“Mẹ, mẹ gọi con à?’
Joo In mở cửa lớp bước vào, nhìn tôi và Yeo Ryung đã ngồi cạnh tôi từ trước mà nói như vậy. Tôi gật đầu một cái, và rồi Joo In phải dò dẫm bật công tắc điện trên tường trước rồi mới tới đây.
Căn phòng học đang bị che phủ trong bóng tối vì mặt trời lặn và ánh đèn lờ mờ ngoài sân vận động tự nhiên sáng bừng lên. Thế rồi Joo In đến gần và ngồi xuống ngay đối diện tôi và Ban Yeo Ryung.
“Mẹ gọi con có chuyện gì thế?”
Cậu ấy hỏi như vậy, nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là tò mò cả. Có khi cậu ấy cũng đã biết tôi gọi cậu ấy đến đây là vì lý do gì rồi cũng nên. Cứ như kiểu cậu ấy vốn đã biết hết về chuyện của Lee Luda rồi nhưng chỉ giả vờ không biết thôi vậy.
Không, chính xác là như vậy đấy. Nhưng mà tôi đang phải nhờ vả cậu ấy, giờ mà không nói gì chỉ vì cậu ấy đã biết hết rồi thì cũng hơi buồn cười, thế nên tôi chỉ chậm rãi thở dài một tiếng rồi khó khăn mở miệng nói.
“Thì là, về chuyện Lee Luda chuyển trường ấy.”
“Lee Luda?”
Quả nhiên, Joo In thì vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng mặt Ban Yeo Ryung thì lại đột nhiên hiện rõ vẻ gì đó như tức giận. Tôi co rúm vai lại mà hỏi.
“Sao vậy?”
Nhưng rồi câu trả lời của cô ấy lại khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn chưa tìm thấy địa chỉ liên lạc của cậu ta à? Cứ thế mà đi thì cũng kỳ quá.”
Phù, hoá ra không phải tức giận. Ban Yeo Ryung cụp mắt xuống và nắm chặt lấy mép váy, sau đó nói.
“Nếu cậu ta cứ đi như vậy, thì tớ không thể đền đáp cậu ta được.”
Đúng là Ban Yeo Ryung có khác, không bao giờ thích mang nợ ai.
Nói thật thì vì những chuyện trong quá khứ nên Ban Yeo Ryung không thích quan tâm đến những chuyện xung quanh, và cũng sẽ không quan tâm đến những người vây quanh mình nếu người nọ không nằm trong ranh giới quen biết. Ví dụ như về chuyện cậu nam sinh tóc xanh cứ đi qua đi lại trong trường mà thản nhiên nhắc tới Ice Princess đó chẳng hạn.
Thế nên Ban Yeo Ryung cũng hoàn toàn không có lý do gì để để tâm tới Lee Luda cả. Thậm chí ngay cả vào cái lúc Lee Luda lái trực thăng tới cứu chúng tôi, cả hai người họ vẫn còn hục hặc cãi lộn với nhau nữa mà. Nếu muốn miêu tả mối quan hệ của hai cô nàng nhân vật chính tiểu thuyết này thì chỉ có câu ‘như chó với mèo’ là chính xác nhất thôi.
Ấy vậy nhưng Ban Yeo Ryung vẫn luôn có cái tính cách không thể sống mà mang nợ ai cả, thế nên cô ấy cũng sốt ruột muốn gặp Lee Luda ở trường giống như tôi mà thôi. Ít nhất thì trong hoàn cảnh nào đó, cô ấy sẽ không nói lời cảm ơn và vẫn tỏ ra đối địch với Lee Luda. Tôi thậm chí đã nghĩ ra lời thoại rồi đây.
‘N, nếu cậu cũng gặp chuyện gì thì cứ nói! Lần sau tôi sẽ giúp cậu!’
Cô ấy vốn đã là kiểu người không phải nhà luyện giả kim nhưng vẫn cố chấp tuân thủ luật trao đổi đồng giá.
Thế mà ngay khi tới trường thì cô ấy lại nghe tin Lee Luda chuyển trường rồi, chẳng biết đã đi đâu về đâu, thậm chí còn không để lại thông tin liên lạc nữa, nên bây giờ Ban Yeo Ryung mới bứt rứt khó chịu như thế này đây.
