Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 205

“Ừm, sau sự kiện lần này thì tôi có nghĩ thử rồi. À không, không phải là kiểu đã cảm nhận được tầm quan trọng của tính mạng bản thân hay gì đó đâu.”

Thấy vẻ mặt của Eun Ji Ho ngay lập tức thay đổi, tôi mới vội vã bổ sung thêm.

“Chỉ là qua sự kiện này tôi có nghe được mấy lời này nọ kia nên mới suy nghĩ nhiều hơn thôi.”

“Nghĩ cái gì?”

“Là tôi chưa từng nhận ra rằng các cậu vẫn luôn luôn thay đổi, trong khi tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ.”

Eun Ji Ho không nói gì một lúc lâu. Tôi nắm lấy sợi dây trên chiếc đu và cúi người sâu xuống, sau đó lại di chân trên sàn đất.

Và rồi tôi nói tiếp.

“Thật ra thì tôi vốn cũng đã biết chuyện đó rồi. Nhưng mà cũng không phải là tôi cảm thấy bản thân mình phải thay đổi mà vẫn không thay đổi được đâu.”

“……”

“Cuối cùng cũng là do tôi không muốn thay đổi bản thân mà. Vì tôi sợ lắm.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. Đám mây xám xịt vẫn ngự trị trên bầu trời kia, và tôi thì lại mở miệng nói.

“Nhưng mà cuộc đời không phải là một quyển sách và cũng không phải là một đoạn video. Thế nên là nếu có chuyện gì xảy ra, nếu có cảm xúc gì mới xuất hiện, tôi cũng không có cách nào để quay lại như kiểu giở lại trang sách trước hay tua lại video được.”

Và rồi tôi nuốt lại những lời không thể nói ra vào trong lòng.

Khi thích ai đó, tôi không thể tua lại thời gian và giả vờ như điều đó chưa bao giờ xảy ra được. Cũng giống như những nhân vật trong sách, khi một nhân vật có thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó cũng là lúc vạn vật bắt đầu biến đổi.

Và rồi tôi lại nắm chặt lấy dây đu hơn nữa. Tôi hơi ngửa cổ nhìn Eun Ji Ho và nói tiếp.

“Nhưng mà, nếu một ngày tôi tỉnh ra rồi thấy mấy người các cậu đã đi trước một khoảng quá xa tôi thì sao?”

“Gì cơ?”

“Cậu nghĩ thử xem, Eun Ji Ho cậu cũng vậy, mà Joo In cũng thế.”

Và rồi Eun Ji Ho lại bắt đầu ngẫm nghĩ. Hình như chính bản thân cậu ấy mới là người hiểu rõ nhất là cậu ấy đã thay đổi nhiều đến thế nào.

Hồi năm nhất cấp hai, cậu ấy là một người sắc bén và luôn theo đuổi sự hoàn hào, dù bây giờ vẫn theo chủ nghĩa hoàn hảo như trước nhưng lại hoàn toàn khác với quá khứ. Khi nghĩ đến cậu ấy của quá khứ, tôi thường sẽ nhớ tới Procrustes của thần thoại Hy Lạp. Hắn là một con quái vật kinh tởm thích tóm lấy những người vãng lai đi qua và trói vào một chiếc giường, nếu người nọ nhỏ hơn chiếc giường đó thì hắn sẽ tìm cách làm giãn chiều cao của người kia cho đủ, còn nếu người nọ lớn hơn giường thì hắn sẽ chặt đi tất cả những phần nào bị thừa ra. Cậu ấy của lúc đó hoàn toàn không có lòng bao dung hay thấu hiểu như vậy đấy.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bật cười. Nếu Eun Ji Ho hiện tại cũng giống ngày trước thì có khi chúng tôi không thể ngồi sóng vai với nhau mà nói chuyện như thế này đâu. Rõ ràng đối tượng có thể nói chuyện bình đẳng với cậu ấy chỉ có tứ đại thiên vương hoặc Ban Yeo Ryung mà thôi. Mà có khi còn có cả Lee Luda nữa.

