà có cần phải ra đi một cách thê thảm đến mức này không vậy? Vành mắt tôi đỏ lên, trong lòng thầm tưởng niệm cái giới hạn tuổi đã tèo kia, ngay lúc này.
Mấy người đàn ông kia lần lượt đứng ra giới thiệu.
“Ta là Thanh Long của Tứ phương thần.”
“Ta là Bạch Hổ.”
“Ta là Chu Tước.”
Áa! Áaaa!
Tôi tự nhiên rung lắc liên tục cổ tay đang bị trói của mình. Cả người tôi kịch liệt lăn lộn như một con gà bị buộc cánh nằm trên thớt đang giãy chết vậy.
Ban Yeo Ryung ở bên cạnh giật bắn mình hét lên.
“Dan, cậu bị làm sao đấy?!”
“A.”
“Có chuyện gì thế, cậu đau ở đâu à?!”
Tôi cố gân cổ bật ra một tiếng.
“Tên.”
“Làm sao?”
Và rồi tôi lại lén nuốt lại những lời không thể nói ra vào bụng.
Đau vì mấy cái tên của bọn họ đó…
Nếu tay tôi mà không bị trói thì tôi sẽ vươn tay che tai lại ngay lập tức. Với ánh mắt tuyệt vọng, tôi nhìn hai tay đang bị trói lại của mình rồi lại ngẩng đầu lên.
Vẫn còn một người chưa mở miệng.
Trong một góc mà ánh sáng không chiếu tới, mái tóc của anh ta đen thăm thẳm như bầu trời đêm, mắt vẫn nhìn về hướng này. Đặc biệt là một mắt của anh ta đang bị che lại, không phải bằng miếng bịt mắt mà là bằng bông băng vải.
Tôi khép hờ mắt lại. Kẻ bỏ trốn? Vì bỏ trốn nên không thể chữa mắt bằng y học hiện đại được chăng? Cuối cùng Ban Yeo Ryung ở bên cạnh tôi cũng hỏi.
“Vậy, người kia là ai vậy?”
Tất nhiên là Huyền Vũ rồi. Tôi lẩm bẩm như vậy. Ban Yeo Ryung thông minh nhưng không biết tí gì về Tứ phương thần nên cũng không thể đưa ra một kết luận đơn giản như vậy được, thật tiếc quá. Nhưng lúc này.
Người đàn ông tóc đen bật cười. A, chờ đã, tôi tự nhiên cảm thấy có chút xui xẻo rồi đây.
Và rồi lời nói của anh ta khiến tôi cạn lời.
“Ta là Hắc Diễm Long.”
“……”
Hả, sao tự dưng lại có Hắc Diễm Long ở đây?
Tứ phương thần cơ mà? Rốt cuộc là tại sao vậy? Ngay lúc này, người đàn ông tóc đen không hỏi Ban Yeo Ryung mà lại quay ra hỏi tôi.
“Chắc là ngươi đang tò mò tại sao một kẻ không nằm trong tứ phương thần như ta lại xen vào giữa tứ phương thần đúng không?”
“Không…”
Hình như anh ta hoàn toàn không nghe thấy lời lẩm bẩm nhỏ như tiếng muỗi kêu của tôi thì phải. Anh ta hắng giọng vài cái rồi cố gắng nói với chất giọng trầm nhất có thể.
“Chuyện dài lắm.”
“Không, tôi hoàn toàn không tò mò.”
Dù tôi đã rón rén đưa ra ý kiến rồi nhưng Hắc Diễm Long vẫn không nghe như trước. Khi Hắc Diễm Long hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của tôi mà định kể ra câu chuyện cả đời người của mình thì ngay lúc đó.
Cánh cửa lại bật mở, cắt ngang câu chuyện của Hắc Diễm Long. Khi tất cả mọi người đều đang nhìn về phía đó thì tôi lại cảm động mà nghĩ. Người nào mà lại suy nghĩ giống mình nên mới bước vào đúng lúc quan trọng thế này, tôi muốn hôn lên giày, mà không, giày thì hơi quá, tôi muốn hôn lên má người nọ quá.
Nhưng đây là thứ suy nghĩ tồn tại trong đầu tôi khi trước khi nhìn thấy mặt người đó. Khi gương mặt của người nọ xuất hiện dưới ánh đèn nhà kho thì mặt tôi bắt đầu cứng lại như đá.
Khi vừa chạm mắt với tôi, cô ta ngay lập tức nở một nụ cười méo mó. Thế rồi cô ta quay ngoắt đầu nói với mấy người đàn ông kia.
