Chữ ‘club’ lấp lánh chói loà làm tôi thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Club? Club á? Bốn năm nay chưa có lúc nào là tôi hết căng thẳng vì sợ bị kéo đến những nơi như thế cả, nhưng mà thấy chuyện này mãi chưa xảy ra nên cũng hơi hơi yên tâm dần, thế mà bố ai ngờ được bây giờ lại bị ăn một cú vả mặt đau điếng như thế này cơ chứ.
Mà không, việc trẻ vị thành niên vào club vốn đã là một chuyện không tưởng rồi mà? Đây có phải tiểu thuyết đâu, à khoan, đây đúng là tiểu thuyết thật…
Khi tôi không còn muốn nghĩ thêm nữa thì ngay lúc này, không ngờ Yeo Ryung với Joo In lại có phản ứng vô cùng giống người thường.
“Cậu điên à?”
Joo In vừa hung dữ bật ra một câu như thế thì Yeo Ryung cũng trả lời với style học sinh gương mẫu điển hình.
“Mới vị thành niên làm sao mà vào club được?”
Đúng vậy, thế mới đúng chứ! Dù mấy lời này nghe không thích hợp với nhân vật nữ chính và một trong tứ đại thiên vương lắm nên tôi có hơi lo thế giới quan này sắp sụp đổ, nhưng mà dù có sụp đổ đi nữa thì tôi vẫn không muốn đi club đâu.
Nhưng mà Lukas lôi tấm danh thiếp kia ra cũng là có lý do chính đáng cả. Cậu ta lại chống cằm và nhếch miệng cười, sau đó hỏi lại.
“Vậy mấy cậu định đi đâu để tìm nhân viên công ty Reed đây? Trước hết chúng ta phải đi gặp người trong đó đã chứ, đúng không? Đừng bảo là các cậu nghĩ tới thư viện hay phòng trò chơi cũng gặp được mấy người bên Reed đấy nhé.”
“À.”
Tôi thì nhỏ giọng bật ra một tiếng như thế, còn Joo In và Ban Yeo Ryung thì ngay lập tức ngậm miệng lại. Hai người họ vốn là dạng đầu óc nhanh nhẹn nên lúc nào cũng có thể ngay lập tức dễ dàng đưa ra câu trả lời, hiếm có khi nào lại không biết nói gì như lúc này.
Làm hai người kia tắt điện xong rồi thì Lukas lại quay ra nhìn tôi và hỏi.
“Dù vậy vẫn không được à?”
Tất nhiên là không được rồi. Tôi rất muốn nói như vậy, nhưng khi nhận ra rằng không còn cách nào khác thì chỉ có thể thầm gào khóc trong lòng mà thôi.
Tiểu thuyết khốn nạn, ngay từ lúc bị cái bọn Tứ phương thần dở hơi kia bắt cóc là đã thấy cái quái gì cũng có thể xảy ra rồi. Thế mà bây giờ còn bắt người ta đi club nữa, đây là cái lý gì…
Ngay khi chúng tôi im phăng phắc không nói gì nổi thì Lukas lại giơ tấm danh thiếp lên môi và nói tiếp.
“Hầu như cuối tuần nào cũng có khá nhiều người bên Reed tới chỗ Club Papillon này. Có khi còn đi tầm tám đến mười người một lúc ấy chứ.”
Yeo Ryung vẫn nhíu mày từ nãy đến giờ, cô ấy hỏi lại.
“Thế là nhiều à?”
“Thì chúng ta chỉ cần chọn ra tầm hai người trong số đó là đủ.”
Lukas nói vậy, lần này lại lấy chiếc ví trong túi quần ra và lắc lắc.
“Mấy người này thỉnh thoảng vẫn có lúc bị công ty gọi đột xuất trong ngày nghỉ, nên dù được nghỉ cuối tuần nhưng mà chắc chắn họ vẫn sẽ cất key card trong người.”
Trông mặt Joo In cũng không vui vẻ gì mấy giống Yeo Ryung, cậu ấy cáu kỉnh hỏi một câu.