Nhưng trong số những người đó chắc chắn sẽ không có tôi.

Nếu tôi nhờ cậu ấy tư vấn nguyện vọng cho mình thì cậu ấy sẽ nói thẳng ra là do tôi không chịu cố gắng và thậm chí còn chẳng muốn đối mặt với tôi nữa. Bởi vì đối với một người theo chủ nghĩa nỗ lực như Eun Ji Ho, riêng về vấn đề liên quan đến cố gắng thì cậu ấy sẽ luôn nghiêm khắc với tất cả mọi người, cũng giống như nghiêm khắc với bản thân mình vậy.

Và Joo In, Joo In quả nhiên cũng như vậy. Dù chỉ mới bắt đầu gần đây thôi, nhưng cậu ấy cũng đang từ từ bộc lộ tính cách thật của bản thân mình trước mặt chúng tôi rồi. Thật may là mọi người xung quanh đều luôn khen ngợi cậu ấy tốt bụng vì chính bản thân cậu ấy, chứ không phải vì vẻ tốt bụng mà cậu ấy bày ra ngoài.

Tôi giơ tay lên và gập từng ngón tay lại.

“Eun Hyung rõ ràng là thoải mái hơn lúc đầu, cả Cheon Young cũng đã thay đổi so với lúc trước rồi.”

“Yoo Cheon Young ư?”

Eun Ji Ho hỏi lại như vậy và nghiêng nghiêng đầu. Hình như cậu ấy không nghĩ ra Yoo Cheon Young đã đổi khác như thế nào thì phải.

Ái chà, tôi lờ mờ cười và trả lời.

“Khả năng giao tiếp?”

“Cái đó có được cải thiện à?”

Ý cậu là thế nào? Tôi mặc kệ cái kiểu mỉa mai quen thuộc của cậu ta và lại quay đầu về hướng khác rồi nói tiếp. À, dù sao thì.

“Nhưng mà Yoo Cheon Young thật sự đã thay đổi rồi đấy. Không biết có phải vì lớn tuổi hơn rồi không, mà cảm giác sức chịu đựng của cậu ấy tăng lên rồi thì phải? Cái này phải gọi là gì nhỉ?”

Eun Ji Ho ở bên cạnh như muốn cạn lời và nói.

“Không phải cái thời kỳ thêm tí tuổi rồi có sức chịu đựng đó đã qua lâu rồi sao?”

“Không phải, nhưng chắc chắn là đã thay đổi rồi. Thật sự thay đổi rồi đó.”

Nhìn Eun Ji Ho gật đầu qua loa mà tôi lại nhăn mày lại. Không phải đâu, tôi nói thật đấy nhé.

Nhưng cả tôi cũng chỉ mới nhận ra sự thay đổi của Yoo Cheon Young không lâu trước đây mà thôi, một phần là vì cuộc nói chuyện ở bữa tiệc, và cũng vì cuộc điện thoại ngắn ngủi gần đây nhất giữa chúng tôi. Vậy nên Eun Ji Ho không để ý tới một điểm nhỏ nhặt đó cũng chẳng có gì lạ cả.

Tôi lại nói tiếp.

“Và cuối cùng là Ban Yeo Ryung, tôi cảm giác càng ngày tâm lý của cô ấy càng vững vàng hơn, thế mà chỉ có tôi là không được như vậy… Lúc nào cũng xung đột vì những thứ vớ vẩn, cứ lặp đi lặp lại một vấn đề mà thôi.”

