Và rồi Lukas là người phá vỡ bầu không khí im lặng này. Anh ta bồn chồn liếc nhìn máy tính rồi lại nói.
“Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian đâu, Luda à. Trước tiên cứ lên sân thượng cái đã.”
À. Phải đến lúc này tôi mới sực nhớ ra Ban Yeo Ryung và Joo In đang ở trên tầng thượng. Nghĩ đến chuyện không liên lạc được với họ thì tôi cũng thấy thấp thỏm, nhưng nếu ngay từ đầu Lukas đã có kế hoạch giúp Luda chạy trốn rồi thì mọi việc đều rõ ràng cả.
Lukas cố tình đưa Ban Yeo Ryung và Woo Joo In lên tầng thượng trước, để bây giờ chúng tôi có thể gặp lại nhau.
Mà không, nhưng mà rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào thế? Tôi vẫn không thể hiểu nổi mà đưa mắt quan sát tình hình hiện tại.
“Anh nói cái gì thế?”
“Luda à, bây giờ không phải là lúc đâu. Nếu không đi luôn thì…”
Và lúc này mắt của Luda đỏ lên, cô ấy vẫn lắc đầu trả lời.
“Không, tôi phải nghe. Rốt cuộc khoảng thời gian mấy năm qua của tôi có ý nghĩa gì không chứ?”
“Luda à…”
“Nói đi, tại sao vì một việc do chính tay anh làm mà tôi lại bị đối xử như người thừa kế độc nhất vô nhị của Lee Jenny và bị bắt phải trở thành một cỗ máy không có tình người cơ chứ? Hơn nữa tôi… Tôi còn nghĩ anh bỏ rơi tôi rồi.”
Luda nói vậy, trên má bắt đầu chảy dài nước mắt.
Khi tôi còn đang nín thở quan sát tình hình hiện tại thì một tay Luda nắm lấy cổ áo Lukas, tay còn lại giơ lên lau nước mắt trên mặt mình.
“Hả? Rốt cuộc là tại sao? Vì cái gì…”
Và rồi Lukas nhìn Lee Luda với ánh mắt rối rắm. Phải một lúc sau anh ta mới mở miệng nói.
“Vì anh biết em không mong muốn vị trí thừa kế này. Không biết không được. Anh nói chuyện với em còn thường xuyên hơn cả ăn cơm cơ mà.”
“Rồi sao?”
Lukas cúi thấp đầu xuống vào nói tiếp.
“Nếu anh nói anh không có lòng tham với vị trí thừa kế đó thì hẳn là nói dối rồi. Nhưng anh cũng không muốn phải đánh với em.”
“Vậy…”
“Nếu em đã ghét phải trở thành người thừa kế đến thế thì em chỉ cần xin hàng trong trận chiến ngày hôm sau là được, nhưng mà em thậm chí còn không được phép làm vậy mà. Vì em là con trai của Lee Jenny. Lee Jenny là loại người nuôi con bằng cách tự tay vứt con xuống vực, như một người điên vậy. Ai cũng biết điều đó cả.”
Khi Luda còn nhìn chằm chằm xuống đất mà không nói gì thì Lukas lại chậm rãi thở dài một hơi và nói tiếp.
“Hơn nữa dù anh tự động đầu hàng đi nữa thì em vẫn sẽ phải chịu khổ. Nếu phải đối mặt với những người sau anh thì thế nào em cũng sẽ bị bọn họ đánh cho tàn phế. Anh nghĩ vậy nên…”
Lee Luda vẫn im lặng từ nãy đến giờ mới bật ra một câu. Lời nói của cô ấy tự nhiên cao lên một tông rồi lại hạ thấp xuống như một chiếc máy bay giấy vậy.
“Anh muốn làm tôi bị loại vì hành vi gian lận.”
Lukas trả lời mà không hề ngập ngừng dù chỉ một giây.
“Đúng vậy.”
“……”
“Anh hoàn toàn không biết Lee Jenny lại nghĩ người có tư chất thừa kế phải là người máu lạnh và bỉ ổi như vậy. Anh còn tưởng bà ta ít nhất cũng phải coi trọng phẩm chất chính trực chứ. Đây là lỗi của anh.”
Ha. Đến cả người hoàn toàn không liên quan đến sự kiện này như tôi cũng phải nín thở mà lắng nghe, và câu chuyện này cũng đã kết thúc rồi. Chân tướng sự việc đã hoàn toàn sáng tỏ.