“Thế chúng ta lấy mấy thứ đó bằng cách nào?”
“Chỉ cần vài giây thôi là đủ. Tôi nhanh tay lắm.”
Khi Lukas vừa nói vậy vừa phẩy phẩy tay thì cả ba đứa chúng tôi đều tỏ vẻ khó chịu. Và rồi tôi bỗng dưng cảm thấy cái thái độ đường hoàng này của Lukas có gì đó quen quen, như thể tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.
À, đúng rồi. Luda cũng giỏi làm mấy chuyện kỳ quặc lắm. Nào là đánh nhau, nào là chạy trốn, đến cả một loại hình parkour (là chạy rồi nhảy trên mấy bức tường á) cũng giỏi luôn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lukas chằm chằm.
Cậu ta chỉ đơn giản là một người bạn đồng hương của Luda sao, có thật không vậy?
Mà không, hơn nữa Lukas còn gọi Luda là Ice… Princess, rốt cuộc là vì lý do gì nhỉ? Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa khẽ nhăn mày lại. Ặc, chỉ cần nhớ tới cái danh xưng ấy thôi là đã thấy khó ở trong người rồi.
Nhưng mà khi tôi ngẩng đầu lên thì lại thấy cả ba người kia đã đồng loạt quay ra nhìn tôi từ lúc nào. Tôi giật bắn mình hỏi.
“Ơ, hả?”
“Có thể tiến hành kế hoạch như vậy được không?”
Lukas cũng trợn tròn mắt giống tôi và hỏi vậy, lúc này tôi mới gật đầu một cái.
“Ừ, được.”
Và rồi Yeo Ryung với Joo In cũng cứng đờ đồng ý với tôi.
Nhưng mà ngay lúc này, Lukas lại nở một nụ cười như hơi khổ sở. Cậu ta quay ra nhìn Joo In rồi vừa cười như vậy vừa nói.
“À, này. Thật ra còn một vấn đề nhỏ nữa…”
“Gì cơ?”
“Cái club đó có chế độ hội viên… Còn nếu không có thẻ hội viên thì chỉ nhận phụ nữ mà thôi.”
Lúc này, Joo In nhăn mày còn dữ hơn là lúc nhìn thấy tờ danh thiếp nữa. Cậu ấy ngay lập tức quay đầu ra nhìn tôi và Ban Yeo Ryung với ánh mắt của một con cún nhỏ cần giúp đỡ.
Cả tôi lẫn Yeo Ryung đều đồng loạt im lặng và lắc lắc tay với cậu ấy.
***
Chúng tôi lẻn vào club vào tối thứ bảy tuần này.
Vì ngày thường chúng tôi phải đến trường nên chỉ có thể đi vào ngày này mà thôi. Lấy key card, trong lúc người bị trộm chưa để ý để báo cho công ty thì phải ngay lập tức xâm nhập vào đó, nếu tính dôi ra thì cũng phải đến sáng chủ nhật mới tiến hành xong kế hoạch.
Nhưng mà cả gia đình đều ở nhà vào tối thứ bảy thì biết phải trốn ra như thế nào để không bị lộ đây? Ngay từ đầu đã nảy sinh vấn đề rồi.
Nhưng rồi ngay cả vấn đề đó cũng được khả năng kỳ diệu của Lukas giải quyết một cách ngon lành cành đào.
Buổi đêm, khi cả nhà đều đã say ngủ. Tôi cất hết quần áo cần thay vào trong túi, một tay cầm túi một tay cầm giày vì sợ gây ra tiếng động đánh thức bố mẹ. Và rồi khi tôi đã bước chân trần đi ra ngoài hành lang và đóng cửa lại thành công rồi thì mới dám hỏi.
“Cậu mở cửa không tiếng động như vậy kiểu gì thế? Mà không, sao cậu mở cửa nhà tôi ra được? Tôi có nói cho cậu mật khẩu khoá bao giờ đâu.”
