Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 665

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7456

Chương 197

Chương 24. Đã là nữ chính thì lúc nào cũng phải có một khoá bắt cóc đúng không? (Cuối)

Choi Yu Ri gọi điện thoại xong thì lôi một chiếc ghế không biết từ đâu ra ra, thậm chí còn trải một cái chăn lên đó rồi mới ngồi xuống, trong khi chúng tôi vẫn phải lê lết đầu gối dưới sàn đất thế này.

Nhìn cái dáng vẻ tự tin quá đáng khi ngồi vắt chân hất cằm nhìn chúng tôi của cô ta, tôi mới nghĩ. Có vẻ như cuộc thoả thuận giữa cô ta và Eun Ji Ho thành công rực rỡ rồi.

Nếu vậy thì bây giờ cô ta chỉ còn phải nghĩ đến chuyện tí nữa sẽ làm gì với Eun Ji Ho, chỉ cần như vậy đã đủ làm cô ta thoả mãn lắm rồi.

Nhưng tôi vẫn phải thở dài một hơi.

Không biết nữa. Trong hoàn cảnh bị trói tay và lăn lê đầu gối dưới sàn nhà kho suốt mấy tiếng đồng hồ như hiện tại thì suy nghĩ này của tôi có hơi buồn cười, nhưng tôi vẫn thấy Choi Yu Ri khá là tội nghiệp.

Rốt cục bây giờ cô ta có biết mình đang làm cái gì không nhỉ? 

Đây tất nhiên là phạm pháp rồi. Nhưng cô ta lại hành xử như thể một người hoàn toàn không biết hành động hiện tại của mình sẽ ảnh hưởng tới cả nửa đời sau như thế nào ấy.

Cứ coi như Choi Yu Ri muốn gặp Eun Ji Ho đi, nhưng rồi sau đó thì sao? Dù cô ta có mang Eun Ji Ho đi và chạy trốn với cái mối tình đơn phương của mình thì cô ta nghĩ mình sẽ giữ cậu ta được bao lâu?

Nói ngắn gọn lại thì đây là cái loại kế hoạch ngắn hạn không có tầm nhìn. Mà còn hơn cả ngắn hạn, đây là ngu ngốc rồi.

Nhưng mà nghĩ lại lúc ở trường thì Choi Yu Ri cũng không phải dạng ngu ngốc đến mức này. Đây là điểm khiến tôi cảm thấy không hợp lý nhất.

Đúng vậy, khi Choi Yu Ri lập hẳn một kế hoạch tỉ mỉ nguỵ tạo và tung tin đồn chỉ để làm phiền tôi, cô ta cũng không phải dạng người không có đầu óc chỉ vì lòng tham trước mắt mà không có tầm nhìn tương lai. Ngược lại trong mấy chuyện hại người này thì đầu óc của cô ta còn lanh lợi hơn bất cứ ai khác.

Nếu vậy thì chẳng lẽ có ai đó bắt Choi Yu Ri phải làm cái thứ hành vi phạm pháp bất cẩn này ư? Vừa nghĩ vậy thì có một khả năng xuất hiện trong đầu tôi.

Dòng chảy tuyệt đối của tiểu thuyết mạng. Trong những tình huống vô lý, thứ dòng chảy này vẫn có thể đẩy con người ta đến bờ vực, khiến tôi bị xe đâm ngay trước mặt Eun Hyung và cũng khiến Ban Yeo Ryung bị bắt cóc. Vậy thì có khi ngay bây giờ, thứ dòng chảy này cũng đang khiến Choi Yu Ri mất tỉnh táo cũng nên.

Tôi căng thẳng liếc nhìn Choi Yu Ri. Nghĩ thế nào thì cũng chỉ có một lý do khiến Choi Yu Ri hành xử vô lý như thế này thôi. 

Nếu vậy thì ngay lúc này, Choi Yu Ri đang vì thứ dòng chảy điên khùng đó mà phá huỷ cả nửa đời còn lại của mình. Cứ như bị ma quỷ nhập vậy, nếu cô ta tỉnh táo thì tuyệt đối không thể làm ra mấy trò ngu ngốc như thế này.