Tôi bỗng nhớ tới thái độ tự tin đến ngạo mạn của Lee Jenny. Bà ta vẫn luôn tin rằng xét về bản chất lạnh lùng thì không có ai bì được với Luda. Phải như vậy mới xứng đáng làm người thừa kế của bà ta.
Tất nhiên bản chất lạnh lùng cũng là một trong những đặc điểm chính của Luda đúng như bà ta nghĩ, nhưng đó là với những người mà cô ấy không quen mà thôi.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn gương mặt của Luda.
Sắc mặt của cô ấy dần dần thay đổi. Ánh mắt của cô ấy dần trở nên yên ổn nhưng vẫn xen lẫn chút oán trách, tôi nhìn vậy mà tự dưng nói.
“Này.”
“Ừ?”
Lukas quay ra nhìn tôi. Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi.
“Sao lúc nãy anh không nói trước mặt Lee Jenny vậy?”
Thế là Lukas mới nhún vai và thản nhiên nói.
“Lee Jenny đã biết tôi lăm le với vị trí thừa kế này rồi, dù tôi có chạy đến đây và nói hết sự thật thì bà ta còn lâu mới nghe.”
“À.”
“Nên tôi mới nghĩ thà cứ giả vờ vẫn còn căm hận còn hơn. Phải thế thì bà ta mới tin tôi.”
Lukas vừa nói vậy vừa quay ra nhìn Luda.
“…Vì bà ta nghĩ tôi sẽ phản bội Luda mà.”
Và ngay lúc này. Luda đang yên lành nhìn Lukas được một lúc rồi thì tự dưng lại mấp máy bờ môi bị nghiến chặt.
Và rồi cô ấy ngay lập tức chạy tới và thẳng tay vạch áo Lukas từ phần hông lên làm tôi cũng hết cả hồn mà che mặt lại. Không phải chứ, tự dưng làm cái gì vậy! Mà không, chắc tại thân nhau quá thôi!
Mặt khác, Lukas cũng ngạc nhiên giống hệt tôi. Anh ta hoảng hốt hét lên.
“Làm, làm sao thế?! Anh đã nói là anh xin lỗi rồi mà!”
Luda chẳng thèm quan tâm mà lại chỉ tay vào vết thương dài bên sườn Lukas và hét lên.
“Thế là anh thật sự ngu ngốc đến mức tự đâm dao vào người mình như thế này đấy à? Cái gì đây chứ, chắc máu me tràn trề ghê lắm nhỉ.”
Cũng đúng, đã 10 năm trôi qua rồi mà vết thương kéo dài đến phần bụng này trông vẫn vô cùng đau đớn. Vậy chắc 10 năm trước phải nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu muốn thực sự thuyết phục được một người như Lee Jenny thì chắc Lukas phải lấy hết sức bình sinh mà tự đâm dao vào người mình mất.
Quả nhiên, Lukas tỉnh bơ trả lời.
“Không đâu, anh vẫn chịu được. Anh là ai chứ, là người hiếm hoi được coi là có khả năng chiến thắng trong trận chiến thừa kế đấy.”
“Nhưng mà anh vẫn phải biết đau chứ.”
Khi Luda vừa nắm lấy mép áo Lukas mà nói vậy thì đến tôi cũng thấy trái tim mình dần trở nên nặng nề.
Lukas cũng không thèm nói những biện minh vô dụng đó nữa, gương mặt nghiêm túc của anh ta ngay lập tức nở một nụ cười. Và rồi anh ta vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Luda.
Luda hoàn toàn không né tránh bàn tay của anh ta. Ngược lại, cô ấy còn tiến đến gần Lukas hơn một chút và dựa đầu lên vai anh ta.
Tôi nhìn hai người đang đứng đối mặt với nhau như vậy mà nghĩ. Hoá ra hai người họ thật sự đã sống cùng nhau như anh em thật nhỉ.
Mà không, tấm lòng của Lukas hướng đến Luda có khi còn hơn cả tình cảm dành cho em ruột nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng đã xác định lại tình bạn với nhau, sau khi biết được sự thật của 10 năm trước và ý đồ của Lukas thì Luda ngay lập tức đưa ra quyết định.
Cô ấy nhấc đầu ra khỏi bờ vai của Lukas và quả quyết quay người lại rồi hỏi.
“Anh vừa bảo bây giờ phải đi đâu ấy nhỉ? Tầng thượng?”
Lukas cũng nhanh chóng quay lại với vẻ bình tĩnh giống cô ấy, anh ta mạch lạc nói cả câu.
