Hả? Nói vậy là sao? Cả tôi lẫn Joo In và Ban Yeo Ryung đều đồng loạt quay ra nhìn nhau. Vẫn còn ứng cử viên cho vị trí thừa kế khác ngoài Luda ra ư? Với những người vốn đã luôn sống bình thường như chúng tôi thì điều này chẳng dễ hiểu một chút nào.
Thấy chúng tôi không nói gì, Lukas lại đều đều nói tiếp.
“Không chỉ giỏi về võ thuật mà còn phải vừa thông minh vừa khéo léo, đủ để làm công việc vệ sỹ hoặc là tham gia vào những kế hoạch tác chiến, với cả vẻ bề ngoài cũng phải đẹp đủ để không làm người ta chướng mắt, phong thái cũng phải lịch sự nữa. Đó là những tiêu chí lựa chọn ứng cử viên thừa kế của Lee Jenny.”
Ban Yeo Ryung hỏi lại.
“Thế mấy người ứng cử viên đó từ đâu ra? Bà ta chỉ có một đứa con trai là Luda thôi mà.”
“Có khá nhiều người xuất thân từ những môn phái hay đạo trường võ thuật có danh tiếng tìm đến vì hứng thú với vị trí này, nhưng mà cũng có cả trẻ mồ côi nữa.”
Nghe Lukas vừa nói vừa nhún vai như vậy thì lần này lại đến tôi hỏi.
“Trẻ mồ côi?”
“Trẻ mồ côi được Reed tài trợ. Tất nhiên là Lee Jenny cũng không bắt ép chúng nó, nhưng mà có nhiều đứa muốn báo ân vì được trợ giúp nên cũng rất tự nguyện. Hơn nữa trở thành người thừa kế cũng chẳng phải chuyện gì xấu cả.”
Tôi khẽ nheo mắt. Có nghĩa là bọn họ phải trải qua những đợt rèn luyện vô cùng khắc nghiệt để trở thành người thừa kế của Lee Jenny, thậm chí ngay cả khi thành người thừa kế rồi mà vẫn còn vô vàn thử thách khó nhằn khác đang chờ họ.
Lukas lại nói.
“Tất cả những người được chọn làm ứng cử viên đều phải sống trong cùng một toà nhà, mỗi người ăn, ngủ, tắm rửa trong một phòng được sắp xếp riêng và được học tất cả kỹ năng cần thiết cho người thừa kế một cách công bằng. Với cả…”
Nói đến đây thì tự nhiên Lukas lại hơi nhăn mày lại. Cả ba người chúng tôi đều trợn tròn mắt và quan sát sự thay đổi nhỏ của cậu ta.
Cậu ta là người không ngại lặn lội đường xa đến Hàn Quốc lạ lẫm để tìm một người bạn duy nhất trên đất Hoa Kỳ, dù nói tiếng Hàn rất lưu loát nhưng cũng chưa bao giờ để lộ vẻ khổ sở cho chúng tôi thấy. Thậm chí ngay cả khi biết người bạn mà cậu ta vượt cả biển khơi để đi tìm kia đã bị mẹ mình giam giữ vì một sự kiện không thể ngờ tới thì cái gì mà khổ sở chứ, cậu ta còn lập cả một kế hoạch mặc đồ nữ lẻn vào club và hiện tại còn đang định xông hẳn vào công ty nhà người ta đây này.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người dù bị Joo In hay Yeo Ryung nói lời đả kích thế nào cũng chỉ cười haha đáp lại như Lukas lại có vẻ mặt nhạy cảm như thế này, cứ như kiểu vết thương trong quá khứ của cậu ta lại vừa bị đào lên vậy.
Lukas nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi tự nhiên nói.
“À, quên mất, nói đến đâu rồi nhỉ…? À đúng rồi, học kỹ năng.”
Và giọng nói của cậu ta tự nhiên lại trở nên yên ổn hơn. Với giọng nói thoải mái giống cái lúc tuỳ ý ra vào lớp học vào mấy ngày hôm trước, cậu ta nói tiếp.
