Tôi biết rõ lý do tại sao lúc đầu tôi vẫn thấy cậu ấy có gì đó xa lạ. Tôi đứng dựa người vào lan can, vừa nhìn xuống thành phố đang say ngủ vừa nghe Eun Ji Ho nói chuyện từ bán cầu bên kia, trải nghiệm này quả thực rất mới mẻ.
Khi tôi vừa đắm chìm trong cảm giác này vừa đưa mắt nhìn khu chung cư được soi sáng bởi ánh đèn đường thì Eun Ji Ho lại nói tới một chủ đề khiến tôi nhăn mặt lại.
[Với cả, cậu đã quyết định nguyện vọng chưa?]
“À.”
Đến tôi cũng quên cái chuyện khảo sát nguyện vọng này, thế mà Eun Ji Ho lại là người nhắc tới trước.
Đúng vậy nhỉ, tôi quên mất đấy. Tôi còn đang há hốc mồm ngơ ngẩn đứng đó thì Eun Ji Ho lại thờ ơ nói.
[Cứ viết qua qua thôi. Cũng có phải là viết gì là sẽ thành sự thật đâu, cậu nghiêm trọng như vậy làm gì.]
Ôi trời, nói vậy cũng được à. Tôi vừa nhíu mày vừa nghiêng đầu, đặt điện thoại gần miệng hơn một chút.
“Này, chắc cậu không biết đâu, nhưng mà nếu tôi bất an về tương lai quá thì sẽ thật sự nói gì làm nấy thật đấy, nên tôi cũng phải viết cẩn thận chứ?”
Dù vậy nhưng người trả lời vẫn vô cùng bình thản đáp lại.
[Thế thì cứ lấy nguyện vọng cao đi, thật cao vào. Lấy mục tiêu vào trường Y chẳng hạn.]
“Tôi không học giỏi toán đâu.”
[Thế thì luật sư.]
“Sao cậu từ nãy đến giờ toàn nói chuyện bất khả thi thế hả?”
Tôi không thèm trả lời, hiện tại tôi thậm chí còn không nhớ nổi là mình vứt tờ giấy đó ở đâu rồi nữa. Tôi nhăn mày lại, khi nào hết kỳ nghỉ và đi học lại là phải nộp rồi, và từ giờ tới ngày đó cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Cứ từ từ đã, có phải tôi để trong túi nhỏ bên cạnh cặp sách không nhỉ? Hình như mẹ tôi vừa giặt cặp và đang phơi ngoài ban công thì phải?
Tôi vừa nghĩ vậy vừa lẩm bẩm. A, đúng là cả ngày đều bận bù đầu, phải đến bệnh viện này đến bệnh viện kia để khám bệnh, quá là vất vả. Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng mà vừa tốn thời gian vừa làm mình không có sức để mà để ý tới chuyện khác. Mà còn may là người ta chưa khám ra được cái bệnh nan y gì trong người tôi với Ban Yeo Ryung đấy.
Thế rồi tôi tự nhiên lại bật nhớ ra một chuyện và hỏi.
“Này, Eun Ji Ho.”
[Ừ?]
“Cậu viết gì thế?”
Dù hỏi vậy nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi.
A, quả nhiên.
[Tôi còn có quyền lựa chọn sao? Tất nhiên là chọn khoa kinh doanh rồi.]
Tôi gác khuỷu tay lên lan can và chống má, sau đó lại hỏi.
“Cậu không có chuyện gì muốn làm nếu có quyền lựa chọn à?”
[……]
“Đã bao giờ nghĩ thử chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng. Im lặng lâu đến mức tôi tự hỏi có phải là cậu ấy bị ai đó gọi nên đã đặt điện thoại xuống và đi đâu đó rồi không.
Khi tôi cuối cùng cũng không chịu được nữa và định mở miệng thì ngay lúc đó.
[Cậu lúc nào cũng làm tôi phải nghĩ đến những chuyện không bao giờ được nghĩ tới.]
Tôi lén nghiêng đầu. Mặt tôi hơi nhăn lại, và rồi tôi hỏi.
“Đối với cậu, đến cả việc nghĩ đến thứ mình thích cũng là chuyện không thể à?”
[Nếu nghĩ đến thì sẽ mong muốn nó mất. Mà mong muốn thì sẽ muốn chiếm lấy nó.]
“Vậy thì không được sao?”
[Có những thứ không thể tồn tại song song được, cậu không biết sao?]
Giọng nói chìm lắng ban nãy tự nhiên cứ thế biến mất như thể không tồn tại.
Eun Ji Ho lại bật ra một câu với giọng giống ngày thường.
[Nếu tôi vì thứ mình muốn đó mà không làm được những điều mình phải làm, thì rõ ràng là không được còn gì?]
“Sao cậu cứ phải phức tạp thế nhỉ?”
[Không phải tôi phức tạp, mà là tình cảnh của tôi phức tạp đó.]
Vậy sao, theo tôi thấy thì riêng cái cách cậu cứ thế đón nhận tình cảnh đó đã đủ rối rắm lắm rồi.