Nhưng mà dù trong đầu tôi có nhận ra chuyện đó, nhưng việc chọn xem mình nên thay đổi như thế nào cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tất nhiên là có những sự thay đổi có thể quay lại được. Cũng có những thứ có thể quay trở về trạng thái ban đầu sau khi được thay đổi. Nhưng nếu sự thay đổi đó không thể quay lại được nữa thì sao, nếu thế thì tất cả những điều tồn tại lúc trước đó cũng sẽ hoàn toàn bị phá huỷ hết còn gì.

Tôi sợ lắm, thế nên.

“Tôi muốn làm mấy công việc để lưu trữ lại những thứ đó.”

Eun Ji Ho ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi ngờ nghệch hỏi.

“Hả?”

“Thì mấy nghề như kiểu nhà nhiếp ảnh hay nhà văn ấy.”

“Sao tự dưng lại thế?”

Ừm. Tôi đảo mắt, sau đó giơ tay lên và nói.

“Dù bây giờ tôi đã nhìn ra vấn đề rồi nhưng không phải cứ muốn thay đổi thì sẽ thay đổi được. Hơn nữa như cậu đã biết rồi đó, tôi chậm chạp lắm mà. Chỉ tiến thêm một bước thôi mà cũng phải ngập ngừng mãi, mà cuối cùng cũng chưa chắc đã tiến được.”

“Thế nên?”

“Chỉ là, tôi muốn tự mình xác nhận rằng dù mọi việc có thay đổi như thế nào thì những khoảnh khắc tốt đẹp tồn tại trước đó cũng sẽ không biến mất mà không để lại dấu tích gì thôi. Nếu vậy thì tôi sẽ nhẹ lòng hơn, có khi lại tự thay đổi bản thân lúc nào không biết ấy chứ.”

Tôi vươn tay gãi má mình. Ừm, thì.

“Cũng tại trong đầu tôi có mấy khoảnh khắc trong quá khứ vẫn còn rõ ràng lắm.”

“……”

“Những khoảnh khắc cực kỳ đặc biệt, mà không chỉ là một giây phút nhất thời ấy.”

Eun Ji Ho lại không nói gì.

Tôi vẫn vừa gãi má vừa nói.

“Nếu những thứ đó không thể nhìn thấy được bằng mắt hay không được lưu giữ lại mà cứ thế biến mất thì tôi sẽ cảm thấy vừa tiếc nuối vừa sợ hãi lắm. Tôi muốn thử nắm lấy những thứ đó một lần thôi cũng được.”

Nói đến đây rồi thì tôi lại lẩm bẩm bổ sung thêm. 

“Với cả tôi muốn làm như vậy để có thể ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy hiện tại, sau đó đặt nó ở khắp mọi nơi, trong phòng hoặc trong trí nhớ của tôi, nếu vậy thì có lẽ… tôi cũng có thể dần dần làm tốt hơn thôi nhỉ.”

Nói đến đây rồi mà Eun Ji Ho vẫn chưa nói gì.

Tôi bật cười ngượng ngùng, sau đó nói.

“Gì chứ, tôi cũng biết đây không phải là chuyện có thể làm nhanh được mà. Thế nên tôi sẽ từ từ nhớ lại và từ từ tiến bộ, dù tôi có chậm chạp như thế nào vẫn có các cậu ở đằng trước đợi tôi mà, không phải sao?”

“……”

“Thì, tôi đang nghĩ vậy đấy.”

Tôi thầm lẩm bẩm trong đầu. Dù điểm số bài thi của tôi có thấp đến mức không thể chấp nhận được, dù tôi có phải thi lại đi nữa.

Đúng vậy. Tôi mới học năm nhất mà chưa gì đã lo lắng đến cái chuyện thi lại rồi. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác cả. Nhà tôi là ở đây mà, tôi không muốn về nông thôn học đâu.

Và rồi tôi phì cười nói tiếp.

“Nghĩ lại thì, cậu cũng có nhiều nỗi sợ phết đấy nhỉ.”

Lúc này Eun Ji Ho mới ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Cậu ấy ngay lập tức khó hiểu cuời và hỏi lại.