“Và rồi tuần nào bọn họ cũng sẽ phải làm một bài thi để kiểm tra tất cả những kỹ năng bản thân đã được học vào thời điểm đó. Chủ đề bài thi đó thì hoàn toàn do Lee Jenny quyết định. Lúc thì là đấu võ, lúc thì kiểm tra kỹ năng sử dụng máy móc hay các loại công cụ khác, nếu hôm nào kiểm tra khả năng tuỳ cơ ứng biến thì sẽ không thông báo trước mà đột nhiên tập kích như vậy thôi. Thế nên là…”
Cậu ấy vừa nói xong thì cảm giác căng thẳng quá mức đã bao trùm khắp xe. Khi cả tôi và Yeo Ryung đều thay đổi vẻ mặt thì Joo In lại mệt mỏi trả lời.
“Thế nên là, người sống sót cuối cùng là anh Luda phải không?”
Tôi cũng cứng đờ mặt mà gật đầu một cái. Ban nãy tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nếu nói Lee Jenny chỉ còn có Lee Luda làm người thừa kế duy nhất thì chỉ có suy đoán của Joo In là nghe có vẻ hợp lý nhất mà thôi.
Nhưng mà câu trả lời của người kia lại nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
“Không hề. Ngay trước ngày có bài kiểm tra cuối cùng, Lee Jenny thậm chí còn chẳng thèm để bọn họ thi với nhau mà tự dưng lại công bố Luda là người thừa kế duy nhất của mình.”
Gì cơ? Tôi nhớ lại gương mặt khô khan của Lee Jenny.
Thái độ của bà ta với Luda không giống mẹ với con trai, mà lại xã giao như kiểu cấp trên đối với nhân viên dưới quyền mình vậy, thậm chí còn xen lẫn cả chút cảm xúc khó chịu vào đó nữa.
“Sao lại thế?”
Nghe Yeo Ryung hỏi vậy, Lukas chỉ nhẹ nhàng nhún vai một cái. Cậu ta tự nhiên thay đổi bầu không khí bằng giọng nói nhẹ bẫng của mình.
“Không biết nữa, hay là đến cả Lee Jenny cũng không chiến thẳng nổi sức mạnh của tình máu mủ chăng? Cũng có thể có lý do khác nữa. Nhưng mà chuyện này đúng là ngoài ý muốn thật, nên ai nghe Lee Jenny tuyên bố như thế cũng bàng hoàng không tin nổi.”
Và rồi cậu ta lại ngồi ngay ngắn dậy và nói.
“Không chỉ vì Lee Jenny vốn đã luôn nói là mình sẽ đưa ra kết quả không thiên vị, mà thực ra thành tích của Luda cũng chỉ tầm trung bình hoặc kém hơn thôi.”
Tôi hỏi lại.
“Thật à?”
Luda mà lại thua kém khi đấu với người khác á, thật không thể tưởng tượng nổi. Thấy vẻ mặt của tôi, Lukas lại đính chính lại.
“À, không phải tại nó không thông minh hay thần kinh vận động không tốt đâu, thực ra tài năng của nó đã vượt trội hơn so với tuổi rồi đấy. Vấn đề chỉ là do tuổi tác mà thôi.”
“À.”
“Trong những người ở đó thì Luda là đứa nhỏ tuổi nhất. Thần kinh vận động của nó có tốt đến mấy thì so về vóc người cũng không thể chọi nổi với đám người đã trưởng thành được. Thế nên thành tích cũng chỉ có thể ở tầm dưới trung bình thôi. Nói thật thì không xếp bét đã là giỏi lắm rồi ấy.”
Rồi Lukas tự nhiên lại mở bàn tay ra.
“Nhưng mà Lee Jenny vốn đã công khai thông báo là sẽ xét tuyển một cách nghiêm khắc, thậm chí còn bỏ mặc con trai máu mủ để tổ chức một kỳ thi cho những ứng cử viên thừa kế như vậy mà cuối cùng lại xử lý rất gọn lẹ, thế nên sự tín nhiệm của người khác dành cho bà ta đã thui chột đi rất nhiều rồi.”
Lukas vừa nói xong thì một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ quái bắt đầu bao trùm cả xe. Và rồi cậu ta lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và bổ sung thêm.
“Tôi chỉ biết có thế thôi.”
Lời nói cuối cùng của cậu ta khiến cả ba người chúng tôi chìm trong mạch suy nghĩ. Đến cả tôi vốn đã đoán được là quá khứ của Lee Luda không tầm thường rồi mà giờ vẫn cứng đờ cả lại.