“Đúng vậy. Anh vốn định lái trực thăng, nhưng mà theo như Dan Yi nói thì em cũng lái được đúng không. Lâu rồi anh chưa được xem em trai anh thể hiện năng lực nhỉ?”
Lukas vừa đùa cợt nói một câu như vậy thì Luda lại nhăn mặt lại. Và rồi cô ấy quay ra nhìn tôi. Ơ? Tôi không nhớ mình đã làm gì sai nhưng mà vẫn thấy có chút chột dạ nên lén co rúm người lại.
Tôi hỏi.
“Sao vậy?”
“‘Dan Yi’ ấy à?”
“…A, hay cậu muốn giữ bí mật à? Chuyện cậu biết lái trực thăng ấy?”
Nghe tôi cẩn thận hỏi như vậy thì Luda lại chỉ lắc đầu và quay ra nhìn Lukas. Và rồi cô ấy vừa nhăn mặt vừa bật ra một câu khiến tôi bắt đầu ho sặc sụa.
“Hai người thân thiết như thế từ khi nào?”
Ôi trời. Từ lúc vào toà nhà này có quá nhiều sự việc cấp bách xảy ra nên tôi mới quên mất một điều, phải đến giờ mới sực nhớ ra.
Đúng vậy, khi nhắc tới Luda, Lukas đã từng nói thế này.
‘Kẻ cắp trái tim.’
Chắc chắn là mối quan hệ giữa Lukas và Luda không phải kiểu quan hệ bình thường. Ngay từ lúc thấy Luda chẳng ngần ngại gì mà vạch áo xem hông Lukas là tôi đã nhận ra điều đó rồi!
Và ngay lúc này. Lukas chỉ phẩy tay và nhanh chóng phủ nhận.
“À, tại anh chưa quen với văn hoá Hàn thôi. Chẳng lẽ em ghen đấy à, Lu…”
“Anh đừng có nói linh tinh!”
Luda ngay lập tức đỏ bừng mặt lên và quay ngoắt đầu ra nhìn tôi. Ơ không, đừng để ý đến tôi, cứ tiếp tục ghen tuông gì đó tuỳ ý cậu đi. Tôi ngẫm nghĩ xem mình có nên nói câu này ra không.
Nói thật, dù sao thì đây cũng là thế giới tiểu thuyết mạng, thế nên tôi nghĩ dù có là tuồng bắt cóc hay là tuồng chạy trốn thì thế nào cũng sẽ được xem mấy vị này chim chuột nhau mà thôi. Đã vậy bây giờ Luda còn đánh cắp cả trái tim của Lukas nữa.
“……”
Mà không, nghĩ lại thì đây có phải câu chuyện ‘Rùa và Thỏ*’ hay gì đó đâu mà Luda lại lấy được tim của anh ta cơ chứ? Mà dù sao thì tim của mấy người họ đã vậy rồi nên cũng không làm được gì nhỉ. Tôi cũng chẳng thèm để tâm mà quay đầu lại, lúc này Lukas lại nói.
(Rùa và Thỏ ở đây không phải truyện hai con chạy đua mà là truyện Rùa định chở Thỏ xuống Thuỷ Cung để lấy gan thỏ nhưng bị Thỏ lừa là về nhà lấy và để vuột mất, gần giống truyện Khỉ và Cá Sấu.)
“À, đúng rồi. Nếu chúng ta cứ thế này đi ra ngoài thì thế nào cũng bị bắt, thế nên đổi sang bộ này đi. Anh đã vô hiệu hoá camera rồi nhưng mà đám người bên ngoài kia vẫn tóm được đấy.”
“Hả?”
Hoá ra ban nãy anh ta bận rộn với máy tính như vậy là vì lý do này à. Tôi cũng chỉ nghĩ ngợi một lúc rồi lại nhìn thứ mà Lukas đang giơ ra. Thứ này chính là bộ Âu phục mà mấy người đàn ông kia mặc, (có lẽ) là đồng phục của nơi này.
Bộ quần áo này vẫn được niêm phong y nguyên trong túi nén hơi như một miếng thịt vậy. Vì trong phòng không có đồ sắc nên chúng tôi chỉ có thể khó khăn xé túi ra bằng tay không.
Lukas nói với tôi.
“Bọn tôi sẽ thay ở đây, còn cô thì vào nhà vệ sinh thay đi.”
“À, vâng.”