Và tôi quả nhiên cũng vậy.
Tôi từ từ thở dài và cẩn thận mở miệng nói.
“Yeo Ryung này.”
“Ừ?”
“Nếu mà có cách đền đáp cậu ấy thì cậu định làm gì?”
Nghe tôi nói vậy, Yeo Ryung mới trợn tròn mắt nhìn tôi, và rồi tôi bắt đầu nói tất cả mọi chuyện cho cả cô ấy lẫn Joo In ngồi đối diện.
Chuyện đầu tiên là về cuộc đối thoại giữa Yoo Geon và Lee Luda mà tôi từng nghe lỏm ở bữa tiệc hôm ấy. Khi tôi nói Yoo Geon và Lee Luda có quen biết thì Yeo Ryung lộ rõ vẻ ngạc nhiên không tin nổi. Joo In thì không thay đổi vẻ mặt gì mấy, chỉ hơi nhíu mày và lẩm bẩm ‘Hai người đó không thể có quan hệ tốt được’ mà thôi.
Quả nhiên, dù cậu ấy không thân thiết với chính bản thân Yoo Geon lắm, nhưng nghe mấy tin đồn về tính cách của anh ta thì cũng đoán được đại khái rồi. Tôi gật đầu và lại kể tiếp về cuộc nói chuyện giữa hai người họ, thế là vẻ mặt của Joo In và Yeo Ryung càng trở nên kỳ quái.
Một lúc sau, Yeo Ryung mới trả lời.
“Thể nào Eun Hyung lại bảo tớ phải chú ý nhiều như thế…”
“Eun Hyung á?”
“Thực ra tớ không thể ngờ là mấy người anh của Yoo Cheon Young lại đáng sợ như vậy đấy. Cũng không phải là người xấu, nhưng mà…”
Thấy Yeo Ryung nhún vai và vô lực nói vậy thì tôi cũng gật đầu. Anh ta là một người có cùng gen di truyền với Yoo Cheon Young đấy, ấy thế mà lại có kiểu tính cách đáng sợ đến rùng cả mình như thế.
Và rồi tôi nói tiếp.
“Tóm lại thì, Yoo Geon ở đó có nói thế này. Sao cậu lại tới đây, cậu nghĩ có bao nhiêu vệ sỹ không bị Lee Jenny, mẹ của cậu động tay động chân chứ…”
“Á, chờ đã! Vậy chẳng lẽ…”
Thấy vẻ mặt của Ban Yeo Ryung ngay lập tức cứng đờ lại thì tôi cũng gật đầu và im bặt. Tôi nghĩ với khả năng suy luận của Ban Yeo Ryung thì cũng chẳng cần phải giải thích thêm làm gì nữa.
Và quả nhiên đúng như tôi dự đoán. Với vẻ mặt trắng bệch, cô ấy giơ tay và gập từng ngón tay lại, sau đó lẩm bẩm.
“Nếu là vệ sỹ thì lúc ở nhà kho có một người như vậy đi theo Choi Yu Ri, nhưng mà anh ta đi ra rồi không quay lại nữa. Rồi ngay sau đó Lee Luda lại lái trực thăng tới tìm chúng ta. Với cả mẹ của Lee Luda… A, chờ đã, chẳng lẽ…”
“Đúng rồi đấy.”
Tôi ủ dột trả lời.
Tôi nghe được đoạn đối thoại đó và biết tất cả những thông tin quan trọng, ấy thế mà phải mất mấy ngày lờ mờ nghĩ ngợi và nhận được manh mối trong mơ thì mới nghĩ ra, vậy mà Yeo Ryung chỉ mất vài giây là đã suy luận ra được rồi. Tôi cũng đã đoán được điều này từ trước, nhưng tâm trạng của tôi vẫn chẳng thoải mái chút nào.
Nếu người nghe Yoo Geon và Lee Luda nói chuyện không phải là tôi mà là Ban Yeo Ryung hoặc là mấy đứa kia thì tốt quá. Nếu vậy thì trước khi Lee Luda ra nước ngoài, à không, ngay cái lúc gặp Lee Jenny ở chỗ đáp trực thăng là chúng tôi có thể nói gì đó với nhau được rồi.
Nhưng mà chuyện đã lỡ rồi thì không thay đổi được nữa. Việc tôi có thể làm bây giờ chỉ là thay đổi những chuyện trong tương lai từng chút từng chút một mà thôi.