Tôi lẩm bẩm. Vì một vị trí thừa kế mình không muốn mà lại phải rèn luyện và tranh đấu với một đám người hơn mình rất nhiều tuổi, thể nào cứ nhắc tới Lee Jenny là Luda lại rùng cả mình đến vậy. Hơn nữa bà ta còn chẳng thèm hỏi thử xem Luda có muốn không, mặc kệ kết quả bài kiểm tra và cứ thế tuyên bố cô ấy là người thừa kế.
Tôi lầm bầm. Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ lại chỉ vì cùng chung huyết thống mà thay đổi ý định ư, dù mới chỉ gặp Lee Jenny có một lần nhưng tôi vẫn biết rõ bà ta chắc chắn không phải là người như thế. Hơn nữa, tự bà ta bày ra một kỳ kiểm tra công khai rồi cũng tự tay bà ta huỷ bỏ, không phải với một người đứng đầu thì sự tín nhiệm của người khác là yếu tố quan trọng nhất hay sao?
Ừm, khó hiểu thật đấy nhỉ. Tôi vừa nghĩ vậy thì Joo In bên cạnh tôi lại bắt đầu mở miệng nói. Tôi quay ra nhìn cậu ấy.
“Tôi cũng hiểu đại khái tình cảnh của anh Luda rồi. Nhưng càng nghe càng thấy có một điều này khá là khó hiểu.”
Lukas vừa chống tay lên khung cửa vừa cười và nói.
“Điều gì?”
“Cậu thật sự chỉ là bạn của anh Luda thôi à?”
“Hừm.”
Lukas chỉ lờ mờ hừm một tiếng như thế chứ không trả lời. Joo In lại giục giã với vẻ mặt khá căng thẳng.
“Không phải là tôi tò mò đâu. Nhưng mà nếu cậu chỉ là bạn thì làm sao mà biết rõ chuyện nội bộ của công ty Reed như vậy được?”
Thế là Lukas chỉ nhún vai. Cậu ta thản nhiên nói như kiểu không thể nào hiểu nổi.
“Sao lại thế? Bạn bè cũng nói được mấy chuyện này với nhau chứ sao? Hồi bé nói chuyện với nhau là chúng tôi hay nhắc tới chủ đề này lắm.”
Và Joo In như gầm lên.
“Tôi thấy anh Luda không thể tuỳ tiện nói chuyện này với người khác được.”
“Thì sao?”
“Với cả vẫn còn một điểm này kỳ lạ nữa.”
“Là gì?”
Đôi mắt xanh trong vắt như mặt gương của Lukas ngẩng lên nhìn Joo In. Khi trong xe dần trở nên im lặng, Joo In mới trả lời.
“Cậu cũng đã đoán được là nếu cậu nói chuyện này ra thì bọn tôi sẽ nghi ngờ cậu rồi đúng không?”
“Nếu muốn, cậu có thể nói dối tuỳ thích hoặc là nói mập mờ thôi cũng được. Trong tình hình cấp bách này thì làm gì có ai biết cậu nói thật hay nói dối chứ.”
Thế rồi Joo In lại bổ sung thêm như đinh đóng cột.
“Nhưng mà cậu vẫn kể tất cả mọi chuyện ra là vì lý do gì?”
Lukas lại nhún vai trả lời.
“Chẳng lẽ biết gì nói đấy cũng là cái tội à? Chẳng lẽ đang hợp tác với nhau nên không giữ bí mật cũng là sai sao? Tôi đây phải được khen ngợi mới đúng chứ?”
Và thế là Joo In ngậm chặt miệng và nheo mắt lại. Lukas trả lời như vậy, nghe thì có vẻ cực kỳ hợp lý đấy, nhưng mà tôi thấy cậu ta chẳng có lý do gì để kể ra tất cả mọi chuyện với chúng tôi cả. Thế nên Joo In ngờ vực như vậy cũng thoả đáng lắm.
Nếu vậy thì rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì? Nếu hai người không phải bạn thì sao cậu phải lặn lội đường xa để đến đây rồi bày ra cả đống chuyện như thế này chứ?
Khi tôi vừa nhìn góc mặt của Lukas vừa lẩm bẩm như vậy thì ngay lúc này, Yeo Ryung vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhỏ giọng nói một câu.
“Thấy rồi.”
Nghe vậy, cả ba người chúng tôi đều quay đầu ra nhìn.