Tôi còn đang nghĩ đây là do nam nữ khác biệt, nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Thế là tôi vừa nheo mắt vừa quay ngoắt đầu lại.
Ánh mắt của tôi với Luda chạm phải nhau. Cô ấy nghi ngờ chớp chớp mắt.
“Sao vậy?”
Rồi Luda lại như nghĩ đến điều gì đó mà cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng lên, cô ấy lắc đầu thật mạnh và nói.
“Không, tớ tuyệt đối không nhìn lén đâu. Tuyệt đối không nhìn vào nhà vệ sinh đâu.”
“Không phải, tớ không nghĩ đến chuyện đó…”
“Tớ cũng sẽ không nhìn vào lỗ khoá đâu mà.”
Này, cậu tưởng tớ nghĩ cậu là loại người gì thế? Mà không tính đến độ tin tưởng của tôi đối với cô ấy đi, nhưng cô ấy nhìn trộm tôi làm cái gì cơ chứ?
Tôi chỉ tò mò không hiểu tại sao Lee Luda lại không vào nhà vệ sinh mà thôi. Hay là tại cô ấy đã sống với Lukas từ nhỏ rồi nên cũng không giữ khoảng cách nam nữ nữa chăng? Chắc là vậy rồi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa bước vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh có nền nhà màu đỏ tía và được trang trí bằng màu vàng kim, trông hơi giống set phim trường của mấy bộ phim giật gân nhưng đồng thời cũng rất đẹp. Với cả riêng nhà vệ sinh này đã to bằng cả phòng tôi rồi. Tôi vừa tự cảm thấy xấu hổ vừa lẩm bẩm như vậy rồi cuối cùng cũng thay quần áo.
Vì chúng tôi phải tìm Âu phục rất gấp nên tất nhiên bộ này không có kích cỡ vừa với tôi, thế là tôi phải vén ống quần một đoạn thì mới mặc vừa nổi. Đoạn ống quần được vén lên kia ngay lập tức căng phồng lên như quần ống loe vậy. Thôi thì tôi cũng đã đột nhập vào công ty vệ sỹ và giờ phải lên kế hoạch chạy thoát, quần áo như vậy thì cũng phải cố mà chịu thôi. Tôi thở dài một hơi và thẳng tay mở cửa ra.
Và ngay lúc này, giọng nói của hai người kia vang lên.
“Luda nhà mình vẫn còn là trẻ con nhỉ. Bây giờ còn không cài khuy áo cẩn thận được nữa.”
“Im lặng đi, tại tôi vội quá nên bị cài lệch mà thôi.”
“Để anh cài cho nhé?”
“Ừ, cài hộ cái.”
Tôi nhìn thấy một Luda đang cởi trần, thậm chí còn không mặc áo sơ mi mà cả người cứng đờ lại như đá.
Luda vừa nhìn thấy tôi cái là hoảng hốt quay người đi. Và rồi cô ấy vội vội vàng vàng khoác áo sơ mi lên người. Chiếc áo trắng bay phấp phới đằng sau lưng cô ấy như một lá cờ.
Luda đỏ bừng mặt nói.
“C, cậu ra rồi thì phải nói một tiếng chứ!”
Lời nói của cô ấy… à không, của cậu ấy hoàn toàn không truyền đến tai tôi. Cứ như thể vừa có một vách núi dựng đứng sâu ngàn dặm tự nhiên xuất hiện ngay giữa hai người chúng tôi vậy.
Khi lời nói của cậu ấy chẳng thể truyền đến chỗ tôi mà cứ thế rơi xuống hẻm núi, thì tất cả những khoảng thời gian tôi và Luda ở bên cạnh nhau bắt đầu hiện lên ngay trước mắt tôi cứ như một cuốn phim dài.
Nụ hôn hồi đi tập huấn, những lần cậu ấy ngồi gần tôi, sau đó vừa chống cằm nhìn tôi vừa mỉm cười, và cả những cái ôm vững chãi mỗi khi cậu ấy an ủi tôi nữa.
Và rồi một lúc sau, tôi mới bật ra một câu.
“Cậu, là con trai à…?”
Tôi cảm thấy hối hận ngay vào giây phút đó.
Không phải chứ, hỏi cái gì mà ngu đần quá vậy! Tất nhiên là con trai rồi! Chẳng lẽ Luda lại gắn da thủ công lên ngực chắc?!