Và Lukas đặt ngón trỏ lên miệng rồi cười như thể đang cảm thấy rất có lỗi.
“Nhà nào tôi cũng làm được thế. Thật đó.”
“……”
Mấy nhân vật trong tiểu thuyết lớn lên định làm nghề gì mà toàn có mấy năng lực đáng sợ quá vậy?
Thế rồi tôi lại nghe thấy tiếng chân từ đằng sau nên mới quay đầu lại.
“Tèn ten! Tớ bảo tớ ngủ ở nhà Dan Yi và cứ thế ra ngoài thôi nè.”
Và rồi Ban Yeo Ryung đến gần ngay trước mặt tôi như sắp sửa đụng vào nhau, ánh mắt của cô ấy lấp lánh như đang muốn nghe tôi khen ngợi. Tôi mới nghĩ, người này lớn lên định làm nghề gì mà lúc nào cũng xinh đẹp thế này nhỉ?
Dù sao thì đây cũng không phải là lúc thích hợp để mê muội vì vẻ đẹp của Ban Yeo Ryung. Chúng tôi rón rén đi xuống bằng cầu thang bên ngoài vì sợ bị người ở trong khu chung cư nhìn thấy. Ở dưới nhà gửi xe, Joo In cũng đang đứng chờ chúng tôi, sau lưng đeo một cái balo giống tôi và mũ được kéo sụp xuống.
Vừa lên taxi cái thì chúng tôi nói.
“Cho cháu tới ga Apgujeong với ạ.”
Club Papillon ở Gangnam, nhưng mà đi từ ga Apgujeong vẫn là nhanh nhất.
Lukas hạ giọng và nhanh chóng lặp lại kế hoạch tác chiến cho chúng tôi nghe.
“Bây giờ mới có mười giờ thôi, trước hết chúng ta cứ cất cặp vào tủ giữ đồ trong ga rồi vào nhà vệ sinh nữ trang điểm nữa là xong.”
Và rồi Lukas nhìn Joo In chằm chằm rồi bổ sung thêm với vẻ mặt kỳ quái.
“Ừm… Không sao, không cần trang điểm mà chỉ cần trùm mũ rồi mặc váy thôi, trông cũng không kỳ lạ lắm đâu. Không sao, không sao cả. Dù có vào nhà vệ sinh nữ cũng không có ai nghi ngờ đâu.”
Joo In hung dữ thì thầm.
“Tôi không cần an ủi nên cậu câm mẹ đ… im lặng dùm được không?”
Joo In quay ra nhìn chúng tôi cái thì ngay lập tức đổi lời, nhìn cậu ấy như vậy mà tôi nghĩ. À, bây giờ cậu ấy còn đang căng thẳng đến mức không thể tiết chế lời nói trước mặt chúng tôi nữa kìa. Mà cũng phải thôi.
Lúc này, bác tài xế taxi bắt đầu liếc nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu nên chúng tôi cũng không dám nói gì kỳ quái nữa.
Khi bầu không khí trong xe vừa trở nên im lặng thì tôi mới lén nhìn Lukas bên cạnh mình. Người này cũng phải mặc váy để không bị người ta nghi ngờ, nhưng mà thực ra với gương mặt thon gọn cùng với mái tóc màu xanh dương dài qua tai như thế này thì trông cậu ta cực kỳ giống một cô nữ sinh tóc ngắn.
Không phải chứ, rõ ràng là hôm qua trông vẫn giống con trai mà, chẳng lẽ chỉ cần mặc thêm váy là có thể thay đổi xoành xoạch luôn à? Có khi cậu ta sẽ còn lén thay đổi cả cử chỉ và hành động nữa, nhưng mà rốt cuộc tôi cũng không thể nghĩ ra cậu ta sẽ có bộ dạng như thế nào cả.
Ngay khi xuống taxi thì chúng tôi ngay lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh nữ.