Quả nhiên là khi nhìn khung cảnh đằng bên kia cầu ngay trước xe, chúng tôi đã thấy ngay toà nhà cao tầng của công ty Reed sừng sững đứng đó. Thấy nó rồi thì tôi lại hướng mắt vào trong xe. Địch ý nồng đậm khiến người khác nghẹt thở vẫn choán đầy xung quanh Joo In và Lukas. Tôi tự dưng thấy mình có chút hoa mắt chóng mặt.
Và ngay lúc này, Joo In nói.
“Mẹ, Yeo Ryung, xuống xe thôi. Chúng ta không thực hiện kế hoạch này nữa. Chuyện này quá là vô lý rồi.”
Gì nữa? Yeo Ryung hoảng hốt hỏi như vậy xong thì tôi cũng vội vã nói.
“Đến tận đây rồi mà?”
Joo In gườm gườm nhìn Lukas đằng sau lưng tôi và nghiến răng nói.
“Con không nghĩ tiến vào một toà nhà đáng ngờ cùng với một người cũng đáng ngờ y hệt vậy là một việc sáng suốt đâu.”
“Cái đó…”
Joo In ngay lập tức ngắt lời tôi. Bình thường hiếm có lúc nào mà cậu ấy phải làm vậy.
Cậu ấy vẫn lườm Lukas và nhanh chóng nói.
“Từ việc giả gái đến trà trộn và xâm nhập đều điêu luyện như một chuyên gia, không chỉ có năng lực hành động xuất sắc mà còn biết rất rõ về chuyện liên quan đến người thừa kế của Lee Jenny. Làm đủ trò như vậy chỉ vì là bạn với anh Luda, chỉ vì muốn cứu một người bạn sao, nghe có lý không?”
Cậu ấy nói đến đây thì lại thở dài một hơi và bổ sung thêm.
“Hơn nữa, nói thật thì quan sát hành động của cậu từ nãy đến giờ, tôi vẫn không hiểu cậu có lý do gì mà lại muốn đưa bọn tôi tới đây. Cậu cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, đến cả hệ thống bảo an của một toà nhà cũng có thể tự mình xử lý, bọn tôi đi theo cũng chỉ cản trở cậu thôi chứ còn làm được gì khác nữa đâu? Lý do cậu dẫn theo bọn tôi đến là gì?”
Lukas vẫn không trả lời mà chỉ mơ hồ nhếch mép. Thấy hai người họ vẫn gay gắt đối đầu với nhau mà đầu tôi cũng ong ong hết cả lên.
Nói thật thì cũng không phải là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Vì có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu đời rồi nên tôi cũng đã nghĩ đến hướng đó, mà đến một người suy luận kém như tôi cũng đoán được thì tất nhiên là Joo In chắc cũng nghĩ ra trước cả tôi rồi.
Nhưng chúng tôi vẫn không nói gì mà chỉ giữ im lặng cũng là vì một lý do vô cùng đơn giản.
Chúng tôi muốn tin rằng nếu mình giúp Lukas thì sẽ cứu được Luda. Thật sự thì khi chúng tôi không thể giúp đỡ Luda bằng sức lực của bản thân mình thì Lukas lại tự nhiên xuất hiện như một phép màu vậy. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác mà chỉ có thể tin cậu ta mà thôi.
Mặt khác, Joo In cũng tiếc cho Luda, nhưng cậu ấy còn coi trọng sự an nguy của chúng tôi hơn. Đương nhiên là phải vậy rồi, không lâu trước đây chúng tôi vừa bị bắt cóc mà. Nghĩ tới đây thì tôi khẽ day day vùng thái dương và thở dài một tiếng.
Tôi quay ra nhìn Lukas. Tốt nhất là bây giờ cậu ta cứ nói thật ra hết đi cho xong. Nhưng rồi khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lukas thì tôi lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Hả?