“Có nhiều nỗi sợ? Tôi á?”

“Ừ, đúng vậy.”

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của cậu ấy với Yoo Geon.

Khi tôi nghe trộm hai người đó nói chuyện, tôi chỉ nghĩ là Eun Ji Ho thật quá nhẫn tâm. Chỉ nghĩ đến việc cậu ấy đặt ra một đường ranh giới quá rõ ràng giữa hiện tại và tương lai, chỉ nghĩ đến chuyện cậu ấy có thể sẽ từ bỏ tất cả những thứ không cần thiết trong tương lai, bao gồm cả tôi.

Nhưng vào cái ngày mà tôi bị bắt cóc ấy, Eun Ji Ho lại nói với tôi thế này. Hay là chúng ta tuyệt giao nhé?

Eun Ji Ho nói vậy với tôi của hiện tại là vì sợ sẽ mất đi tôi trong tương lai. Cậu ấy nói muốn tuyệt giao với tôi không phải vì tàn nhẫn, mà là vì sợ hãi.

Tôi lúc trước cũng vậy đấy. Sợ mình sẽ đánh mất bọn họ và bị bỏ lại một mình nên mới nghĩ thà cứ ở một mình ngay từ đầu còn hơn và muốn tuyệt giao với bọn họ.

Tôi nghĩ lại về mấy điều này rồi lại nói.

“Ừm, đúng là cậu sợ rất nhiều thứ đó.”

“Ôi trời, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tận tai nghe Ham Dan Yi nói mấy lời này luôn.”

Cậu ấy vừa nói vậy vừa định giơ tay véo má tôi, nhưng tôi đã cười khúc khích và đẩy đu ra xa khỏi cậu ấy từ lúc nào. 

Dù vậy nhưng một lúc sau, tôi lại nói.

“À, đúng rồi, Eun Ji Ho.”

“Ừ?”

Tôi mỉm cười nói.

“Nếu cậu sợ tôi sẽ biến mất lúc nào không biết mà không muốn ở cạnh tôi nữa, thì tôi không thể làm vậy được đâu.”

Eun Ji Ho trợn tròn mắt rồi lại từ từ chìm xuống.

Đôi mắt đen chìm lắng của cậu ấy vẫn đang hướng về phía tôi, còn tôi lại chậm rãi nói tiếp.

“Vì dù tôi có bị biến mất thì cả tôi lẫn cậu cũng không thể làm được gì mà.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà dù tôi có biến mất hay không cũng chẳng sao cả.”

Tôi hít vào một hơi rồi nói.

“Tôi của hiện tại vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Vì hiện tại chỉ trôi qua có đúng một lần mà thôi.”

“……”

“…Cheon Young nói vậy đấy.”

Eun Ji Ho nắm lấy sợi dây đu mà nghiêng ngả như suýt nữa ngã xuống. Cậu ấy ngay lập tức ngẩng đầu dậy và nhìn về phía này, đôi mắt của cậu ấy chớp chớp như muốn cạn lời, sau đó mới lớn tiếng hỏi lại.

“Thật á? Này, điêu thế. Yoo Cheon Young làm sao mà ăn nói giỏi như vậy được.”

“Thế tôi mới nói chứ, cậu ấy thay đổi rồi.”

“Hay là cậu ta bị ma nhập vậy?”

Tôi bật cười ra tiếng. Sao phản ứng giống y hệt nhau thế này! Tôi vừa cười vừa kêu lên.

“Này, Ban Yeo Ryung cũng nói giống vậy đó. Cô ấy nói gì nhỉ ‘Cậu, cái lưỡi trơn tru đó không phải là của Yoo Cheon Young’. Trông Yoo Cheon Young có vẻ bị tổn thương lắm.”

“Đúng là Ban Yeo Ryung có khác, trong miệng lúc nào cũng giấu một bồ dao găm.”