Vì từng người đều mang theo quần áo để thay nên chúng tôi cũng không mất quá nhiều thời gian trong từng vách nhà vệ sinh. Tôi và Ban Yeo Ryung đều dựa người vào tường nhà vệ sinh và cúi đầu xuống. Và ngay trước mặt chúng tôi, Joo In vừa nhăn nhó vừa kéo tà váy xuống vừa hỏi.
“Biết rồi mà, kỳ lạ lắm… phải không?”
“Không, không lạ chút nào luôn.”
Nghe tôi trầm giọng nói như vậy, Yeo Ryung cũng bổ sung thêm.
“Đúng rồi. Không kỳ lạ chút nào đâu, Joo In à. Tại cậu xinh quá thôi.”
“Thế sao cậu không nhìn về phía này?”
Nghe Joo In cáu kỉnh nói vậy mà tôi lầm bầm.
Tại vì mẹ tự xấu hổ với bản thân mình đó… Và rồi tôi quay đầu ra.
Lớp trang điểm nhàn nhạt trên gương mặt Joo In trông rất phù hợp với màu tóc nâu nhạt của cậu ấy, màu son đỏ lấp lánh trên môi. Joo In mặc một chiếc áo len màu xanh lá có hoa văn xoắn cùng với một chiếc quần bò bó ở phía dưới, hai tay cậu ấy chắp lại ở phía trước và đứng yên nhìn chúng tôi, không đùa được đâu, thực sự là cực kỳ xinh đẹp đó.
Joo In hỏi lại, trông có vẻ không hề tự tin chút nào.
“Có lộ liễu không?”
“Không, không hề…”
Nghe tôi trả lời thật lòng như vậy thì lúc này, Lukas mới mở cửa nhà vệ sinh và bước ra ngoài. Cậu ta hỏi.
“Các cậu làm sao đấy? Có vấn đề gì với kiệt tác của tôi à?”
Không, bọn tôi thì không sao nhưng mà Joo In thì… Tôi chỉ có thể nói đến đây, vì khi nhìn thấy Lukas thì tôi thậm chí còn không thể nói ra lời nữa.
Không hiểu cậu ta làm kiểu gì mà tóc hiện tại đã chuyển sang màu đen, mắt cũng được đeo thêm một đôi lens đen nữa, thế nên dáng vẻ hiện tại của Lukas trông quyến rũ đến ná thở.
Cậu ta đeo choker trên cổ, áo trắng có viền nếp, váy da cùng với boots cao cổ, tổ hợp này nghe thì tưởng không hợp nhưng hoá ra lại hợp đến không tưởng. Nhưng cũng may là không biết nhờ chiều cao hay nhờ khí chất mà cả Joo In lẫn người này đều trông không giống học sinh cấp ba.
Và rồi tôi mới nhìn mình trong gương, vừa chạm lên mái vừa hỏi.
“…Tôi mới là vấn đề lớn nhất đúng không?”
Hoá ra hố đen mặc đồ nữ chính là tôi đây này. Nói thật thì với gương mặt của Yeo Ryung, chắc chắn người ta chẳng cần kiểm tra tuổi đâu mà cứ thế cho cô ấy vào luôn ấy chứ.
Tôi ngượng ngùng sờ tay lên bộ mái giả trên tóc mình và lặng lẽ thở dài. Gì chứ, đã đến tận đây rồi thì còn làm gì được nữa đâu? Chỉ có thể mong là người ta cứ gom tôi với mấy đứa kia lại và cho tôi đi vào cùng mà thôi.
Và rồi sau khi đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì cuối cùng chúng tôi cũng bước ra ngoài.
Kế hoạch tác chiến bắt đầu.
***
Lukas đẩy chúng tôi nép vào một chỗ gần đó rồi nhỏ giọng thì thầm.
“Trước hết cứ để tôi vào đó đã, để xem bầu không khí trong đó thế nào, với cả có nhân viên bên Reed xuất hiện không. Cũng không cần phải vào hết rồi lại tốn thời gian vì mấy chuyện phiền phức làm gì.”
“Được rồi.”
“Có cần một người khác vào cùng không?”
Và rồi cậu ta nhìn Joo In và hỏi.