Bị Joo In dồn vào đường cùng như vậy nhưng mặt cậu ta vẫn chẳng có vẻ gì là không vui, thậm chí đôi mắt xanh da trời kia còn đang sáng lấp lánh. Thế rồi cậu ta lại quay đầu ra nhìn tôi, mặt mày trông như một con cún con nhìn thấy đồ ăn trước mặt và chỉ chực chờ chủ nhân cho phép ăn vậy. Trông dáng vẻ đơn thuần này của cậu ta chẳng liên quan gì với cái người vừa mặt dày đối phó với Joo In ban nãy cả, thậm chí còn có chút hưng phấn nữa.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc. Rốt cuộc là có chuyện gì mà Lukas lại nhìn tôi như kiểu đang mong chờ sự cho phép của tôi như vậy chứ? Tôi với cậu ta đã gặp nhau được bao lâu đâu? Có khi còn chưa đến hai ngày ấy chứ…
Thế rồi tôi đột nhiên nhớ ra cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ta ngoài hành lang. Nghĩ lại thì người kéo Lukas ra ngoài hành lang chính là tôi đây này. Lúc đó tôi còn đang sợ Lukas sẽ tiết lộ giới tính thật của Luda ra nữa. Nghĩ tới đây thì mặt tôi trắng bệch không còn một giọt máu.
Tôi hét lên.
“Chờ đã, Joo In à! Không cần phải nghe lý do đâu.”
“Gì cơ?”
Nhưng mà đã muộn rồi. Lukas vừa cười rạng rỡ vừa mở miệng nói.
“Tốt lắm. Tôi đã nghĩ chắc mình không cần nói ra cũng được, nhưng mà đã chèo cùng một thuyền thì phải nói hết cho các cậu thôi.”
Và rồi lời nói ngoài ý muốn của cậu ta khiến tôi giật nảy mình.
“Luda đã trộm đi một thứ vô cùng quan trọng đối với tôi. Thực ra tôi tới đây là để lấy lại nó.”
Gì cơ? Luda trộm cái gì? Tôi thì đang ngỡ ngàng như vậy, còn Joo In thì lại nheo mày và hỏi như thể đang khó chịu trong người lắm.
“Công chúa băng giá gì gì đó á?”
Giọng nói của Lukas vẫn thoải mái như trước.
“Không. Không phải cái đó.”
“Thế thì là gì?”
“Cậu có biết một thứ được gọi là kẻ cắp trái tim không?”
Và rồi Lukas lại đặt tay lên ngực mình mà nói.
“Luda… đã cướp mất trái tim của tôi rồi.”
“……”
Cả xe chìm trong sự im lặng nặng nề. Tôi căng thẳng quay đầu quan sát Joo In và Yeo Ryung.
Và rồi tôi nghĩ. Thế là bây giờ chuyện Luda là con gái bị lộ rồi phải không? Cũng đành vậy thôi. Ngay từ đầu cậu ta đã đi khắp nơi lèo nhèo công chúa băng giá này nọ rồi, bây giờ lại còn kẻ cắp trái tim nữa…
Và ngay lúc này. Joo In tự dưng lại nở nụ cười với một vẻ mặt bình tĩnh tới kỳ quái, cậu ấy trả lời.
“Có biết kẻ cắp lời nói không?”
“Gì cơ?”
“Lukas, cậu đã cướp lấy lời nói của tôi rồi, làm tôi cạn lời không biết nói gì đây này…”
Nghe Joo In bình tĩnh nói như vậy mà tôi mới trầm tư suy nghĩ. Đến cả tôi cũng phải nghĩ vậy mà, nói gì tới cậu ấy.
Và rồi bên cạnh cậu ấy, Yeo Ryung mới mở miệng nói với một nụ cười xinh đẹp nhất mà tôi từng được thấy gần đây.
Cô ấy giơ tay lên nói, nhưng rồi lời nói của cô ấy lại khiến tôi mặt cắt không còn một giọt máu.
“Lukas, cậu có tò mò muốn biết thử xem mất tim rồi thì cậu sẽ sống kiểu gì không…?”
Bình tĩnh lại đi, Ban Yeo Ryung! Mấy cái trò Tứ phương thần là đã kinh khủng lắm rồi, bây giờ đến cả nữ chính cậu cũng muốn đạp đổ giới hạn tuổi của tiểu thuyết thì biết làm sao đây?
Và ngay lúc này, taxi tự nhiên dừng lại. Chúng tôi đều đồng loạt quay đầu ra. Ánh đèn điện của ga Shi Cheong đã soi sáng tất cả chúng tôi từ lúc nào. Vậy rốt cuộc chúng tôi có nên mơ hồ bỏ qua vấn đề danh tính thật của Lukas không đây? Chúng tôi quay ra nhìn nhau và bắt đầu bước chân đi tới trụ sở của Reed.
Joo In đang bước đi thì nói.
