“À không, không có gì.”
Tôi vừa trả lời như vậy vừa nuốt lại những lời không thể nói với Eun Ji Ho vào trong lòng, mặt khác lại nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho ban nãy.
Rốt cuộc đã có chuyện quái gì xảy ra vậy? Khi quay đầu nhìn, tôi thấy vẻ mặt của Choi Yu Ri vô cùng rối rắm. Mà cũng đúng thôi.
Luật thứ 23 trong tiểu thuyết mạng, nữ chính dù đang bị bắt cóc thì sẽ chỉ lo lắng cho tính mạng của nam chính thôi. Có nghĩa là khi bị bắt cóc, Ban Yeo Ryung có thể nói với Eun Ji Ho một trong ba câu sau đây.
‘Không được, đừng đến!’
‘Tớ ổn mà.’
‘Tớ đã rất hạnh phúc bấy lâu nay, giờ thì hãy quên tớ đi.’
Chỉ cần nói mấy câu thoại như lời bài hát đó thì tình hình dù có nguy cấp đến mấy cũng sẽ trôi qua nhanh thôi. Nhưng mà lời thoại ban nãy của Ban Yeo Ryung là cái quỷ gì thế? Sao cơ? Đến nhanh lên?
Mà không, tất nhiên là tôi cũng mong Eun Ji Ho đến lên nhanh rồi… Nhưng mà trực tiếp ra lệnh cậu ấy đến ngay lập tức lại là một chuyện hoàn toàn khác đấy.
Nhưng mà cũng không phải vì tôi biết luật trong tiểu thuyết mạng nên mới suy nghĩ kiểu đấy đâu nhé, dù suy nghĩ theo hướng bình thường trong thế giới này cũng sẽ thấy phản ứng của Ban Yeo Ryung kỳ quái mà.
Bằng chứng là từ lúc bắt đầu nghe Ban Yeo Ryung với Eun Ji Ho nói chuyện với nhau tới giờ, vẻ mặt của Choi Yu Ri dần trở nên lạ lùng. Cả mấy người Tứ phương thần cũng phải giơ ngón tay lên đầu và xoay xoay. Bây giờ bọn họ cũng đang xì xầm với nhau.
“Này, có phải chúng ta bắt cóc thành công không vậy?”
Tôi cũng vô cùng tò mò về điều đó đấy. Tôi vừa nghĩ vậy thì giọng nói của Eun Ji Ho từ đầu dây bên kia lại vang lên làm tôi bừng tỉnh.
[Nghe giọng cậu, không ổn lắm nhỉ.]
“Hả? Không…”
Không phải vì bị bắt cóc đâu, mà thực ra là vì các cậu và vì cái thứ tiểu thuyết lãng mạn chết bầm này đấy. Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lúc này.
Eun Ji Ho thậm chí còn không nghỉ một giây mà nói luôn.
[Xin lỗi.]
Giọng nói nghiêm túc mà trầm thấp của cậu ấy khiến tôi còn cảm thấy nặng nề hơn.
Tôi xấu hổ nhăn mày rồi nghĩ. Eun Ji Ho đâu có lý do gì để xin lỗi đâu.
Nói thật thì tôi còn đang nghĩ may là bây giờ bị bắt cóc đấy. Thế thì một thời gian dài sau sẽ không bị bắt cóc nữa.
Nhưng mà tôi vẫn phải nói cho cậu ấy một điều. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn Yeo Ryung. Cả Ban Yeo Ryung lẫn Choi Yu Ri đều đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Tôi hít vào một hơi rồi mới nói tiếp.
“Tôi thì không sao nhưng mà Ban Yeo Ryung, Yeo Ryung thì.”
[Ừ.]
“Trông vậy thôi chứ tay cô ấy đang run dữ lắm. Thế nên là.”
[Ừ.]
“Đến nhanh nhé.”
Tôi vừa nói vậy vừa cay đắng cười.
Vừa bảo Yeo Ryung không giống nữ chính xong, thế mà bây giờ tôi cũng lỡ nói mấy lời giống y hệt cô ấy mất rồi.
Thế nhưng Eun Ji Ho tinh ý mà, cậu ấy sẽ nhận ra tôi muốn nói gì thôi.
Yeo Ryung có một thói quen là mỗi khi thật sự muốn khóc thì cô ấy sẽ lại nở một nụ cười. Đó chính là lý do khiến mấy người chúng tôi ai cũng phải mềm nhũn khi đối mặt với nước mắt của cô ấy.