Tôi hất mạnh đầu một cái rồi nói tiếp.
“Dù sao thì, tớ muốn nói là Luda bị mẹ bắt là do chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta không làm được gì cho cậu ấy hay sao?”
“À…”
“Luda thậm chí còn không thể chào tạm biệt ai được nữa. Bọn trong lớp tớ vẫn còn đang buồn lắm, với cả Lee Luda cũng…”
Tôi lại cúi thấp đầu xuống.
“Tớ nghĩ Lee Luda cũng rất buồn. Cậu ấy không thể liên lạc với ai chắc cũng là do bị mẹ giám sát nghiêm ngặt và không cho chạy trốn mà thôi.”
“Vậy Dan Yi, cậu muốn nói là…”
Tôi khẽ gật đầu trả lời.
“Tớ nghĩ chúng ta nên giúp Luda chạy trốn một lần nữa. Tất nhiên là nếu cậu ấy đã sang nước ngoài rồi thì không thể làm gì được, nhưng mà ít nhất cũng phải tìm hiểu thử xem cậu ấy có thật là đang ở nước ngoài không đã…”
“Tớ tán thành.”
Khi tôi vừa nói xong thì Yeo Ryung cũng trả lời như vậy. Tôi đang cúi thấp đầu mà cũng ngẩng phắt dậy, có thể nhìn thấy rõ sự quả quyết sôi sục trong đôi mắt của cô ấy.
Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ. Lee Luda tự nhiên phải chuyển trường đột ngột như thế này cũng là vì chính bản thân chúng tôi, thế nên ngay khi biết được điều đó thì với tính cách của Yeo Ryung, cô ấy sẽ ngay lập tức muốn giúp đỡ thôi.
Mà thật ra thì tôi chỉ là một học sinh bình thường, còn Yeo Ryung thì vốn đã đa tài và cái gì cũng giỏi nhưng bản chất vẫn chỉ là một cô nữ sinh cấp ba có tinh thần tuân thủ luật pháp mà thôi, thế nên nếu chỉ có hai đứa tôi hợp tác với nhau thì cũng chẳng làm được chuyện gì cả. Nhưng mà có một người thông minh như cô ấy ở bên cạnh vẫn tốt hơn nhiều là chỉ có một mình tôi.
Và rồi tôi quay ra nhìn Joo In phía đối diện. Joo In thì không phải là kiểu người rạch ròi chuyện luật pháp giống Yeo Ryung (xin lỗi nhé), với cả tài hacking hay lần tìm vị trí của cậu ấy còn xuất sắc đến nỗi giúp được cả cảnh sát cơ mà.
Thế nhưng thật không ngờ là Joo In nhìn chúng tôi một lúc, sau đó lẳng lặng lắc đầu.
Thấy tôi vẫn đờ đẫn nhìn mình, cậu ấy mới lầm lì nói.
“Con phản đối, mẹ ạ.”
Tại sao chứ? Cậu ấy cúi đầu và chắp hai tay và như đang lo nghĩ, rồi nói tiếp với một thái độ vô cùng bình tĩnh.
“Hai người phải hiểu một chuyện. Con cũng thấy tiếc cho anh… Lee Luda, nhưng mà chuyện Lee Luda bị bắt không phải lỗi của mẹ hay của Yeo Ryung. Đó là chuyện có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.”
Và rồi cậu ấy thả tay ra và hỏi.
“Mẹ nhớ chứ? Cứ đến giờ đi học hay đi về nhà là cậu ta lại phải nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống. Hình như lúc nào cậu ta cũng bị đuổi mà.”
Tôi rối rắm gật đầu.
“Đúng là như vậy…”
“Nếu vậy thì chuyện Lee Luda bị mẹ mình đuổi theo cũng chỉ là vấn đề của riêng cậu ta mà thôi, thậm chí cậu ta còn bị như vậy trước cả khi gặp mẹ và Yeo Ryung ấy chứ. Dù mẹ với Yeo Ryung không bị bắt cóc thì cậu ta vẫn có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”
Cậu ấy giơ tay chỉ vào ngực mình và nói.