Nói thật thì với Ban Yeo Ryung, Yoo Cheon Young, Kwon Eun Hyung hay thậm chí là Joo In, ai cũng luôn có một cuộc sống phải nhận sự kỳ vọng hoặc yêu cầu từ người khác. Như kiểu Eun Hyung sống quá chi là trung thực hay Joo In lúc nào cũng muốn bày dáng vẻ thân thiện ra cho người khác xem chẳng hạn, đây rõ ràng cũng có thể xem như một sự đáp ứng đối với kỳ vọng của người khác còn gì.
Nhưng mà đến cả họ cũng không muốn mình luôn luôn phải thoả mãn tất cả mọi người. Bởi vì ai cũng biết chuyện này quá là khó khăn, thậm chí gần như bất khả thi.
Nhưng chỉ có mình Eun Ji Ho là không có ý định bỏ qua sự kỳ vọng của bất kỳ ai cả.
Cậu ấy thậm chí còn không phản kháng mà cứ thế ngoan cố bước theo con đường đã được định ra từ trước. Mặc kệ hàng vạn hướng đi cũng tiến về tương lai khác, cậu ấy chỉ bám theo một con đường duy nhất mà thôi.
Hướng tới tương lai, thậm chí có thể vứt bỏ cả hiện tại.
Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa.
Trong viễn cảnh tương lai lý tưởng được cậu đặt ra ấy, liệu có tôi ở đó không?
***
Không lâu sau, chúng tôi tắt điện thoại. Vì chẳng bao lâu là lại đến mùa thu nên gió đêm lạnh tới nổi da gà. Tôi đút một tay vào túi quần mỏng manh, tay còn lại nhập mật khẩu và đi vào nhà, lúc này mẹ tôi vẫn chưa ngủ.
Tôi chỉ định chào mẹ một câu rồi vào phòng luôn nhưng mẹ tự dưng lại gọi tôi lại.
“Dan. Hôm nay con lại chỉ gọi cho Ji Ho thôi à.”
“Dạ?”
“Con không gọi cho Cheon Young à?”
“A.”
Tôi đảo mắt trả lời.
“Cậu ấy ở bên bển.”
“Ji Ho cũng bên bển mà?”
“Haha.”
Tôi chỉ ngượng ngùng cười và nhanh chóng vào phòng.
Khi cửa đã đóng lại, tôi mới thở dài một tiếng. Đúng vậy, dù tôi không có lý do gì để gọi cho Yoo Cheon Young nhưng cũng không phải không thể gọi thử cho cậu ấy. Nhưng tôi cũng không muốn gọi, vì lúc trước chúng tôi lại cãi nhau một trận rồi.
Tôi ngồi xuống giường, sau đó lại nhắm mắt thở dài. Lại vì một cái lý do vớ vẩn. Đến cái mức mà Eun Hyung ở đó thấy chúng tôi cãi nhau cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi đã bị kéo đi kiểm tra sức khoẻ bên ngoài rồi, xong giờ lại phải đi trị liệu và tư vấn tâm lý nữa, thế là thời gian biểu của tôi ngày càng lộn xộn.
Kỳ nghỉ lần này, tôi đã đặt ra mục tiêu là thành tích của tôi dù không được bằng mấy đứa kia nhưng chắc chắn phải thuộc top trong trường.
Ấy thế mà chỉ riêng chuyện đến bệnh viện cũng đã ngốn hết thời gian của tôi rồi, bây giờ còn phải trị liệu tâm lý các kiểu nữa. Theo cái đà này thì điểm số của tôi làm sao mà lên được, có khi còn thụt giảm trầm trọng ấy chứ.
Tôi dù thế nào vẫn quyết tâm là lên đại học vẫn được ở bên cạnh bọn họ, mà không, ít nhất thì cũng phải trụ lại ở mấy trường trong Seoul, thế mà hình như sự quyết tâm của tôi chẳng là gì trong mắt mấy người họ thì phải.
Nhưng mà Yoo Cheon Young cãi nhau với tôi không phải vì lý do đó.
Trong khu hành lang của khoa thần kinh, Yoo Cheon Young hỏi tôi với vẻ mặt sắc bén.
‘Sao cậu cứ liên tục nói là cậu không sợ thế.’
‘Gì cơ?’
‘Mấy việc này không đáng sợ làm sao được?’
Tôi không biết nói gì nên chỉ ngơ ngẩn đứng đó, thế rồi lại ngay lập tức đáp lại.
‘Nhưng mà thật sự là có đáng sợ đâu. Tôi biết rõ là mình sau này dù thấy một chiếc xe màu đen thì cũng sẽ không run rẩy gì hết, hay dù thấy nhà kho cũng vẫn sẽ thản nhiên như không có gì đó chứ?’
‘Sao cậu chắc chắn thế? Cậu đã khám thử đâu mà biết?’
‘Cái đó…’
Tôi chỉ nói vậy rồi lại ngậm miệng lại. Tôi vốn cũng đã đoán được đại khái là chuyện đó sẽ xảy ra rồi mà. Biết rõ sống trên đời thế nào cũng phải bị bắt cóc một lần, nhưng tôi không thể nói vậy với cậu ấy được.