Vì một người cứng cỏi như cô ấy thà khóc một mình chứ tuyệt đối không khóc trước mặt người khác. Thế nên tôi nghĩ mình phải ngay lập tức nói về bàn tay run rẩy của Ban Yeo Ryung cho Eun Ji Ho biết.
Đầu dây bên kia im lặng. Thế rồi Eun Ji Ho thấp giọng trả lời.
[Tôi nói rồi mà, tôi không định bàn bạc điều kiện, và cũng không có hứng.]
“Được rồi…”
Thế rồi lời nói tiếp theo khiến tôi khẽ hít vào một hơi.
[Tôi sẽ cứu các cậu bằng mọi giá.]
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi lẩm bẩm trong miệng.
Cậu ấy không chỉ nói đến một mình Ban Yeo Ryung. Là ‘các cậu’, rõ ràng là thế. Nghĩa là cậu ấy sẽ cứu cả một đứa có lẽ sẽ không tồn tại ở tương lai của cậu ấy như tôi. Dù phải hy sinh bất cứ thứ gì.
Từ lúc bị bắt cóc đến giờ tôi chưa có lúc nào muốn khóc cả, nhưng chỉ vì một lời nói của Eun Ji Ho mà tôi cảm thấy vành mắt của mình nóng bừng lên.
Đây cũng là điều làm tôi suy nghĩ nhiều nhất khi bị bắt cóc.
Ban Yeo Ryung sẽ được cứu, nhưng còn tôi thì sao?
Dù không được cứu thì cũng không còn cách nào khác cả. Cũng như kiểu dù họ hoàn toàn quên tôi đi như tôi chưa từng tồn tại thì tôi cũng không thể làm thế nào khác vậy.
Giống cái ngày 2 tháng 3 vào ba năm trước. Khi tôi biến mất nhưng hoàn toàn không có ai để ý đến điều đó.
Nhưng họ vẫn không quên tôi. Eun Ji Ho, cậu ấy không quên tôi. Tôi nắm chặt nắm tay đã nóng bừng lên của mình.
Và ngay lúc này. Choi Yu Ri đã đứng quan sát biểu cảm của tôi được một lúc, cô ta tự nhiên giơ tay cướp lấy cái điện thoại trong tay tôi.
Khi tôi đờ đẫn ngẩng lên nhìn cô ta thì cô ta chỉ liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng bước đi. Từng bước chân của cô ta đều vô cùng cứng cỏi, như thể cô ta không muốn trơ mắt nhìn chúng tôi và Eun Ji Ho đùa nghịch với nhau nữa vậy.
Thế rồi cô ta vừa nói vừa bước xa dần.
“Vậy quyết định chỗ gặp đi. Tớ…”
Cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung đều ngẩn ngơ nhìn về phía đó, nhưng rồi có một bóng người xuất hiện trước mắt tôi. Một người đàn ông mặc Âu phục có thân hình khoẻ mạnh vẫn đi đang kè kè bên cạnh Choi Yu Ri từ nãy đến giờ.
Là vệ sỹ à? Tôi nhìn thấy tai nghe trong tai anh ta nên mới nghĩ vậy, nhưng rồi lại lặng lẽ lắc đầu. Ầy, chẳng lẽ làm chuyện phạm pháp lại lôi cả vệ sỹ đi chắc?
Người đàn ông nọ cúi xuống và nói gì đó vào tai Choi Yu Ri. Nhưng hình như cô ta muốn tập trung nói chuyện điện thoại với Eun Ji Ho nên chỉ phẩy phẩy tay như để đuổi anh ta ra. Anh ta ngay lập tức cúi đầu và từ từ đi ra ngoài cửa.
Tôi lặng lẽ nhìn bóng dáng của người nọ cứ thế biến mất dần, sau đó lại quay đầu đi. Người đó đi đâu về đâu thì có gì quan trọng với tôi đâu chứ.
Khi quay ra nhìn bên cạnh mình, tôi thấy Ban Yeo Ryung vẫn hung dữ nhìn Choi Yu Ri như thể đang chuẩn bị xông ra chiến đấu. Sát khí tràn ngập trong ánh mắt của cô ấy cũng làm tôi nổi hết cả da gà da vịt.
Ôi trời. Khi tôi còn đang co rúm lại thì đằng sau cô ấy, mấy người Tứ phương thần lại bắt đầu bàn luận.