“Giả dụ như Lee Luda có một quả bom hẹn giờ trong người và nó nổ ngay lúc này chẳng hạn, dù nó có nổ vì chúng ta đi nữa thì chúng ta vẫn đâu phải là người sắp đặt nó ngay từ đầu đâu? Sao lại có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bản thân mình được? Mẹ không cần phải thấy tội lỗi như thế.”
Bom hẹn giờ. Tôi lặng lẽ lẩm nhẩm lại ví dụ của cậu ấy.
Ví dụ này quá chi là lạnh lùng đối với một người từng gọi Lee Luda là anh như cậu ấy. Khi tôi vừa nghĩ vậy thì Joo In lại ngập ngừng một chút rồi bổ sung thêm.
“Với cả… Mẹ không cần phải tự can thiệp vào mấy chuyện nguy hiểm như thế này làm gì đâu.”
Thấy cậu ấy đang phải hướng mắt về nơi khác mà nói vậy, tôi mới nhận ra rằng hiện tại cậu ấy chỉ đang lo lắng cho an nguy của chúng tôi mà thôi.
Ôi trời. Tôi cắn chặt môi. Tôi đã quên mất là không chỉ Eun Ji Ho mà đến cả Joo In cũng nghĩ chúng tôi sẽ bị dư chấn sau vụ bắt cóc ấy. Dù tính tình của cậu ấy có sắt đá như thế nào đi nữa.
Với cả thật ra nếu so về độ nguy hiểm thì người phụ nữ tên Lee Jenny kia rõ ràng là ghê gớm hơn Choi Yu Ri rất nhiều. Thế mà chúng tôi vừa thoát được Choi Yu Ri thì lại định tự vác xác tới tìm Lee Jenny ư? Tất nhiên là Joo In phải phản đối rồi.
Và rồi tôi lại khẽ cắn môi một lần nữa. Tôi chưa từng nghĩ là người lúc nào cũng chấp nhận lời nhờ vả của chúng tôi là Joo In sẽ phản đối như thế này. Đúng là tôi chưa có kế hoạch gì thật, nhưng mà chẳng lẽ ngay cả việc bắt đầu nghĩ kế hoạch cũng không thể làm nổi ư?
Thế rồi Ban Yeo Ryung ở bên cạnh mới hét lên một tiếng khiến tôi phải quay đầu ra nhìn.
“Dù vậy nhưng cậu cũng không thể nói đó không phải lỗi của chúng tớ được! Nếu không vì chuyện của bọn tớ thì có lẽ bây giờ cậu ta đã không bị bắt rồi.”
Joo In ngay lập tức nhăn mày lại. Với ngữ điệu hơi khó chịu khác với mọi ngày, cậu ấy trả lời.
“Không, cậu ta có thể sẽ bị bắt bất cứ lúc nào mà. Lúc nào cũng phải lén lút đến trường đấy còn gì.”
“Nhưng đó chỉ là giả thiết thôi mà! Sao lại không phải là trách nhiệm của bọn tớ được chứ? Tớ sẽ giúp.”
“Mấy ngày trước vừa bị bắt cóc, mới thoát được một tí mà đã định tự nhảy vào mấy chuyện nguy hiểm như thế này. Yeo Ryung này, cậu nghĩ lại đi. Được không?”
Joo In càng nói càng nghe giống như đang van nài chúng tôi, khiến cả tôi lẫn Yeo Ryung đều chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nói thật thì tôi loại bỏ tất cả những người có thể giúp được ra và chỉ gọi Joo In đến, cũng là vì người khác sẽ phản đối lời đề nghị của tôi chỉ trong một tích tắc đồng hồ. Còn Joo In thì lúc nào cũng suy nghĩ thoải mái và làm những hành động ngoài sức tưởng tượng nên tôi mới thử đặt kỳ vọng vào cậu ấy.
Tôi và Yeo Ryung lẳng lặng nhìn nhau. Joo In mà không giúp thì chúng tôi cũng không thể làm gì được cậu ấy cả, chỉ tiếc là không sử dụng được khả năng truy tìm của cậu ấy mà thôi. Chỉ mình tôi với Yeo Ryung thì làm được cái gì cơ chứ?
Và rồi ngay lúc đó. Giọng nói lanh lảnh của một vị khách không được mời tới vang lên trong căn phòng học trống vắng này.
“Hai người nói Luda bị bắt sao, nghe không đúng lắm.”