“Joo… Seon Yi được không?”
“Lúc không cần thiết thì cậu có thể đừng gọi cái tên đó không?”
Không thấy lòng nhẫn nại của tôi sắp phát nổ đây à? Joo In vừa hung dữ bổ sung như vậy thì Lukas cũng ngậm miệng lại và nở một nụ cười.
Ngay từ việc phải mặc đồ nữ là Joo In đã phải kiên trì kiềm chế lắm rồi, lúc này Yeo Ryung mới thay cậu ấy giơ tay. Lukas vừa tiến đến chỗ club kia vừa hét lên với hai đứa ở lại chúng tôi.
“Không ai được đi theo đâu nhé!”
“Cậu nghĩ bọn tôi là cái gì?”
Bọn họ cũng không nghe thấy câu trả lời của tôi mà chỉ dần dần biến mất đằng sau ánh sáng đèn bên trong toà nhà.
Sau khi thấy hai người kia đã biến mất khỏi tầm mắt thì chúng tôi mới bắt đầu quay ra quan sát chỗ này chỗ kia. Ngay khi nghĩ tới việc đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này vào buổi đêm thì tự nhiên tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều trông có vẻ lạ lẫm. Tôi xấu hổ sờ sờ tay và nói.
“Giờ này vẫn có nhiều người nhỉ.”
“Ừ, có nhiều xe nữa.”
Joo In cũng gật đầu và nói vậy. Chắc là cậu ấy cũng thấy khung cảnh trước mặt này rất thần kỳ.
Cũng đúng, tầm 10, 11 giờ như thế này thì cùng lắm chúng tôi cũng chỉ có thể tới công viên gần nhà hay gì đó được thôi, sống ở Seoul đó giờ nhưng đây là lần đầu tiên tôi được thấy Gangnam về đêm như thế này.
Ánh đèn bên ngoài các toà nhà lấp lánh đến mê hồn. Bên trong tấm kính trưng bày là từng gian hàng quần áo, giày dép và túi xách. Có cả những cặp tình nhân đang khoác tay nhau. Mắt tôi lần lượt nhìn qua từng con người trẻ tuổi đang đi qua đi lại với những chiếc túi mua hàng trên tay, và cuối cùng cũng tập trung vào một điểm duy nhất.
Vừa thấy một gương mặt quen thuộc bên trong đám người đông đúc cái là tôi ngay lập tức há miệng kêu lên.
“Ớ?”
Joo In ngay lập tức quay ra nhìn tôi.
“Mẹ, sao thế?”
“Yoo Cheon Young kìa.”
Nghe tôi nói vậy thì mặt Joo In ngay lập tức chuyển màu trắng bệch. Gì cơ? Cậu ấy vừa hỏi lại vừa quay ngoắt đầu ra, và rồi gương mặt của cậu ấy dần dần tràn ngập trong cảm xúc tuyệt vọng.
Yoo Cheon Young thật kìa. Cậu ấy đang đặt điện thoại trên tai và nói gì đó, và đám người xung quanh cậu ấy cứ liên tục đến gần thật gần rồi lại lùi lại ra xa.
Tôi có thể hiểu được tâm lý của mấy người họ. Chắc là toàn fan của cậu ấy nên mới muốn đến gần xem thử, nhưng đến gần rồi thì lại thấy luồng khí lạnh đến rùng cả mình toả ra từ người cậu ấy. Bây giờ thì tôi đã biết tính cách của cậu ấy mềm mỏng như thế nào, nhưng dù gì thì cậu ấy vẫn luôn là một người có năng lực làm người khác sợ hãi bằng gương mặt mà, thật đấy. Tôi vừa nghĩ vậy thì Joo In bên cạnh tôi vốn đang định chạy trốn xong lại tự dưng đường đường chính chính bước ra, thế là tôi mới ngỡ ngàng hỏi.
“Joo In, không trốn cũng được à?”
Con mà trốn thì mẹ cũng sẽ phải trốn cùng đấy. Thế rồi Joo In ngay lập tức nở nụ cười vẫn với vẻ mặt trắng bệch như trước và mở miệng nói.