“Ánh mắt như chó chọi ấy nhỉ.”
“Trông giống thú hoang hơn.”
“Chúng ta đến đây để quay phim ‘Taken’ cơ mà, bây giờ lại định quay ‘Vương Quốc Động Vật’ à?”
Từng lời nói của họ đều mang cảm xúc đồng cảm. Bình thường không phải là luôn ngược lại sao? Khi tôi còn đang bối rối thì Ban Yeo Ryung tự nhiên lại quay ra nhìn tôi và hét lên.
“Dan à!”
Ặc. Tôi rụt vai lại, vừa ngại ngùng cười vừa nói.
“Ờ, ừ?”
“Đừng sợ. Bất cứ ai dám động một ngón tay vào cậu, tớ tuyệt đối không cho chúng nó sống sót bước ra khỏi khu nhà kho này.”
“……”
Cậu có cần phải nói chuyện như kiểu cậu là người đáng sợ nhất trong số mấy người có mặt ở đây không thế? Tôi vừa cười ngượng ngùng, vừa thấy mấy người Tứ phương thần đang lùi lại một bước để tránh xa chúng tôi ra.
Nhìn vậy mà tôi nghĩ.
Ban nãy tôi có bảo là yếu tố lãng mạn trong cuốn tiểu thuyết này đổ xuống sông xuống bể hết rồi, nhưng mà có khi chỉ cần có tôi với Ban Yeo Ryung thì vẫn có thể vực lại yếu tố lãng mạn đó đấy.
Không phải chứ, sao nữ chính lại làm người khác rung động như thế này hả?
***
Kang Min Ho, vệ sỹ của Choi Yu Ri lén quay lại nhìn nhà kho rồi bước ra ngoài. Anh ta xoa bóp bả vai đã tê cứng của mình mà lẩm bẩm.
“Phù. Sao không khí trong đó nặng nề thế nhỉ.”
Đặc biệt là lúc ở gần con bé tên Ban Yeo Ryung đó… Kang Min Ho vừa nhớ lại ánh mắt dữ tợn của con bé đó thôi mà thấy vai mình run rẩy, thế rồi anh ta quay đầu quan sát xung quanh.
Mùi đất ẩm ướt của rừng cây vào mùa hè thoang thoảng qua đây. Mấy ô ruộng trải dài trên mảnh đất ngoại ô ven đường cao tốc. Ngay trước khu nhà kho này có mấy chiếc xe đen đỗ ngang đỗ dọc. Bên trong chỉ có tầm 4, 5 người canh giữ, nhưng mà lượng người bên ngoài phải đông hơn thế gấp 3, 4 lần.
Kang Min Ho nghĩ.
Tốt hơn hết là con bé Ban Yeo Ryung kia đừng có mà làm liều, dù nó có cái tính y hệt thú hoang khác hẳn với vẻ bề ngoài nhưng mà đối mặt với đám người này thì cũng chẳng làm gì nổi đâu.
Và rồi Kang Min Ho lại nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân và thở dài một tiếng. Anh ta làm sao biết trước được là bên cạnh công việc vệ sỹ còn phải đi giúp cô chủ làm chuyện phạm pháp nữa chứ? Lẽ ra từ lúc thấy có điều gì đó không ổn là anh ta đã phải đánh bài chuồn rồi.
Kang Min Ho không dám làm vậy cũng vì cái người tên là Lee Jenny. Lee Jenny, giám đốc của tập đoàn vệ sỹ quốc tế Reed và cũng là cấp trên của anh ta. Đứa con trai Lee Luda của bà ta bỏ nhà đi đã lâu, thế nên bây giờ bà ta đang phải khó khăn đi tóm đuôi thằng nhóc đó.
Nhưng mà Kang Min Ho thật sự suýt nữa hồn xiêu phách lạc lúc thấy Lee Luda tự dưng xuất hiện như ma quỷ và cướp điện thoại của mình đi. Cuối cùng Choi Yu Ri cũng phải chuyển trường vì cái điện thoại đó, vì một hành động của cô ta mà công việc của Kang Min Ho cũng như đổ xuống sông xuống bể, mà cô ta cũng không thể thẳng thừng đuổi việc anh được.
Và rồi đúng lúc này Lee Jenny tự dưng lại bắt đầu quan tâm tới Choi Yu Ri. Đó là lý do Kang Min Ho không thể dễ dàng bỏ việc ngay lúc này.