Nghe vậy, tôi cũng phá lên cười phụ hoạ theo. 

Chúng tôi cứ nhìn nhau mà cười như thế, cuối cùng mới ôm bụng và dựa vào đu. Tôi lại mở miệng nói.

“A, nhưng mà tôi cũng muốn chuyển lời của Cheon Young cho cậu đấy. A, tôi mà nhớ giỏi hơn thì tốt quá.”

“Gì cơ?”

Tôi quay lại nhìn cậu ấy và nở nụ cười, sau đó nói.

“Dù sao thì, chuẩn bị cho tương lai cũng tốt, nhưng mà đừng từ bỏ hiện tại. Thỉnh thoảng cũng phải thành thật với cảm xúc của mình một chút.”

“…Nghe lời này từ cậu đúng là mới mẻ thật.”

“A, tại tôi thấy hơi có lỗi với cái chuyện xảy ra lúc trước khi vào cấp ba ấy mà.”

Chúng tôi lại im lặng.

Thế rồi Eun Ji Ho hỏi ‘Đi nhé?’ và tôi cũng bắt đầu ôm chặt cái hộp trong tay mà đứng dậy. Dù khu sân chơi này nằm ngay trước chung cư nhà tôi, nhưng Eun Ji Ho vẫn cố chấp phải đi theo tôi cho đến khi thấy tôi vào tận nhà mới chịu thôi.

Tôi nhấn nút thang máy và chờ đợi, thấy cậu ấy mãi mà không nói gì mới hỏi.

“Cậu nghĩ gì thế?”

“À, chỉ là…”

Cậu ấy vừa xoa cằm vừa trả lời.

“Chỉ là đang nghĩ đến mấy khoảnh khắc lúc trước thôi, nếu mà tôi thành thật hơn một chút thì có khi đã khác rồi.”

“Hừm.”

“Cả những lúc tôi chạy trốn nữa.”

Giọng nói của Eun Ji Ho lúc này vừa trầm vừa đáng sợ, thật chẳng giống cậu ấy lúc nào.

Thế rồi cậu ấy lại nhanh chóng thay đổi vẻ mặt và nhún vai một cái, sau đó trả lời.

“Đúng vậy nhỉ. Nghĩ kỹ lại thì, chắc là tôi có nhiều nỗi sợ đúng như Ham Dan Yi cậu nói đó.”

“Với cả, cậu không định làm thế ở đây à?”

Tôi quay ra nhìn xung quanh và nói tiếp.

“Cái kiểu, tôi chỉ cho cậu 10 giây thôi nên cậu cứ khóc đi, ấy.”

“À.”

“Tôi lúc đó muốn cạn lời luôn nên nước mắt lại chảy ngược vào trong đấy.”

“Sao cậu cứ phải nghĩ như vậy nhỉ?”

Khi Eun Ji Ho đang lầm bầm thì một tiếng ‘tinh’ vang lên, và cửa thang máy trước mặt cậu ấy mở ra. Eun Ji Ho vừa thành thục bấm nút lên chung cư vừa nói.

“Nhưng mà, tôi cũng đang nghĩ đến chuyện hồi đó đây.”

“Gì cơ?”

“Cậu ấy.”

Giọng nói trầm thấp của Eun Ji Ho bỗng dưng nói xen vào một câu, khiến tôi quay đầu ra.

Dưới ánh đèn của thang máy, đôi mắt của Eun Ji Ho như bị bao phủ bởi một cái bóng tối đen.

Giọng cậu ấy chìm xuống và nói.

“Cậu, lúc nào cũng làm tôi phải nghĩ đến những điều mà mình không được nghĩ tới.”

Tay tôi hơi co rụt lại, tôi trả lời.

“Nếu cậu nghĩ tới thì thế nào?”

“Thì sẽ mong muốn nó.”