Thấy tôi đang nói thì im bặt, đôi mắt xanh đang nhìn xuống tôi của Yoo Cheon Young hơi nheo lại.
Eun Hyung ở bên cạnh đó đã can ngăn vì không hiểu tại sao chúng tôi lại cãi cọ vì những chuyện như thế này, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Yoo Cheon Young thì tôi mới nhận ra một điều. Bản năng nhạy cảm của Yoo Cheon Young chắc chắn lại đánh hơi được là tôi đang giấu diếm gì đó rồi.
Và rồi chúng tôi bước đi cùng nhau trong khu hành lang đó. Lúc này, Yoo Cheon Young tự dưng lại đột nhiên nói.
‘Hay vì cậu nghĩ quay về là không sao cả?’
‘Gì cơ?’
Thấy tôi trợn tròn mắt mà hỏi như vậy, Yoo Cheon Young ngay lập tức hướng mắt về phía tôi, khi chạm mắt với cậu ấy thì tôi chỉ biết ngậm chặt miệng lại.
Lúc này, Yoo Cheon Young lại mở miệng nói tiếp.
‘Cậu nghĩ quay về rồi thì mọi việc xảy ra ở đó coi như chưa bao giờ xảy ra cũng được?’
‘Không phải vậy đâu.’
Tôi vừa ngượng ngập đẩy tay cậu ấy vừa nói như vậy, mặt khác cũng không thể không tự hỏi chính mình.
Có thật là mình chưa bao giờ nghĩ như vậy không? Không hề.
Lúc này, tâm trạng của tôi lại trở nên phức tạp.
Choi Yu Ri có nói thế này. Rằng hãy nhìn cô ta đi. Hãy nhìn cô ta như một con người thực sự, chứ không phải chỉ đơn giản là một nhân vật tiểu thuyết.
Tôi vẫn chưa thể làm theo lời của cô ta đúng không?
Lúc này, giọng nói của Yoo Cheon Young làm tôi ngẩng đầu lên.
‘Cậu ghét chỗ tối mà.’
‘Ực.’
‘Ghét cả những chỗ có nhiều người lạ nữa.’
Khi tôi đang cụp mắt xuống thì Yoo Cheon Young lại bình tĩnh nói nốt.
‘Cậu không thể nào ổn được. Thế mà vẫn liên tục nói mình ổn.’
‘Tôi thật sự không sao mà.’
‘Thế cậu có lý do gì mà vẫn không sao?’
Khi Yoo Cheon Young hỏi như vậy, tôi chỉ câm như hến. Yoo Cheon Young thật sự sắc bén thật. Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
Tất cả những điều này chưa bao giờ được tôi nói với mọi người và cũng không thể nói với mọi người, cậu ấy vậy mà vẫn có thể tìm ra và động đến chúng.
Thấy tôi không trả lời mà chỉ bước tiếp thì Yoo Cheon Young khẽ thở dài.
Thế rồi Yoo Cheon Young tự dưng quay người lại và bật ra một câu, khiến tôi đứng khựng lại vì ngỡ ngàng.
‘Tôi biết rồi.’
Tôi nghĩ. Cái gì? Cậu biết cái gì?
Cái lý do mà tôi thậm chí còn không thể nói ra đấy á?
Hay là cậu nghĩ cậu đối với tôi còn chưa đủ quan trọng để bộc bạch tâm sự?
Nếu vậy thì tôi phải nói là cậu ấy hiểu nhầm rồi, nhưng tôi vẫn sợ phải trả lời cho câu hỏi của Yoo Cheon Young ban nãy nên không thể nói ra lời được. Thế là Yoo Cheon Young liếc nhìn tôi, sau đó vừa thở dài một tiếng vừa đi thẳng về phía trước, và cuộc nói chuyện ngày hôm ấy của chúng tôi đã kết thúc như thế.
Dù sao thì phải thật lâu lâu sau, cả Eun Ji Ho lẫn Joo In đều hỏi tôi là tại sao tôi không đi khám, sau khi bị bọn họ nửa lo lắng nửa đeo bám mà đẩy đi thì tôi cũng đã đi khám tâm lý thật, và quả nhiên theo như dự đoán của tôi thì tôi chẳng có cái hậu di chứng gì cả, thế nhưng tôi vẫn không nói gì với Yoo Cheon Young. Hơn nữa lúc đó lại đúng lúc Yoo Cheon Young ra nước ngoài nữa, thế nên cũng đã lâu rồi chúng tôi chưa liên lạc với nhau.
Yoo Cheon Young với tôi lúc nào cũng như vậy đấy. Chỉ cần cãi vã thì không ai chịu liên lạc trước cả. Thế nên cũng sẽ không có cách nào giải quyết nhanh vấn đề được. Nếu có những người khác thì có lẽ chúng tôi sẽ liên tục thấy mặt nhau và cứ thế để mọi chuyện chìm xuống như kiểu tất cả đã kết thúc rồi vậy, nhưng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ lại nổi lên mặt nước. Và cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy.
Nhớ lại đến đây thì tôi lại thở dài. Lúc này điện thoại trong túi tôi rung lên.