Một khi đã bị coi là tội phạm thì cuộc sống sau này không thể tốt đẹp được. Vừa nghĩ vậy thì cả người tôi nổi hết cả da gà da vịt. Vai tôi hơi run lên. Tôi chỉ có thể nghĩ, may là mình không phải vai ác. Nếu không thì có khi bây giờ tôi đang ngồi ở ngay chỗ đó thay cho Choi Yu Ri rồi.

Nhưng mà đồng thời tôi cũng nghĩ thế này. Dù tính tình của Choi Yu Ri có giống như một con thần kinh đến thế nào đi nữa, nhưng mà huỷ hoại cả đời chỉ vì dòng chảy tuyệt đối đó không phải quá đáng lắm sao? Không biết nếu tôi từ từ thuyết phục cô ta với tư cách người ngoài thì cô ta có thay đổi suy nghĩ không nhỉ?

Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn chằm chằm vào Choi Yu Ri để tìm cơ hội mở lời.

Có lẽ vì đã đạt được mục đích sau khi bắt cóc chúng tôi rồi nên hiện tại Choi Yu Ri chỉ đang chăm chú ngắm móng tay của mình, tay còn lại mân mê lấy chiếc điện thoại mà cô ta vừa dùng để gọi điện cho Eun Ji Ho chứ cũng không để ý đến chúng tôi.

Nếu vậy thì dù tôi có nói gì, có khi cô ta còn chẳng thèm giả vờ nghe nữa. Nhưng mà thử một lần cũng không mất gì cả.

Tôi cắn chặt môi một lúc, cuối cùng cũng định mở miệng, nhưng ngay lúc đó.

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Một giọng nói trầm lặng vang lên bên cạnh tôi.

Là Ban Yeo Ryung. Ban Yeo Ryung bình tĩnh nói vậy, nhưng lông mày của cô ấy lại hơi nhăn lại nên trông có vẻ đúng là đang khó chịu thật. 

Ngay lúc này, Choi Yu Ri có vẻ rất khó xử, thế rồi cô ta gọi mấy người Tứ phương thần đang túm tụm vào một góc mà ồn ào nói chuyện với nhau như một đám nam sinh đi dã ngoại.

Choi Yu Ri phẩy tay như bực mình lắm và nói.

“Cởi trói cho cô ta một lúc thôi. Với cả phải trông cả cửa lẫn cửa sổ nhà vệ sinh nữa.”

Ở đây có nhà vệ sinh à? Nhà kho to thế này mà còn lâu rồi chưa được sử dụng nữa, thế thì chắc là vệ sinh cũng không sạch sẽ gì lắm, nhưng mà chắc vẫn có nhà vệ sinh thôi.

Hai người trong Tứ phương thần dựng người Ban Yeo Ryung dậy và đi ra ngoài, trong khi hai người còn lại vẫn trụ nguyên ở đây. Tôi lo lắng nhìn Ban Yeo Ryung cứ thế đi ra ngoài cửa rồi lại quay ra nhìn Choi Yu Ri.

“Ê này.”

Ngay khi tôi bật ra một câu như thế, Choi Yu Ri ngay lập tức đáp lại.

“Mày thì không được.”

Thấy tôi ngậm miệng lại, Choi Yu Ri vừa sắc lẹm nhìn tôi vừa nói.

“Cho cả hai chúng mày ra đó rồi lỡ chúng mày chạy trốn thì tao ngăn lại làm sao được? Có mỗi một người canh ở một chỗ thôi mà.”

Thế rồi cô ta lại khoanh tay nói tiếp, lúc này tôi lại càng cảm thấy vô cùng thất bại.

“Nếu mày ở đây, dù Ban Yeo Ryung có thành công trốn thoát thì cô ta cũng sẽ quay lại đây thôi.”