Kang Min Ho nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ được thiết kế đặc biệt này đã bắt đầu rung nhẹ được một lúc rồi. Anh ta đi vào một bụi cây không có người, sau đó mới giơ đồng hồ lên bên tai và nhấn nút.
Sau một tiếng bíp, một giọng nói vang lên.
[Sao nhận chậm thế?]
“Tại vừa có cô chủ ở bên cạnh ạ.”
[Bật GPS lên.]
“Dạ?”
Kang Min Ho chỉ ngỡ ngàng một lúc nhưng rồi cũng không nói gì mà chỉ tự động nhấn nút GPS. Sếp của anh vốn cũng không phải dạng người thích giải thích gì nhiều. Bây giờ chắc vị trí của anh ta đã được gửi đến chỗ Lee Jenny rồi.
Dù ngoan ngoãn nghe theo lệnh nhưng trong lòng anh ta vẫn rất tò mò. Rốt cuộc bà ta muốn biết vị trí của khu nhà kho này để làm gì?
Suy nghĩ cẩn thận xong rồi, anh ta mới nhỏ giọng hỏi.
“A, cho hỏi.”
[Gì?]
“Sếp vừa giao dịch với tập đoàn Han Wool ạ?”
Ngay lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng phì cười. Lee Jenny trả lời như thể đang nghe thấy điều gì hài hước lắm.
[Không nhé? Bọn họ mà biết tôi đã biết việc này từ trước thì còn để tôi yên sao? Chỉ tổ đau đầu thôi.]
“Vậy vì lý do gì…?”
[Đối tượng được cung cấp thông tin chỉ có một người mà thôi, một cá nhân không thuộc bất kỳ tổ chức nào.]
“Cá nhân?”
Kang Min Ho vừa nhăn mày vừa hỏi lại.
“Thế vị khách cá nhân kia định sử dụng thông tin này làm gì vậy? Một mình không xông vào đây cứu ai được đâu. Hay là giao dịch với tập đoàn Han Wool thật ạ? Thế thì nếu bọn họ phát hiện ra tôi là người cung cấp thông tin thì phía chúng ta sẽ bị lộ đấy, phiền phức lắm.”
Kang Min Ho hỏi câu này cũng khá là thoả đáng, nhưng Lee Jenny chỉ cười mà không nói gì.
Kang Min Ho hơi nheo mắt lại, nhưng rồi cũng phủi mọi việc ra khỏi đầu. Dù sao thì Lee Jenny cũng sẽ không làm việc mà không cân nhắc cẩn thận, với cả Lee Jenny là sếp của anh ta mà. Người phụ nữ này không có lý do gì để giải thích mọi chuyện cho anh cả.
Nhưng ngay lúc này, anh lại nghe Lee Jenny nói tiếp.
[Xử lý ở đó rồi đi ngay đi.]
Kang Min Ho cứng người một lúc, sau đó lại khó khăn hỏi.
“Dạ?”
[Tôi bảo xử lý ở đó rồi đi ngay đi. Nếu không muốn sáng mai bị cảnh sát tóm.]
“Giám đốc.”
Cuối cùng Kang Min Ho cũng không thể không hỏi một câu.
“Rốt cuộc là sếp đang có kế hoạch gì vậy?”
[Chỉ là vừa có một giao dịch làm tôi hài lòng thôi.]
Ngay lúc này. Trên bầu trời đằng xa vang lên tiếng ‘tạch tạch tạch’ mờ nhạt như tiếng súng liên thanh, Kang Min Ho ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Bây giờ đã hơn năm giờ sáng rồi. Trên đường chân trời màu xanh đậm đã le lói một tia sáng mờ nhạt, và Kang Min Ho thấy một vật thể to lớn màu đen dần dần xuất hiện bên trong tia sáng đó mà há hốc mồm.
Thế rồi lời nói của Lee Jenny lại làm anh ta trợn tròn mắt.
“Gì cơ, ai đến cơ ạ?”
[Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai.]
Tín hiệu ngay lập tức bị ngắt. Kang Min Ho nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ đã bị ngắt tín hiệu đó mà cứng đờ lẩm bẩm.
“Sếp vừa nhận nuôi thằng con trai nữa trong lúc mình không biết đấy à?”
Làn gió mạnh bạo thổi đến từ thứ vật thể đang đến gần kia khiến mái tóc của Kang Min Ho bay phần phật.