“Mấy chú này, tôi không thuê các người để các người đứng đây nhàn rỗi buôn chuyện đâu nhé?”
Mái tóc nâu ngắn giống tôi của cô ta lay động trên vai. Đôi mắt một mí trông rất hợp với đường nét mờ nhạt trên gương mặt. Trên người cô ta vẫn đang mặc một chiếc váy đơn giản có màu nhạt dần từ trắng đến tím mà tôi thấy ở bữa tiệc. Tôi chậm rãi lẩm bẩm.
“Choi Yu Ri.”
Cô ta chỉ làm cho Tứ đại thần im mồm lại mà giả vờ không nghe thấy tiếng gọi của tôi, sau đó mới kéo một cái ghế trống ra chỗ này và ngồi xuống.
Thế rồi cô ta vắt chân, tay vẫy vẫy hỏi.
“Xin chào?”
Tôi ngay lập tức cứng đờ và không thể trả lời cô ta. Thế là cô ta ngay lập tức vui vẻ cười.
“Hoàn toàn không thể đoán được là tao đúng không?”
Tôi không thể trả lời mà chỉ lặng lẽ cắn môi.
Nói thật thì ban nãy nghe thấy câu hỏi của mấy người tứ phương thần, tôi cũng đã khoanh vùng thủ phạm là người học trường tôi và vừa có tiền vừa có quyền, thế nên Choi Yu Ri cũng nằm trong danh sách ứng cử viên. Và có một yếu tố quyết định khiến tôi cảm thấy khá vướng mắc.
Nếu không ưa ai đó thì sao không gọi riêng người đó ra bãi đổ rác hay sân thượng để nói chuyện nhỉ? Thay thì phải rắc rối bày trò như thế này thì làm thế kia vẫn tiện hơn chứ.
Dù vậy nhưng tôi vẫn không nghĩ Choi Yu Ri là thủ phạm. Đúng vậy, đúng như cô ta đã nói, tôi hoàn toàn không thể đoán được ra.
Nhưng hoá ra không phải ai khác mà lại là Choi Yu Ri thật nhỉ.
Tôi lẩm bẩm. Nhìn ngũ quan mờ nhạt giống tôi của cô ta, tôi không nghĩ cô ta sẽ giữ bất cứ vai trò gì quan trọng cả. Nhưng lần này cô ta lại còn là thủ phạm của một vụ bắt cóc ư? Rốt cuộc là tại sao? Quyển tiểu thuyết này phân vai kiểu gì vậy?
Tôi cố giấu diếm vẻ mặt thất bại của mình và cắn chặt môi lại. Ngay lúc này, Ban Yeo Ryung ở bên cạnh mới hét ầm lên.
“Sao cậu lại có thể làm trò này với bạn cùng trường được chứ? Thả bọn tôi ra ngay!”
Thế là Choi Yu Ri nghiêng đầu và cười như thể đang nghe được điều gì lố bịch lắm.
“Haha, Ban Yeo Ryung, tao không nghĩ mày lại ngu ngốc đến thế đấy. Tao còn xuyên thủng mạng lưới bảo vệ sắt đá của tập đoàn Han Wool và chuẩn bị suốt bao lâu để có cái cơ hội này cơ mà, mày tưởng tao sẽ dễ dàng thả chúng mày ra à? Nếu vậy thì tao còn bắt chúng mày làm cái gì?”
Thế rồi lời nói cay độc của cô ta làm tôi há hốc miệng.
“Dù thế nào thì tao cũng phải thấy Eun Ji Ho chảy nước mắt vì tao. Tao phải xác nhận là với cậu ấy tao không phải là một đứa không quan trọng gì, ít nhất thì tao cũng muốn trở thành một người có thể làm cậu ấy buồn.”
Lời nói của cô ta nghe vô cùng điên khùng. Thế nhưng nhìn ánh mắt sáng rỡ của cô ta thì có vẻ như cô ta không đùa đâu.
Có phải tôi đã nghĩ sai về cô ta rồi không? Có phải là tôi đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn khi nghĩ là cô ta không thể có vai trò gì lớn trong truyện rồi không?
Với cả có phải sự việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với suy tính của tôi không? Chết tiệt, sao tôi lại không nghe kỹ lời khuyên của Lee Luda mà cẩn thận hơn cơ chứ! Khi tôi còn đang tự rủa thầm thì ngay lúc này.
Tự nhiên Choi Yu Ri đang khoanh tay trước ngực lại lôi ngay cái gì đó ra. Tôi chỉ sợ đó là hung khí nên lén co rúm người lại, nhưng khi nhìn ra đó là cái gì thì lại không lo lắng gì nữa.