Cái này. Tôi lại cắn chặt môi. Rõ ràng là Choi Yu Ri hiểu quá rõ về Ban Yeo Ryung. Cũng đúng, cũng có một khoảng thời gian cô ta học cùng lớp với Ban Yeo Ryung mà, khi vào cấp ba thì cô ta ở cạnh Ban Yeo Ryung còn nhiều hơn cả tôi.

Vậy thì tất nhiên là Choi Yu Ri cũng sẽ hiểu Ban Yeo Ryung giống tôi rồi. Ngay cả việc Ban Yeo Ryung coi trọng bạn bè quá mức mà cô ta cũng biết. Nghĩ đến đây thì trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ khác, thế là tôi nhìn chằm chằm vào Choi Yu Ri.

Cô ta không chỉ học cùng lớp với mỗi Ban Yeo Ryung mà còn cả đám tứ đại thiên vương nữa. Nếu vậy thì cô ta cũng sẽ tương tác khá nhiều với tứ đại thiên vương, nên cô ta mới có thể chắc chắn rằng Eun Ji Ho sẽ không mặc kệ chúng tôi và chấp nhận mọi điều kiện mà cô ta đưa ra như vậy.

Ngay lúc này, Choi Yu Ri tự dưng chạm mắt với tôi và cay độc hỏi.

“Gì đấy?”

“À, không…”

Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới cẩn thận nói.

“Cậu quen mấy người họ lâu vậy rồi mà. Thế mà thật sự vẫn có thể làm như thế này à?”

“Gì cơ?”

“Thì là… Hình như cậu cũng rất hiểu mấy người họ đúng không. Thế thì chắc cậu cũng biết. Dù cậu làm thế này…”

Tôi chỉ ngập ngừng một lúc rồi ngay lập tức nói tiếp.

“Dù cậu làm thế này, thì vẫn sẽ không thể nhận lại được gì cả.”

Cả tôi và cô ta đều im lặng. Trong bầu không khí tĩnh lặng này, Choi Yu Ri đang gườm gườm nhìn tôi tự nhiên lại khoanh tay dựa vào lưng ghế. Nhìn ánh mắt hung dữ của cô ta mà tôi lén thở dài. 

Quả nhiên là mấy lời nói như thế này sẽ có hiệu quả ngược lại nhỉ. Cũng đúng, con tin mà nói nhăng nói cuội với kẻ bắt cóc thì cũng chỉ coi như gãi ngứa bên ngoài thôi chứ làm gì có hiệu quả gì mấy đâu. Hơn nữa với mối quan hệ giữa tôi và Choi Yu Ri, tôi nói thế này nghe như đang trêu chọc cô ta vậy. A, đúng là tồi tệ mà.

Nhưng mà dù có nguy hiểm thế nào thì bản thân tôi cũng không muốn Choi Yu Ri biến thành tội phạm. Dù cô ta có căm ghét tôi đến mức chĩa mũi dùi vào người tôi nhưng thực ra, cả tôi và cô ta cũng chỉ là nạn nhân đáng thương của thứ dòng chảy chết tiệt đó mà thôi.

Nghĩ đến đây thì tôi ngay lập tức phải hít thở sâu để bình tâm lại. Đúng vậy, đây là việc tôi bắt buộc phải làm. Thế là tôi lại nghiêm túc nói tiếp.

“Không, cậu nghĩ thử đi. Dù cậu có làm như thế này để gặp Eun Ji Ho thì sau đó còn có ý nghĩa gì nữa đâu?”

Lông mày Choi Yu Ri ngay lập tức nhăn lại.

Cô ta sắc bén hỏi.

“Sao mày lại nghĩ đây là chuyện vô nghĩa?”

“Thì, cậu biết mà. Nếu cậu bắt ép Eun Ji Ho để gặp cậu ấy như thế này thì làm gì có chuyện cậu ấy cứ thế nghe theo cậu được chứ.”

Choi Yu Ri ngay lập tức quay đầu và phì cười, sau đó nói.

“Ít nhất là cái hồi còn là bạn cùng lớp thì cậu ấy vẫn nghe theo tao đấy. Mà hơn nữa, tao còn đang nắm giữ tính mạng của chúng mày nữa.”