“Vâng. Vì Yoo Cheon Young tuyệt đối sẽ không nhận ra con đâu.”
“À.”
Tôi cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Với cả bây giờ tôi cũng đang gắn thêm tóc và trang điểm đàng hoàng nữa mà?
Tôi lại nhớ Lukas có nói thế này. Cái gì ấy nhỉ, đây là kiệt tác của cuộc đời tôi. Nếu Lukas thực sự có tài năng hoá trang thần sầu giống Lee Luda như cậu ta nói thì chắc không cần phải lo lắng đâu đúng không?
Nhưng mà tôi chỉ nghĩ như vậy được một lúc mà thôi, vì ngay khi nhìn thấy một người đang tiến đến gần Yoo Cheon Young thì mặt tôi và Joo In ngay lập tức cứng đờ lại.
Joo In ngay lập tức trốn sau lưng tôi, còn tôi thì đau đớn hét lên trong lòng.
Sao cậu cũng có ở đây nữa! Yoo Cheon Young thì thôi không nói, nhưng mà có cả Eun Ji Ho nữa kia kìa!
Mà không, sao hai người này lại đến Gangnam vào giờ này? Không phải ai khác mà lại là đúng hai người họ đi với nhau, chẳng lẽ có chuyện gì? Mai là chủ nhật cơ mà. Tôi hoảng hốt động não suy nghĩ thử.
Và rồi trí tưởng tượng của tôi từ từ tiến thẳng tới tình huống đáng sợ nhất có thể. Chẳng lẽ lại đi club? Dù gì thì mấy người họ cũng được gọi là tứ đại thiên vương mà, không gì không làm được! Mà không, tôi đã quyết tâm không được đối xử với họ như nhân vật tiểu thuyết nữa rồi cơ mà. Nhưng mà nếu không phải vậy thì tại sao mấy người họ lại xuất hiện ở đây, vào khung giờ này và với đội hình hai người như vậy chứ?
Vì có tật giật mình nên khi đang mải ngẫm nghĩ, tôi thậm chí còn không nhận ra là Joo In đang kéo cổ tay tôi. Khi quay đầu ra, Joo In ngay lập tức thì thầm với tôi với vẻ mặt trắng bệch.
“… Hình như đằng đó nhìn thấy chúng ta rồi.”
Gì cơ? Tôi định quay ra nhìn theo phản xạ nhưng Joo In lại kéo tôi lại.
“Không, mẹ, đừng quay ra nhìn. Nếu là Ji Ho thì thể nào cũng sẽ nhận ra mẹ đó.”
“T, thế thì phải làm sao?”
“Trước hết thì mẹ đừng quay ra, cứ từ từ đi theo con thôi.”
Và rồi Joo In bắt đầu cất bước đi.
Chân tôi đang run lên nhưng tôi vẫn phải cố gắng lờ nó đi và đi theo cậu ấy với thái độ thản nhiên nhất có thể. Lờ cả cái cảm giác nóng bừng như đang bị nhìn chòng chọc đằng sau gáy nữa.
Joo In đang kéo tôi đến phía trước Club Papillon. Nhưng mà chúng tôi lại lưỡng lự trong một tích tắc ngắn ngủi. Nếu không có sự giúp đỡ của Lukas thì liệu chúng tôi có thể suôn sẻ đi qua cửa được không đây? Chúng tôi quay ra nhìn nhau một lúc, sau đó lại vội vã rẽ sang hướng khác.
Chúng tôi đã định sẽ đi bừa vào một chỗ nào đó và tuyệt đối không quay đầu lại nên mới bắt đầu tiến thẳng đến khu ngõ nhỏ bên cạnh toà nhà Club Papillon kia. Và rồi tôi phát hiện ra có cầu thang đi xuống nên mới bảo Joo In.
“Joo In này, xuống đây đi.”
“Mẹ có biết cầu thang dẫn đi đâu không?”