“Nếu cậu mong muốn nó, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Eun Ji Ho không hề nở nụ cười. Đôi mắt chìm xuống của cậu ấy lại nhìn xuống sàn một lần nữa, và rồi cậu ấy lại nhìn thẳng vào tôi mà trả lời.

“Tôi cũng tò mò lắm đây.”

Sau khi đặt mấy bình rượu Macallan hay Macmillan gì đó lên bàn ăn và đặt hộp vòng tay của mẹ bên cạnh đó, tôi đi thẳng vào trong phòng. Tay tôi mở hộp socola và lấy ra một thanh để ăn, tay còn lại thì bắt đầu dò dẫm tìm tờ khảo sát nguyện vọng của mình.

Một lúc sau, tôi mới có thể trải một tờ giấy đã bị vò lại lên trên bàn học, đang định lấy bút chì trong hộp bút ra và viết vài chữ vào đó thì lại khựng lại.

Ừm, nếu tôi tuyên bố sẽ đi theo con đường nghệ thuật thì kiểu gì cũng bị bố mẹ mắng là chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy bất khả thi. Trước hết cứ phải thảo luận với bố mẹ đi đã.

Thế rồi tôi lại bật nhớ ra một chuyện mà tôi đã quên bẵng đi từ nãy đến giờ. 

Tôi mở ngăn kéo và lấy ra một cái điện thoại không phải là của mình. Sau khi kiểm tra cuộc gọi đến, tôi lại đặt nó vào ngăn kéo và đóng lại. Ngày mai đi học sẽ gặp được thôi, dù nghĩ vậy nhưng cảm giác bất an trong lòng tôi vẫn không thể nào bị đè xuống.

Cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua, còn Luda thì chưa gọi tới một lần nào.

Tôi cố xoắn não suy nghĩ xem chẳng lẽ tôi không có cách nào để liên lạc với cô ấy hay sao, và rồi tôi lại nằm ườn xuống giường.

Tôi vừa nhìn lên trần nhà vừa nghĩ.

Mỗi người chúng tôi đều giữ một cánh cửa. 

Chúng tôi nắm lấy tay nhau và bước qua từng cánh cửa ấy. Và rồi chúng tôi biết những điều mà mình không biết về nhau, đồng thời cũng biết được tấm lòng của chính bản thân mình. Chúng tôi cũng sẽ được biết tới những nỗi đau mới, những niềm vui mới và cả những khát vọng chưa từng có. Và với kết quả như thế, một khi đã mở cửa ra rồi thì tuyệt đối không thể quay lại được nữa.

Tôi vẫn có một cánh cửa khác.

Bên trong cánh cửa đó tồn tại tất cả những mảnh vụn cảm xúc mà tôi đã kìm nén trong lòng suốt mấy năm nay. Tất cả những điều thật lòng mà đến tôi cũng sợ phải đối mặt.

Tôi nắm chặt tay lại và nghĩ.

Phải đến tận bây giờ, tôi mới có ý định muốn vượt qua cánh cửa đó.

Cánh cửa mà tôi chưa bao giờ có thể chạm tới chỉ vì lo sợ phải thay đổi bản thân mình.

Nhưng nếu tôi của hiện tại bắt đầu lưu lại tất cả những trải nghiệm đó trong một cuốn nhật ký hoặc trong những bức ảnh rõ nét, để chúng không dần phai nhạt nữa thì sao?

Nếu vậy thì dù thế giới này có thay đổi một lần nữa như tôi hằng lo sợ, dù tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất không còn dấu tích.

Hoặc dù thế giới không thay đổi nữa nhưng vạn vật xung quanh tôi vẫn biến mất vì dòng chảy của vận mệnh. Thì một phần trong số đó vẫn sẽ tồn tại ở bên cạnh tôi như trước, thông qua những thứ ghi chép mà tôi lưu lại.