Nghe thấy hai từ ‘tính mạng’ bật ra từ miệng của cô ta làm người tôi như dần trở nên lạnh băng. Nói đến thế mà còn định khuyên nhủ tiếp thì có vẻ quá ngu ngốc rồi. Cứ bỏ cuộc thôi. Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại và định mở miệng nói, thì ngay lúc này.

Thái độ của Choi Yu Ri tự dưng lại thay đổi. Cô ta cúi người về đằng trước, giọng nói trầm thấp mang tính uy hiếp nồng nặc.

“Này.”

Tôi lùi về phía sau theo phản xạ. Thế rồi tôi chỉ gật đầu một cái và trả lời.

“À, ừ.”

“Mày, sao từ nãy đến giờ mày không căng thẳng tí nào đấy?”

Lời nói của cô ta như một mũi tên đâm thẳng vào tin tôi vậy. Tôi vừa cúi thấp đầu vừa nghĩ. Hoá ra là rõ ràng đến vậy cơ à.

Cũng đúng, từ lúc tôi bị bắt cóc tới giờ, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ linh ta linh tinh, nhưng mà không phải cái kiểu vì bị bắt cóc nên mới như người mất hồn như Ban Yeo Ryung, thế nên tất nhiên là Choi Yu Ri sẽ nhìn ra rồi.

Hơn nữa giữa tôi và Choi Yu Ri còn có cái sự kiện ngày trước, thế nên mục đích bắt cóc lần này của cô ta rõ ràng là cũng để doạ sợ tôi nữa.

Tôi thậm chí còn không thể khống chế vẻ mặt mình nên chỉ cụp mắt xuống.

Đúng vậy. Dù có hơi thấy có lỗi, nhưng đúng như Choi Yu Ri nói, tôi hoàn toàn không căng thẳng chút nào cả. Rồi lúc biết Choi Yu Ri là kẻ bắt cóc thì mấy thứ cảm xúc khẩn trương nhỏ xíu trong lòng cũng bay biến nốt luôn.

Nhưng để tạo ra một sự kiện nghiêm trọng đối với cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung, dù không có Choi Yu Ri cũng sẽ có nhân vật khác xuất hiện thôi. Theo tôi thấy thì Choi Yu Ri cũng chẳng phải loại nhân vật quan trọng gì cả.

Với cả cô ta đã từng gây chuyện một lần rồi mà. Tôi còn nghĩ là từ lúc ấy thì vai diễn của Choi Yu Ri cũng xong luôn rồi ấy chứ. Thế nên là tôi không nghĩ cô ta sẽ lại là người bày trò một lần nữa.

Nhưng tôi mà nói điều này ra thì thế nào cũng bị coi như người điên. Hơn nữa Choi Yu Ri cũng chưa bao giờ trải qua một sự việc phi hiện thực nào giống mấy người tứ đại thiên vương, nên tôi không thể nói với cô ta được.

Tôi lo nghĩ một lúc rồi cuối cùng chỉ xấu hổ cười.

“Ừm, cái này ấy à. Chắc vì thấy người quen đấy.”

Tôi nghe cũng thấy vô lý. Bị bắt cóc rồi sau đó nhận ra người bắt cóc hoá ra là học sinh trường mình. Hết căng thẳng cái con khỉ, có khi còn càng sợ hãi hơn nữa ấy chứ.

Quả nhiên, vẻ mặt của Choi Yu Ri càng hung dữ hơn làm tôi co rúm lại. Nhưng mà lời nói tiếp theo của cô ta hoàn toàn làm tôi không ngờ tới.

Cô ta cứ gườm gườm nhìn tôi như sục sôi lửa giận, rồi lại ném ra một câu.

“Mày.”

“Ờ, ừ?”

Tôi trả lời, đầu ngón tay run lên.

“Tao biết là không phải thế rồi.”

“……”

“Mày ấy.”