Thứ nằm trên tay cô ta không phải loại điện thoại vừa nhỏ vừa thon gọn gần đây mà là một cái bộ đàm vừa to vừa dày cộp. Choi Yu Ri cục súc nhấn mấy số trong máy bộ đàm. Qua cái thái độ không lo lắng gì của cô ta thì tôi chắc chắn rằng cái máy bộ đàm này đã được sửa lại để người bên ngoài không thể lần ra tung tích rồi.
Thế rồi Choi Yu Ri ấn nốt một phím cuối và giơ bộ đàm lên tai.
Không lâu sau, cô ta mở miệng nói. Cái tên phát ra từ miệng cô ta khiến mặt của cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung đều trở nên trắng bệch, hai chúng tôi cắn chặt môi lại.
“Alo, Eun Ji Ho?”
Đúng là cái tên trong dự đoán của tôi.
***
Sự kiện bắt cóc nọ khiến cả khách sạn Juno trở nên rối loạn. Nếu nạn nhân là một người khách ở lại khách sạn cũng đã đủ làm lớn chuyện rồi, đây lại còn là hai người tham gia bữa tiệc nữa.
Mà thà là người nào quan trọng thì có khi tình hình còn đỡ hơn một chút, thế mà đối tượng bị bát cóc lại là mấy người bình thường bị vướng vào chuyện này, chắc chắn có ai đó đã lên kế hoạch từ trước để hại mấy người họ. Vì cả hai người bị bắt cóc đều là bạn rất thân của Eun Ji Ho, người thừa kế của tập đoàn Han Wool.
Nói cách khác thì hai người đó là người bình thường, nếu không có mối quan hệ với Eun Ji Ho thì sẽ không bị biến thành đối tượng bắt cóc. Ít nhất thì một người trong số đó là như vậy.
Khi cảnh sát cần kiểm tra phòng CCTV thì chủ tịch Eun Han Soo đã trực tiếp đứng ra và tích cực hợp tác với họ. Người quen của nạn nhân cũng tụ tập lại trong căn phòng ngay bên cạnh phòng CCTV, ai cũng đều im lặng đến rùng mình. Trong số đó đương nhiên là còn có cả tứ đại thiên vương.
Người cuối cùng ở cạnh hai người bị bắt cóc là Yoo Cheon Young, thế nên vẻ mặt của cậu trông cũng tệ nhất. Anh trai của Yoo Cheon Young, Yoo Geon và Yoo Shin ở kè kè bên cạnh cậu ấy với thái độ rất lãnh đạm.
Yoo Shin liên tục quan sát vẻ mặt của Yoo Cheon Young. Trên mặt của cậu em út nhà anh vẫn không có biểu cảm giống bình thường, nhưng sắc mặt thì trông rất khác biệt. Lúc trước đã trắng rồi, giờ còn trông y hệt như một tờ giấy trắng nữa. Không khó để đoán ra rằng cậu không nói gì chỉ là do không muốn làm bầu không khí tệ hơn nữa mà thôi, nhưng trong lòng đã tự đổ lỗi cho mình rồi.
Yoo Shin dần trở nên lo lắng. Anh có nên nói cho thằng bé là đây không phải là lỗi của nó để nó không bị chấn thương tâm lý không?
Không, đến giờ vẫn chưa có thông tin gì nhiều về tình huống hiện tại cả. Chưa nói đến việc hai cô bé kia có thể quay về bình an vô sự không, bọn họ thậm chí còn không biết là hai người đó bị đám người như thế nào bắt cóc, và vì lý do gì. Trong tình huống như thế này, nếu lóng ngóng cất lời an ủi thì chỉ có thể làm người đối diện nổi giận mà thôi.
Yoo Shin lo nghĩ một lúc rồi cuối cùng ngậm miệng lại. Nhưng rồi anh lại liếc nhìn một người đang bồn chồn đứng dựa vào bức tường kia mà nghĩ. Nói thật thì người cần được an ủi nhất trong cả đám phải là người đằng kia kìa. Người được anh nhìn hiện tại chính là Eun Ji Ho.
Trong cái tình hình đến cả một người ngày thường cẩu thả như Yoo Shin cũng phải lựa lời mà nói này, người duy nhất có vẻ mặt không khác gì ngày thường chính là Woo Joo In.
Mà không, vẻ mặt của Woo Joo In trông rất vô cảm, như thể đã được lột một lớp mặt nạ ra vậy, nói gì đến lo lắng. Thế nhưng Yoo Shin, người đã phải sống với một kẻ như Yoo Geon từ khi sinh ra đến giờ, chỉ cần nhìn phát là nhận ra ngay rằng đó mới là bản chất thật sự của Woo Joo In.