Phải đến tận bây giờ tôi mới hiểu được tất cả những hành động đáng ngờ của cậu ấy. Cũng hiểu tại sao Lukas cứ liên tục tự mình là ‘anh*’ trước mặt Luda. Mà không, chờ đã. Thế thì cái vụ kẻ cắp trái tim đó là sao?
(Con trai gọi con trai lớn tuổi hơn sẽ dùng hyung, con gái gọi con trai lớn tuổi hơn sẽ là oppa, và trường hợp này tất nhiên là trường hợp thứ nhất.)
Mặt khác, Luda với Lukas cũng hoảng loạn y hệt tôi vậy.
Mặt Luda trắng bệch lại mà hỏi tôi.
“Ý, ý cậu là gì? Dan Yi à, con trai là sao? Vậy chẳng lẽ cậu…”
Tôi không để ý đến cậu ấy mà chỉ ngẩng phắt đầu lên nhìn Lukas.
Anh ta đến để tìm em trai mà lại chưa bao giờ trải qua chuyện bạn cùng lớp của em trai tự dưng lại phát hiện ra giới tính của nó thế này, vậy nên trông anh ta cũng khá bối rối như thể không biết phải làm gì.
Và rồi tôi lớn giọng hỏi anh ta.
“Lukas, rõ ràng là anh bảo Luda là… kẻ cắp trái tim nhà anh mà? Còn bảo là cậu ấy cướp tim của anh xong vượt biển khơi để chạy trốn nữa.!”
“À, cái đó…”
Và rồi khi Lukas vừa gãi đầu vừa trả lời một câu thì tôi chỉ biết hét ầm lên trong lòng. Áaaaaa!
“Từ nhỏ Luda đã cực kỳ đáng yêu rồi. Tóc vàng xoăn xoăn như búp bê, mắt thì xanh lục lấp la lấp lánh, trông giống búp bê cực.”
Áaaa! Tôi tự lấy tay ôm gáy mình một lúc.
Luda thận trọng định nói gì đó với tôi nhưng tôi vẫn mặc kệ cậu ấy mà lại nói.
“V, vậy, vậy công chúa băng giá thì sao?! Còn có cả hoàng tử nữa!”
“Cái đó…”
Lukas vừa nói vậy mà mặt tự nhiên đỏ bừng lên làm tôi ngỡ ngàng một lúc. Ớ?
Mặt khác, Luda nhìn anh ta như vậy cũng ngờ vực nheo mắt lại.
Và rồi tôi nói.
“Lukas, chẳng lẽ anh…”
“Luda, nếu em không xinh đẹp như vậy thì thật tốt quá.”
Phải đến khi anh ta lầm bầm như vậy thì tôi mới nhận ra một điều. Hoá ra lần đầu gặp Luda, Lukas cũng lầm tưởng cậu ấy là con gái!
Đúng vậy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Lukas. Và rồi tôi quay ra nhìn vòng eo mảnh khảnh, đường nét cổ trơn mượt cùng với góc mặt tao nhã của Luda. Với những đặc điểm của người phương Tây như vậy, bây giờ 17 tuổi đã đẹp như thế này rồi thì hồi bé còn xinh xắn đến mức nào nữa chứ!
Và rồi Luda cũng ngay lập tức hiểu ra tình hình hiện tại, cậu ấy bắt đầu gầm lên.
“Anh Lukas! Ý anh là anh từng nghĩ em là con gái đó à?”
“Ngay ngày hôm sau là anh biết em là con trai rồi! Nhưng mà đã quen mồm gọi công chúa băng giá rồi nên là…”
“Vậy nên anh mới gọi sai giới tính của em suốt gần một năm trời đó à?”
Thấy Luda vừa nói vậy vừa nắm chặt lấy cổ áo của Lukas mà tôi mới nhận ra một điều. Cái người Lukas này hoá ra cũng có cái tính thần kinh ngầm ra phết đấy nhỉ. Đã biết là không phải là con gái rồi mà vẫn lấy cái lý do quen mồm ra để gọi cậu ấy như vậy.
Mà không, chờ đã. Nhưng mà Luda là con trai ư? Luda là con trai? Thật à?
Khi tôi còn đang ôm đầu và chỉ có thể nói vậy như người mất hồn thì Lukas mới gọi tôi.
“Không còn thời gian đâu! Thay quần áo xong hết rồi thì đi nhanh thôi.”
“Ôi trời.”
Thậm chí còn không có thời gian tiêu hoá cơn sốc nữa. Cuối cùng chúng tôi mới vội vội vàng vàng mặc áo ngoài và và nhanh chóng mở cửa ra.