“Đúng vậy, trong tình yêu không phân biệt giới tính hay quốc gia mà.”
“Nếu nói vậy thì cậu vượt qua cả hai cái ranh giới đó rồi đấy.”
Nghe Joo In với Yeo Ryung tung hứng với nhau mà tôi lại nghĩ. Các cậu đã nghe đến cái tên ‘công chúa băng giá’ rồi mà vẫn không thấy nghi ngờ gì về giới tính của Lee Luda à?
Và rồi tôi quay ra nhìn Lukas. Đôi mắt xanh da trời của cậu ta đang nheo lại, trên miệng nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Trước khi bước đến toà nhà nọ thì Lukas lại rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh đó, sau đó thản nhiên ngồi lên quạt thông gió đầy bụi và lôi một chiếc laptop ra.
Tôi nhìn balo của cậu ta với lòng trầm trồ thán phục. Trong chiếc balo đó bao giờ cũng có toàn những thứ hay ho cả.
Lukas nói.
“Tôi đang vô hiệu hoá hệ thống bảo an nên mọi người ngồi đợi tí. Chắc là cũng không được lâu đâu, nhưng cũng đủ để chúng ta đưa Luda ra thôi.”
“Được rồi…”
Tôi và Yeo Ryung bồn chồn đứng đợi. Chỉ có người có chút kiến thức về hacking như Joo In là đang đứng đằng sau Lukas và thỉnh thoảng cúi người nhìn xuống màn hình máy tính của cậu ta mà thôi.
Joo In vừa đến gần chúng tôi cái là tôi đã hỏi.
“Sao rồi, Joo In?”
Joo In lắc lắc đầu.
“Không khác gì quái vật. Hết anh Luda rồi đến Lukas, mấy người này nhảy ra từ chỗ nào vậy chứ?”
Và ngay lúc này, Lukas mới đóng máy lại và nói.
“Được rồi, đã chuẩn bị xong. Vào thôi.”
“Được.”
Rồi chúng tôi bước ra khỏi ngõ.
***
Trong toà nhà của công ty Reed. Dù hôm nay là cuối tuần nhưng vẫn còn người ở dưới tầng hầm. Thay vì mặc đồ Âu thì họ chỉ đang mặc những bộ đồ thể thao đơn giản mà tiện lợi, mắt nhìn chằm chằm vào hàng chục chiếc màn hình theo dõi choán đầy một mặt tường.
Và rồi khi một người đàn ông đang xoa bóp cần cổ tê cứng của mình thì cửa bỗng chốc mở ra. Một người đàn ông khác bước vào. Những người đang ngồi sẵn ở đó đều đồng loạt hỏi câu này đầu tiên.
“Con trai chủ tịch như nào rồi?”
Người vừa bước vào mới lắc đầu nguầy nguậy.
Anh ta nhún vai nói.
“Đừng nói nữa. Hình như cậu ta lại cố trốn nữa rồi. Giả ốm để gọi người khác vào rồi bám người trên trần nhà để tập kích. Xong rồi lại còn tìm được góc chết của camera nữa chứ.”
Mấy người nghe chuyện đều níu lưỡi giống nhau.
“Ôi trời ơi.”
“Như kiểu một con thú đang bị giam trong sở thú vậy ấy. Đỏ mắt muốn ra ngoài đến mức bất chấp luôn rồi. Cậu ta đè thẳng lên cái người đi vào đó để chạy ra ngoài luôn đấy.”
Một người khác vừa nhồm nhoàm nhai donut vừa hỏi.
“Nghe nóy cong chai chụ tịt hông có bẹn hỏ(Nghe nói con trai chủ tịch không có bạn hả)?”
“Ăn xong rồi nói.”
“Trắc nà bi giờ cũn chốn mộc mìn, trứ coá ngừi đưa đik thìa phiềng rồi đếy (Chắc là bây giờ cũng trốn một mình, chứ có người đưa đi thì phiền rồi đấy).”
“Nói cái gì cơ?”
Khi tất cả mọi người đều đang nheo mắt cố lý giải lời của anh ta thì ngay lúc này. Một người nhân viên nghe chuyện phiếm nhưng vẫn không rời mắt đi, anh ta đang nhìn chằm chằm lên màn hình thì mới kêu lên một tiếng.
“Ớ!”
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía đó. Lại có một vài tiếng hô lớn vang lên.
“Cái gì đấy?”