Bên cạnh Eun Ji Ho, Woo Joo In cũng đang khoanh tay và đứng dựa vào tường, sau đó lãnh đạm mở miệng nói.
“Không phải lỗi của cậu.”
Lời nói đầu tiên ấy khiến Eun Ji Ho quay ngoắt đầu lại.
Ánh mắt của cậu ấy đang mờ mịt như một con búp bê mà hướng về bên ngoài, nhưng chỉ vì một câu nói của Woo Joo In mà như được tiếp thêm sinh lực rồi bừng lên vì phẫn nộ. Yoo Shin thấy vậy cũng vội vã quay đầu ra. Ặc, ngọn lửa lan ra rồi.
Thế rồi Eun Ji Ho ngay lập tức trả lời như hét lên.
“Không phải lỗi của tôi? Làm sao mà không phải lỗi của tôi được?”
Đối diện với câu nói ấy, thái độ của Woo Joo In vẫn cực kỳ lạnh lùng.
Cậu nói lời đó hình như không phải để an ủi. Woo Joo In vẫn đứng yên đó mà khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Eun Ji Ho mà trả lời.
“Chuyện thì đã xảy ra rồi, khi nào mọi việc được giải quyết và cả hai người họ đều bình an vô sự quay về rồi thì hẵng nghĩ xem trách nhiệm là của ai, không phải sao? Thế mà cậu hiện tại chẳng bình tĩnh chút nào.”
“……”
“Tôi đã bảo cậu sửa cái tính đó đi rồi đúng không, từ nhỏ tới giờ. Cậu tưởng cái gì trên đời cậu cũng khống chế được chắc? Thế nên là chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn xảy ra là cậu quy trách nghiệm lên đầu mình? Cái đó gọi là kiêu ngạo một cách ngu ngốc đấy.”
“Nhưng mà…”
Giọng nói của Eun Ji Ho như chìm xuống. Yoo Shin đang cụp mắt nhìn xuống sàn nhà cũng phải vô thức tập trung nhìn dáng vẻ đang cố nói nên lời của Eun Ji Ho.
Eun Ji Ho nói.
“Nhưng mà, chỉ một ngày hôm nay thôi. Tôi muốn làm theo ý mình.”
“…….”
Không ai ngờ đến câu trả lời đó cả. Đến cả vẻ mặt nghiêm túc của Woo Joo In cũng hơi mờ nhạt đi.
Eun Ji Ho giơ hai tay lên bóp trán mình, sau đó lại nặng nề nói một câu.
“Anh Geon nói đúng.”
“Gì cơ?”
Lời nói này khiến người từ nãy đến giờ vẫn đang đưa nước cho Yoo Cheon Young là Yoo Geon cũng phải ngẩng đầu lên.
Hình như Eun Ji Ho không nghe thấy Yoo Geon nói. Cậu cũng đã cố tỉnh táo lại như Woo Joo In nói, nhưng tai cậu vẫn không thể lọt nổi những âm thanh bên ngoài.
Với gương mặt trắng bệch, cậu lại tiếp tục nói.
“Anh Yoo Geon khuyên rất đúng. Tôi đã mong muốn một thứ mình không nên có rồi.”
Yoo Geon nhỏ giọng gọi với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
“Ji Ho à.”
“Tôi vốn cũng đã biết là không thể rồi mà. Vị trí hiện tại của tôi không cho tôi làm bất cứ điều gì mình muốn, cả thân phận này cũng vậy.”
Eun Ji Ho vẫn liên tục nói.
“Đã hàng trăm lần tự nhủ là chỉ đứng nhìn từ xa thôi, thế mà vẫn không thể quyết tâm nổi nên hôm nay mới quyết định tham lam một lần cuối. Thế mà.”
Eun Ji Ho hít vào một hơi, đầu cậu lại gục xuống.
“Kết quả là như thế này đây.”
“Ji Ho à.”
“Anh, phải làm sao đây, em.”
Giọng nói tối tăm của Eun Ji Ho cắt ngang lời anh.
“Rốt cuộc em phải xin lỗi và chịu trách nhiệm như thế nào đây… Mà không, em còn có tư cách để xin lỗi không cơ chứ?”
Thấy vẻ mặt của Eun Ji Ho khi cậu nói vậy, bất cứ ai có mặt ở đó cũng hoàn toàn không thể mở miệng nói câu nào. Vì đó là lời nói thật lòng đến nặng nề mà bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng đến việc sẽ nghe thấy từ miệng của Eun Ji Ho.