Vậy nên tôi mới muốn ghi lại tất cả những điều xảy ra xung quanh mình. Vào cái ngày tôi thực sự làm được điều đó, tôi cũng sẽ không nghĩ đây là thế giới trong tiểu thuyết nữa.

Nếu vậy thì tôi sẽ thực sự vượt qua khỏi quá khứ và tìm được điều mình muốn làm, cuối cùng thì có thể bước qua cánh cửa đó.

Bằng ý chí của chính bản thân tôi.

***

Ai cũng có một cánh cửa của riêng mình.

Đó là điều cậu chưa từng biết tới, cho đến tận giờ. 

Đằng sau cánh cửa đó, những người thường chỉ sống bằng cảm xúc cũng học được cách sử dụng lý trí. Và những người chỉ sống bằng lý trí cũng sẽ học được cách để mặc cho cảm xúc điều khiển bản thân mình, cũng có người có người nhận được sự an ủi rằng, hoá ra mình không xấu xa như mình nghĩ.

Có người sẽ nhận ra một sự thật ấm áp rằng mình không hề cô đơn nữa, cũng có người sẽ đạp lên những tổn thương trong quá khứ và biết cách tìm thấy những người bạn mới mà không phải sợ hãi về bất cứ điều gì.

Và đằng sau cánh cửa của Lee Luda có sự tự do.

Lee Luda nghĩ đến những thứ đằng sau cánh cửa sắt cứng cáp ấy.

Tự do.

Thứ mà cậu có suốt nhiều năm qua, khi cậu được giải thoát khỏi sự giam cầm của Lee Jenny.

Lee Luda vươn tay nắm chặt lấy mái tóc mình. Thà rằng cậu không biết tự do là gì thì đã không khổ sở đến mức này. Cậu của hiện tại bị vây quanh trong bốn bức tường chắc chắn như pháo đài thép và bị giám thị 24/7. Lee Luda khẽ thở dài.

Cậu đã tự đến nơi này thì Ian quả nhiên cũng phải quay lại. Có khi Lee Jenny còn không cho Ian cái quyền được ra vào toà nhà này ấy chứ. Bà ta có thể dễ dàng viện ra nhiều cái cớ để lấp liếm, như kiểu vấn đề về bảo an chẳng hạn.

Và rồi Lee Luda cắn môi. Nếu ngay cả Ian cũng không được tự do vào đây thì không ai có thể đến được nơi mà cậu đang ở cả. Có nghĩa là, Lee Luda lại không thể trốn thoát khỏi nơi này một lần nữa. Ít nhất là khi cậu chưa chịu tiếp nhận điều kiện mà Lee Jenny đưa ra. Và điều mà bà ta yêu cầu, chắc chắn chính là khoá huấn luyện đặc biệt của người thừa kế.

Lee Luda hoàn toàn không thể hiểu được mẹ của mình.

Tại sao lại nhất thiết phải là cậu?

Lee Jenny hoàn toàn là người theo chủ nghĩa nỗ lực, thậm chí khi sinh Lee Luda ra, bà ta còn tuyên bố là mình không định truyền lại công ty cho con trai chỉ với lý do là cùng dòng máu.

Thế mà khi Lee Luda lên mười tuổi, khi cậu ấy luôn phải cạnh tranh với những thủ hạ xuất chúng của bà ta và chưa bao giờ thắng chứ đừng nói là đứng đầu, thì bà ta lại tuyên bố cậu là người thừa kế. Trong đúng cái lúc bà ta còn chưa biết là Lee Luda có thật sự phù hợp với cái ghế đó không. 

Lee Luda ôm lấy trán mình và thở dài. Đôi mắt tràn đầy độc khí của cậu như đang tràn ngập trong pháo hoa rực rỡ.

“Dù sao thì, mình cũng không thể ngồi yên như thế này được nữa.”

Mình đã nói với cô ấy, là mình sẽ nhận lại điện thoại ở trường rồi mà. Cậu lẩm bẩm.