“Bây giờ cứ tránh mấy người kia đi đã.”
Nghe tôi nói vậy, Joo In cắn chặt môi và mạnh mẽ kéo tôi đi.
Chúng tôi nhanh chóng bước xuống từng bậc cầu thang cứng rắn. Khi chúng tôi vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm trước cánh cửa sắt thì ngay lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên ngay trên con đường kia.
Tôi và Joo In đều cố gắng nép người vào tường và nín thở không ra tiếng. Cả người Joo In cứng đờ, tay vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi. Chắc là vì căng thẳng quá nên tay cậu ấy đầy mồ hôi lạnh. Cũng đúng, nếu hai người kia phát hiện ra Joo In thì cậu ấy sẽ còn gặp rắc rối nhiều hơn cả tôi nữa.
Chúng tôi cứ lo lắng như vậy một lúc lâu, và rồi giọng nói ở phía trên kia khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng hết cả lên.
“Sao Ham Dan Yi có thể ở đây vào giờ này được.”
Giọng nói vô vị khô khan này là của Yoo Cheon Young. Tôi dường như có thể cảm nhận thấy cả dáng người uể oải của cậu ta ngay trước mắt mình.
Yoo Cheon Young nói tiếp.
“Với cả cậu nói người bên cạnh không phải là Ban Yeo Ryung mà.”
Thế rồi Eun Ji Ho lại trả lời.
“Nhưng mà giống đúng không, thế nên cậu mới không lờ đi được và chạy theo tôi đấy còn gì?”
“……”
Bầu không khí tĩnh lặng chìm xuống khu ngõ nhỏ tối tăm này. Tôi và Joo In không dám thở lớn và chỉ nhìn chằm chằm lên trên. Và rồi lời nói tiếp theo khiến tôi suýt nữa lớn giọng ho sặc sụa.
“Không, Ham Dan Yi xinh hơn.”
Eun Ji Ho không nói gì một lúc rồi mới sợ hãi hỏi lại.
“Cậu ấm đầu à?”
Này, Eun Ji Ho. Tôi thầm nắm chặt tay lại. Thứ hai đi học cậu chết với tôi.
Thế rồi ngay lúc này, câu trả lời đột ngột của Eun Ji Ho lại khiến tôi há hốc mồm.
“Cũng đúng, thực ra tôi cũng nghĩ vậy.”
Tôi thầm hét lên trong lòng. Điên rồi! Điên mẹ rồi!
Tất nhiên là lúc Eun Ji Ho hỏi cậu ấm đầu à thì tôi cũng tức giận đấy, nhưng mà bây giờ đến cả cậu ta cũng hùa theo khen đẹp nữa thì thực sự… Khi tôi đang tự vuốt tay mình trong bóng tối thì Yoo Cheon Young lại cất giọng nói.
“Cứ giải quyết mọi chuyện đi đã.”
Giải quyết cái gì? Eun Ji Ho không hỏi lại lần hai.
“À, được rồi.”
Cậu ta chỉ đáp gọn lỏn như vậy rồi cứ thế bước đi tiếp.
Nghe tiếng chân xa dần của hai người họ mà tôi lén thở dài một tiếng. Ngay khi tôi quay đầu ra và định hỏi xem có phải ban nãy tôi vừa nghe nhầm không thì ngay lúc này, Joo In trong bóng tối mới cất giọng nói.
“Vỏ đậu* đúng là đáng sợ thật… Trang điểm thế mà cũng vẫn nhận ra được.”
“Hả?”
Vỏ đậu cái gì, tôi á? Khi tôi còn chưa kịp hỏi gì thì tự nhiên cánh cửa sắt đằng sau lưng chúng tôi nặng nề mở ra. Hai chúng tôi đều không ngờ đến điều này, thế nên cả tôi lẫn Joo In đều đồng thời quay lại nhìn về hướng đó.
Ánh mắt của chúng tôi và những ánh mắt trong bóng tối kia chạm phải nhau.
(*Vỏ đậu: Cách nói khác của “tình yêu”)