Thấy tôi không nói gì, vẻ mặt của Choi Yu Ri dần dần nhăn nhúm lại.

Đôi mắt nâu của cô ta xuyên qua mái tóc hơi rối xù mà hướng thẳng vào tôi cứ như đang muốn giết tôi vậy, hình như cô ta nghĩ tôi đã làm sai gì đó. Thay vì nói muốn cứu cô ta thì có khi tôi vẫn nên ngồi yên không nói gì, như vậy cô ta sẽ bớt giận đi được một chút.

Và rồi cuối cùng cô ta cũng nghiến răng nói.

“Mày, thật sự là một con nhãi đáng ghét. Biết không?”

Tôi chỉ lặng lẽ ngậm miệng lại. Khi mắt tôi cứ đảo ngang dọc thì Choi Yu Ri lại nói tiếp.

“Mày bảo mày không căng thẳng vì thấy người quen á? Không, không phải vậy. Tao biết mà.”

“……”

Tôi vẫn không nói gì mà chỉ ngồi im đó. Cũng là vì tôi đang ngẫm nghĩ trong đầu, ơ, sao cô ta không đọc suy nghĩ được mà lại biết tôi đang nghĩ gì hay thế nhỉ.

Nhưng lời nói ngoài ý muốn của cô ta lại làm tôi trợn tròn mắt.

Cô ta hét lên như sét đánh.

“Mày, mày không có quyền đánh giá người khác như thế!”

Choi Yu Ri tự dưng gân cổ và hét lên vang dội cả khu nhà kho như vậy, còn tôi vừa nhìn vừa nghĩ. Cô ta đang nói cái quái gì vậy? Đánh giá người khác?

Khi tôi còn đang ngẩng lên nhìn cô ta thì cô ta lại hổn hển nói tiếp.

“Trước đây mày cũng vậy đúng không? Mấy thứ mày nói với tao khi gặp ở trên sân thượng ấy. Tao vẫn nhớ rõ lắm.”

“Tôi…”

Rốt cuộc đã làm cái gì chứ, tôi đang định nói vậy nhưng Choi Yu Ri lại lớn tiếng ngắt lời tôi.

“Mày từng bảo, mày không biết là chỉ có những người vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, vừa học tốt vừa có gia thế tốt mới được nói ra ý kiến của mình đó còn gì! Mày, không phải ai khác mà lại là mày.”

Thấy cô ta vừa nói vậy vừa bắt cầu cười haha, tôi bắt đầu ném cho cô ta ánh mắt sợ hãi. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi tại sao cô ta lại lôi chuyện này ra nói ở đây. Ít nhất là tôi cũng biết Choi Yu Ri tức giận cũng không nhẹ, nhưng mà thế thì sao?

Cô ta thở hổn hển và nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc rồi lại bật cười. Choi Yu Ri nói.

“Nhưng mà mày, không có tư cách nói câu đó với tao. Biết tại sao không?”

Thế rồi lời nói mà tôi hoàn toàn không thể ngờ đến của cô ta làm tôi cứng đờ như tượng.

“Theo tao thấy thì người đánh giá người khác dựa theo mấy tiêu chuẩn đó chính là mày mới đúng.”

Nói gì cơ? Sau một hồi suy nghĩ, tôi mới bừng nhận ra cô ta có ý gì, cơn sốc như một tia sét đánh trúng trái tim tôi.

Cả tôi lẫn Choi Yu Ri đều không nói gì trong một lúc lâu. Cô ta nói xong chỉ đứng đó cười và nhìn tôi, còn tôi vẫn chỉ quỳ gối và nhìn xuống sàn.

Cảm nhận được bầu không khí tĩnh lặng trong nhà kho, hai người Tứ phương thần đang đứng gần cửa cũng phải quay ra nhìn về phía này.

Lúc này, tôi lại ngẩng lên nhìn gương mặt của Choi Yu Ri.

Gương mặt như bị tổn thương, như không còn lòng tự tôn, như đã rơi xuống đất và tan vỡ thành từng mảnh của cô ta.